Bảy Ngày Ân Ái

Chương 102: Chương 102: Nhợt nhạt




Mọi thứ đều yên ổn trở lại, bầu không khí cũng yên ắng, người và đồ vật trong phòng khách hỗn loạn dưới lầu đều đã bị thuộc hạ đắc lực của Hoắc Thiên Kình xử lý xong, cả biệt thự yên lặng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trước cửa sổ sát mặt đất, tấm rèm lụa nhẹ nhàng bay theo gió, những cánh hoa quỳnh trắng muốt như tuyết rụng lả tả, những cánh hoa xinh đẹp mang theo từng đợt hương thơm tươi mát cùng với màu tím nhạt của rèm lụa nhẹ nhàng bay vào phòng, trên tấm thảm mềm mại chứa đầy cánh hoa quỳnh tạo thành một mảng trắng muốt.

Chiếc kính thủy tinh trong suốt phản chiếu gương mặt gần như trắng bệch của Úc Noãn Tâm, đôi môi vẫn luôn đỏ mọng cũng trở nên nhợt nhạt cùng khô héo không có chút huyết sắc, đôi mắt đẹp không hề chớp nhìn về phía xa xa, xuyên qua đống hoa quỳnh rơi rụng, nhưng nhìn kỹ lại không hề có tiêu điểm.

Nàng giống như một con búp bê thủy tinh không hề có chút sức sống dựa vào cửa sổ sát mặt đất, Hoắc Thiên Kình tra tấn nàng gần như suốt một ngày một đêm rốt cuộc cũng thỏa mãn rời đi nhưng lại an bài bọn cận vệ canh giữ ở ngoài cửa, không cho nàng ra ngoài một bước.

Trong mơ hồ, nàng nhớ lại càng ngày càng nhiều chuyện, cho đến khi ánh trăng như nước cùng với hoa rơi tiến vào, nàng đều nhớ lại từng chút từng chút của một ngày một đêm này, thậm chí… đôi mắt gần như tuyệt vọng của Lăng Thần, ánh mắt bất lực ấy đánh mạnh vào lòng nàng, mỗi khi nhớ lại, lòng của nàng liền đau muốn chết.

Từ giây phút Hoắc Thiên Kình làm trò trước mặt Lăng Thần ôm nàng vào phòng, từ khoảnh khắc đó nàng còn có tư cách gì mà ước mong xa vời nữa, từ nay về sau, lòng của nàng đã chết, cũng sẽ không dấy lên bất cứ gợn sóng gì nữa.

Tất cả những điều này không phải là Hoắc Thiên Kình muốn thấy hay sao? Hắn dùng phương thức tàn nhẫn này để bóp chết hy vọng của nàng, tự do của nàng, thậm chí là… tự tôn của nàng.

Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ đau lòng, thậm chí từ khi Hoắc Thiên Kình mặc quần áo rời đi, ít nhất nàng nên khóc một trận, thế nhưng… nàng lại đau đớn phát hiện bản thân mình ngay cả nước mắt cũng không chảy, thì ra, nước mắt không thể rơi cũng có thể khô cạn, còn lại cũng chỉ là trống rỗng, loại trống rỗng này vây chặt lấy nàng từ ánh mắt đến trái tim, tất cả đều tan nát.

Ngón tay mảnh khảnh vô thức sờ lên bụng, lời nói lạnh lẽo mà ám muội của Hoắc Thiên Kình vẫn cứ quanh quẩn bên tai giống như mạng nhện cứ từng vòng từng vòng vây lấy nàng.

Dường như Hoắc Thiên Kình cũng không nói đùa, hắn thực sự muốn nàng mang thai con của hắn, lần này miệt mài suốt một ngày một đêm, nói không chừng trong bụng của nàng đã bắt đầu có thai.

Rốt cục Úc Noãn Tâm cũng có phản ứng, dần dần, ánh mắt trống rỗng đột nhiên chấn động một cái, hô hấp từ từ dồn dập gấp gáp…

Hiện tại… nói không chừng nàng thực sự đã mang thai con của Hoắc Thiên Kình!

Không…

Rồi đột nhiên nàng đứng lên, giống như một người điên bắt đầu đập cái này, quăng cái kia, thét lớn lên, thậm chí bất chấp tất cả đập mạnh cơ thể mình vào những chỗ có góc cạnh. Tất cả những thứ có thể đập được nàng đều đập vỡ hết, thậm chí bàn chân trần bị mảnh vỡ thủy tinh cắt bị thương nhưng nàng cũng không càm thấy đau chút nào cả, nỗi đau trên cơ thể thì có là gì? Giờ này phút này, ngay cả sự đau lòng cũng đang dần biến mất, nói chi là thân thể?

Tiếng động trong phòng làm kinh động đến bọn cận vệ vẫn đang gác ngoài cửa, cửa phòng ngủ bị phá ra, khi nhìn thấy hành động đáng sợ của Úc Noãn Tâm thì bọn cận vệ hết sức kinh hãi, lập tức muốn tiến lên kiềm chế nàng.

"Cút! Đều cút ngay!" Ánh mắt của Úc Noãn Tâm đều đỏ hoe, thấy bọn họ còn muốn tiến lên, nàng lui đến cửa sổ, hét bọn họ đến khản cả giọng…

"Các người còn dám tiến lên, tôi sẽ từ nơi này nhảy xuống dưới!"

Gió đêm đột nhiên nổi lên làm rối mái tóc đen mềm mại của nàng, ánh mắt tuyệt vọng cùng kiên quyết từ trong mái tóc rối tung lộ ra, tỏa ra một vẻ khiến người khác phải dao động.

Bọn cận vệ đều dừng bước, nhìn thấy vậy không ai dám manh động tiến lên.

"Úc tiểu thư, chân của cô đang chảy máu, chúng tôi chỉ muốn xử lý vết thương dùm cô một chút, nếu không sẽ nhiễm trùng!" Mở miệng chính là Kiêu – người vừa nhận được mệnh lệnh trông coi Úc Noãn Tâm, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy cô gái này một cách gần gũi như vậy, không khỏi "lộp bộp" trong lòng một tiếng.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Úc Noãn Tâm, trong mắt nàng mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt, vẻ u buồn này chẳng những không làm giảm bớt sự xinh đẹp của nàng mà ngược lại càng khiến cho nàng xinh đẹp đến không thể tả, giống như là tiên nữ trong tranh, đôi mắt biết nói như một dòng suối trong vắt khiến cho đàn ông không đành lòng mà thương yêu.

Mà lần thứ hai, cũng chính là lúc này, đập vào mắt Kiêu chính là hình ảnh Úc Noãn Tâm vô cùng tiều tụy như vậy, đôi mắt trống rỗng tuyệt vọng khiến cho người ta kinh hãi, giống như một ngôi sao nhỏ ảm đạm vô hồn bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi, cả người không có chút huyết sắc gần như trong suốt, giống như một con búp bê thủy tinh nát vụn từng bị người ta hung hăng chà đạp.

Tuy rằng kiếp sống cận vệ trường kỳ đã làm cho tình cảm gì đối với phụ nữ của hắn sớm đã chai sạn nhưng khi nhìn thấy Úc Noãn Tâm lúc này thì cũng không khỏi có chút lo lắng, ý nghĩ đầu tiên chính là… Hoắc tiên sinh thật sự điên rồi!

Chuyện xảy ra ban ngày hắn đã nghe nhóm cận vệ bị Tả Lăng Thần đả thương nói lại, từ lúc hắn đi theo bên cạnh Hoắc Thiên Kình tới nay thì biết Hoắc Thiên Kình là một người đàn ông thành đạt rất điềm tĩnh khiến người khác không thể đoán được, cho dù là đối mặt với biến cố lớn thế nào thì Hoắc Thiên Kình vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh, khả năng tự kiềm chế rất tốt, thế mà, cách đối xử với một phụ nữ như hôm nay, thậm chí dùng cận vệ tới trông giữ một người phụ nữ, loại hành vi này căn bản không phải là tác phong làm việc của Hoắc Thiên Kình.

Sao có thể như vậy?

Úc Noãn Tâm nhận ra người cận vệ đang nói chuyện, nàng tuyệt vọng cười lớn, đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp tái nhợt giống như một đóa hoa tàn tạ, nàng vươn ngón tay thon dài chỉ thẳng vào Kiêu…

"Không ngờ Hoắc Thiên Kình lại phái cận vệ thân cận nhất của hắn tới trông giữ tôi! Thực sự là đáng thương! Các người đều là cùng một loại người! Là ma quỷ giết người không chớp mắt! Cút ngay! Cút ngay! Rốt cuộc Hoắc Thiên Kình đã cho ngươi lợi ích gì? Ngươi dĩ nhiên có thể vì loại người như vậy mà giết người phóng hỏa?"

"Úc tiểu thư…" Kiêu thấy thân thể nàng lung lay sắp đổ trong gió đêm, rất muốn tiến lên nhưng rồi lại không dám manh động, vì vậy bèn thấp giọng khuyên nhủ: "Xin cô bình tĩnh một chút, cô kích động như vậy sẽ làm bị thương chính mình…"

"Cút! Tôi không muốn nhìn thấy các người! Đều cút hết cho tôi!" Ánh mắt Úc Noãn Tâm gần như điên cuồng, mái tóc dài bị gió thổi càng rối tung, gương mặt tái nhợt đầy căm giận cùng tuyệt vọng.

"Úc tiểu thư…"

"Cút!"

"Úc…"

"Cút! Cút! Cút!" Úc Noãn Tâm hoàn toàn che tai lại, điên cuồng hét lớn, thân thể chỉ cần lùi ra sau một bước nữa sẽ từ cửa sổ ngã xuống.

Lòng của Kiêu chợt khẩn trương.

"Thông báo cho Hoắc tiên sinh biết!" Hắn nói với một tên vệ sỹ phía sau.

"Vâng!"

"Úc tiểu thư, vết thương của cô nếu không xử lý sẽ rất phiền phức." Kiêu lo lắng nhìn bàn chân bị mảnh vỡ thủy tinh cắt bị thương của nàng.

"Cút…" Úc Noãn Tâm tiện tay cầm lấy một mảnh vỡ thủy tinh bên cạnh, hung hăng đặt tại động mạch cổ của mình, mảnh thủy tinh sắc bén cắt đứt da thịt mềm mại, máu tươi từ từ thấm ra, chảy xuống.

Kiêu cả kinh.

"Để cho tôi tới đi!" Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang lên.

Kiêu quay đầu lại, hơi sửng sốt, một cô gái mặc quần jean áo thun trắng bị mấy tên vệ sỹ chặn lại ở ngoài cửa phòng ngủ, cô có khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, vẻ mặt bình tĩnh không có chút sợ hãi nào.

Nhìn qua thì tuổi không lớn lắm, vì sao đối mặt với trường hợp này lại bình tĩnh như vậy?

"Để tôi đi vào, tôi có thể thuyết phục chị ấy!" Cô gái lại mở miệng, đôi mắt như hoa đào xinh đẹp lộ rõ vẻ kiên quết.

Chân mày của Kiêu hơi chau lại, hắn tiến lên quan sát cô, sắc mặt trong nháy mắt lại thờ ơ bình tĩnh: "Thực xin lỗi, không có sự cho phép của Hoắc tiên sinh, ai cũng không thể tới gần Úc tiểu thư…"

"Chị ấy đang chảy máu, anh cũng thấy đấy. Nếu như chị ấy có gì không hay xảy ra, trách nhiệm này anh có gánh được không?" Cô gái đúng mực cắt lời hắn, cô nhìn về phía hắn với vẻ mặt khiêu khích.

Kiêu nhìn thoáng qua Úc Noãn Tâm, lại nhìn cô gái: "Cô là ai?"

Những cô gái bình thường không có khả năng thấy tình cảnh như vậy mà không sợ hãi, trừ phi cô ta không phải người bình thường, hoặc là cô sớm đã quen với những trường hợp như vậy.

Cô gái mở miệng, chậm rãi nói từng tiếng: "Tôi là… Mạch Khê!"

Kiêu nghe xong, ánh mắt rõ ràng ngẩn ra, nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc mới nhìn đến các vệ sỹ khác…

"Xuống phía dưới đi!"

Bọn vệ sỹ thấy thế, gật đầu lui ra ngoài.

"Mạch tiểu thư, Úc tiểu thư bèn giao cho cô rồi!" Kiêu nói xong, bước ra ngoài.

Mạch Khê nặng nề thở ra một hơi, lập tức đóng cửa phòng, nhìn về phía Úc Noãn Tâm sắc mặt sớm đã tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc.

"Chị Noãn Tâm…" Cô vội vã bước tới: "Em là Mạch Khê, chị sao rồi? Đừng làm em sợ!"

"Mạch Khê" Bên môi Úc Noãn Tâm gợi lên một chút tươi cười bất lực, thân thể rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, từ từ ngã xuống.

Mạch Khê cả kinh, lập tức đưa tay gắng sức ôm lấy nàng, cẩn thận dìu nàng cùng ngồi xuống tấm thảm, lúc này máu trên người Úc Noãn Tâm dính lên người cô, màu đỏ sẫm đập vào mắt khiến nước mắt của cô cũng sắp rơi xuống.

"Chị Noãn Tâm, đưa mảnh thủy tinh trong tay cho em! Tại sao lại muốn tổn thương chính mình như vậy? Như vậy là rất ngốc có biết hay không?" Mạch Khê vừa nói vừa nhẹ nhàng mở tay của nàng ra.

Mảnh thủy tinh bị nàng lấy đi, trên đó cũng dính đầy máu.

"Chị Noãn Tâm" Ngón tay của Mạch Khê cũng đang run rẩy, không nói gì lập tức đi lấy hộp cứu thương, lấy băng gạc, nước sát trùng cùng tăm bông ra, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng rửa vết thương trên người.

Khi nàng đưa tăm bông nhẹ nhàng chà tới ngón tay của Úc Noãn Tâm thì một giọt nước mắt đột nhiên chảy ra, dọc theo gương mặt cô rơi xuống lòng bàn tay của Úc Noãn Tâm. Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt vô hồn của Úc Noãn Tâm, nghẹn ngào nói: "Chị Noãn Tâm, hai tay của chị dùng để đàn dương cầm, ngón tay bị thương rồi làm sao có thể đàn dương cầm đây."

Cảm giác đau đớn cùng nóng bỏng trên tay khiến Úc Noãn Tâm hơi có chút phản ứng, ánh mắt nàng dừng lại ở đôi mắt đẫm lệ của Mạch Khê, giống như là bừng tỉnh, trong giọng nói yếu ớt mang theo một chút bi thương: "Mạch Khê, em khóc sao?"

Mạch Khê đau lòng nhìn nàng, trong mắt gần như tràn đầy nước mắt, cô nhìn Úc Noãn Tâm, chậm rãi nói từng tiếng: "Chị Noãn Tâm, không phải chị vẫn luôn kiên cường sao? Cho dù là gặp phải chuyện gì, bất kể là như thế nào cũng không thể đối xử với bản thân mình như vậy."

Rốt cuộc viền mắt của Úc Noãn Tâm cũng đã ươn ướt, nàng tuyệt vọng nói: "Mạch Khê, nếu như em là chị, em nói cho chị biết phải làm như thế nào, chị còn phải làm sao nữa? Nếu như chỉ có một mình, khi không có hy vọng thì nhất định sẽ không thất vọng, đáng tiếc chị vẫn luôn muốn quá nhiều, thì ra tất cả đều vẫn muốn."

Ánh mắt của Mạch Khê tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng, hơn nữa cô cũng hiểu rất rõ nỗi đau này.

"Chị Noãn Tâm, em biết Hoắc Thiên Kình đã làm gì với chị, em hiểu rất rõ, tất cả đều rất rõ. Nếu như em là chị, em sẽ tiếp tục sống sót, cho dù cuối cùng phải chết đi, em cũng muốn tiếp tục sống."

"Vì sao?"

Úc Noãn Tâm nhìn về phía cô: "Vì sao lại tuyển chọn cách đau khổ như vậy? Hiện tại chị chỉ là một con chim nhỏ bị hắn cầm tù, muốn bay cũng không bay được, chỉ có thể nhìn bầu trời phía xa xa, tự do lại từng chút rời xa chị, thậm chí… tự tôn cũng không còn. Mạch Khê, em nói cho chị, chị như vậy có thể được coi là một người hoàn chỉnh sao? Cái gì chị cũng không thể lựa chọn, cái gì cũng không thể, ngay cả chết chị cũng do dự, không thể yên tâm thoải mái mà chết, bởi vì chị không thể lại làm chuyện có lỗi với ba mẹ chị."

Giọng nói của nàng như nghẹn ở cố họng, nước mắt sớm đã khô cạn một lần nữa lại chảy xuống từ hốc mắt của nàng, từng giọt từng giọt rơi xuống hai má.

Mạch Khê nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, chậm rãi nói từng tiếng: "Bởi vì… chúng ta đều phải sống sót, hơn nữa còn phải sống cho thật tốt, như vậy mới có thể khiến người mà chị căm hận càng thêm đau khổ, hoặc là mới có cơ hội mạnh mẽ trả thù những người mà chị căm hận! Nếu như chị thật sự hận hắn, vậy thì chị càng phải kiên cường, khiến cho hắn giảm bớt sự đề phòng đối với chị, cuối cùng mới có cơ hội đâm hắn một nhát trí mạng!"

Lời nói không hợp với tuổi tác của Mạch Khê khiến cơ thể Úc Noãn Tâm run lên, nàng nhìn về phía Mạch Khê, một lúc sau mới hỏi: "Mạch Khê, rốt cuộc em là ai? Tại sao lại nói ra những lời như vậy?"

Trong màn hoa quỳnh bay bay rơi xuống, ánh mắt của Mạch Khê kiên định mà ngạo nghễ, tuy hàm chứa nước mắt nhưng lại lộ ra vẻ trưởng thành cùng tang thương không phù hợp với tuổi tác.

Cô đem miếng băng gạc cuối cùng băng bó xong, nhìn váo mắt Úc Noãn Tâm nói: "Em là người như thế nào không quan trọng, quan trọng là em muốn nói cho chị biết, có lẽ còn có người có hoàn cảnh còn cam go hơn chị, điều đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là mất đi tự do, mất đi tự tôn, những thứ này đều rất rẻ mạt, đáng sợ nhất chính là… khi chị tận mắt nhìn thấy người thân chết trước mặt chị mà chị lại bất lực không thể cứu họ, đó mới là điều thống khổ nhất!"

"Mạch Khê" Trong mắt Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ không thể tin được, nàng nhìn Mạch Khê thật sâu, trong chớp mắt nàng nhìn thấy một chút bất lực trong mắt cô.

Chẳng lẽ…

"Chị Noãn Tâm, điều đả kích trí mạng nhất đối với người mà chị căm hận nhất chính là… khiến cho lòng hắn đang lúc vui vẻ nhất… chết đi!" Ngón tay của Mạch Khê không khỏi siết chặt, ánh mắt trong trẻo lóe ra vẻ kiên quyết.

Úc Noãn Tâm ngẩn ra, khiến cho lòng của hắn chết đi khi đang vui vẻ nhất?

"Em biết rõ Hoắc Thiên Kình đã làm gì với chị."

"Em biết rất rõ! Bọn hắn là cùng một loại người."

Tuy rằng Mạch Khê không rõ nguyên nhân trong đó nhưng vừa rồi trở lại nhà, cô nhìn thấy bọn vệ sỹ ở ngoài cửa, ít nhiều hiểu được một chút, khi cô bước vào phòng khách, nhìn thấy mặt đất bừa bãi lộn xộn, cô càng thêm rõ ràng.

"Bọn họ?" Úc Noãn Tâm bất lực nhìn về phía nàng hỏi: "Lôi Dận hắn… có phải đã từng làm tổn thương em hay không?"

"Không quan trọng! Quan trọng là… chúng ta đều phải bảo vệ tốt chính mình, không phải sao?" Khóe môi Mạch Khê lộ vẻ thản nhiên nhưng lại không cách nào che lấp được vẻ đau đớn sâu sắc trong mắt.

Úc Noãn Tâm cười khổ: "Mạch Khê, vậy em nói cho chị biết, sau khi đau đớn qua đi thì sẽ như thế nào?"

"Sẽ kiên cường!" Mạch Khê nói với vẻ khẳng định.

Úc Noãn Tâm lắc đầu, tuyệt vọng lại lan tràn ra.

"Sẽ càng đau đớn!" Nàng thản nhiên nói: "Chị đã bị bức đến đường cùng, cũng không còn đường lui nữa, đối với chị mà nói, Hoắc Thiên Kình quá mạnh mẽ."

"Chị Noãn Tâm, những điều mà em đã trải qua là nhiều hơn chứ không hề ít hơn chị, cho nên chị cần phải tin tưởng em!" Mạch Khê khoát tay lên vai nàng nói.

Dường như tay cô mang theo ngọn nguồn năng lượng khiến cho lòng Úc Noãn Tâm nổi lên một chút sức mạnh, nàng đưa tay chậm rãi sờ lên bụng, nhẹ nhàng nói: "Chị không thể có con với hắn, Mạch Khê, em giúp chị, chỉ có em mới có thể giúp chị."

"Chị Noãn Tâm, chị muốn…"

Úc Noãn Tâm nhìn nàng: "Tuy ràng chị không biết thân phận thực sự của em nhưng xem ra bọn vệ sỹ của Hoắc Thiên Kình cũng không có cách nào làm gì em, cho nên… bọn họ sẽ không lục soát người em. Mạch Khê, chị không thể có con với Hoắc Thiên Kình, không thể, tuyệt đối không thể! Cho nên trước khi Hoắc Thiên Kình về tới, chị phải xử lý tất cả!"

Mạch Khê suy nghĩ một chút, sau khi hít sâu một hơi, gật đầu đi ra ngoài.

Hoa quỳnh bay xuống, ánh trắng lên gương mặt của Úc Noãn Tâm, cánh hoa rơi tới tấp xuống trên người nàng, hai vẻ đẹp đối lập nhau – vẻ kinh dị do màu đỏ thẫm tạo thành cùng vẻ xinh đẹp do cánh hoa tạo thành dung hợp cùng một chỗ tạo nên một hình ảnh cực kỳ quỷ dị.

Mạch Khê đã nhanh chóng trở vể.

"Chị Noãn Tâm, chị thực sự muốn uống loại thuốc này sao?"

Loại thuốc này khiến cô có chút lo lắng, thân thể Úc Noãn Tâm lúc này rất suy yếu, uống vào sẽ có tác dụng phụ hay không?

Úc Noãn Tâm giống như là thấy được cứu tinh, nhanh chóng đoạt lấy thuốc từ trong tay cô, kiên quyết mà nuốt vào.

"Chị Noãn Tâm…"

"Cảm ơn em, Mạch Khê, chị không sao" Đây cũng là lần đầu tiên Úc Noãn Tâm uống loại thuốc tránh thai khẩn cấp này, tuy cơ thể nàng đã rất suy nhược nhưng so với việc có thai, nàng tình nguyện như vậy.

Mạch Khê nhìn nàng lo lắng.

Ngoài cửa sổ sáng lên ánh đèn xe…

Úc Noãn Tâm theo bản năng nhìn xuống lầu… xe công vụ rất dài, thân xe bóng loáng, dáng vẻ sang trọng.

Hắn liền đến nhanh như vậy, nàng cười nhạt, trái tim co thắt từng đợt, nàng luôn là một con rối bị hắn nắm chặt trong tay, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn

"Chị Noãn Tâm, chị đừng sợ, em sẽ ở bên chị!" Sau khi Mạch Khê thấy nàng cười nhạt, vội vã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bị thương của nàng, vẻ mặt kiên quyết nói.

Úc Noãn Tâm thờ ơ thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Mạch Khê, em nói rất đúng. Yên tâm đi, chị sẽ không coi thường mạng sống của mình! Chị nhất định sẽ sống tốt, tươi cười mà nhìn Hoắc Thiên Kình khóc!"

Mạch Khê bị vẻ sắc bén trong mắt nàng làm cho khiếp sợ.

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân vững vàng của hắn, có thể nghe ra được bước chân nhanh và vội vàng.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, cả mặt đất lộn xộn cùng băng gạc dính máu khiến ánh mắt của hắn ngẩn ra một chút, lập tức, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Úc Noãn Tâm.

Ngọn đèn sáng trưng ngoài hành lang chiếu vào bóng dáng cao lớn của Hoắc Thiên Kình, như một áp lực cực lớn, lộ ra vẻ nam tính mạnh mẽ.

Hắn không có tiến đến, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đờ đẫn của Úc Noãn Tâm, trong ngực bèn co rút đau đớn, lửa giận trước khi rời đi lập tức biến mất, giờ phút này hắn lại rất muốn kéo nàng vào lòng cẩn thận che chở, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đầy tuyệt vọng của nàng.

Là hắn buộc nàng quá chặt sao?

Không! Hắn chỉ muốn dùng cách này để giữ nàng lại bên cạnh, cho dù nàng muốn bay đi, hắn cũng sẽ không chút do dự mà bẻ gãy cánh của nàng! Hắn sẽ không buông tay, cho dù nàng hận hắn, hắn cũng tuyệt đối không buông tay!

Úc Noãn Tâm chậm rãi ngẩng đầu chống lại đôi mắt tâm tình bất định của hắn, nàng lại buồn cười phát hiện vẻ thương tiếc thoáng qua trong mắt hắn.

Thương tiếc?

Nàng đột nhiên cười nhạt, không chút sợ hãi mà đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng mà tuyệt vọng vẫn cứ đối diện với ánh mắt của hắn.

Hoắc Thiên Kình tiến lên một bước, lúc này Mạch Khê chắn ở trước mặt hắn, giọng điệu không vui nói: "Anh còn muốn làm gì chị ấy?"

"Mạch Khê?" Hoắc Thiên Kình nhướng mày: "Tôi quên mất, thì ra cô là hàng xóm của Noãn! Lôi Dận biết không?"

Mạch Khê cười lạnh một tiếng: "Đó là chuyện của tôi, anh không cần xen vào!"

"Noãn là người của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi, tôi nghĩ chuyện của tôi thì tiểu thư Mạch Khê cô cũng không cần xen vào!" Hoắc Thiên Kình nói xong bèn đẩy cô ra, không nói một lời đến gần Úc Noãn Tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.