"Rầm…"
Nắm đấm của hắn khi sắp đánh tới nơi thì lại đổi hướng, hung
hăng đánh vào giàn hoa thủy tinh cách mặt Úc Noãn Tâm chỉ có mấy cm, ngay sau
đó bỏ ra ngoài.
Một lúc lâu sau, không có tiếng động.
Úc Noãn Tâm mở mắt, không thể tin mà nhìn giàn hoa sớm đã
tan tành thành từng mảnh bên cạnh, trên đó còn dính đầy máu tươi.
Hắn không ngờ lại không đấm một đấm đó lên người mình sao?
"Rầm…"
Một tiếng động vang lên, một cái chìa khóa điện tử tinh xảo
rơi xuống bên cạnh nàng. Hoắc Thiên Kình đi tới trước mặt nàng lần nữa, sắc mặt
giận dữ vừa rồi đã chuyển thành vẻ hờ hững vốn có như chưa từng có chuyện gì xảy
ra. Chỉ có điều… bàn tay đang cài nút áo sơmi của hắn đang chảy máu.
Lòng Úc Noãn Tâm không hiểu sao lại có chút đau đớn.
"Đây là chìa khóa của biệt thự Lâm Hải, thu thập đồ đạc
của em rồi theo tôi đến đó!"
Hắn mặc quần áo xong, không chút quan tâm bàn tay đang chảy
máu, đi tới cửa, xoay người lạnh giọng nói:"Tối mai, sau khi tôi đi làm về
nếu không nhìn thấy em trong biệt thự thì đừng trách tôi không khách khí!"
"Rầm…" Cửa phòng bị đóng lại lần thứ hai.
Cơ thể của Úc Noãn Tâm run rẩy một chút, tất cả kiên cường
trong nháy mắt đều biến thành hư ảo, xụi lơ trên ghế xô pha.
Khúc nghê thường hoa lệ, âm nhạc như nước.
Đây là một buổi tiệc của các doanh nghiệp đứng đầu, những
người tới đều là doanh nhân quyền quý.
Úc Noãn Tâm im lặng ngồi bên cạnh Hoắc Thiên Kình, ánh mắt
bình tĩnh mà hờ hững. Thấy chén rượu của hắn đã cạn, liền nhanh như người máy
rót đầy cho hắn.
Bàn tay hắn khẽ vuốt ve đầu nàng, như là rất hài lòng khi thấy
nàng ngoan ngoãn như vậy, rồi riếp tục quay sang trò chuyện vui vẻ với những
thương nhân khác.
"Hoắc tiên sinh, nghe nói lúc trước Tả Thị gặp vấn đề,
giá cổ phiếu giảm mạnh, may mà có ngài giúp đỡ. Hoắc Thị cùng Tả Thị không phải
vẫn luôn như nước với lửa sao? Chúng tôi đều nghĩ rằng Hoắc tiên sinh sẽ mượn
cơ hội này để đánh phá." Một vị tổng tài nâng ly rượu cạn ly với Hoắc
Thiên Kình, nghi hoặc hỏi.
Lời của hắn làm ngón tay Úc Noãn Tâm hơi run rẩy một chút.
Đôi mắt hẹp dài của Hoắc Thiên Kình ra vẻ không để ý mà đảo
qua vẻ khẩn trương của Úc Noãn Tâm, hớp một ngụm rượu rồi nói: "Tuy nói
thương trường như chiến trường, nhưng con người đôi khi cũng không cần làm quá
tuyệt tình. Cổ phiếu rớt giá thê thảm là chuyện thường gặp, có thể giúp được
thì giúp!"
Lời của hắn khiến cho đông đảo thương nhân đều gật đầu tán
thành.
Úc Noãn Tâm hận không thể đem ly rượu tạt thẳng vào mặt Hoắc
Thiên Kình. Hôm nay rốt cuộc nàng đã biết thế nào là nói dối không chớp mắt.
"Hoắc tiên sinh, tôi thấy ngài buông tha Tả Thị thì
cũng có thu hoạch khác. Người đẹp bên cạnh ngài không phải là vợ chưa cưới của
tổng giám đốc Tả Thị hay sao? Sẽ không bị ngài…" Một người khác mang vẻ
tươi cười ám muội, khôn ngoan nói một câu.
Hoắc Thiên Kình cười mà không đáp, chỉ nhàn nhã uống rượu.
Úc Noãn Tâm cảm thấy nhục nhã, nhạy cảm mà cảm nhận được ánh
mắt khinh thường từ đối diện.
Nàng vô ý thức nhìn lại, phát hiện thì ra ngồi bên cạnh
thương nhân đối diện chính là ca hậu nổi tiếng Phỉ Tỳ Mạn. Không khỏi ngẩn người
ra.
Từ lúc bước vào bữa tiệc này, nàng cũng không hề để ý đến
người khác.
"Ha ha, bữa tiệc tối nay ngày thật là náo nhiệt. Úc tiểu
thư là ngôi sao mới của giới điện ảnh, mà bên người tôi là ca hậu nổi tiếng. Phỉ
Tỳ Mạn, đi kính Hoắc tiên sinh một chén rượu. Nếu cô có thể làm Hoắc tiên sinh
vui vẻ, chủ nhân của đĩa nhạc vàng năm nay không ai ngoài cô." Một vị
thương nhân tuổi trung niên nói không chút che giấu.
Hoắc Thiên Kình là khách hàng lớn của hắn. Lúc đầu hắn mời
Phỉ Tỳ Mạn đến đây chỉ để tăng thêm mặt mũi, nhưng sau khi thấy Hoắc Thiên Kình
dẫn theo Úc Noãn Tâm đến thì trong lòng bắt đầu tính toán. Tin đồn hắn luôn
cùng các ngôi sao nữ của giới giải trí có qua hệ thân mật cũng không giả. Lúc đầu
là Ngu Ngọc, hiện tại là Úc Noãn Tâm. Nói vậy hắn quả là có khẩu vị này. Vì vậy
liền chủ động nịnh hót hắn.
Úc Noãn Tâm hơi giật mình sửng sốt một chút, nhìn Phỉ Tỳ Mạn
Nhưng mà…
Phỉ Tỳ Mạn lại "hừ" mà đứng dậy, kiêu ngạo mà nhìn
thương nhân trung niên đó, vẻ mặt chán ghét mà nói rằng: "Vạn tiên sinh,
tôi nể mặt ngài và người quản lý có chút giao tình nên mới chịu đáp ứng cùng
ngài tham dự buổi tiệc này, tôi sẽ không hầu rượu người đàn ông nào khác!"
Lời của nàng khiến tất cả mọi người đang ngồi đó có chút sửng
sốt, nhất là người yêu cầu nàng hầu rượu -Vạn tiên sinh, càng xấu hổ và tức giận.
Trái lại Hoắc Thiên Kình có chút hứng thú mà nhìn nàng một
cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Úc Noãn Tâm, thấp giọng cười: "Cá tính
của hai người cũng có điểm giống nhau!"
Úc Noãn Tâm không nói gì, chỉ lo lắng nhìn Phỉ Tỳ Mạn. Nghe
nói từ sau khi trên mạng tung ra ảnh chụp nàng và một gã con nhà giàu, nàng liền
từ chối tham gia bất kỳ trường hợp thương nghiệp nào, cũng không làm bất kỳ hoạt
động xã giao nào. Có lẽ với cá tính như vậy, ngược lại khiến càng nhiều phú gia
chạy theo như vịt.
Có điều… dưới tình huống của hôm nay, nàng làm như vậy thật
là không lý trí.
Quả nhiên, suy nghĩ trong đầu nàng chưa nghĩ xong liền nghe
được tiếng một cái tát mạnh mẽ vang lên…
Chỉ thấy Vạn tiên sinh đứng dậy, bàn tay to lớn mập mạp tát
vào mặt Phỉ Tỳ Mạn một cái, vẻ mặt vô cùng tức giận. Âm thanh không lớn, nhưng
lộ ra mệnh lệnh không thể chối từ…
"Cô giả bộ thanh cao cái gì? Đừng cho là tôi không biết
ngôi sao các cô, bề ngoài mỗi người đều giả bộ rất thanh cao, trên giường chẳng
phải là đều một dâm phụ sao? Bảo cô hầu rượu là uất ức lắm sao? Cô không muốn uống
sao? Được…"
Chỉ thấy hắn vừa nói vừa cầm bình rượu mạnh rót ào ào vào một
cái ly lớn rồi nói: "Cô uống hết ly rượu này cho tôi, sau đó xin lỗi Hoắc
tiên sinh thì tôi sẽ không truy cứu việc này nữa, bằng không tôi sẽ cho cô
không chịu nổi!"
Trên gương mặt vốn trắng nõn của Phỉ Tỳ Mạn xuất hiện năm dấu
tay đỏ hồng, đáy mắt cố nén không cho nước mắt chảy xuống.
Mỗi người đàn ông trong bữa tiệc đều có vẻ đang xem kịch vui,
còn Hoắc Thiên Kình thì lại như không hề phát sinh chuyện gì, dường như không
có việc gì mà uống rượu.
Tim Úc Noãn Tâm cũng muốn nhảy vọt tới cổ họng. Nàng nhìn Phỉ
Tỳ Mạn, lại nhìn ly rượu to kia. Đó là rượu rất mạnh, một cô gái sao có thể chịu
được?
Chắc Vạn tiên sinh kia cũng là thẹn quá thành giận, dù sao
là muốn lấy lòng Hoắc Thiên Kình, không ngờ tới người đàn bà mà mình dẫn đến lại
không giữ mặt mũi cho mình.
"Còn không uống? Muốn tôi đút cô sao? Nếu cô không uống
ly rượu này, không đi hầu hạ Hoắc tiên sinh một chút, tôi sẽ khiến cô chịu
không nổi. Còn muốn ở trong giới giải trí này hay không?" Vạn tiên sinh thấy
Hoắc Thiên Kình không có phản ứng gì, càng đem tức giận trút lên người cô gái
bên cạnh.
Đáy mắt Phỉ Tỳ Mạn hiện lên một tia bất khuất, nhưng nhanh
chóng bị cô ta dìm xuống. Cô cầm lấy ly rượu…
Úc Noãn Tâm thấy rõ ràng tay cô ta đang run rẩy.
Mùi rượu cay nồng làm cô nhíu chặt lông mày lại, cô nhắm mắt
lại, vừa muốn uống thì…
"Chờ một chút!"
Rốt cuộc Úc Noãn Tâm không nhịn được mà mở miệng, đứng dậy,
ánh mắt lo lắng nhìn Phỉ Tỳ Mạn.
Hoắc Thiên Kình liền có phản ứng. Hắn buông ly rượu, ngẩng đầu
nhìn Úc Noãn Tâm.
Tay Phỉ Tỳ Mạn đang cầm ly rượu dừng giữa không trung. Dưới
sự kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy Úc Noãn Tâm bước nhanh lên phía trước, đoạt
lấy ly rượu trong tay Phỉ Tỳ Mạn, đối mặt với Vạn tiên sinh cười tươi như hoa…
Ánh mắt Vạn tiên sinh sáng lên.
"Vạn tiên sinh, Phỉ Tỳ Mạn là tiền bối của tôi. Hôm nay
thân thể cô ấy không khỏe cho nên mới chống đối. Xin Vạn tiên sinh đừng lấy làm
phiền lòng."
Nụ cười của nàng đúng là mê người, dĩ nhiên Vạn tiên sinh lập
tức liền sững sờ.
Hoắc Thiên Kình không vui mà nhíu chặt mày lại.
Úc Noãn Tâm liếc mắt nhìn Phỉ Tỳ Mạn một cái, cầm lấy một
cái ly nhỏ, từ ly rượu lớn rót ra một ít rượu, đối mặt Vạn tiên sinh, nhẹ giọng
nói:
"Vạn tiên sinh, Hoắc tiên sinh luôn là người có tấm
lòng rộng mở, ngài ấy sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này đâu. Ngược lại Vạn
tiên sinh không nên vì chuyện này mà chọc giận thân thể. Dù sao xí nghiệp nhà họ
Vạn cũng cần ngài chèo chống, không phải sao? Như vậy đi, ly rượu này coi như
tôi thay tiền bối Phỉ Tỳ Mạn tạ tội. Nếu vạn tiên sinh có thể tha thứ thì liền
uống ly rượu này, được không?"
Vạn tiên sinh quả thực bị nụ cười của Úc Noãn Tâm mê hoặc đến
thất điên bát đảo, lập tức cầm lấy ly rượu trên bàn, cụng ly với nàng nói:
"Vẫn là Úc tiểu thư làm người ta yêu mến, thế này mới phải chứ…"
Nói đến đây, hắn vô thức nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, thấy
sắc mặt hắn tựa hồ trở nên có chút khó coi, lập tức sửa lời nói: "Úc tiểu
thư kính rượu khiến tôi vừa mừng vừa lo, dù sao cũng là người bên cạnh Hoắc
tiên sinh mà."
Hắn thực sự không dám đụng đến nàng.
Trước kia Hoắc Thiên Kình là người vẫn luôn coi đàn bà như
quần áo. Cho dù là Ngu Ngọc lúc trước, chỉ cần trong buổi tiệc có người thèm muốn,
hắn cũng rất hào phóng kêu Ngu Ngọc tiến lên hầu rượu, thậm chí là… hầu ngủ!
Nhưng hôm nay cô gái này chỉ mới tiến lên kính rượu, tại sao
sắc mặt Hoắc Thiên Kình lại khó coi như vậy chứ?
"Hoắc tiên sinh, ngài xem ly rượu này…"
"Đưa cho tôi!" Không đợi hắn nói xong, Hoắc Thiên
Kình liền mở miệng cắt lời hắn, tất cả mọi người đều hồi hộp.
Úc Noãn Tâm ngẩn cả người, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hoắc
Thiên Kình. Chỉ thấy hắn hơi khom người đứng lên, đi tới trước mặt nàng, lấy ly
rượu nàng đang cầm trong tay. Tay kia thuận thế đưa lên eo nàng, ôm nàng vào
lòng.
"Đàn bà thường thích cáu kỉnh, làm mấy chuyện nhỏ nhặt
là rất bình thường, có gì mà phải tức giận. Cạn ly!"Chỉ thấy Hoắc Thiên
Kình nhếch miệng cười, cái ly khẽ chạm vào ly của Vạn tiên sinh, ngửa đầu, uống
một hơi cạn sạc
Mọi người đều cả kinh!
Phỉ Tỳ Mạn trợn to mắt, mà Vạn tiên sinh cũng sửng sốt đến nỗi
quên cả hành động.
Ngay cả Úc Noãn Tâm cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi Hoắc Thiên Kình một hơi uống cạn, thấy Vạn tiên sinh
vẫn giơ ly rượu lên không nhúc nhích, cười lạnh một tiếng nói: "Thế nào? Vạn
tổng, không cho Hoắc mỗ chút mặt mũi sao? Lẽ nào… vẫn không cam tâm vì chưa
cùng Úc tiểu thư nâng ly?" Nói xong, bàn tay di chuyển, trực tiếp đặt trên
vai Úc Noãn Tâm.
Vạn tiên sinh lập tức có phản ứng, vội vã cầm ly rượu uống hết,
cười nói: "Đâu phải, đâu phải, Hoắc thiên sinh chủ động kính rượu là vinh
hạnh của tôi."
"Vạn tiên sinh quá khách sáo. Cô gái này của tôi sức khỏe
không tốt lắm, uống xong ly rượu mạnh của Vạn tiên sinh là tương đương với gián
tiếp hại tôi, hiểu không?" Lời của Hoắc Thiên Kình có chút ám muội.
Trong buổi tiệc, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều
cười to, mỗi người đều hiểu rõ ràng hàm ý ở trong đó.
Có điều… bọn họ không ngờ Hoắc Thiên Kình sẽ ra tay bảo vệ một
người đàn bà, còn thay cô ta kính rượu?
Vạn tiên sinh cũng hiểu rõ, vội vã cười nói: "Đương
nhiên, đương nhiên, Úc tiểu thư không chỉ rất xinh đẹp mà xem ra cũng rất biết
cách làm cho Hoắc tiên sinh vui vẻ. Phỉ Tỳ Mạn, cô là tiền bối của Úc tiểu thư,
thế nào mà không học được chiêu này chứ?
Sắc mặt Phỉ Tỳ Mạn trở nên tái nhợt lạ thường.
"Hoắc tiên sinh, tuy nói rằng "anh hùng khó qua ải
mỹ nhân", nhưng miệt mài quá độ sẽ khiến người đẹp trong lòng ngài chịu
không nổi." Một thương nhân trong đó cười nói.
Hoắc Thiên Kình cười ha ha: "Cái miệng của ngài phải bị
phạt rượu thôi!"
Tình cảnh xấu hổ vừa rồi hoàn toàn không thấy nữa.
Mặt Úc Noãn Tâm sớm đã vừa hồng vừa trắng. Nàng nhẹ giọng
nói: "Xin lỗi, tôi muốn đi toilet."
Nói xong, liền thoát khỏi lòng Hoắc Thiên Kình, bỏ đi thật
nhanh…
————
Tấm gương trong toilet phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của Úc
Noãn Tâm.
Vẻ quyến rũ phong tình vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là vẻ
mệt mỏi vô cùng trong mắt nàng.
Vòi nước chảy ào ào, rất lạnh, nhưng không lạnh bằng đáy
lòng Úc Noãn Tâm…
Trường hợp như thế này, những người được gọi là thanh lịch
kia lại đang chơi loại trò chơi tẻ nhạt này!
Sao nàng lại không hiểu ý tứ trong lời nói của họ. Đêm nay
có mấy người không biết nàng chỉ là một món đồ chơi mà Hoắc Thiên Kình dùng để
phát tiết?
Đã như vậy, sao hắn còn giả mù sa mưa mà thay nàng uống rượu.
Xem ra đúng là sợ nàng uống say thì không thể hầu hạ hắn đây.
Bọt nước vỗ vào trên mặt nàng, ít nhiều cũng làm lòng nàng dễ
chịu hơn một chút.
Cửa toilet mở ra…
"Vì sao lại giúp tôi?"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, trong gương phản chiếu
dung mạo xinh đẹp của Phỉ Tỳ Mạn. Cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Úc
Noãn Tâm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Đóng vòi nước lại.
Úc Noãn Tâm đứng thẳng lên, không lập tức xoay người mà tao
nhã lấy khăn mặt từ người phục vụ, nhẹ nhàng lau những giọt nước trên mặt, nhẹ
giọng nói: "Phiền cô đi ra ngoài một chút."
Nữ phục vụ tiếp nhận khăn mặt, lễ phép hạ thấp người, đi ra
ngoài.
"Cô căn bản là không cần giúp tôi!" Phỉ Tỳ Mạn đi
lên phía trước, lạnh lùng mà nói.
Úc Noãn Tâm xoay người, đôi mắt đẹp nhìn nàng, mang theo
kiên định cùng bình tĩnh: "Đương nhiên là cần phải giúp! Chúng ta cùng là
một loại người!"
Phỉ Tỳ Mạn nao nao, lập tức đáy mắt nổi lên vẻ xem thường
cùng phiền chán: "Thực sự là buồn cười, sao tôi và cô là cùng một loại người
được? Cô chẳng qua chỉ là một người đàn bà phải bám vào đàn ông mới có thể sống
được mà thôi. Nhìn bộ dạng nhu thuận của cô trước mặt Hoắc Thiên Kình ban nãy,
thật sự làm đàn bà chúng tôi mất mặt! Cam tâm vì tiền mà làm đồ chơi cho đàn
ông!"
Trong chốc lát, đáy mắt Úc Noãn Tâm có chút ảm đạm, nhưng
bên môi lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt…
"Cô vẫn khát vọng Hoắc Thiên Kình!"
"Cái gì? Cô nói cái gì?" Vẻ mặt Phỉ Tỳ Mạn vô cùng
xấu hổ, giống như là bị người ta lột trần: "Cô đừng nói bậy!"
"Có phải tôi đang nói bậy hay không chỉ có cô là hiểu
rõ nhất."
Ánh mắt Úc Noãn Tâm lộ vẻ bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi:
"Rõ ràng là tha thiết hắn nhưng lại muốn giả làm thục nữ. Lẽ nào cô cho rằng
người như Hoắc Thiên Kình có thể vì một người đàn bà mà cúi người, ba quỳ chín
lạy cô hay sao? Cách làm này không thích hợp để lấy lòng đại gia, ngược lại sẽ
đem lại phiền phức cho chính mình, không phải sao?"
Vẻ mặt Phỷ Tỳ Mạn cứng đờ…
"Tôi nghĩ còn không đến phiên người mới như cô giáo huấn
tôi! Cho dù tôi khát vọng hắn thì thế nào? Ít nhất tôi sẽ không đê tiện như cô!
Ít nhất tôi còn có tôn nghiêm hơn cô!"
Ngày hôm nay sở dĩ cô ta đến đây, nguyên nhân lớn nhất là vì
Hoắc Thiên Kình. Từ lúc Ngu Ngọc ôm tay Hoắc Thiên Kình đi qua trước mặt cô thì
lòng của cô cũng không thể nào quay về.
Úc Noãn Tâm nghe xong, quay người lại, trong gương lộ ra
gương mặt cười khổ của nàng. Nàng lấy hộp phấn ra, nhẹ nhàng trang điểm một
chút sau đó nói: "Cô đã là tiền bối, nên biết đôi khi tôn nghiêm là vô dụng,
nhất là với hiện thực trước mắt."
Nàng cũng rất muốn bảo vệ tôn nghiêm, nhưng chẳng phải cũng
đành thuận theo mà tiến vào biệt thự Lâm Hải, hàng đêm hầu hạ người đàn ông đó
sao?
"Úc Noãn Tâm, tôi càng ngày càng xem thường cô!"
"Tùy cô! Nếu đã là tiền bối cứng cỏi và tôn nghiêm như
vậy thì không cần dùng ánh mắt phẫn hận đó nhìn tôi. Bọn họ làm nhục cô, mà tôi
giúp cô, cô nên cảm tạ tôi mới đúng. Cuộc chơi này không diễn ra theo phương thức
của cô quả thật có chút đáng tiếc. Nhưng tôi muốn nói cho cô biết, Hoắc Thiên
Kình là người thế nào tôi hiểu rõ nhất. Sao hắn có thể khuất phục bởi vẻ cao ngạo
của cô, giống như nam chính si tình trong tiểu thuyết mà khổ cực theo đuổi cô
được? Hắn được gọi là một người đào hoa, vậy chứng minh hắn căn bản không cho rằng
đào hoa là một tội lỗi hay khuyết điểm, nên dĩ nhiên cũng sẽ không vì một người
đàn bà mà thay đổi! Cô nên cảm thấy may mắn vì không giống như tôi, bất chấp sỉ
nhục mà làm một món đồ chơi của hắn!"
"Cô…"
Phỉ Tỳ mạn nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, ánh mắt lãnh
đạm như nước trong. Tự nhiên cũng bị nàng nói đến á khẩu, không trả lời được.
"Trang điểm một chút, bên ngoài còn có một vài phóng
viên đang đợi đó." Nàng đem hộp phấn trong tay giơ lên.
"Cô biết tôi sẽ không cảm tạ cô!" Ánh mắt Phỉ Tỳ Mạn
xẹt qua một chút tình cảm khác thường, ngữ khí đã buông lỏng hơn rất nhiều.
"Cái tôi muốn không phải là lời cảm ơn của cô." Úc
Noãn Tâm thản nhiên nói: "Đàn bà tiến vào làng giải trí vốn là một chuyện
rất vất vả, nếu không biết giúp đỡ lẫn nhau, chỉ biết thua càng thảm hại."
Phỉ Tỳ Mạn sau khi nghe vậy, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy một
chút. Cô ta không nói gì, chỉ nhìn Úc Noãn Tâm một lát…
"Cô thật sự cho là Hoắc Thiên Kình sẽ không vì đàn bà
mà thay đổi sao?"
"Anh ta luôn coi đàn bà như quần áo."
Phỉ Tỳ Mạn nhíu mày: "Trước khi cô đến đây có lên mạng
không?"
Úc Noãn Tâm sửng sốt. Sao nàng có thể có thời gian lên mạng?
"Hoắc Thiên Kình cùng Phương Nhan đã hủy bỏ hôn ước!"
Phỉ Tỳ Mạn nhìn nàng, nói rõ ràng từng chữ.
Trong mắt Úc Noãn Tâm có chút nghi hoặc, lập tức khôi phục
lãnh đạm: "Tôi không biết chuyện này!"
Tại sao có thể như vậy?
"Có lẽ… " Giọng nói của Phỉ Tỳ Mạn mang theo một
chút suy xét: "Hoắc tiên sinh đang thay đổi, là cô không có phát giác mà
thôi."
"Tôi không rõ ý tứ của cô." Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng
nhíu mày một cái.
Phỉ Tỳ Mạn cười khổ, khẽ lắc đầu, mang hộp phấn trả lại cho
Úc Noãn Tâm, sâu xa mà nói một câu: "Tôi không biết nên hình dung thế nào
mới tốt. Chỉ có thể nói… cô vĩnh viễn không biết mình có bao nhiêu may mắn!"
Nói xong, xoay người đi tới cạnh cửa, ánh mắt phức tạp nói
thêm một câu : "Còn nữa… cẩn thận tai tiếng của cô, đừng đi theo vết xe đổ
của tôi!"
Mở cửa ra, cô ta liền đi khỏi.
Ở buổi yến tiệc, cô nhìn thấy rất rõ ràng, trong nháy mắt
khi Hoắc Thiên Kình đứng dậy cản rượu cho Úc Noãn Tâm, cô nhạy cảm nhận thấy
trong mắt hắn lướt qua chân tình.
Trong Toilet, Úc Noãn Tâm ngẩn người đứng đó. Nửa ngày sau,
trán vẫn nhíu chặt.
Úc Noãn Tâm tin tưởng lời của Phỉ Tỳ Mạn tuyệt đối không phải
là nói chơi.
Quả nhiên, khi Hoắc Thiên Kình ôm eo nàng cùng ra khỏi phòng
khách chờ xe thì tất cả các phóng viên đang vây quanh cửa ùn ùn kéo tới như nước
lũ.
Nếu như không có vệ sĩ đúng lúc tiến lên ngăn cản thì nàng
đã bị người ta giẫm chết…
"Hoắc tiên sinh, nghe nói ngài cùng Phương Nhan tiểu
thư đã hủy bỏ hôn ước, xin hỏi có đúng hay không?"
"Đúng vậy, Hoắc tiên sinh, Phương Nhan tiểu thư giải
thích với truyền thông đây chỉ là tin đồn nhảm, xin hỏi tin tức này là thật hay
giả?"
Các phóng viên đều đặt câu hỏi, thậm chí đã có camera giơ lên,
lại bị một người vệ sĩ trong đó nhanh chóng đoạt lấy.
Trong lúc nhất thời, hiện trường không ngừng hỗn loạn.