Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 540: Chương 540: Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền không phải là vấn đề




Người nhà của Trình Diệp và Phương Tử Hân đã tới Cống Tốt. Sau khi nhận được hài cốt, cả hai gia đình đều đau đớn khôn cùng, nhất là mẹ của Phương Tử Hân khóc thương tâm hơn cả, còn ngất đi mấy lần. Bố mẹ của Trình Diệp biết tin hai người họ qua đời có liên quan tới tộc trưởng Vương của bản Tây thì chỉ muốn lập tức châm một mồi lửa đốt sạch bản Tây, cũng may có đám La Trì ngăn lại.

Lúc này, việc quan trọng nhất là để hai người họ được yên nghỉ, những chứng cứ có liên quan cần thu thập cũng đã lấy xong. La Trì cũng hiểu rõ, mặc dù tộc trưởng Vương đã giải thích rõ ràng trong thư rằng cái chết của Trình Diệp và Phương Tử Hân có liên quan tới ông ta, nhưng bằng trực giác của cảnh sát, anh ấy cho rằng không chỉ đơn giản như vậy, dĩ nhiên, sau khi nghe lời phân tích của Lục Bắc Thần, anh ấy lại càng tin tưởng chắc chắn vào điểm này. Nhưng phá án cần thời gian. Anh ấy động viên hai gia đình Trình, Phương, bất luận thế nào họ cũng sẽ nỗ lực phá án trong thời gian nhanh nhất, cho người nhà một lời giải thích rõ ràng.

Tối nay, tâm trạng của Lăng Song rất tồi tệ. Sau khi bị bố mẹ của Trình Diệp và Phương Tử Hân mắng một trận té tát, cô chẳng ăn tối nữa mà về phòng từ sớm. Chẳng bao lâu, có người gõ cửa, cô im lặng không mở cho tới khi người đứng bên ngoài lên tiếng: “Anh đây, Lăng Song”.

Cô buồn bã đứng dậy đi ra mở cửa phòng. Lục Bắc Thâm đứng ngoài cửa, bê đĩa thức ăn, nhìn cô vẻ mặt lo lắng. Cô không nói gì, nghiêng người cho anh vào. Sau khi đặt chiếc đĩa xuống, Lục Bắc Thâm kéo cô qua, khẽ nâng cằm cô lên quan sát: “Em khóc à?”.

“Đâu có.” Lăng Song không muốn để anh nhìn thấy, bèn xoay mặt đi.

Lục Bắc Thâm khẽ thở dài, kéo cô vào lòng. Lăng Song lặng lẽ dựa vào anh. Người đàn ông không nói gì cả, hành động yên lặng ấy lại dễ khiến cõi lòng cô xúc động nhất, mọi ấm ức và đau khổ trong đầu cứ thế ào ạt tuôn trào, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới kìm nén được bỗng tí tách rơi.

Cô bật khóc thành tiếng, khiến người ta đau thắt lòng. Lục Bắc Thâm nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô, kiên nhẫn mà dịu dàng.

“Đều là lỗi của em, tại em không quản lý họ chặt chẽ.” Lăng Song thút thít.

Khi thân phận nạn nhân còn chưa được xác định, cô còn tự lừa gạt mình rằng Trình Diệp và Phương Tử Hân chỉ mất tích thôi. Chẳng phải ngọn núi Tây Nại rất rộng lớn hay sao? Thế nên tạm thời không tìm thấy hai người họ cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng Lục Bắc Thần cuối cùng vẫn xác định đó là họ. Khi anh ấy đẩy giấy xác nhận tới trước mặt cô, cô còn chưa lật ra xem thì sự bất an che giấu tận đáy lòng đã bắt đầu lan rộng.

Cô khó chấp nhận kết quả này, đến nỗi tới khi gia đình họ tới, cô vẫn còn mơ hồ cảm thấy thật ra họ còn sống. Cho tới khi người thân của họ nhận hài cốt, cuối cùng cô mới ý thức được họ đã chết thật rồi.

Bố mẹ họ coi cô là kẻ gây ra mọi chuyện, trút hết mọi tức giận lên đầu cô, câu nào khó nghe là mắng câu đó. Với tính cách thường ngày, người khác dám chửi cô một câu, cô có thể sẽ chửi lại mười câu, nhưng hôm nay cô không nói câu nào, cứ để mặc họ rủa xả, thậm chí không giải thích một lời. Khi trở lại phòng, nước mắt bỗng tuôn ra như đê vỡ, giống như hiện tại.

Lục Bắc Thâm dịu giọng an ủi: “Sao lại là lỗi của em? Em là lãnh đạo của họ chứ đâu phải bảo mẫu, cho dù em biết họ muốn lên núi Tây Nại cũng chẳng thể ngăn cản được, họ trưởng thành cả rồi, không còn là con nít nữa”.

Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn bứt rứt tự trách. Cứ như thế, cô trút hết mọi cảm xúc qua tiếng khóc. Một lúc sau, được anh động viên, Lăng Song mới nín.

“Ăn chút gì đi.” Lục Bắc Thâm vỗ nhẹ đầu cô, quay người đi lấy hai món ăn đặt lên bàn: “Dù trong tình huống nào cũng đừng lấy sức khỏe ra trừng phạt bản thân”.

Lăng Song bất chợt ôm chặt lấy anh từ phía sau, lẩm bẩm: “Em không muốn ăn, không đói”. Lúc này, cô chỉ muốn dựa vào anh như thế, không nghĩ gì hết nữa. Bao năm nay cô luôn sống như một chiến sỹ, tới tận giây phút này mới cảm thấy mệt mỏi. Chỉ có Bắc Thâm và bờ vai của anh mới khiến cô cảm thấy hết sức an toàn.

Lục Bắc Thâm quay người lại, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô. Khi anh cúi đầu nhìn cô, cô vẫn hơi cúi xuống, đã hết nước mắt nhưng khóe mắt vẫn ửng đỏ. Anh đã quá quen với hình tượng nữ vương của cô trong giới thời trang, dường như không gì có thể đánh đổ được. Duy chỉ có đêm nay, cô lại giống một đứa trẻ bơ vơ, khiến anh kích động.

Anh đặt môi xuống, chạm khẽ lên trán cô. Cô không động đậy, hàng mi run rẩy.

Đôi môi mỏng di chuyển, dạo chơi nơi vành mắt, bờ mi cô, cuối cùng áp lên bờ môi cô. Nước mắt cô lại rơi xuống, lần này không phải là tủi thân mà là một cảm giác không rõ tên bỗng đâu dâng đầy lồng ngực. Anh hôn đi giọt lệ của cô, đôi môi bước theo dấu tích của giọt nước mắt tìm xuống khuôn cằm rồi tới cổ cô…

Xương hõm vai nóng rực khiến hơi thở của người đàn ông càng thêm nặng nề.

Cô cảm thấy chiếc cúc trước ngực bỗng bung ra, cả người chợt run lên.

Lục Bắc Thâm nhận ra bèn ngước lên, lưu luyến hôn lên khóe miệng cô, cất giọng êm ru, trầm ấm: “Em đồng ý chứ?”.

Lăng Song cảm thấy trái tim như bị một bàn tay bóp mạnh, đột ngột tung lên cao. Giọng nói của anh rơi vào tai cô, khiến hai bên thái dương của cô giật lên, hơi thở trở nên gấp gáp. Cô hiểu ý của anh, ngước mắt lên nhìn anh nhưng bị cháy bỏng bởi ánh mắt như lửa đốt của anh bèn ngượng ngập quay đi, cúi mặt xuống.

Thái độ ngầm chấp thuận của cô gái khiến lồng ngực Lục Bắc Thâm nổ tung, bao nhiệt tình như ngọn lửa hừng hực không gì có thể dập tắt nữa. Anh lập tức bế bổng cô lên, từng bước từng bước đi về phía giường…



Chuyện Cố Sơ có thai chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã tới tai mọi người trong tổ y tế và nhà khách. Sau khi Cố Sơ gần như sắp nôn hết dịch chua trong dạ dày ra, Lục Bắc Thần còn xác định chính xác kỳ sinh lý đã quá hai tuần, với tư cách là một sinh viên y khoa xuất sắc, Lục Bắc Thần đã khẳng định việc cô đã mang thai.

Ngoài Lục Bắc Thần ra, người đàn ông đầu tiên biết cô mang thai chính là Kiều Vân Tiêu. Không phải anh ấy thiếu tế nhị tới quấy rầy thế giới hai người của họ mà chính Lục Bắc Thần lên cơn gọi điện cho anh ấy. Lúc đó Kiều Vân Tiêu vô cùng ngạc nhiên, vì trước đó mặc dù hai người có lưu số điện thoại của đối phương nhưng cũng chỉ cho có lệ, dù là chuyện liên quan tới vụ án cũng được La Trì truyền đạt, giáo sư Lục cao quý chưa bao giờ hạ mình gọi điện cho anh ấy.

Sau khi nhận máy, câu đầu tiên ở đầu kia là: “Này Kiều Vân Tiêu, vợ tôi mang thai rồi”.

Phải mất một lúc, Kiều Vân Tiêu mới hiểu ra “vợ tôi” mà Lục Bắc Thần nói chính là Cố Sơ, cũng tỉnh ra là cô đã có thai. Khi muốn hỏi thêm nữa thì đầu kia đã cúp máy, có điều trước khi cúp máy, anh ấy vẫn kịp nghe tiếng cười phấn khích vô cùng ngạo mạn của Lục Bắc Thần.

Người đàn ông thứ hai biết chuyện là La Trì, vẫn là Lục Bắc Thần gọi điện thoại, câu đầu tiên là: “Bác sỹ Hướng, phiền anh cử ngay bác sỹ y khoa qua đây, vợ tôi mang thai rồi”.

Khi Kiều Vân Tiêu và Hướng Trì tới nơi mới phát hiện ra cả căn phòng toàn người là người. Cố Sơ đã được anh yên ổn sắp xếp nằm giữa giường, sau lưng được kê gối cao, đắp chăn kín mít. Cô có phần bối rối, tròn mắt nhìn mọi người hệt như động vật quý hiếm cấp quốc gia vậy.

Lăng Song ngồi ngay bên cạnh giường, cố gắng nhịn cười. Chị Dao thì đứng bên dặn dò hết cái này tới cái kia, kể tất cả những kinh nghiệm của chị họ chị ấy khi mang thai ra, khiến Cố Sơ nghe mà to cả đầu. La Trì trông càng phấn khích hơn. Anh ấy vui như mừng có con vậy, ở bên khoa chân múa tay: “Hứa rồi đấy nhé, không cần biết con trai hay con gái, anh cũng phải làm bố nuôi”.

Ngữ Cảnh ngồi ở đầu giường, cười hì hì hỏi: “Có thể có thêm một bố nuôi nữa không?”.

Ngư Khương bĩu môi: “Không có tiền đồ. Nhân lúc Cố Sơ có thai phải xin Vic tăng tiền thưởng cuối năm gấp đôi mới đúng chứ”.

Các đồng nghiệp trong tổ y tế anh một câu tôi một câu, Kiều Vân Tiêu cũng không chen lời vào được, có mấy lần muốn chúc mừng đều bị người khác ngắt ngang. Mặc dù Cố Sơ hồi đại học từng chứng kiến cảnh đám bạn trước sau nịnh nọt bám đuôi nhưng bị “hỏi han” mồm năm miệng mười thế này vẫn là lần đầu tiên. Cô nhất thời không biết phải đối mặt ra sao, đành cố gắng dùng ánh mắt tìm kiếm Lục Bắc Thần.

Di động của anh chưa hề biết nghỉ, hồi chuông này nối tiếp hồi chuông kia.

Không cần nghĩ nhiều, có lẽ toàn là điện chúc mừng từ bốn phương tám hướng. La Trì to mồm, chỉ cần anh ấy biết là cả thiên hạ đều biết. Cô chỉ nghe thấy Lục Bắc Thần liên tục trả lời điện thoại: “Vâng, vâng, có thai rồi. Vâng, xin cảm ơn…”.

Giống hệt như buổi tối ngày cô và Lục Bắc Thần kết hôn, điện thoại của anh cũng kêu inh ỏi như vậy, câu anh nói nhiều nhất là: “Vâng, đã kết hôn rồi, xin cảm ơn…”.

Khó khăn lắm, Lục Bắc Thần mới nhận xong các cuộc gọi. Anh gần như gạt hết đám người ra để đi đến đầu giường, lúc ấy mới nhận ra số người có mặt quá đông bèn xua tay: “Ai về làm việc người nấy đi”.

La Trì và tổ chuyên án cũng lên chúc mừng một tiếng, dù sao vẫn còn bao nhiêu mạng người chờ đó, họ muốn ở lại lâu cũng không được. La Trì đứng lên, ngang nhiên nói: “Anh vẫn rất muốn chứng kiến giáo sư Lục phán đoán sai một lần”.

Cố Sơ biết La Trì cố tình trêu như vậy, nhưng cô cũng hơi lo lắng bèn kéo vạt áo Lục Bắc Thần, hạ giọng lẩm bẩm: “Phải đấy, lỡ không phải là mang thai thì sao, anh làm ầm ĩ lên như vậy không hay”.

“Không có lỡ như, anh nói em có thai là có thai.” Lục Bắc Thần đáp chắc nịch, “Bác sỹ Từ, kết quả của vợ tôi đã có chưa?”.

Bác sỹ Từ là bác sỹ khoa phụ sản trong tổ y tế, có kinh nghiệm lâm sàng nhiều năm, cũng đã nhiều lần có cơ hội ra nước ngoài tu nghiệp, thế nên lúc trước khi biết tình hình của cô, Lục Bắc Thần vô cùng yên tâm. Bác sỹ Từ nhìn vào kết quả, mỉm cười: “Chúc mừng cậu, đúng là có thai rồi”.

Lục Bắc Thần chỉ thiếu nước ngẩng đầu lên trời gào rú, nét mặt cực kỳ đắc ý. Cố Sơ nhìn anh với vẻ kỳ lạ như nhìn người nào chứ không phải chồng mình, dáng vẻ này hoàn toàn đối lập với Lục Bắc Thần thường ngày. Nhưng anh càng như vậy, cô càng thấy xấu hổ, cảm thấy việc kết hôn sinh con là quá đỗi bình thường, bị anh khua chiêng gõ trống như thế, thành thử có cảm giác chỉ mình cô biết sinh con vậy.

La Trì nghe xong dĩ nhiên cũng rất vui, bèn giơ ngón tay cái lên trước mặt Lục Bắc Thần: “Khả năng chiến đấu của cậu kinh đấy, tiểu biệt thắng tân hôn mới một tháng thôi mà”.

Lục Bắc Thần càng cười ha hả. Cố Sơ quả thật không biết giấu mặt đi đâu, đành kéo chăn lên trùm kín mặt. Sau đó, cô nghe thấy tiếng anh mời mọi người về, đúng là có khách khí, toàn là những lời cảm ơn gì gì đó, chỉ riêng với Ngữ Cảnh và Ngư Khương thì anh trực tiếp ra lệnh: “Ở phòng thực nghiệm hết việc rồi hả? Mau về làm việc đi!”.

Cô lại cảm giác có người vỗ vào mình mấy cái, là tiếng của Lăng Song: “Này, có gì mà xấu hổ chứ, sinh xong làm thêm đứa nữa là quen hết”.

Sau đó là tiếng Lục Bắc Thâm nói với Lăng Song: “Em đúng là bạn tốt đấy nhỉ, câu nào gây khó xử cho cô ấy là nói câu đó”.

Chị Dao thì cao hứng chêm vào: “Cô ấy à, cứ ở yên đây. Tuy chỉ là nhà khách nhưng cứ coi như nhà mình, muốn ăn gì cứ nói cho tôi biết”.

Sau khi mọi người lần lượt đi hết, Cố Sơ mới kéo chăn xuống, nhưng thấy Kiều Vân Tiêu và Hướng Trì vẫn đứng đó. Lục Bắc Thần nhướng mày: “Hai người rảnh lắm à?”.

Hướng Trì không thèm để ý Lục Bắc Thần, nhìn về phía Cố Sơ: “Em cũng là bác sỹ, thời kỳ đầu mang thai cần chú ý gì em cũng biết rõ, nhưng có việc gì cần người của tổ y tế giúp đỡ em cứ nói. Một số kiểm tra trong mấy tháng đầu phía tổ y tế có thể đảm đương được, sau ngày mai tôi sẽ dành thời gian tới siêu âm cho em”.

Cố Sơ gật đầu cảm ơn. Sau khi Hướng Trì đi khỏi, Lục Bắc Thần lườm Kiều Vân Tiêu: “Cậu còn muốn dặn dò gì nữa?”.

Kiều Vân Tiêu thì thẳng thừng ngồi xuống.

Lục Bắc Thần tỏ ra không vui: “Vừa vừa phai phải là được rồi đấy”.

“Hiện giờ hai người đều đang bị niềm vui che mắt, mất đi lý trí, tôi phải kéo hai người trở về thực tại.” Kiều Vân Tiêu ung dung nói: “Tôi ở lại là nói vấn đề thực tế đây”.

Lục Bắc Thần ngồi xuống đầu giường, nắm lấy tay Cố Sơ, nhìn Kiều Vân Tiêu: “Cậu nói đi”.

“Cô ấy mang thai rồi, cậu có dự định gì?” Kiều Vân Tiêu hỏi.

Lục Bắc Thần nhướng mày: “Thế là ý gì?”.

“Cậu không thể để cô ấy ở đây mãi được?”

Cố Sơ lên tiếng: “Em ở đây thì làm sao?”.

Kiều Vân Tiêu trừng mắt, “Mặc dù anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ có thai nhưng cũng biết trong thời gian mang thai người phụ nữ rất khó chiều, không ăn được cái này, không nuốt được cái kia, rồi còn đủ các loại kiểm tra. Đây là Cống Tốt, không phải Thượng Hải, em bị cảm cúm ho sốt thì còn chữa được, nhưng cả thời kỳ mang thai đều ở đây, thiết bị làm sao cung cấp đủ? Còn cả cậu nữa Lục Bắc Thần, bây giờ cậu bận rộn cho vụ án, thời gian ngủ còn không có, ai chăm sóc cô ấy? Lẽ nào cậu thật sự định nhờ chị Dao? Chị ta còn chưa từng kết hôn, làm sao biết chăm sóc bà bầu?”.

Anh ấy toàn nói những vấn đề thực tế, Lục Bắc Thần nghe xong cũng trầm mặc, nhưng quả thực là như vậy, sau khi vui mừng qua đi cũng là lúc nên đối diện với sự thật. Cố Sơ thấy Lục Bắc Thần thật sự suy nghĩ vội ngăn cản: “Này này này, hai người đàn ông các anh có thể đừng phức tạp hóa vấn đề như vậy được không? Theo như lời của các anh, ở Cống Tốt không có phụ nữ có thai chắc? Người ta sinh con đẻ cái được ở đây, tại sao em không thể?”.

“Sơ Sơ.” Lục Bắc Thần xoa đầu cô. Anh biết cô không muốn rời xa anh, nhưng lời Kiều Vân Tiêu đúng là có lý. “Em vẫn nên quay về Thượng Hải là hơn, tới lúc đó anh sẽ đón dì qua, có người thân ở bên chăm sóc em, anh mới yên tâm”.

“Nhưng cả quá trình mang thai không được nhìn thấy anh, em sẽ rất khó chịu.” Cố Sơ có phần cố chấp: “Làm gì có ai vợ mang thai, chồng không ở bên cạnh”.

Đương nhiên Lục Bắc Thần cũng không muốn vậy. Là chồng, là một ông bố tương lai, anh hy vọng có thể ở bên cô suốt quá trình. Thế nên, nghe cô nói xong, anh trở nên khó xử. Kiều Vân Tiêu cuối cùng lên tiếng: “Tiểu Sơ, bây giờ em không được bướng, phải nghĩ cho đứa bé”.

“Chính vì nghĩ cho con, em mới càng phải ở lại.” Cố Sơ ngồi thẳng lưng, trừng mắt với anh ấy: “Thời kỳ đầu mang thai cấm kỵ lặn lội đường xa, bất kể là đi xe hơi hay máy bay cũng vậy. Cả một quãng đường xa như vậy gần như là hành hạ em, trong hai người, ai dám đảm bảo em có thể vượt qua để con em được bình an vô sự?”.

Hai người đàn ông lập tức á khẩu.

“Thế nên, bất luận thế nào em cũng thích hợp ở lại.” Cố Sơ kéo tay Lục Bắc Thần lại, “Tới lúc cần kiểm tra định kỳ, em sẽ lên bệnh viện thị trấn, có điều phải phiền anh đưa em đi”.

Lục Bắc Thần đăm chiêu suy nghĩ.

Kiều Vân Tiêu lấy mũi giầy đá đá vào chân anh: “Này, này, tôi cho cậu hay nhé, cậu phải có một cách vẹn cả đôi đường. Từ nhỏ con bé đã yếu, đừng tưởng nó chịu được khổ đâu”.

Cố Sơ bất mãn cãi lại: “Anh nói gì vậy? Làm gì có ai nói như anh chứ?”.

“Anh nói sai hả? Lúc nhỏ em…”

“Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải vấn đề.” Lục Bắc Thần bất thình lình ngắt lời Kiều Vân Tiêu.

Kiều Vân Tiêu ngây ra, sau đó chợt hiểu, lập tức vỗ tay, cười phá lên: “Đúng thật, sao tôi lại quên chứ?”.

“Hai anh định làm gì?” Cố Sơ không hiểu.

Lục Bắc Thần quẹt tay qua mũi cô: “Muốn em làm Từ Hy thái hậu”.

Hử?

Kiều Vân Tiêu xung phong: “Thế này đi, tôi sắp xếp máy móc. Đương nhiên, nếu dính líu tới mấy màn kiểm tra phức tạp sau này hoặc kiểm tra toàn diện, chúng ta sẽ lên tỉnh, nhưng mấy loại máy kồng kềnh bình thường thì không thành vấn đề. Lục Bắc Thần, bác sỹ tư cậu không vấn đề gì chứ?”.

“Tôi không cần cậu bỏ tiền bỏ sức.” Lục Bắc Thần phủ quyết.

“Đừng có nghĩ nhiều, nếu vì cậu tôi tuyệt đối không bỏ ra một đồng, nhưng đây là em gái tôi, tôi không thể nhìn thấy nó chịu khổ được.” Kiều Vân Tiêu hừ khẽ.

Lục Bắc Thần nửa đùa nửa thật: “Được đấy, tốt nhất sau này cậu đừng coi như tôi nợ cậu một ân tình”.

Kiều Vân Tiêu đứng dậy, “Theo tôi thấy, sau đây cậu bận rồi, nếu không làm xuể, tôi sẽ giúp cậu”.

“Đừng có mơ.”

“Thân tình nhắc nhở một câu, trên Dangdang giờ hình như đang giảm giá đấy, cậu mua sách là tiết kiệm nhất.”

Lục Bắc Thần cười: “Cậu nói nhiều câu phí hoài như vậy, duy có câu này là hữu ích”.

Cố Sơ ngồi trên giường, chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết tru lên: “Các anh có thể nói chuyện bình thường được không?”.



Đêm khuya, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng.

Giang Nguyên giẫm chân lên bóng đen, tiến dần về phía trước, ngọn đèn lồng trong tay chỉ đủ để chiếu sáng một diện tích to hơn lòng bàn tay một chút, xung quanh vẫn tối mò mò. Anh ta tới trước một ngôi nhà ở lưng chừng núi, đặt đèn xuống mặt đất, giơ tay gõ cửa.

Cửa bật mở, anh ta để đèn ở ngoài, lần mò theo bóng tối, bước vào trong.

Ánh sáng trong phòng không đủ mạnh, xung quanh là ánh nến bập bùng, mơ hồ soi sáng cho căn phòng gần một trăm mét vuông. Căn phòng rất trống trải, thậm chí còn không có ghế sofa, chỉ có từng cánh cửa sổ mở tung, ánh trăng từ ngoài tràn vào phòng.

Tuy vậy, căn phòng rất sạch sẽ, không có mùi bụi bặm.

Có một người đàn ông trung niên đứng trước cửa, mặc chiếc áo khoác kiểu Trung Quốc. Dưới ánh sáng mập mờ, trông ông ta rất nho nhã, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt rất hiếm gặp. Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông nữa nhưng người này hướng mặt ra ngoài cửa, chiếc ghế đen duy nhất trong phòng do người này ngồi. Giang Nguyên hơi đánh mắt quan sát người đó, mặc dù cả người chìm vào ghế nhưng vẫn có thể nhận ra vóc dáng người đó rất cao, mặc áo vest quần Âu, bàn tay đặt trên tay vịn của ghế gầy gò mà trắng trẻo, khớp xương rõ ràng.

Người đàn ông trung niên cất giọng thanh lạnh: “Giang Nguyên, cậu to gan thật, dám giấu chúng tôi để bán đất!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.