Nhạc chuông điện thoại vang làm lên gián đoạn suy nghĩ trong
lòng của Noãn Tâm.
"Vâng?" Giọng nói của nàng có chút khàn khàn, càng
làm tăng thêm sức quyến rũ nữ tính của nàng.
"Noãn Tâm? Em đang ở nhà phải không? Đừng đi khỏi nha,
chị sẽ đến tìm em, có việc gấp đấy!" Người gọi là Tiểu Vũ – người đại diện
của nàng.
Úc Noãn Tâm dập máy, than nhẹ một tiếng, không tài nào tập
trung tinh thần được nữa, bởi vì nàng hiểu rõ, tối muộn thế này mà Tiểu Vũ lại
đến đây thì chắc chắn phải có sự tình gì đó liên quan đến công việc.
Không đợi nàng nghĩ xong, chuông cửa reo vang.
Tốc độ của Tiểu Vũ đúng thật là mau lẹ!
Úc Noãn Tâm gượng cười, lắc đầu rồi đi ra sảnh, thậm chí
chưa nhìn coi thì đã trực tiếp mở cửa.
"Tiểu Vũ, chị thực là điển hình của người cuồng công việc,
đã trễ thế này mà…"
Nàng chỉ nói được nửa câu rồi dừng lại, đôi mắt đẹp đang
nhìn rõ người vừa đến kia, sau đó liền tức khắc trừng lớn.
"Thế nào lại là ông? Ông, ông làm sao mà…"
"Noãn Tâm, mỹ nhân của ta ơi… Đương nhiên phải là ta, nếu
không phải ta thì em tưởng là ai?" Ngoài cửa, một người đàn ông lảo đảo
xông vào, không phải ai khác, lão chính là nhà đầu tư luôn thủy chung nhung nhớ
mãi không quên nàng.
Miệng lão đầy mùi rượu, nhìn thấy tấm thân của Úc Noãn Tâm
chỉ có mỗi cái áo ngủ, hai mắt lập tức loé sáng lên.
"Ông đi ra ngoài!" Úc Noãn Tâm kinh hãi đẩy ông ta
ra, muốn đóng cửa lại, chỉ có điều sức lực của nàng sao có thể bằng đàn ông.
"Ta đã tới, không chiếm được mỹ nhân như ta mong muốn
thì làm sao có thể đi được chứ? Thật là một cô gái đơn thuần… Nhưng mà, là như
thế này, ta mới càng nhớ mãi không quên!" Cổ tiên sinh một tay ôm lấy
nàng, tay kia thì đóng cửa mạnh một cái.
"Buông ra!" Úc Noãn Tâm toàn thân run rẩy, cố sức
đẩy hắn ra.
"Ha ha, tiểu mỹ nhân, cô còn chưa nghĩ thông suốt sao?
Ta nói cho cô biết, ngày hôm nay cô chịu thì chịu, còn không chịu thì cũng phải
chịu…" Cổ tiên sinh nói xong, liền đẩy mạnh nàng ngã xuống ghế sô pha, ngay
sau đó, thân thể nặng nề liền đè thẳng xuống phía dưới.
"Đừng…"
Úc Noãn Tâm bị lão đè, suýt chút nữa là không thở nổi, nàng
cố sức tựa đầu xoay sang một bên, mùi rượu của gã đàn ông phả vào gáy của nàng,
khiến cho sự phản cảm và phản kháng của nàng ngày càng lớn hơn nữa.
"Cổ tiên sinh, ông say rồi! Buông ra!" Nàng lớn tiếng
kêu lên, sợ hãi tự dưng bộc phát.
"Noãn Tâm, biết ta nhớ em lắm không? Sau lần đầu tiên
nhìn thấy em …" Cổ Tiên Sinh kiềm chế hai tay của nàng, gặm cắn chiếc cổ
trắng như tuyết của nàng, âm thanh tràn ngập dục vọng tham lam.
"Không, thả tôi ra, ông đã có Tiểu Dung rồi, cầu xin
ông, buông tôi ra!" Cảm giác lạnh buốt của ba năm trước lần thứ hai xuyên
thấu thân thể, nàng điên cuồng phản kháng lại.
Cổ tiên sinh hung hăng giữ chặt cổ nàng, vừa thở gấp vừa
hung tợn nói: "Tiểu Dung kia, ta đã sớm chơi chán rồi, hiện giờ ta chỉ muốn
em, chỉ cần em theo ta, ta đảm bảo sự nghiệp của em sẽ nâng cao một bước!"
"Không, buông ra, buông ra…" Úc Noãn Tâm đẩy mạnh
lão ra, cổ nàng bị bóp chặt khiến nàng nghẹt thở.
Không đợi nàng đứng dậy, lão liền nắm lấy tóc nàng mà kéo xuống…
"A…" Nàng bị ăn đau, ngay sau đó, thân thể nàng liền
bị người đàn ông ở đằng sau gắt gao đè lại.
"Đừng…"
Úc Noãn Tâm không đợi lão phản ứng lại, toàn bộ cơ thể nàng
tựa như đường cong, một lần nữa lại ngã xuống chiếc sô pha, ngay sau đó, trên
người lún xuống.
"Noãn Tâm, cô giãy giụa để làm gì? Thế nào, theo ta thì
tâm không cam, tình không nguyện sao? Cô cũng không nhìn xem bản thân mình là
thận phận gì, chỉ là một diễn viên quèn mà còn giả bộ thanh cao. Bên ngoài còn
có bao nhiêu người mong muốn được ta đối đãi như cô, hử? Lẽ nào cô không muốn
có quyền lực trong cái giới này? Lẽ nào cô không muốn leo lên vị trí tối
cao?"
Cổ tiên sinh mê đắm nhằm cổ của nàng mà gặm cắn, giọng nói của
lão bị dục vọng làm cho thay đổi hẳn.
"Buông ra…"
Úc Noãn Tâm đã không còn nghe lão nói, vừa giãy giụa còn vừa
đưa tay ra bàn trà bên cạnh điên cuồng tìm kiếm.
Một chiếc bình hoa bị nàng nắm được, cái cảm giác băng lạnh
trong nháy mắt truyền qua tay nàng tới tận trái tim…
"Hôn một chút nào, người đẹp, đừng sợ, một lát nữa em sẽ
cực khoái thôi…"
"Bốp… choang…"
Theo tiếng bình hoa rớt xuống đất, Cổ tiên sinh hét lên, tiếng
kêu ré lên như tiếng heo bị chọc tiết…
Úc Noãn Tâm cố sức để đẩy lão ra, thân thể áp sát vào tường,
vẻ mặt kinh hãi nhìn tên Cổ Tiên Sinh đang nằm trên mặt đất.
Máu, trên trán lão tràn lan ra, nhuộm đỏ cả mắt lão.
Cổ tiên sinh không thề tin nổi, đưa tay sờ lên đầu, đúng là
máu…
"Chớ trách tôi, là ông, ép tôi…"
Úc Noãn Tâm thấy trong mắt lão có lửa giận hầu như có thề
thiêu đốt được, vừa hoảng lại vừa sợ, lắp bắp nói với lão.
"Con khốn, mày, mày dám đánh tao?"
Cổ tiên sinh thất tha thất thểu cố đứng dậy, muốn tiến lên
kéo Úc Noãn Tâm, nhưng nàng đã nhanh chóng né được.
"Đừng lại đây, nếu ông tiến qua đây thì tôi sẽ báo cảnh
sát!" Úc Noãn Tâm nắm chặt chiếc điện thoại di động giơ lên, khàn giọng
lên tiếng để lão tránh đường.
Cổ tiên sinh đưa tay che vết thương, một bên kêu gào ầm ĩ
nói. "Báo cảnh sát? Được, mày báo đi, mày không báo thì tao cũng sẽ báo.
Tao tố cáo mày, đầu tiên là quyến rũ tao đến đây, sau đó lại có ý giết người!"
"Ông, ông… bịa đặt!" Úc Noãn Tâm không thể ngờ lão
lại giở trò đáng hổ thẹn này.
"Hừ, tao không ngần ngại nói cho mày biết, hôm nay mày
dám đối xử với tao như thế, sẽ có ngày mày phải trả giá, không chỉ khiến mày
không kiếm được việc làm ở đâu cả, mày sẽ phải ngồi tù mới thôi. Đồ đàn bà
không biết tốt xấu!" Cổ tiên sinh chỉ vào nàng mà kêu gào.
"Rầm…"
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, Tiểu Vũ xông vào, nhìn thấy
cảnh tượng đang diễn ra, quả thực lại càng hoảng sợ.
"Cổ tiên sinh? Tại sao ngài lại ở đây? Á… cái trán của
ngài…"
"Úc Noãn Tâm, chờ đấy, chờ bị ngồi tù đi!" Cổ tiên
sinh thấy có người đến, tức giận không thể không lớn tiếng la hét được, không đếm
xỉa tới bịt vết thương lại mà đã liền đi khỏi.
"Rầm!"
Một tiếng đóng cửa thật mạnh, thân thể Úc Noãn Tâm cũng giống
như một con bướm, chậm rãi trượt xuống, gương mặt xinh đẹp đều tái nhợt đi cả …
Tiểu Vũ ngây ngốc sửng sốt cả một hồi lâu mới phản ứng lại,
bước nhanh đến phía Úc Noãn Tâm, đỡ nàng lên rồi dìu nàng đến ngồi lên chiếc sô
pha.
"Noãn Tâm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao
lão ta lại ở chỗ em?"
Úc Noãn Tâm dựa cả người vào sô pha, vô thức ôm chặt lấy đầu
gối, nàng đã suýt bị doạ đến choáng váng, toàn thân đều run rẩy.
"Noãn Tâm, Noãn Tâm…"
Tiểu Vũ thấy tình hình không ổn, lập tức chạy đến tủ quần áo
lấy ra một chiếc váy, nói với nàng: "Em có bị thương ở đâu không? Đi, thay
quần áo đi, chúng ta lập tức tới bệnh viện!"
Tiểu Vũ vừa nói, vừa luống cuống tay chân giúp nàng thay quần
áo.
"Tiểu Vũ…" Úc Noãn Tâm khẽ mở miệng, giọng nói mềm
yếu mà mệt mỏi. "Em không bị thương, đừng đi…"
Tiểu Vũ sửng sốt, vội vã đem chiếc váy cất lại chỗ cũ, rồi
ngồi xuống kế bên nàng, lo lắng hỏi thăm: "Noãn Tâm, rốt cuộc lúc nãy đã xảy
ra chuyện gì? Nói cho chị biết đi, đừng làm chị lo lắng có được không?"
"Tiểu Vũ, em…"
Úc Noãn Tâm không biết phải mở miệng thế nào, nhưng lại hoảng
sợ nên muốn kiếm một người để trút bỏ, vì vậy run giọng kể hết đầu đuôi ngọn ngành
cho Tiểu Vũ nghe.
Một lúc sau…
"Thằng khốn kiếp này!"
Tiểu Vũ nghe xong toàn bộ câu chuyện, tức giận đứng phắt dậy,
vẻ mặt rất phẫn nộ. "Cái lão già không biết xấu hổ, vậy mà vẫn còn nhìn chằm
chằm vào em, rõ ràng là lão tự tìm phiền phức, còn định vu oan giá họa sao? Thật
là đáng chết!"
Úc Noãn Tâm ôm hai chân, ngồi ở đó bất lực như một đứa trẻ,
mái tóc dài rũ rượi trên vai, khuôn mặt trắng bệch lộ vẻ bi thương.
Tiểu Vũ mắng đã đời một trận xong, cũng thả lưng xuống sô
pha, thở dài một hơi nói: "Đây là sự thực xấu xa trong cái giới này. Lão
ta là một nhà đầu tư lớn, tất nhiên là giống một kẻ đại gia, sở dĩ ngày hôm nay
lão ta dám làm như thế, cũng vì em không có khả năng đấu lại lão, nhưng mà,
Noãn Tâm…"
Cô kéo tay của Noãn Tâm lại, trên mặt lộ vẻ thân thiết cùng
lo lắng, "Em đang rất nguy hiểm! Tình cảnh hiện giờ của em rất nguy hiểm!"
Úc Noãn Tâm sững sờ, ánh mắt tràn ngập vẻ ngờ ngợ nghi hoặc.
"Noãn Tâm, trăm ngàn lần đừng tưởng rằng những lời lão
ta vừa mới nói chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Người như lão ta tuyệt đối sẽ
bởi vì không chiếm được em mà đi hủy diệt em đó!" Tiểu Vũ nói hết sức
nghiêm túc.
"Tiểu Vũ, ý chị là…" Tay Úc Noãn Tâm khẽ run run,
nàng nghĩ tới những lời Cổ tiên sinh vừa nói trước khi đi.
"Không sai! Nếu như chị nói đúng, thì hành vi của em lần
này đã làm lão thẹn quá hoá giận. Lão không chỉ sẽ ngăn cản sự nghiệp diễn xuất
của em thôi đâu, mà nói không chừng, lão sẽ thực sự đưa em ra tòa đấy !" Vẻ
mặt Tiểu Vũ rất lo lắng.
"Rõ ràng là lão ta muốn xâm phạm em, vậy mà lão ta lại
muốn tố cáo?" Úc Noãn Tâm trừng mắt không thể tin được.
Tiểu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu. "Noãn Tâm, không nên thấy sốc,
người ta mồm miệng lẻo mép, muốn huỷ hoại sự nghiệp của em thực sự là rất đơn
giản!"
Úc Noãn Tâm hết chỗ để nói, lại càng thêm bất lực, nàng chỉ
cảm thấy một trận nghẹt thở, tựa như cổ bị một đôi tay bóp chặt lại, dần mất đi
hô hấp …
"Noãn Tâm, chuyện lần trước chị nói, em đã cân nhắc hay
chưa?" Tiểu Vũ hỏi.
"Chuyện gì?" Úc Noãn Tâm uể oải hỏi lại.
Tiểu Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ. "Noãn Tâm, em sẽ không quên
đấy chứ? Chính là về chuyện em chủ động tiếp cận Hoắc Thiên Kình đó!"
"Tiểu Vũ, em thực sự không thể…"
Úc Noãn Tâm vừa nghĩ đến đôi mắt lạnh lẽo của người kia thì
đáy lòng không khỏi phát lạnh, liên tục lắc đầu.
"Noãn Tâm à…" Tiểu Vũ kéo tay nàng qua phía mình,
ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, "Hiện giờ em không thể nào không làm như vậy,
không được phép không làm, mà… nhất định phải làm được!"
"Tiểu Vũ, em…"
"Noãn Tâm, em hãy nghe chị nói!" Tiểu Vũ nhẹ nhàng
cắt ngang lời nàng, nói thành khẩn: "Thật ra nếu không có chuyện đêm nay,
tình cảnh của em cũng không tốt chút nào. Nếu như lão Cổ từ giờ lại gây khó dễ,
tiền đồ của em và vô cùng nguy khốn!
"Tiểu Vũ, chị… ý chị là gì?" Úc Noãn Tâm rất nhạy
cảm với những lời mà Tiểu Vũ vừa nói.
Tiểu Vũ hít sâu một hơi, nói: "Noãn Tâm, thật ra chị
còn muốn hỏi em một chuyện, em đã đắc tội với Ngu Ngọc phải không?".
"Đắc tội với Ngu Ngọc ư? Em làm sao mà lại có khả năng
làm việc đó?" Vẻ mặt của Úc Noãn Tâm lộ sự nghi ngờ và khó hiểu .
"Không có khả năng ư, em suy nghĩ kỹ đi, có phải trước
khi quay phim em đã đắc tội với cô ta không?" Tiểu Vũ có chút sốt ruột hỏi
thăm.
Úc Noãn Tâm lắc đầu. "Tiểu Vũ à, chị phải hiểu em chứ,
em làm sao mà có khả năng đắc tội với Ngu Ngọc, trước đây em cũng chưa hề tiếp
xúc với cô ta nữa là!"
Tiểu Vũ suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ tới một việc, vội vã
hỏi: "Noãn Tâm, chiếc vòng cổ em đeo hôm lễ trao giải từ đâu mà có? Đám
nhà báo nói rằng chiếc vòng cổ ấy được bán đấu giá với cái giá trên trời đấy!"
Úc Noãn Tâm cũng thấy tin tức vừa rồi có liên quan, liền cắn
môi dưới, than nhẹ một tiếng. "Chiếc vòng cổ ấy chính là của người đàn ông
kia cho em…"
"Là ai?" Tiểu Vũ dường như có chút dự cảm không
lành.
"Chính là người chị vừa mới mở miệng đã nhắc đến – Hoắc
Thiên Kình!" Trong đầu Úc Noãn Tâm hiện lên buổi trao giải hôm đó…
"Trời ạ…"
Tiểu Vũ vì một chữ Hoắc làm cho đứng phắt dậy, kinh hãi mà
trợn tròn hai mắt, "Cái vòng cổ kia thật sự là của Hoắc Thiên Kình tặng
cho em ư? Thảo nào, sao tự dưng Ngu Ngọc lại xem em như là cái gai trong mắt được?"
Úc Noãn Tâm sửng sốt, vội vã xua tay nói: "Tiểu Vũ,
không phải như thế, lúc đó vòng cổ của em bị đứt, vừa hay Hoắc Thiên Kình lại
đi ngang qua đấy, vì thế đã cho em chiếc vòng cổ. Hơn nữa… anh ta vẫn chưa nói
là sẽ cho cái vòng cổ cho em luôn, vốn em đang định tự đem đến trả lại cho anh
ta!"
Rốt cuộc Tiểu Vũ cũng hiểu ra…
"Noãn Tâm, em thật là ngốc quá! Chị nghĩ tên Hoắc Thiên
Kình đã chú ý đến em, thậm chí là đã có hứng thú rồi, nếu không tại sao anh ta
lại ra tay giúp em?"
"Làm sao như thế được?" Tim Úc Noãn Tâm đập
"thình thịch" một tiếng, đôi mắt hung ác nham hiểm kia lại một lần nữa
hiện lên trước mắt nàng.
"Nhất định là như thế. Chiếc vòng kia có giá trên trời
đó, làm sao mà lại nói cho là cho được. Hay là bởi vì anh ta có chút hứng thú với
em, mới có thể giúp em, mà Ngu Ngọc cũng nhận ra điểm này, nên mới cực lực đề cử
em làm diễn viên thứ hai trong "Thâm cung kế", mục đích của cô ta là
muốn nhân cơ hội này làm nhục em!" Tiểu Vũ phân tích đạo lý rõ ràng.
"Tiểu Vũ, Ngu Ngọc là diễn viên, cô ta không đến mức chỉ
là vì muốn em nhục nhã mà cố ý khiến em tham dự lần quay phim này chứ?" Úc
Noãn Tâm vẫn chưa hiểu lắm.
Tiểu Vũ khoát tay chặn lại. "Noãn Tâm, đàn bà nào cũng
như vậy hết, đặc biệt là chúng ta đây. Em đừng quên, sở dĩ bây giờ Ngu Ngọc nổi
tiếng như thế, nhất định là có quan hệ bí mật với Hoắc Thiên Kình. Ít nhiều gì
thì nhà đầu tư và đạo diễn cũng phải có liên quan đến sổ sách túi tiền của Hoắc
Thiên Kình. Nếu như mất đi Hoắc Thiên Kình làm chỗ dựa thì Ngu Ngọc cũng chỉ là
hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, tất cả vinh hoa phú quý không còn
sót lại chút gì hết!"
Úc Noãn Tâm giật mình, làm sao nàng lại không hiểu được chứ.
Đừng nói Tiểu Vũ làm người đại diện đã nhiều năm, từng gặp qua rất nhiều các
minh tinh với nhiều diện mạo khác nhau rồi, mà ngay cả là nàng, dù mới bước
chân vào làng giải trí được vài năm, cũng đã xem hết lòng người dễ đổi thay
trong cái giới này.
"Tiểu Vũ… chị nói thử xem, Ngu Ngọc sẽ đối xử với em
như thế nào?"
Tiểu Vũ suy nghĩ một hồi: "Dù sao cô ta cũng là một ảnh
hậu, không thể làm chuyện gì quá rõ ràng với người khác. Chỉ là… chị nghĩ nhục
mạ em chỉ là trò diễn đầu tiên thôi, cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định
đâu!"
"Tại sao lại như vậy chứ…" Mày Úc Noãn Tâm hơi
nhíu lại, cắn môi dưới, rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Chẳng lâu sau, nàng liền đi ra, trong tay là cái hộp gấm.
"Tiểu Vũ, đây là món đồ của Hoắc tiên sinh, em nghĩ là
phải cùng Ngu Ngọc nói rõ chuyện này mới được."
Tiểu Vũ cầm lấy hộp gấm, chậm rãi mở ra…
Ánh sáng của châu báu trong hộp đi cùng với ánh đèn êm dịu của
ngọn đèn, lóng lánh làm kẻ khác phải kinh tâm động phách.
"Ôi…"
Tiểu Vũ thở dài nói: "Noãn Tâm, vô dụng thôi, em nghĩ
là Ngu Ngọc sẽ nghe em giải thích ư? Nếu như cô ta rộng lượng như thế, sẽ không
đời nào chỉnh em. Em xem, khuôn mặt của em vẫn còn hơi hồng kìa."
Úc Noãn Tâm vô thức lấy tay che gương mặt lại, cực kỳ xấu hổ.
"Noãn Tâm, sáng sớm hôm nay chị mới nghe được, vốn dĩ
chiếc vòng cổ mà Hoắc tiên sinh mua được từ cuộc bán đấu giá sẽ là của Ngu Ngọc,
nhưng không ngờ lại đưa cho em…" Tiểu Vũ nhẹ nhàng lắc đầu. "Ngu Ngọc
đã rất thích chiếc vòng cổ này từ trước rồi."
"Hả?"
Úc Noãn Tâm lần này ngẩn ra không biết gì, ngơ ngác nhìn
thoáng qua chiếc vòng cổ trên tay Tiểu Vũ, khẽ nói một câu: "Nói như vậy,
em đi giải thích chỉ là làm việc vô ích thôi sao?"
"Đúng vậy, thật ra mọi chuyện đều có biện pháp xử lý,
chỉ là trăm ngàn cũng không nghĩ tới, nửa đường lại gặp phải một tên sói háo sắc
họ Cổ!" Tiểu Vũ phẫn uất nói mãi không thôi.
"Có biện pháp gì giúp em ư? Biện pháp gì thế?" Úc
Noãn Tâm vội vã hỏi.
"Đó chính là… hủy hợp đồng!" Tiểu Vũ nói gằn từng
câu từng chữ.
"Cái gì?"
Úc Noãn Tâm cả kinh. "Tiểu Vũ, nếu bây giờ mà em hủy hợp
đồng, chỉ riêng tiền em phải bồi thường cũng phải vài trăm đó."
"Chẳng qua chỉ là vấn đề tiền bạc có thể dàn xếp được ổn
thỏa. Ban đầu chị nghĩ tới biện pháp này chỉ là vì muốn em có thể tránh được
xung đột chính diện với Ngu Ngọc, không muốn để cô ta lại tìm cơ hội làm khó dễ
em nữa. Nhưng hiện giờ em lại đắc tội với tên Cổ tiên sinh, hủy hợp đồng chỉ
khiến em họa vô đơn chí(*liên tiếp gặp nạn). Tên họ Cổ đó nhất định sẽ ngưng hẳn
kế hoạch tuyên truyền quảng bá cho em để uy hiếp em, thậm chí thực sự sẽ tố cáo
em tội cố ý gây thương tích, cho nên…" Tiểu Vũ dừng lại một chút, nhìn Úc
Noãn Tâm, trong mắt hiện lên một tia khác thường.
"Cho nên cái gì?" Úc Noãn Tâm vội vàng hỏi.
Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu cực kì
nghiêm túc: "Cho nên hiện giờ chỉ có một người mới có thể giúp được em, đó
chính là Hoắc Thiên Kình!"
Cơ thể Úc Noãn Tâm run lên.
"Noãn Tâm, em hãy nghe chị nói, bây giờ em không có đường
lui đâu, con đường trước mặt đã bị tên họ Cổ và Ngu Ngọc phá hỏng, chỉ có anh
ta mới cứu được em thôi!" Tiểu Vũ thành khẩn khuyên bảo nàng.
Lòng Úc Noãn Tâm hoàn toàn sụp đổ. "Lẽ nào… chỉ có một
biện pháp này ư?"
"Đúng vậy!" Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu một cái.
Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, vẻ mặt rất mệt mỏi. "Tiểu Vũ,
xin chị đừng ép em được không?"
"Noãn Tâm à, không phải chị ép em, mà chính là Cổ tiên
sinh và Ngu Ngọc ép em, là tiền đồ đang lâm nguy của em ép em. Chị không còn
cách nào khác nên mới cho em đi con đường này, trừ phi em từ bỏ hết tất cả mọi
nỗ lực, rút khỏi ngành giải trí!" Tiểu Vũ hạ tối hậu thư.
Úc Noãn Tâm cắn chặt môi, bờ môi mềm mại vì cắn mà suýt chảy
máu.
"Noãn Tâm, chị đã nghe được, hiện nay Hoắc tiên sinh
đang ở thành phố này tham gia hội nghị, còn nghỉ ngơi thêm ba ngày nữa, đây
chính là nơi mà anh ta sẽ trọ lại."
Tiểu Vũ lấy ra một quyển vở từ trong túi, viết một dòng địa
chỉ lên giấy rồi đặt vào trong lòng bàn tay Úc Noãn Tâm. "Đêm nay ngủ
không được thì có thể ngẫm nghĩ lại kỹ càng, nếu suy nghĩ cân nhắc rồi, em phải
đi đó. Chị nghĩ em thông minh như thế, nhất định sẽ khiến anh ta quan tâm. Điều
quan trọng nhất là… mọi đàn ông đều thích phụ nữ nhiệt tình chủ động!"
"Tiểu Vũ…" Úc Noãn Tâm hơi run tay, nhìn tờ giấy
có ghi địa chỉ, cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Tiểu Vũ thở dài nói: "Chị thật sự không hiểu tại sao em
lại từ chối kịch liệt như thế. Hoắc tiên sinh cũng đâu phải độc xà dã thú gì, đối
với chuyện có lợi cho em thì đáng lẽ em nên phải nhiệt tình đáp ứng mới
đúng."
"Em…" Úc Noãn Tâm suýt nữa nói ra hết mọi chuyện
trong lòng.
Nàng đã có người đàn ông trong lòng rồi. Tuy rằng lúc trước
nàng lựa chọn rời xa, nhưng, nàng vẫn còn yêu anh ta trước sau như một.
Mà nàng cũng có nỗi sợ đàn ông, một kẻ là người đàn ông đêm
đó trước đây ba năm, một kẻ là người đàn ông lạnh lùng kia – Hoắc Thiên Kình.
Không biết vì sao, mỗi khi tiếp xúc với người này, trong
lòng nàng đều xuất hiện một cơn lạnh buốt.
Tiểu Vũ thấy bộ dạng của nàng như không muốn nói, cũng không
miễn cưỡng nàng nữa, đứng dậy, đi về phía cửa chính, cuối cùng bỏ lại một câu:
"Noãn Tâm, chị không biết tại sao em lại kháng cự Hoắc tiên sinh, chỉ có
điều chị muốn nhắc nhở em, đây chính là cơ hội cuối cùng của em đấy!"
Nói xong, mở cửa đi ra.
Tiếng đóng cửa vọng lại trong gian phòng, sự cô độc bao trùm
hoàn toàn lấy nàng.
————————
Quả nhiên, đúng như lời Tiểu Vũ nói, ngày hôm sau khi mặt trời
mọc lên, Úc Noãn Tâm phải đối mặt với những mối nguy cơ sự nghiệp kéo đến.
Đầu tiên là các nhà quảng cáo đều rút lui hợp đồng, huỷ bỏ
các loại hoạt động thương mại phát ngôn của Úc Noãn Tâm.
Điều tiếp theo đến chính là cảnh sát điều tra, tên Cổ tiên
sinh ác độc đã đưa ra cáo trạng, khiến Úc Noãn Tâm trở nên hoạ vô đơn chí.
Đòn đánh trí mạng nhất chính là Ngu Ngọc đã đề cử với tổ làm
phim, sau khi nghe nói tin đồn tiêu cực của nàng, nhà đầu tư đã không chút do dự
yêu cầu đạo diễn đổi người, không còn dùng Úc Noãn Tâm nữa.
Còn Ngu Ngọc lại có vẻ hả hê mà phán một câu: "Lúc trước
tôi thật sự là có mắt như mù, sớm biết rằng cô là loại con gái hám tiền như thế
thì đã không đề cử cho cô vào vai Châu Nhi. Bây giờ thì khỏe rồi, tiến trình của
bộ phim đều bị cô làm chậm lại rồi đấy!"
Cuối cùng, Úc Noãn Tâm vẫn phải rơi vào tình cảnh không thể
không hủy hợp đồng.