Bầu không khí bức bối bao trùm cả gian đại sảnh.
"Thiên Kình, con đem cô gái xa lạ này vào Ngự thự để
làm gì?" Ánh mắt Anna tràn đầy vẻ cao ngạo và khinh người của tầng lớp quý
tộc.
"Cô ấy không phải là người lạ, hai ngày này Úc tiểu thư
sẽ ở lại Ngự thự." Hoắc Thiên Kình trả lời.
Trong mắt Anna ánh lên một tia kinh ngạc… "Thiên Kình,
con nói gì?"
Úc Noãn Tâm cũng ngẩn người ra nhìn Hoắc Thiên Kình, không
biết rốt cuộc là hắn muốn gì.
Hoắc Thiên Kình khẽ mỉm cười : "Mẹ, cô ấy sẽ bầu bạn với
bà!"
Anna hồ nghi nhìn Úc Noãn Tâm một lúc lâu rồi mới quay đầu về
phía Hoắc Thiên Kình: "Thiên Kình, mẹ thấy là con bận rộn đến mức nói năng
lộn xộn rồi. Bầu bạn với bà? Cô ta dựa vào đâu mà bầu bạn với bà?"
Thắc mắc của Anna vừa hay cũng là thắc mắc của Úc Noãn Tâm.
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng một cái, ánh mắt khinh khỉnh như
đang cười: "Dựa vào việc cô ấy có thể chơi đàn piano rất hay."
Anna nghe xong, lại nhìn kỹ Úc Noãn Tâm một lúc, giọng nói
uy nghiêm trầm xuống: "Cô là nghệ sĩ piano? Dường như cô không nổi tiếng
nhỉ, sao mà trước đây tôi chưa từng nghe qua cô?"
Úc Noãn Tâm ép bản thân nhìn thẳng vào đôi mắt còn xanh hơn
cả nước biển của Anna, không mềm yếu nhưng cũng không ngang ngạnh, nói một câu:
"Tôi không phải là nghệ sĩ piano!"
"Vậy cô là…"
"Tôi là diễn viên !"
Câu trả lời của nàng khiến Anna khẽ run lên, một thoáng sau,
mày liễu cau lại, nhìn Hoắc Thiên Kình với vẻ bất mãn: "Thiên Kình, con
đang giở trò gì vậy?"
Hoắc Thiên Kình chậm rãi nói… "Mẹ, tuy cô ấy là diễn
viên nhưng cũng biết chơi piano!"
"Cho dù biết chơi đàn thì lại làm sao?" Anna hoàn
toàn không để ý để Úc Noãn Tâm… "Chỉ thế này thôi mà con lại chắc chắn là
bà sẽ thích cô ta?"
Hoắc Thiên Kình nhìn Úc Noãn Tâm một cái đầy ý vị, lại khẽ
cười: "Chỉ có thể thử xem sao!"
"Thiên Kình, con …"
"Mẹ, vào lúc này thì làm cho bà vui vẻ là quan trọng nhất."
Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng cắt lời Anna.
Anna lại nhìn Úc Noãn Tâm một cái rồi kéo Hoắc Thiên Kình
sang một bên, thở ra một hơi nặng nề, nói:"Thiên Kình, mẹ muốn biết con và
cô gái này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào ?"
"Cô ấy chỉ là một trong số những bạn gái qua đêm của
con thôi mà!" Hoắc Thiên Kình dửng dưng trả lời, không có chút tình cảm
gì.
Rõ ràng là Anna đã quen với lối giải thích này của con trai,
hàng lông mày xinh đẹp khẽ chau lại. "Trước nay con không hề dẫn bạn gái về
nhà, hôm nay lại vì một con bé diễn viên mà phá lệ à?"
"Mẹ …"
Hoắc Thiên Kình níu lấy vai Anna, trên đôi môi mỏng hờ hững
một nụ cười. "Người khiến con phá lệ không phải là cô ấy, mà là bà! Con
đang đi nghỉ mà mẹ lại gọi về, tự nhiên là con chỉ có thể tìm một người biết
chơi piano mà thế mạng trước đã!"
"Có điều cô ta là diễn viên!" Trong giọng nói của
Anna có chút bất mãn: "Cô ta và Ngu Ngọc đều là một hạng giống nhau, thứ
con gái này chỉ muốn một bước lên trời mà thôi, vì lợi ích của bản thân thì có
thể đổi chác bất kỳ thứ gì, căn bản là không có tư cách bước vào Hoắc gia chúng
ta."
"Được rồi được rồi, thì cứ để cô ta thử đi. Không phải
là mẹ cũng không còn cách nào hay sao?" Hoắc Thiên Kình an ủi mẹ hắn.
Anna thở dài một hơi, hết cách rồi, hiểu con không ai bằng mẹ,
thằng con trai này, nếu nó đã quyết định việc gì thì không ai có thể sửa đổi.
Cuối cùng, Anna lại bước đến trước mặt Úc Noãn Tâm, ánh mắt
lộ vẻ không vui, nói: "Mấy ngày này cô ở lại đây, tốt nhất là hãy biết
thân biết phận, Hoắc gia không giống như những nhà bình thường, hy vọng là cô
không gây ảnh hưởng xấu đến Hoắc gia!"
Vầng trán Úc Noãn Tâm bất giác nhăn lại, thái độ gai góc của
bà ta thật khiến nàng khó mà chịu nổi.
"Vị phu nhân này, xin bà hãy yên tâm, nơi này vốn không
phải là tôi muốn đến, tôi cũng là bị người ta lôi đến đây thôi!" Giọng nói
khẽ khàng của nàng không khỏi có chút bất mãn.
Anna khẽ run lên, rõ ràng là không ngờ nàng dám đối đáp.
Trong khi đó Hoắc Thiên Kình tự nhiên lại thấy hứng thú,
nhìn Úc Noãn Tâm, khóe môi kín đáo cong lên.
Cô gái này… có lúc thật là thú vị. Dám đối đáp với mẹ hắn,
ngoài trừ bà nội hắn, thì chính là cô ta.
Đám người làm đã bắt đầu xì xầm với nhau.
"Được rồi, Thiên Kình, đưa cô ta đi gặp bà đi!"
Thái độ của Anna thể hiện rất rõ ràng, bà không thích cô gái này, thậm chí chẳng
muốn nhìn lại cô ta một lần nào.
Hoắc Thiên Kình nén lại nụ cười, nói với Úc Noãn Tâm:
"Đi thôi!". Nói xong liền xoay người đi về phía thang máy.
Úc Noãn Tâm thở ra một hơi dài, khẽ cúi người chào Anna rồi
bước vội theo.
Nhìn theo bóng hai người khuất dần ở chỗ rẽ, Anna ngồi lên
sofa, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Vú Phúc!"
"Dạ thưa phu nhân, xin bà sai bảo!" Vú Phúc lập tức
bước lên nói.
Ánh mắt Anna đầy vẻ giận dữ. "Không cần biết cô gái này
rốt cuộc là có quan hệ như thế nào với Thiên Kình, mấy ngày này vú phải trông
chừng cẩn thận cho tôi, đây là lần đầu tiên Thiên Kình đưa bạn gái về, mà thứ
con gái này thì tôi không thể không đề phòng!"
Vú Phúc khẽ cúi người: "Phu nhân, xin bà yên tâm, tôi sẽ
trông chừng cô ta, chẳng qua là…", bà ta muốn nói nhưng lại dừng.
"Chẳng qua cái gì?"
"Chẳng qua cô gái này có chút gì đó khác thường, lỡ như
thiếu gia động tâm vì cô ta…"
"Tôi tuyệt đối không để thứ con gái này trở thành con
dâu của Hoắc gia. Nó chỉ là một đứa diễn viên, nói trắng ra thì chỉ là dựa vào
việc bán thân để tìm giàu sang phú quý mà thôi. Ngoài Phương Nhan ra, ai cũng
không đủ tư cách bước qua cửa Hoắc gia." Anna lạnh lùng nói. "Việc
này không thể để Phương tiểu thư biết được!"
"Tôi biết rồi, thưa phu nhân!" Vú Phúc trả lời.
Ánh mắt Anna đầy vẻ lạnh lùng. Muốn bay lên ngọn cây để biến
thành phượng hoàng à? Nằm mơ đi!