Úc Noãn Tâm cảm thấy một cơn buồn bực, đầu lại càng choáng
váng, nàng nhắm mắt lại, cánh môi cũng bị hàm răng đều đặn cắn nát.
"Coi em kìa, hôm nay đóng phim cả ngày cũng đã mệt lắm
rồi, hãy nghỉ ngơi đi, tất thảy hôn lễ tôi sẽ chuẩn bị!" Hoắc Thiên Kình cố
gắng lờ đi vẻ thống khổ của nàng, giọng điệu mang theo vẻ ái muội.
Úc Noãn Tâm ra sức lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn: "Tôi sẽ
không gả cho anh, sẽ không!"
Nàng không muốn cả đời phải sống trong cái lồng do hắn đặt
ra…
"Đừng cáu kỉnh nữa, ngoan!" Khóe môi Hoắc Thiên
Kình vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt giống như là đang nuông chiều cô con gái
nhỏ bốc đồng.
"Hoắc Thiên Kình…"
"Thiếu gia, thiếu gia…" Ngay lúc hai người đang
dây dưa, quản gia vừa tiếp điện thoại xong, vẻ mặt kinh hoảng mà chạy đến trước
mặt Hoắc Thiên Kình, lắp bắp nói: "Không xong rồi, đã xảy ra chuyện rồi!"
Úc Noãn Tâm vô thức run lên một chút.
Hoắc Thiên Kình liền bất mãn quát lớn một tiếng: "Đã
hơn nửa đêm còn gọi cái gì?"
"Thiếu, thiếu gia, bên bệnh viện tâm thần nói,
nói…"
"Nói cái gì?" Vẻ mặt Hoắc Thiên Kình thiếu kiên nhẫn.
Quản gia nuốt nước bọt một chút, gian nan mà nói: "Nói
Ngu Ngọc cô ấy, cô ấy đã chết…"
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình rõ ràng ngẩn ra.
Tim Úc Noãn Tâm lại bỗng nhiên đập "thình thịch" một
tiếng, ngay sau đó rơi vào vực sâu không đáy… Trong đầu nàng lại xuất hiện hình
ảnh Ngu Ngọc thần kinh không bình thường ngày hôm đó. Còn cả… đôi mắt không ngừng
hoảng sợ đó, thậm chí những lời cô ta nói với nàng cũng lần lượt hiện ra…
"Cứu tôi, nó muốn giết tôi! Gọi Thiên Kình tới cứu
tôi…"
"Cô ta chết như thế nào?" Đầu mày Hoắc Thiên Kình
nhíu chặt.
Quản gia sắc mặt khác thường mà trả lời: "Người bên kia
nói là, là… trúng độc mà chết…"
Lời của quản gia khiến cơ thể Úc Noãn Tâm lập tức trở nên mềm
nhũn trên sôpha, ánh mắt không ngừng hối hận…
Trúng độc mà chết? Lẽ nào thực sự có người hại cô ta sao? Rốt
cuộc người này là ai? "Nó" trong miệng của Ngu Ngọc rốt cuộc là ai? Tại
sao nàng lại không tin lời của cô ta? Nếu như nàng tin lời của cô ta, kịp thời
nói cho Hoắc Thiên Kình có phải sẽ không xảy ra chuyện hay không?
Nàng thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai ra tay với Ngu Ngọc,
cho dù cô ta đã điên rồi cũng không buông tha. Lẽ nào… Ngu Ngọc có bí mật gì?
Thậm chí… cô ta căn bản là không có điên?
Ngay khi nàng rơi sâu vào trong thống khổ thì điện thoại
trong túi xách đột nhiên reo lên, từng tiếng thúc giục từng tiếng, không ngừng
liên tục vang lên.
Hoắc Thiên Kình quay đầu nhìn Úc Noãn Tâm, dường như cảm thấy
nghi hoặc với vẻ mặt mơ hồ không biết làm sao của nàng. Thấy di động vang cả nửa
ngày mà nàng vẫn không biết, không nói lời nào liền lấy điện thoại của nàng ra,
trực tiếp nhấn nút nghe…
"Alo, Noãn Tâm à, cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng tiếp
điện thoại rồi! Lần này phiền phức rồi, Ngu Ngọc đã chết, cảnh sát tìm đến cô rồi.
Cô đang ở đâu vậy? Tôi phải lập tức gặp cô…"
"Sao cảnh sát lại tìm đến Noãn? Rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì?" Hoắc Thiên Kình cắt đứt lời nói vội vàng của đối phương, đầu mày càng
có vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc.
"Ồ? Là… Hoắc tiên sinh?" Giọng Tiểu Vũ trong ống
nghe rõ ràng có chút sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Hoắc tiên sinh, anh
phải cứu Noãn Tâm, Noãn Tâm thực sự là vô tội. Đám cảnh sát kia nghi ngờ Noãn
Tâm độc chết Ngu Ngọc. Sao có thể như thế, hôm đó tôi và Noãn Tâm đi thăm Ngu
Ngọc, cô ta vẫn còn tốt mà… Noãn Tâm tuyệt đối không có giết người đâu."
"Tiểu Vũ, cô chậm rãi mà nói, đừng hoảng hốt!" Hoắc
Thiên Kình ngồi xuống. Thấy sắc mặt Úc Noãn Tâm trở nên khẩn trương khác thường,
hơi giơ tay ý bảo nàng đừng vội gấp gáp, hắn muốn hỏi Tiểu Vũ cho rõ.
Đầu bên kia, giọng của Tiểu Vũ vội vừa gấp, đầu bên này, sắc
mặt Hoắc Thiên Kình ngày càng trở nên khó coi…
Tin Ngu Ngọc chết ở bệnh viện tâm thần vỡ òa ra, nhanh chóng
lan truyền ra ngoài. Trải qua sự giám định của pháp y, nguyên nhân tử vong của
cô ta rất đơn giản, là trúng độc mãn tính. Trước khi chết không có chút dấu vết
giãy giụa, hiện trường cũng không có dấu hiệu ẩu đả, có thể chứng minh phòng bệnh
của Ngu Ngọc chính là hiện trường phát sinh vụ án. Cuối cùng bên pháp chứng
nhúng tay vào, rốt cuộc tra ra trong cháo xương heo có độc mãn tính, mà bát
cháo này lại do Úc Noãn Tâm đem tới.
Tất cả chứng cứ bất lợi đều chỉ về phía Úc Noãn Tâm! Trong
nhất thời, tin tức mưu hại ảnh hậu nhanh chóng che lấp sự kiện "Cái
tát", trở thành vụ tai tiếng mới nhất.
Trong phòng thẩm vấn, đèn pha chiếu thẳng vào khuôn mặt hết
sức trắng bệch của Úc Noãn Tâm. Trước mặt nàng đặt một ly cà phê nóng đang bốc
hơi…
Giám sát cấp cao Herry nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Úc Noãn
Tâm. Đôi mắt xanh sắc như mắt chim ưng lộ ra vẻ xét nét sắc sảo. Ngón tay gõ nhịp
vào mặt bàn. Sau một lúc anh ta mới dùng giọng nói mang đặc giọng Anh dứt khoát
hỏi: "Úc, động cơ khiến cô hại chết Ngu Ngọc là gì? Tôi nghĩ vấn đề này chắc
không khó trả lời chứ?"
Ngoài cửa sổ, trời sớm đã sáng…
Úc Noãn Tâm chịu đựng mệt mỏi dằn vặt suốt một đêm, trên mặt
rõ ràng lộ vẻ tiều tụy. Nàng không có trả lời, thậm chí không có giương mắt
nhìn giám sát cấp cao Herry lấy một cái.
Khuôn mặt hết sức chính trực của Herry hiện lên một chút ẩn
nhẫn. Anh ta cao giọng nói: "Úc, mời cô hợp tác với cảnh sát chúng tôi. Cô
đã im lặng gần hai tiếng đồng hồ rồi. Cứ như vậy thì chỉ lãng phí tiền thuế của
dân mà thôi!"
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm cũng giương mắt nhìn về phía anh ta.
Đôi môi xinh đẹp đã có chút khô héo. Bởi vì mệt mỏi mà giọng nói nghe ra có
chút khàn khàn, nhưng không khó để nghe ra giọng của nàng rất kiên định…
"Ngài cảnh sát, tôi không có giết Ngu Ngọc!"
"Tại sao hạ độc trong cháo xương heo?" Cảnh sát cấp
cao gạt đi sự biện hộ của nàng, lại đưa ra một câu hỏi khác.
"Tôi không có hạ độc!" Úc Noãn Tâm lại nhẹ nhàng
nhấn mạnh một lần nữa.
"Rầm…" Bàn tay của giám sát cấp cao Herry đột
nhiên vỗ vào mặt bàn làm ly cà phê hơi lắc lư, cà phê bắn ra một chút:
"Úc, xin cô đừng lãng phí thời gian của nhau!"
"Ngài cảnh sát! Trước khi ngài có chứng cứ xác thực thì
không có lý do gì bình luận như vậy! Ngài nói tôi hạ độc trong cháo, là chính mắt
ngài nhìn thấy sao? Hay là có nhân chứng nào khác có thể chứng minh tất cả là
do tôi làm?" Úc Noãn Tâm nói đến đây là nhiều lời nhất rồi.
Giám sát cấp cao Herry hừ lạnh một tiếng: "Đừng giở trò
bịp bợm này với tôi! Tất cả tội phạm đều dùng loại lý do này để thoát tội!"
"Có phải thoát tội hay không bây giờ ngài nói cũng
không tính! Tôi vẫn chỉ có câu nói kia, Ngu Ngọc không phải là do tôi giết. Nếu
như ngài có nghi vấn gì thì xin đợi luật sư của tôi đến mới nói, tôi sẽ không
trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa!" Úc Noãn Tâm nhìn qua thời gian, theo
nguyên tắc, luật sư có thể lập tức sẽ tới.
Thật ra nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai đã giết Ngu
Ngọc!
Giám sát cấp cao Herry nghe xong bèn cười lạnh một tiếng,
giơ cổ tay lên nhìn một chút, nói: "Úc, cô cho rằng trong hoàn cảnh này cô
có thể ra ngoài nhanh vậy sao? Tôi đã lập lệnh cấm 24 tiếng đồng hồ. Chưa hết
24 giờ cô không thể gặp được luật sư, cho nên tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn
nói ra nguyên nhân hệ quả của sự tình đi!"
Đèn pha chiếu vào khiến sắc mặt của Úc Noãn Tâm trở nên trắng
bệch, hầu như là không có chút huyết sắc. Nàng giương mắt nhìn cảnh sát, đôi mắt
màu hổ phách dưới ngọn đèn tỏa ra tia sáng như thủy tinh lấp lánh…
"Ngài sảnh sát, cho dù ngài có thẩm tra tôi 72 giờ đi nữa
cũng không ăn thua gì. Tôi không giết Ngu Ngọc, càng không có hạ độc trong
cháo. Nếu như ngài đã khẳng định là tôi làm thì vẫn là câu nói kia, mời ngài
đưa ra chứng cứ phạm tôi của tôi, bằng không ngài không có quyền hạ lệnh cấm 24
tiếng đồng hồ với tôi!"
Giám sát cấp cao Herry lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập
sắc bén. Một lúc sau hắn mới mở miệng: "Úc, tôi phải thừa nhận cô có tài
diễn xuất thiên phú. Cô đã nói mình không có tội vậy thì không cẩn để ý sẽ ở
đây thêm hai mươi mấy tiếng đồng hồ nữa!"
"Vậy là ngài đang xâm phạm nhân quyền!" Úc Noãn
Tâm lạnh lùng nói một câu.
"Nhân quyền là trao cho những công dân tuân thủ pháp luật,
cô cho rằng mình phải hay sao?" Giám sát cấp cao Herry lạnh giọng quát.
"Ngài…"
"Giám sát Herry, luật sư đại diện của Úc Noãn Tâm tới!"
Tiếng đập cửa vang lên, một viên cảnh sát dẫn theo một người
đàn ông mặc âu phục sẫm màu đi vào. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông chen
vào khiến cho không gian trong phòng thẩm vấn cũng trở nên nhỏ lại.
Úc Noãn Tâm âm thầm thở dài một hơi nhưng sau khi nhìn thấy
luật sư đại diện thì hơi ngẩn ra.
Vẻ mặt của giám sát cấp cao Herry đầu tiên là kinh ngạc, sau
đó là giận dữ: "Hiện nay Úc Noãn Tâm đang trong thời hạn thẩm tra, chưa hết
24 tiếng đồng hồ thì không cho phép thăm hỏi…"
"Herry, mới vài ngày không gặp mà tính khí của anh dường
như lại nóng nảy hơn nhiều." Không đợi anh ta nói xong, luật sư đại diện
liền mở miệng cắt đứt lời của anh. Giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ hơi chế nhạo
nhưng không khó nhận ra hai người bọn họ thường xuyên giao tiếp.
Giám sát cấp cao Herry hung hăng trừng vị luật sư này một
cái, sau đó nhìn về phía Úc Noãn Tâm, cười lạnh nói: "Úc, cô thật sự rất lợi
hại. Chẳng qua chỉ là một diễn viên nho nhỏ lại có thể mời được anh ta. Xem ra
cô nhất định phải cứu mình thoát tội đây."
Trong mắt Úc Noãn Tâm lóe lên vẻ giật mình kinh ngạc, thản
nhiên nói một câu: "Ngài cảnh sát, mời ngài chú ý đến lời nói của mình. Có
luật sư ở đây, tôi hoàn toàn có thể kiện ngài tội phỉ báng!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của giám sát cấp cao Herry trở nên
khó coi. Anh ta hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang luật sư: "Mặc dù anh
là luật sư nổi tiếng nhưng tôi thấy lần này anh gặp khó khăn rồi. Tất cả các chứng
cứ đều bất lợi với Úc Noãn Tâm. Thậm chí còn có máy ghi hình chứng minh lúc đó
Úc Noãn Tâm có mặt, đích thân nhìn thấy Ngu Ngọc ăn cháo độc xong, thậm chí còn
có hình ảnh hai người ẩu đả với nhau!"
"Herry, rốt cuộc sự tình là thế nào tôi muốn cảnh sát
phải điều tra đến cùng. Anh cũng đã nói máy ghi hình chỉ có hình ảnh đương sự của
tôi đích thân nhìn Ngu Ngọc ăn cháo độc, vậy có hình ảnh chứng minh độc đó là
do cô ấy bỏ vào hay không? Còn nữa, hai người phát sinh ẩu đả là rất bình thường.
Ngu Ngọc là bệnh nhân tâm thần, cô ta hoàn toàn có thể coi đương sự của tôi là
kẻ địch giả tưởng. Việc bệnh nhân tâm thần tấn công người bình thường đâu đâu
cũng có, tôi nghĩ cảnh sát các anh sẽ không dựa vào chứng cứ mơ hồ không xác thực
này mà cho rằng đương sự của tôi có tội đi?" Luật sư từng câu từng chữ lên
tiếng, giọng nói vững vàng mà đanh thép, có thể thấy được năng lực phân tích
chuyên nghiệp của anh.
Giám sát cấp cao Herry nghiến răng, giận dữ trừng mắt nhìn
anh: "Nếu anh muốn lý giải tình tiết vụ án, tốt nhất là đợi 24 tiếng đồng
hồ nữa!"
Luật sư cười lắc đầu: "Không thể được, bây giờ đương sự
của tôi có thể đi theo tôi!"
Herry cả kinh, lập tức nói: "Bây giờ Úc Noãn Tâm không
thể đi!"
"Herry, đương sự của tôi đã ở đây hai tiếng đồng hồ, luật
sư hoàn toàn có thể thăm hỏi và bảo lãnh. Cho dù anh đã xin lệnh cấm 24 giờ, dưới
tình huống tra không ra một chút manh mối nào thì đương sự của tôi cũng chỉ có
thể bị coi là người bị hiềm nghi mà không phải là tội phạm. Tôi vừa nộp hai
mươi triệu tiền bảo lãnh, xin cho đương sự của tôi ra ngoài!" Luật sư cứng
rắn nói.
Giám sát cấp cao Herry vừa nghe đã sửng sốt, hơn nửa ngày mới
cười lạnh nói: "Thật đúng là có tiền! Hi vọng là đương sự của anh thật sự
vô tội. Có điều cảnh sát bên này sẽ tiếp tục điều tra. Khoảng thời gian này Úc
Noãn Tâm không được xuất cảnh, cảnh sát chúng tôi sẽ tịch thu hộ chiếu. Mặt
khác, nếu tình tiết vụ án có tiến triển gì mới, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng
có thể lấy lời khai của Úc Noãn Tâm!"
"Đương nhiên!" Luật sư gật đầu.
Giám sát cấp cao Herry tức giận hổn hển mà đi ra ngoài.
Trong không khí có chút ngưng trệ.
"Úc, cô rất bình tĩnh!" Dưới ánh đèn, ánh mắt của
luật sư sáng rạng rỡ, giọng nói than nhẹ như là một loại tán thưởng.
Lúc này Úc Noãn Tâm mới tỉ mỉ quan sát vị luật sư trước mắt…
Ít nhất anh ta phải cao 1,85m, xương cốt cao lớn cho dù ẩn
giấu dưới bộ âu phục đắt tiền cũng không khó nhìn ra anh hết sức chú trọng tập
thể hình. Rất dễ nhận thấy anh ta là con lai. Khuôn mặt cương nghị kết hợp giữa
Tây – Trung, cái mũi thẳng không khó để nhìn ra người này rất cố chấp cùng thâm
trầm, đôi môi hơi cong lên mang theo nét cười nhàn nhạt. Nàng không thể không
thừa nhận trước mắt là một vị luật sư rất có sức hấp dẫn, chỉ có điều…
"Tôi không có mời anh!" Sau khi Úc Noãn Tâm quan
sát hắn xong, rốt cuộc mở miệng nói. Nàng biết mặt luật sư mà Tiểu Vũ mời giúp
nàng, không phải là vị trước mặt này.
"Tôi họ Kỳ, Úc có thể gọi Kỳ luật sư!" Người đàn
ông mở miệng, đồng thời vươn tay về phía nàng…
Úc Noãn Tâm hơi chau mày lại, trong chớp mắt bắt tay với anh
ta, trong đầu đột nhiên chợt lóe lên: "Anh chính là Kỳ Ưng Diêm?"
"Chính là tôi!" Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười.
Úc Noãn Tâm không nói nên lời.
Kỳ Ưng Diêm xuất thân danh môn. Cha anh ta là tổng tài của tập
đoàn Thượng Thị. Mẹ cũng là một kiểm sát trưởng có tiếng. Anh lại là một luật
sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới luật sư, luôn được mọi người xưng là thiên
tài, quỷ tài, bởi vì khi anh vừa mới ra làm việc liền tiếp nhận một vụ kiện lớn,
một lần liền nổi danh. Lúc đầu rất nhiều người đều nghi ngờ có phải anh chỉ là
gặp may hay không. Nhưng sau khi anh thắng liên tiếp bốn mươi sáu vụ kiện thì tất
cả mọi người đều tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của anh. Đến lúc này giá trị
của anh cũng đã tăng lại càng tăng hơn, được mệnh danh là chạm tay vào phải bỏng,
luật sư nổi tiếng toàn thế giới.
Chỉ có điều… vị luật sư nổi tiếng này có một quy định bất
thành văn: trước giờ anh ta không giúp nghệ sĩ kiện tụng, cũng chưa bao giờ tiếp
những vụ kiện của giới giải trí. Chắc là ngại phiền phức đây.
Nhưng lần này?
Dường như nhìn thấu nghi vấn trong lòng nàng, Kỳ Ưng Diêm nhếch
môi cười: "Tôi được Hoắc Thiên Kình nhờ vả!"
Hả?
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
"Yên tâm đi, tất cả đều giao cho tôi. Việc mà cô phải
làm là nói cho tôi biết tất cả những sự tình phát sinh trong ngày hôm đó là được
rồi!" Kỳ Ưng Diêm cười ôn hòa mà hết sức quyến rũ…
Trong phòng ăn của nhà hàng cao cấp, Hoắc Thiên Kình chờ đợi
đã rất lâu. Bên ngoài nhà hàng tụ tập đầy phóng viên.
Dưới sự yểm trợ của vệ sỹ, Kỳ Ưng Diêm và Úc Noãn Tâm vào bằng
cửa sau của nhà hàng, tránh sự truy hỏi của các phóng viên.
Khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Úc Noãn Tâm thì ánh mắt của
Hoắc Thiên Kình rõ ràng có thêm một chút lo lắng cùng thương tiếc. Hắn lập tức
ôm nàng vào lòng, cúi đầu hỏi: "Có sợ hãi không?"
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu. Không hiểu vì sao, chính
trong giờ phút này lòng của nàng cảm thấy nhẹ nhàng ấm áp. Sau khi trải qua mưa
gió khắc nghiệt, nàng cảm thấy người đàn ông đang ôm lấy mình giống như là người
thân, khiến cho nỗi lòng bất an của nàng cảm thấy yên ổn và an toàn…
Sao có thể như vậy? Giống như… hắn chính là người đàn ông của
nàng…
Đây chỉ là phản ứng bình thường của con người thôi sao?
Kỳ Ưng Diêm ngồi ở đối diện. Ánh mắt sắc bén đánh giá đôi
nam nữ trước mắt, bên môi nở một nụ cười sáng tỏ, nhẹ nhàng nói một câu:
"Yên tâm đi, Úc rất lợi hại, dĩ nhiên lại có thể nói cho giám sát cấp cao
đỏ mặt tía tai!"
"Phải không?" Hoắc Thiên Kình cúi đầu cười, nhìn
nàng, giọng nói trầm thấp tràn đầy cưng chiều.
Đôi má tái nhợt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm hơi ửng hồng.
"Ưng Diêm là bạn thân nhiều năm của tôi. Em phải hợp
tác với cậu ấy thì mới có thể thoát khỏi nghi ngờ, hiểu không?" Hoắc Thiên
Kình nhẹ giọng căn dặn.
Lúc này Úc Noãn Tâm mới hiểu được nguyên nhân Kỳ Ưng Diêm chịu
tiếp nhận vụ kiện của nghệ sĩ.
Nàng gật đầu, nhìn về phía người đàn ông đối diện: "Kỳ
luật sư, hôm đó quả thực Ngu Ngọc có cầu cứu tôi."
"Sao?" Kỳ Ưng Diêm chau mày lại: "Rốt cuộc
thì hôm đó đã phát sinh chuyện gì?"
Úc Noãn Tâm nặng nề thở dài một hơi, đem tất cả những chuyện
phát sinh trong ngày hôm đó nói từ đầu đến cuối cho Kỳ Ưng Diêm…
Từng phút từng giây trôi qua, màu trắng phía chân trời sớm
đã trở nên quang đãng. Sau khi Úc Noãn Tâm nói xong tất cả thì trong phòng đều
yên tĩnh.
Khói xì gà nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí…
Một lúc sau, Kỳ Ưng Diêm mới mở miệng: "Vụ án này có
chút khó giải quyết. Xem ra chỉ khi tìm được hung thủ mới có thể hoàn toàn rửa
sạch hiểm nghi cho Úc".
"Loại vụ án như thế này đối với cậu mà nói hẳn chỉ là rất
nhỏ nhặt." Hoắc Thiên Kình khẽ uống một ngụm rượu đỏ, thản nhiên nói.
"Điều bất lợi đối với Úc hiện nay chính là bát cháo đó.
Kết quả xét nghiệm của bên pháp chứng cho thấy, loại độc mãn tính này rõ ràng
là được bỏ vào trước đó, cũng chính là khi Úc Noãn Tâm cầm cháo đến thì đã có độc.
Nếu như có thể chứng minh được điều này thì Úc sẽ vô tội."
"Mình nghĩ ông chủ quán cháo không nhàm chán tới mức hạ
độc chứ?"
"Cảnh sát không ăn không ngồi rồi như vậy. Phía ông chủ
quán cháo đã điều tra rồi, bên đó không có vấn đề gì cho nên bọn họ mới chỉa
mũi nhọn về phía Úc. Mình thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc là ai tính toán tinh
vi như thế, vừa hại chết Ngu Ngọc lại giá họa cho Úc?" Kỳ Ưng Diêm có vẻ
không thể lý giải.
Hoắc Thiên Kình trầm tư một chút rồi lập tức nói: "Dựa
vào cách nói của Noãn, khi cô ấy nhìn thấy Ngu Ngọc thì Ngu Ngọc liền bắt đầu cầu
cứu. Rõ ràng cô ta biết mình ở vào tình trạng nguy hiểm. Sự thực chứng minh quả
thực cô ta đã bị hại. Lẽ nào… cô ta căn bản là không có điên?"
"Không, Ngu Ngọc quả thực là điên rồi." Kỳ Ưng
Diêm lắc đầu: "Điều này có số liệu chứng minh."
"Vậy thì càng không rõ, là người nào muốn hại cả một
người bị điên? Một người như vậy căn bản là không có chút uy hiếp nào." Hoắc
Thiên Kình cũng nghĩ không ra điểm này.
Không khí lại ngưng trệ…
"Có thể…" Trong đầu Kỳ Ưng Diêm chợt lóe qua một
tia sáng, sau một lúc mới suy đoán: "Người mà đối phương thực sự muốn đối
phó chỉ là Úc mà thôi!"
"Sao lại nói như vậy?"
"Tinh thần của Ngu Ngọc không bình thường, cô ta hoàn
toàn có đủ điều kiện của chứng vọng tưởng bị hại. Nhưng nếu có người lợi dụng
điểm ấy, nắm được hành trình đi bệnh viện tâm thần của Úc, thừa dịp cô ấy không
chuẩn bị mà hạ độc vào cháo, sau khi Ngu Ngọc ăn xong thì trúng độc mà chết, tự
nhiên Úc khó có thể tránh bị nghi ngờ"
"Mình nghĩ cảnh sát sẽ không ngốc đến mức cho rằng một
người có thể trắng trợn gây án như vậy? Nếu Noãn thật sự muốn hại Ngu Ngọc cũng
không ngốc tới mức hạ độc trong cháo rõ ràng như vậy. Còn nữa, giữa hai người bọn
họ căn bản là không có thù hận." Hoắc Thiên Kình nói.
"Chứng cứ bất lợi chính là loại độc mãn tính này!"
Kỳ Ưng Diêm nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Độc mãn tính thì sao?"
Kỳ Ưng Diêm nhún vai nói: "Loại độc mãn tính này rất kỳ
lạ, không màu không mùi. Quan trọng nhất là nó cần phải kết hợp với loại thức
ăn khác mới có thể hoàn toàn có tác dụng. Nói cách khác nếu chỉ ăn cháo không
thôi thì Ngu Ngọc căn bản sẽ không bị độc chết."
"Phải kết hợp với cái gì thì mới có tác dụng?" Hoắc
Thiên Kình hỏi.
"Nước chanh!"
Kỳ Ưng Diêm nói từng tiếng: "Trong nước chanh chứa một lượng
vitamin rất lớn. Cơ thể con người sẽ hấp thu một phần, một phần sẽ bị đào thải
ra bên ngoài. Nhưng trong cơ thể của Ngu Ngọc sớm đã có loại độc mãn tính này,
khi lượng vitamin chưa kịp đào thải ra ngoài cơ thể thì đã phát sinh phản ứng với
loại độc mãn tính này. Như vậy, độc tính phát tác, Ngu Ngọc cũng liền trúng độc
mà chết."
Hoắc Thiên Kình nhíu mày: "Nói cách khác…ngươi hạ độc
phải rất am hiểu đạo lý tương sinh tương khắc."
"Không sai! Hơn nữa phải hết sức quen thuộc thói quen
ăn uống của bệnh viện!" Kỳ Ưng Diêm khẳng định.