Bảy Năm

Chương 27: Chương 27: Thăm bệnh




Trước khi nhận điện thoại của Hạ Thiên, La Sâm đã cân nhắc qua vấn đề này rất nghiêm túc, nhìn tình hình trước mắt thì nhất định là giới truyền thông vẫn chưa chụp được hình ảnh gì quá giới hạn của Bạch Trăn và Viên Trạch, cho dù thảm nhất bọn họ có phát hiện được Bạch Trăn quen biết Viên Trạch thì cũng đâu có sao.

Sau khi biết Hạ Thiên bỏ việc không chút do dự, có lẽ bây giờ vấn đề quan trọng hơn chính là làm sao củng cố lại tình cảm của Viên Trạch với Bạch Trăn.

Đương nhiên, nếu có thể không để giới truyền thông biết tới quan hệ của hai người, thì tốt nhất vẫn là khiến cho tình cảm của bọn họ tăng tiến lên. Bởi vậy sau khi Hạ Thiên nói xong kế hoạch của mình, ít nhiều gì La Sâm đã có chút động lòng.

Cũng không còn là cân nhắc xem có nên cho hai người gặp nhau không, mà là dùng cách nào để hai người gặp được. La Sâm còn đang suy tư, có nên lặp lại trò cũ, kéo Thuần Tử vào làm hỏa mù không.

Đề nghị của Hạ Thiên rất đơn giản, nếu truyền thông tập trung vào Thuần Tử thì sẽ không chú ý đến Bạch Trăn, vậy thì đơn giản chỉ cần gọi cô ta tới thôi, cô ta mà tới thì toàn bộ chú ý của truyền thông sẽ chuyển sang cô ta, sau khi cô ta vào phòng bệnh của Bạch Trăn, toàn bộ những nơi khác trong bệnh viện sẽ không còn tai mắt, hoàn toàn có thể để những người khác, ví dụ như chính Hạ Thiên, ở trong phòng bệnh cầm chân Thuần Tử, hấp dẫn chú ý của truyền thông, còn Bạch Trăn thì chuyển qua một phòng bệnh khác, như vậy Viên Trạch có thể tùy ý ra vào, không sợ ai phát hiện điều gì.

Đây đúng là một biện pháp, nhưng mà La Sâm không hề muốn để cho scandal của Bạch Trăn và Thuần Tử kéo dài thêm một chút nào, điều này chẳng hề có bất kỳ lợi ích gì với sự nghiệp của Bạch Trăn.

Bởi vậy y liền nghĩ ra một cách vẹn toàn cả đôi bên, đều là hấp dẫn ánh mắt truyền thông, ai nói chỉ có Thuần Tử vai chính scandal mới làm được, tìm một người càng có trọng lượng không phải tốt hơn ư?

Thiên hậu Trịnh Dung từng hợp tác với Bạch Trăn trong một bộ phim, nhưng trong bộ phim đó Bạch Trăn chỉ là vai nam thứ, quan hệ giữa hai người nói thẳng ra chính là không thân quen. Có điều quan hệ của Trịnh Dung và La Sâm lại không tệ lắm, bởi vậy tới thăm Bạch Trăn chẳng qua là vì nể mặt mũi của La Sâm mà thôi.

Nhưng không chỉ là diễn trò đơn giản như vậy, La Sâm còn khẩn cầu Trịnh Dung hỗ trợ, nói chuyện phiếm với cái tên Bạch Trăn “giả” kia, quan sát hắn một chút, nhìn xem hắn là hạng người gì.

Bởi vậy có thể thấy được, quan hệ giữa La Sâm và Trịnh Dung hơn xa ba chữ “không tệ lắm” này nhiều.

Sắp xếp mọi việc ổn thỏa, kế hoạch sẽ tiến hành vào mười hai giờ đêm, vừa lúc Trịnh Dung quay xong cảnh đêm, đoàn phim cách bệnh viện Bạch Trăn nằm cũng không xa, coi như là thuận tiện tới thăm một chút, thiên hậu coi trọng hậu bối.

Bổ sung thêm một câu, thiên hậu cùng lắm cũng chỉ mới ba mươi tám tuổi, bảo dưỡng kỹ càng nhìn lại càng không chênh lệch mấy với Bạch Trăn.

Đêm đen gió lớn, thiên hậu Trịnh Dung đeo kính râm chen chúc giữa đám paparazzi đi vào phòng bệnh của Bạch Trăn, đám paparazzi bị nhốt ngoài cửa ai ai cũng lộ vẻ vui mừng, hình như vừa đào được một tin lớn, đều lo thương lượng bản thảo phỏng vấn, chuẩn bị lát nữa thiên hậu đi ra sẽ đuổi theo cô dò hỏi, vì sao lại đến thăm Bạch Trăn lúc này? Quan hệ hai người ra sao? Sau này Bạch Trăn sẽ diễn chung phim với thiên hậu phải không?

Mà phía bên kia tầng trệt, Viên Trạch ăn mặc bình thường bước vào một phòng bệnh đơn.

Tình trạng của Bạch Trăn không quá tốt, tuy rằng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhiệt độ cũng ổn định lại, nhưng dù sao sốt cao nhiều giờ như vậy đương nhiên cả người đều mệt lả, thảm thương nằm trên giường bệnh, đến hô hấp cũng cảm thấy là một việc rất nặng nề.

Nhìn Bạch Trăn như vậy lòng dạ Viên Trạch xoắn hết cả lên. Từ lúc quen nhau tới nay, cậu chưa từng gặp một Bạch Trăn yếu ớt không đỡ nổi một đòn thế này.

Điều muốn nói cuối cùng đều nhịn xuống, Viên Trạch đi về phía Bạch Trăn, lúc này anh còn đang mê man, không biết là thể lực không chống đỡ nổi hay là do thuốc gây nên, nhưng anh ngủ không hề yên giấc, Viên Trạch vừa mới bước tới trước mặt anh thì anh đã mở mắt ra.

Nụ cười giả tạo xuất hiện trên môi Bạch Trăn, Viên Trạch ngồi bên giường anh, anh đưa tay ra xoa xoa hai má cậu.

“Bảo bối nhi yên tâm… Anh không sao…”

Cọng cỏ cuối cùng này đè lên, nước mắt Viên Trạch gần như chảy xuống ngay lập tức, thậm chí còn không hề nháy mắt một lần, tiếp đó nước mắt cứ tràn ra như nước lũ, một giọt rồi lại một giọt không làm sao dừng được.

Giọt nước mắt nóng bỏng chạm vào tay Bạch Trăn lăn xuống đất, Bạch Trăn sợ hãi muốn ngồi dậy nhưng ngay cả sức chống người lên cũng không có, anh đã từng nhìn thấy một Viên Trạch như vậy bao giờ đâu.

Tự bản thân Viên Trạch cũng rất giật mình, cậu không hề nghĩ mình sẽ khóc, trước khi vào cửa cậu rất tức giận, rất không cam lòng, cậu muốn đòi Bạch Trăn một lời công bằng, đối với anh mà nói rốt cuộc cậu là gì, quan hệ của bọn họ thật sự bình thường ư? Nhưng mà sau khi vào cửa, tất cả phẫn nộ đều hóa thành đau lòng, người đàn ông mình yêu nhất biến thành như vậy, làm sao cậu có thể dễ chịu cho được.

Nhưng mà dù vậy, lúc người đàn ông này nói ra câu nói ấy, trong nháy mắt hết thảy cảm giác của Viên Trạch đều biến mất, cậu chỉ cảm thấy một sự bất đắc dĩ sâu sắc.

Cậu không chịu nổi, như vậy quá đau khổ, ngột ngạt tới mức cậu muốn từ bỏ.

Vẫn luôn là như vậy, cho dù mọi chuyện có phát triển ra sao, cho dù chính cậu có làm ầm ĩ lên thế nào, anh đều mãi mãi là như thế này, dường như chuyện gì anh cũng nắm giữ trong lòng bàn tay, anh có thể bao dung tất cả, quyết định tất cả.

“Làm sao vậy? Đừng khóc mà… Anh rất khỏe, thật, anh không sao, em đừng lo lắng… Khụ khụ…” Bạch Trăn thật sự cuống lên, nói ra một câu liền bị sặc ho khan tới nửa ngày. Cuối cùng cũng chống được người nhỏm dậy.

“Bạch Trăn, em mệt mỏi quá…”

“?”

“Anh chỉ là minh tinh, anh đâu phải thần, em đang yêu đương với một con người đúng không?”

“Đương nhiên, làm sao vậy?”

Viên Trạch lắc lắc đầu, nước mắt chảy xuống không ngừng được, “Em không tìm được vị trí của mình, anh à, em yêu anh, yêu đến mức em có thể từ bỏ tất cả, thế nhưng em không biết em có thể làm gì cho anh. Em có thể nấu cho anh một bàn đồ ăn, nhưng anh còn có thể ăn được những bữa tiệc ngon hơn, hữu dụng hơn nhiều… Không, trước tiên anh hãy nghe em nói hết…”

Bạch Trăn đang muốn nói gì thì bị Viên Trạch lấy tay che miệng lại.

“Em cũng có thể làm tình với anh, nhưng rất nhiều lúc anh đóng phim mệt đến mức chỉ đối phó với em một chút, đây không phải là điều anh muốn, nếu như không phải em nói muốn thì anh càng muốn ngủ hơn… Chúng ta gần như không có giao lưu, em không biết áp lực công việc của anh, không biết những thích thú anh tình cờ gặp được. Anh cũng không biết mỗi ngày em ở nhà đang suy nghĩ điều gì, anh đâu biết được ăn lẩu một mình mất mặt tới mức nào, nhất định anh cũng không biết em thích quần áo hiệu gì. Đối với em mà nói, điều hạnh phúc nhất chính là lúc hừng đông em thức dậy trong lồng ngực anh, vì bốn năm ngày như vậy mà em tình nguyện vượt qua tất cả những ngày cô độc còn lại trong năm… Không, em không oán giận chuyện này, nó không quan trọng, bởi vì yêu anh nên em tình nguyện chịu đựng, thế nhưng anh không thể đối xử với em như vậy, anh đã bệnh đến thế này mà vẫn không chịu nói cho em, trước mặt em anh vĩnh viễn sắm vai hoàn mỹ, nó đâu có tốt đẹp gì, em là người yêu của anh chứ không phải fan của anh!”

Lời nói của Viên Trạch đã không còn mạch lạc, tâm trạng cũng trở nên rất kích động, cậu ra sức vỗ vỗ vào ngực mình, “Không một ai, cho dù là nam hay là nữ, lại không hy vọng nửa kia của mình thỉnh thoảng lại dựa dẫm vào mình một chút, anh khiến em cảm thấy bản thân mình chỉ là cỏ rác!”

Vì kích động nên Viên Trạch đẩy cả ghế tựa ra ngồi xổm xuống đất, một tay đỡ trán một tay che mặt, co rúm cơ thể mình lại.

“Em thật sự không chịu nổi… Tại sao em phải mở ti vi lên mới có thể biết anh ngã bệnh, tại sao em lại biết chuyện của anh muộn hơn nhiều người như vậy? Tại sao? Tại sao? Em thậm chí còn không so được với fan trung thành của anh, nhất định thời khắc nào bọn họ cũng biết được tin tức mới nhất của anh! Rốt cuộc em tính là cái gì!”

“Nhất định anh không biết, khi anh nói anh không thể rời bỏ em, em đã vui vẻ đến mức nào…”

Viên Trạch ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm giác như sức lực trong người mình đã dùng hết sạch rồi. Cái cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là phát tiết xong, thế nhưng sau khi thả ra ngoài vẫn không hề được thả lỏng, vẫn cứ rất đau khổ, giống như trên đầu bị người ta trùm một cái túi lên, không khí càng ngày càng ít, hô hấp càng lúc càng khó khăn.

Qua rất lâu sau, ngay lúc Viên Trạch cho rằng mình sắp chết rồi, Bạch Trăn lại dùng một tư thế rất mất tự nhiên mà ôm lấy cậu. Nói là ôm lấy, thực ra chỉ là khoát một cánh tay lên người cậu, bởi vì một giây sau cả người Bạch Trăn liền lăn xuống khỏi giường bệnh, kéo theo đó là đẩy ngã cả một đống máy móc bên cạnh kêu leng keng loảng xoảng —

“Úi trời!” Viên Trạch sợ đến choáng váng, đâu còn rảnh buồn phiền mà vội đỡ lấy Bạch Trăn, để cho anh dựa vào người mình không phải ngã xuống sàn nhà.

Bạch Trăn quả thực rất thảm, mu bàn tay đang chảy máu vì nhổ ống tiêm ra, cả người đổ đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng lên, nhiệt độ cũng tăng cao lần nữa.

Không chịu cho Viên Trạch đỡ mình ngồi dậy, Bạch Trăn ngồi dưới đất ôm lấy cậu.

“Anh còn tưởng rằng, em sẽ nói ra hai chữ kia…” Cho nên căn bản không dám động, dường như tất cả không khí đều ngưng tụ lại, chính là cảm giác đang chờ đợi hình phạt.

Nhưng mà, Viên Trạch vẫn chưa nói ra hai chữ chia tay.

Chúng ta xong. Bảy năm qua, hay phải nói là ba năm gần đây, Viên Trạch không chỉ nói như vậy một lần, cũng không phải chỉ nói qua mà thôi, sâu trong thâm tâm cậu thật sự cho rằng bọn họ đã xong, nhưng bọn họ vẫn chưa kết thúc mà cứ tiếp tục hao tổn như vậy.

Ngày hôm nay, sau khi cậu vừa khóc lóc vừa trút hết ra, Bạch Trăn cho là cậu sẽ nói rằng hai bọn họ đã xong một lần nữa, vậy cũng đành chấp nhận, lần này anh thật sự không còn cơ hội cứu vãn.

Cũng may, cậu không nói gì.

Đúng vậy, khổ sở như vậy, khó chịu như vậy, tại sao không hề có bất kỳ cảm giác giải thoát nào, chính là vì nói ra những lời đó xong mọi chuyện cũng vẫn chưa giải quyết. Viên Trạch có thể giải thoát cho chính bản thân mình, cậu chỉ cần nhẫn tâm chặt đứt nguồn cơn khiến cậu đau khổ là được, chỉ cần Bạch Trăn rời khỏi cuộc sống của cậu… cậu sẽ không bao giờ đau khổ nữa.

Nhưng mà… cậu không nói ra được, nếu như nói ra bây giờ, e rằng sẽ thật sự xong.

“Em không biết nên làm gì bây giờ, Bạch Trăn, em thật sự rất đau khổ…” Viên Trạch ra sức ôm chặt Bạch Trăn, chỉ hận không thể vùi cả gương mặt mình vào thân thể anh.

“Anh biết… Anh xin lỗi…” Bạch Trăn vuốt ve lưng Viên Trạch, hai người gần như chặt chẽ không thể tách rời.

“Còn tiếp tục như vậy, em sẽ điên mất…”

“Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?” Hôn một cái lên trán Viên Trạch, hơi thở của Bạch Trăn phả lên mặt cậu nóng rực.

“Anh lại sốt rồi, em dìu anh lên giường.”

“Thêm một lần…” Bạch Trăn cố ép chính mình tỉnh táo, anh đỡ lấy hai má Viên Trạch, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, “thêm một cơ hội, bảo bối nhi, anh sẽ không để cho em phải đau khổ như vậy lần nữa, sẽ không bao giờ nữa, được không?”

Đối diện với con ngươi nghiêm túc của Bạch Trăn, Viên Trạch ngượng ngùng dời tầm mắt, “Được, em biết rồi, lên giường trước đã…”

Nghe được câu này Bạch Trăn mới thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt cả thế giới trước mặt đều hoa lên, nếu như không phải có Viên Trạch đỡ lấy thì có lẽ gáy anh đã đập xuống sàn nhà phát ra tiếng va chạm giòn dã rồi.

Lúc hai người phải bỏ sức của chín trâu hai hổ mới tha được Bạch Trăn lên giường xong, Viên Trạch đã thở hồng hộc mồ hôi đẫm mặt, cái tên này nhìn không mập nhưng mà rắn chắc quá đi.

“Em đi gọi bác sĩ.” Vừa nãy đã tự rút ống tiêm, phải truyền lại lần nữa mới được.

“Đừng –” Bạch Trăn kéo tay Viên Trạch lại, “Tạm thời đừng để ai tới quấy rầy chúng ta, em ở lại với anh một chút đi.”

Bất đắc dĩ Viên Trạch chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh anh, cứ cho là anh sẽ tán gẫu chút gì, nào ngờ Bạch Trăn lại nhanh chóng thiếp đi, nhưng vẫn cứ nắm lấy tay Viên Trạch.

Không có chỗ đi, không có chuyện làm, Viên Trạch lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt Bạch Trăn, quả nhiên anh sốt quá cao, cả gương mặt đều đỏ ửng mất tự nhiên, nhưng lại đáng yêu như một đứa con nít.

Kìm lòng không đặng duỗi bàn tay còn lại ra chạm vào lông mi, sống mũi của anh, cùng với đôi môi mỏng… Viên Trạch quả thật không hiểu, không phải ai cũng nói tình cảm là thứ có hạn sử dụng ư, vì sao qua nhiều năm như vậy mà cậu vẫn không hề có chút sức đề kháng nào với người đàn ông này, khổ sở đến thế mà vẫn không có cách nào rời khỏi anh? Rốt cuộc anh đã hạ độc gì cho cậu?

Trong lúc Viên Trạch không chú ý, khóe môi cậu lại hơi cong lên, dường như tất cả mọi oan ức, trong nháy mắt được người này ôm lấy đã biến mất hầu như không còn, có lầm không vậy, bản thân mình vô dụng quá đi!

Thời gian tí tách trôi qua, chẳng biết bao lâu, mãi đến tận khi di động Viên Trạch vang lên, dù cho cậu đã bấm nhận bằng tốc độ nhanh nhất thì Bạch Trăn vẫn cứ nhíu mày lại, bị đánh thức.

“Alo?”

“Không còn nhiều thời gian, chúng ta cần phải đi.” Giọng nói Hạ Thiên truyền tới từ đầu kia điện thoại.

“Ừm… Tôi…” Viên Trạch còn chưa nói hết thì điện thoại đã bị Bạch Trăn giựt mất.

“Hôm nay cám ơn cậu, nghe nói là cậu đưa em ấy tới gặp tôi.” Bạch Trăn cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe không quá yếu ớt, “Tôi sẽ trả cậu gấp đôi giá tiền.”

Hạ Thiên dừng một chút, có lẽ là không nghĩ Bạch Trăn cũng có thói quen cướp điện thoại, “Hai điều, thứ nhất, người đại diện yêu quý của anh không nói với anh hả? Tôi đã bỏ việc rồi, cứ giữ lại tiền của anh cho cẩn thận đi, tôi không thiếu chút tiền đó. Thứ hai, anh, cảm ơn tôi làm gì? Tôi không làm bất cứ chuyện gì vì anh, tất cả những gì hôm nay tôi làm đều chỉ là vì muốn khiến tâm trạng Viên Trạch tốt hơn một chút, chỉ thế mà thôi.”

Cùng lúc nói xong chữ cuối cùng, cửa phòng bệnh cũng bị mở ra, Hạ Thiên cúp điện thoại chỉ chỉ bên ngoài với Viên Trạch, “Trước khi những người khác cùng kéo tới thì mau đi theo tôi.”

“Chuyện này…” Viên Trạch mờ mịt, nào có nhanh như vậy, cậu còn muốn ở lâu thêm chút nữa với Bạch Trăn mà, “Được rồi, tới ngay.”

Hôn một cái lên trán Bạch Trăn, Viên Trạch rút bàn tay vẫn đang bị Bạch Trăn nắm chặt ra, “Em sẽ chờ anh liên lạc với em, hãy nhớ những lời mà anh và em đã nói hôm nay.”

Chưa kịp đợi Bạch Trăn phản ứng lại Hạ Thiên đã bước vào, bắt lấy Viên Trạch kéo ra ngoài. Khỏi nói, trên hành lang thật sự vang lên không ít tiếng bước chân người.

Cửa bị đóng lại lần nữa, Viên Trạch hoàn toàn biến mắt khỏi tầm mắt Bạch Trăn.

“…” Bạch Trăn cảm giác mình thiếu chút nữa phun một ngụm máu, đầu đau như muốn nứt ra, cmn, mày bắt nạt ông đây không thể động đậy đúng không?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.