Chân mày của Úc Noãn Tâm nhíu chặt vào nhau, Hoắc Thiên Kình
thấy thế thật rất muốn cười, đưa tay vuốt qua chân mày nàng, nhẹ giọng nói:
"Anh thấy em đúng là bị bệnh nghề nghiệp rồi, thật ra
có đôi khi hiện thực rất đơn giản."
Nhìn vào đôi mắt đang cười của hắn, Úc Noãn Tâm hơi nghiêng
đầu sang một bên: "Thật ra nếu như những suy đoán của em là chính xác thì
mới là đơn giản, sự thật mà các anh nghĩ mới là phức tạp."
"Em cho rằng anh và Lăng Thần sẽ nhận lầm người
sao?" Hoắc Thiên Kình thở dài một hơi, trong mắt là vẻ đau đớn không che
giấu được.
Úc Noãn Tâm hiểu tâm trạng của hắn, nhẹ giọng nói:
"Nhưng trước sau gì em vẫn khó có thể tiếp nhận được thân thế của Lăng Thần!"
"Sự thật là thế, khó chấp nhận thì cũng đã xảy ra rồi."
Trong giọng nói của Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ phức tạp rối ren.
"Vậy… anh thật sự cho là Lăng Thần giết ba sao?"
Úc Noãn Tâm biết lúc này không thích hợp nói đến chuyện này,
nhưng nàng nhất định phải biết rõ tâm tư của hắn.
Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình trở nên hơi nặng nề, một lúc sau
mới khẽ nói:"Ít nhất cậu ta không cho anh một lời giải thích để vứt bỏ nỗi
nghi ngờ."
Úc Noãn Tâm nhìn hắn không chớp mắt, không nói gì thêm, chỉ
chìm vào trong suy tư…
Đêm khuya, ánh trăng chỉ còn lại một vầng sáng hơi nhàn nhạt…
"Đừng… không… Á…"
Úc Noãn Tâm bỗng mở mắt, ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại…
"Noãn, sao thế?"
Thân mình dầm dề mồ hôi của nàng lập tức được hắn ôm lấy,
bàn tay mang theo mùi long đản hương nhè nhẹ khẽ phủ lên trán nàng, gương mặt
anh tuấn lộ vẻ lo lắng…
Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ một lúc thật lâu mới quay lại hiện thực
được. Nàng dựa cơ thể không còn chút sức lực nào của mình vào ngực Hoắc Thiên
Kình, mỏng manh mà nói:
"Không sao, em xin lỗi, làm anh thức giấc rồi…"
Người nàng bị hắn xoay lại, Hoắc Thiên Kình dịu dàng mà lau
mồ hôi trên trán nàng, vén tóc nàng sang một bên, lo lắng hỏi:
"Lại nằm thấy ác mộng sao?"
Hắn phát hiện gần đây số lần nàng nằm thấy ác mộng bỗng nhiều
hơn, trước đây cách vài ngày mới xảy ra hiện tượng này, nhưng hiện tại dường
như mỗi đêm nàng đều thấy ác mộng.
Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng trong ánh đèn tường nhàn nhạt,
Hoắc Thiên Kình đau lòng không thôi.
Úc Noãn Tâm gật đầu, lại ngẩng lên nhìn hắn một cách bất lực.
"Thiên Kình, cơn ác mộng mấy ngày nay rất giống thật, em rất sợ…"
"Mơ thấy gì vậy?"
Hoắc Thiên Kình dịu dàng vỗ về nàng, giống như là đang an ủi
một con thú nhỏ bị kinh hãi vậy, cực kỳ nhẫn nại.
Úc Noãn Tâm hưởng thụ sự ấm áp từ hắn, nhẹ giọng nói:
"Em mơ thấy anh rời xa em… Vẫn là giấc mơ đó, còn nữa, trong mơ toàn là
máu, rất đáng sợ… Em tìm anh khắp nơi nhưng lại không thấy…"
Trên mặt nàng lộ ra vẻ bất lực bàng hoàng, giống như một chú
nai con bị lạc đường trong rừng rậm vậy, ngay cả đôi mắt mờ sương cũng tràn ngập
vẻ kích động khiến người ta đau thương.
"Cô bé ngốc…"
Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy nàng, dịu dàng mà hôn lên tóc
nàng. "Chỉ là nằm mơ mà thôi, đừng lo lắng như thế,"
"Nhưng Thiên Kình…"
Úc Noãn Tâm ngẩng gương mặt nhìn có vẻ tái nhợt lên, vẻ lo lắng
trong mắt không sao tả xiết. "Giấc mơ này quá giống thật, em rất sợ…"
Bên môi Hoắc Thiên Kình cong lên một nụ cười nuông chiều,
ngay cả lòng hắn cũng bị vẻ lo lắng vì sợ mất mát trong ánh mắt nàng làm xúc động,
nhẹ nhàng an ủi: "Không phải bác sĩ của em cũng đã nói rồi sao, sở dĩ em nằm
thấy ác mộng là vì tâm trạng của em quá khẩn trương, cho nên em phải thả lỏng
người, không thể có bất cứ áp lực tâm lý gì, thế mới không nằm thấy ác mộng."
Thật ra đối với hiện tượng nằm ác mộng của Úc Noãn Tâm, kết
quả giám định của bác sĩ là như thế. Trong quá trình mang thai, tâm trạng cùng
cảm xúc của thai phụ sẽ trở nên rất nhạy cảm, chất lượng giấc ngủ không cao
cũng là vấn đề có thể xảy ra. Mặc dù Hoắc Thiên Kình rất lo cho tình trạng này
của nàng nhưng lúc này, ngoại trừ việc an ủi nàng, ở bên cạnh nàng thì cũng
không có cách nào hay hơn. Thậm chí hắn đã mời bác sĩ tâm lý chuyên trị liệu
tâm lý cho thai phụ nhưng dường như cũng không có cải thiện gì nhiều.
Dường như Úc Noãn Tâm không quá tán thành với lý do an ủi của
Hoắc Thiên Kình, hàng mi dài khẽ khép lại, dường như là đang nghĩ ngợi điều gì.
Một lúc sau mới như bừng tỉnh ra mà nói:
"Thiên Kình, em biết tại sao rồi!"
"Tại sao?"
"Là vì em làm mất Yi Fei Si nên mới thế này…"
Thần sắc của Úc Noãn Tâm rất khẩn trương, thậm chí là luống
cuống không biết làm thế nào.
Hoắc Thiên Kình nghe thấy lý do này thì bất đắc dĩ mà lắc đầu,
nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói: "Noãn, sao em lại nghĩ thế?"
"Thiên Kình, thật là vậy đó, từ lúc em làm mất nhẫn thì
bắt đầu nằm ác mộng…"
Úc Noãn Tâm hoảng hốt mà nhìn vào ánh mắt quan tâm của Hoắc
Thiên Kình. "Yi Fei Si có nghĩa là hạnh phúc, nếu em làm mất hạnh phúc
thì…"
"Noãn, đừng nghĩ lung tung."
"Không, Thiên Kình, nhất định là thế…"
Tay Úc Noãn Tâm run run: "Cặp nhẫn này rất linh, mà em
lại làm mất nó…"
Hoắc Thiên Kình không chờ nàng nói xong liền ôm chặt nàng
vào lòng, trong giọng nói an ủi mang theo vẻ cực kỳ cố chấp. "Noãn, anh sẽ
không rời xa em, tin tưởng anh, được không…"
Đêm hơi lạnh, ánh trăng mềm mại lượn lờ đang lẳng lặng tràn
ra ngoài cửa sổ
Phòng làm việc của tổng tài trong Hoắc Thị
Sau tiếng gõ cửa rất lịch sự, Kiêu tiến vào với một bộ âu phục
đen.
"Hoắc tiên sinh."
Hoắc Thiên Kình đưa tài liệu đã ký cho trợ lý rồi nhìn Kiêu…
"Mọi chuyện làm thế nào rồi?"
Kiêu hơi cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn luôn rất tự tin lại có
chút xấu hổ. Anh ta bước lên, lấy một cái hộp từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt
Hoắc Thiên Kình…
"Hoắc tiên sinh, xin lỗi…"
Hoắc Thiên Kình hơi ngẩn ra một chút rồi mở hộp…
Trong chiếc hộp trang sức tinh xảo, một chiếc nhẫn có hình
dáng kỳ lạ đang phát ra những tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, là Yi Fei Si.
Hắn nhướng mày nhìn Kiêu…
Kiêu thở dài một hơi, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói:
"Hoắc tiên sinh, tôi đã hỏi qua không ít nhà thiết kế trang sức, thậm chí
là thợ thủ công tôi cũng hỏi qua nhưng họ đều nói không biết chất liệu của chiếc
nhẫn này."
Hoắc Thiên Kình lấy chiếc nhẫn trong hộp ra. Chiếc nhẫn này
vẫn luôn đeo trên tay hắn. Nhìn Úc Noãn Tâm mỗi đêm đều gặp ác mộng, lại trải
qua sự khủng hoảng vì bị mất nhẫn nên chỉ có thể bảo Kiêu mang chiếc nhẫn của hắn
tìm nhà thiết kế hay thợ thủ công làm lại một chiếc khác.
Thật ra hắn không hề tin tưởng ý nghĩa của Yi Fei Si bởi vì
hắn hoàn toàn không phải một người mê tín. Nhưng hắn biết vào lúc này Úc Noãn
Tâm rất nhạy cảm, hơn nữa chất liệu và hình dáng của chiếc nhẫn này đều độc nhất
vô nhị, cộng thêm có ý nghĩa là trao gửi hạnh phúc cho nên một khi bị mất thì tất
nhiên nàng sẽ suy nghĩ lung tung.
Nói cho cùng thì đây đều là do tâm lý tạo thành, có điều cởi
dây thì cần người buộc dây, Hoắc Thiên Kình tin rằng chỉ cần để Úc Noãn Tâm
nhìn thấy Yi Fei Si thì có thể qua được khúc mắc trong lòng.
Thế nhưng hắn đã sai người tìm khắp biệt thự trên đảo mà vẫn
không thấy chiếc nhẫn, cho nên chỉ có thể bảo Kiêu nghĩ cách làm ra một chiếc
khác.
Không ngờ…
"Lẽ nào không thể đổi thành chất liệu khác sao? Chỉ cần
hình dáng giống nhau là được!" Hoắc Thiên Kình cho rằng đây chỉ là một
chuyện rất đơn giản.
Dựa vào trình độ chế tác trang sức hiện nay, kiểu dáng này
có thể làm khó được những nhà thiết kế cao cấp nhất sao chứ?
Ai biết…
Kiêu khẽ lắc đầu. "Sau đó tôi cũng dặn như thế nhưng
sau khi nhà thiết kế và thợ thủ công nhìn thấy hình dáng của nó thì không thể
tìm ra chất liệu có thể tạo nên kiểu dáng như vậy, ngay cả những bậc thầy thiết
kế trang sức trên thế giới đều không có cách nào. Có lẽ là chỉ có chất liệu đặc
biệt này mới tạo ra được kiểu dáng như thế."
Hoắc Thiên Kình lại ngắm nghía chiếc nhẫn trong tay, hơi ngẩn
ra. "Nói cách khác kiểu dáng của chiếc nhẫn này là tự nhiên chứ không phải
nhân tạo sao?"
"Đúng vậy, Hoắc tiên sinh. Đây là chỗ khiến cho các nhà
thiết kế không thể làm được." Kiêu nói.
"Còn có cách nào khác không?"
Lúc này Hoắc Thiên Kình mới phát hiện mình thực sự đã xem
thường chiếc nhẫn này, không ngờ một thứ mua từ một gian hàng nho nhỏ mà cũng
có thể làm khó được những bậc thầy trên thế giới
Kiêu khẽ lắc đầu: "Ngoại trừ đến chỗ bán chiếc nhẫn này
hỏi xem có còn nữa không thì không có cách nào khác."
Chân mày Hoắc Thiên Kình dần chau lại, trong mắt lóe lên vẻ
không sao thấu được.
"Hoắc tiên sinh, có cần sai người đi đến chỗ bán chiếc
nhẫn này hỏi không?"
Mặc dù Kiêu không hiểu sao Hoắc Thiên Kình lại có hứng thú với
một chiếc nhẫn kỳ lạ như vậy nhưng với sự hiểu biết của anh ta về Hoắc Thiên
Kình, nếu hắn đã quan tâm đến một thứ gì thì nhất định nó rất quan trọng.
Hoắc Thiên Kình đeo lại chiếc nhẫn lên tay, nhẹ nhàng nói:
"Tôi sẽ tự đi!"
Thật ra sau khi nói xong câu này thì hắn cũng biết là không
thể, bởi vì hắn nhớ rất rõ bà chủ cửa hàng kỳ quái đó đã nói Yi Fei Si là độc
nhất vô nhị trên thế giới. Nếu đã độc nhất vô nhị thì sao còn có cái khác chứ?
Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu Hoắc Thiên Kình thì hắn
không khỏi tự giễu mình. Những lời như thế là mánh khóe của người bán háng, nếu
không sao bán được hàng chứ? Có lẽ cách nói độc nhất vộ nhị cũng là thủ đoạn
chào hàng của bà ta thôi, sao có thể không mua được chiếc khác chứ?
Kiêu nghe thế thì gật đầu. "Hoắc tiên sinh, xin hỏi còn
có căn dặn gì nữa không?"
Hoắc Thiên Kình hơi suy tư một lúc, gương mặt anh tuấn mang
theo vẻ nghiêm túc, đặt một bức ảnh lên bàn…
"Đi tra cho tôi tất cả tư liệu về người này!"
Kiêu bước lên lấy tấm ảnh, gương mặt luôn bình thản lộ vẻ
nghi hoặc.
"Hoắc tiên sinh, đây không phải…"
"Đây không phải cô của tôi!"
Hoắc Thiên Kình nhìn thấu vẻ nghi hoặc trong mắt Kiêu,, thản
nhiên nói: "Tên của cô ta là Thẩm Diên, là nữ nghệ sĩ nổi danh một thời!"
Kiêu theo bên cạnh hắn rất lâu rồi, đương nhiên là rất quen
thuộc với những người trong Hoắc gia. Cho dù chưa từng thấy người nhưng cũng đã
thấy qua ảnh, đây là điều kiện cần của một vệ sĩ. Có điều ngay cả Kiêu mà cũng
nhận lầm người thì có lẽ sự tình không đơn giản.
Quả nhiên trong mắt Kiêu có vẻ kinh ngạc, nhìn cho kỹ người
phụ nữ trong ảnh thì mới ngộ ra.
"Thật là giống…"
"Kiêu, tra xem người phụ nữ này còn sống hay không, còn
nữa…"
Giọng nói vẫn thường bình thản của Hoắc Thiên Kình bỗng ngập
ngừng, dừng lại một lúc mới nói thêm một câu:
"Tra cho tôi quan hệ giữa Thẩm Diên và cô tôi!"
"Hoắc tiên sinh?"
Kiêu hiểu ý tứ trong lời của hắn nhưng vẫn hơi kinh ngạc
"Nhớ đó!"
Hoắc Thiên Kình không có ý giải thích, thấp giọng ra lệnh:
"Chuyện này không được phép cho bất cứ ai trong Hoắc gia biết!"
"Tôi hiểu rồi, Hoắc tiên sinh." Kiêu lập tức trả lời,
hơi cúi người rồi bước ra khỏi phòng.
Hoắc Thiên Kình dựa cả người vào lưng ghế, trên gương mặt
anh tuấn từ từ đọng vẻ nghiêm trọng…
Chuyện mà Úc Noãn Tâm phải làm sau khi thức dậy là đi thăm hỏi
bà nội cùng thỉnh an mẹ chồng.
Từ sau khi nàng có thai cũng chưa hề có được một ngày yên ổn.
Có lẽ là vì nàng đoạt được vị trí ảnh hậu chưa được bao lâu thì đã gả vào Hoắc
gia, sau đó lại có thai nên chỉ cần có thời gian là đám phóng viên lại nghĩ mọi
cách để moi được ít tin tức có liên quan đến nàng, thậm chí là lén chạy đến biệt
thự, cố gắng tìm vài đề tài để nói.
Thế nhưng nàng luôn được Hoắc Thiên Kình bảo vệ rất nghiêm
ngặt, ra ngoài thì ngồi trong xe, có vệ sĩ mở đường cho nên nhiều lúc phòng
viên chỉ đành đứng phía sau mà ngó.
Cuối cùng chỉ có thể dựa vào paparazzi, tìm vài thứ từ trong
đống rác mà người hầu quăng ra ngoài rồi tự nhận là những tin tình báo có ích
làm Úc Noãn Tâm dở khóc dở cười.
Tiểu Vũ cũng thường gọi đến, xuất phát từ tình cảm bạn bè mà
hỏi ý kiến nàng. Bởi vì dù Úc Noãn Tâm đã có thai nhưng độ nóng vẫn rất cao, có
rất nhiều người không thể quên được hình ảnh của nàng trên màn ảnh nên vẫn gửi
lời mời như thường.
Sáng hôm đó, Úc Noãn Tâm nói chuyện điện thoại với Tiểu Vũ
xong, chuẩn bị xuống lầu tản bộ. Đương nhiên là hành động này không thể để cho
Hoắc lão phu nhân biết, nếu không bà lại la ầm lên.
Đi ngang qua phòng của Anna Winslet, Úc Noãn Tâm vô thức dừng
chân lại, do dự không biết có nên gõ cửa vào vấn an chút hay không thì lại phát
hiện lúc này cánh cửa phòng luôn được đóng kin kia lại đang hé mở.
Úc Noãn Tâm từng đi vào phòng của bà, kết cấu và diện tích
không khác lắm so với phòng của nàng và Hoắc Thiên Kình. Nếu đang ở trong phòng
ngủ, cho dù cửa bên ngoài có mở thì cũng sẽ không nghe rõ người bên trong phòng
ngủ đang nói gì.
Nhưng lúc này, ngay lúc Úc Noãn Tâm đang do dự thì lại nghe
thấy giọng của Anna Winslet, dường như bà đang nói chuyện diện thoại. Từ những
âm thanh loáng thoáng, không khó nhận ra bà không ở trong phòng ngủ mà ở phòng
ngoài.
Điều này cũng giải thích được tại sao cửa phòng chỉ khép hờ.
Có khả năng là bà muốn ra ngoài thì nhận được điện thoại.
Lúc này, Úc Noãn Tâm vốn nên thức thời rời đi, dù sao thì
nghe người khác nói điện thoại là một hành vi không lịch sự. Thế nhưng giọng
nói khác thường cùng câu "rốt cuộc anh muốn thế nào" của bà đã làm
nàng quyết định nghe đến cùng.
Trong phòng, giọng của Anna Winslet vô cùng sốt ruột, cũng rất
đè nén, dường như có chuyện gì đó đang từ từ ngấm vào tai Úc Noãn Tâm.
"Anh đủ chưa vậy? Hết lần này đến lần khác! Nhiều năm
như vậy mà chưa chịu thôi sao?" Lại là một tiếng phẫn nộ bay ra khỏi
phòng.
Úc Noãn Tâm ở ngoài cửa ngẩn ra, trong lòng có dự cảm bất
an…
Trong mắt người ngoài, mẹ chồng nàng luôn là một người uy
nghiêm chững chạc, rất biết khống chế cảm xúc của mình, cho dù có gặp những
chuyện phẫn nộ thì đều có thể kiềm nén được, mặt không đổi sắc. Thế nhưng hôm
nay sao lại giận dữ trong điện thoại vậy chứ?
Hơn nữa… dường như bà thực sự gặp phải vấn đề gì đó. Nhiều
năm như vậy?
Câu này có ý gì chứ?
Úc Noãn Tâm đang bực bội thì nghe thấy bà giận dữ mà dập diện
thoại. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng nấp vào chỗ ngoặt. Ngay sau đó liền
nghe thấy tiếng giày cao gót của mẹ chồng vang vọng trên cầu thang.
"Bảo tài xế chuẩn bị xe, 10 phút sau tôi muốn ra
ngoài!"
Không khó nhận ra trong giọng nói cố gắng bình thản của Anna
Winslet có chứa vẻ giận dữ, có lẽ là có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi.
"Dạ, bà chủ."
Là giọng của quản gia, thậm chí Úc Noãn Tâm còn có thể nghe
được tiếng quản gia gọi cho tài xế bảo chuẩn bị xe.
Nàng không hề có thời gian suy nghĩ mà liền rút di động ra,
lén gọi một chiếc xe…
Xe liên tục lắc lư trên đường. Có lẽ là do đường khó đi mà
ngay cả chiếc xe phía trước cũng chạy rất chậm. Cũng chính vì thế mà Úc Noãn
Tâm mới có thể thuận lợi theo sau, nếu không chỉ bằng taxi thì sao có thể theo
xe riêng của Anna Winslet chứ?
Có điều làm Úc Noãn Tâm cảm thấy nghi hoặc là sao bà lại đến
chỗ thế này?
Lẽ nào… thật sự có liên quan đến cuộc gọi kia?
Khi mẹ chồng nàng vội vội vàng vàng ra ngoài thì Úc Noãn Tâm
đã cảm thấy chuyện khác thường. Mặc dù biết nếu chuyện theo dõi bà bị phát hiện
thì sẽ rất thảm, nhất là quan hệ hai người đang căng thẳng nhưng làm sao được,
nàng luôn cảm thấy hôm nay bà rất lạ, nếu không nhìn cho tận mắt thì cả ngày
hôm nay nàng sẽ thấy bất an.
Càng đi thì đường càng gập ghềnh, xe cộ xung quanh cũng ít
đi rất nhiều, ngay cả tài xế taxi cũng bắt đầu chê cái chỗ quỷ quái này.
Úc Noãn Tâm vô thức quan sát bên ngoài một chút, đây là một
nơi ngày càng xa nội thành, cũng không phải là nơi có những ngôi nhà cao cấp.
Nhìn cảnh sắc ngày càng hoang vu bên ngoài, chắc hẳn nơi này có rất ít người ở.
Sao bà lại đến đây chứ?
Đang nghĩ ngợi thì đã nghe tài xế kêu một tiếng…
"Chiếc xe phía trước đã chạy chậm lại rồi."
Úc Noãn Tâm nhìn lên trước, cả kinh. "Bác tài, làm phiền
bác rẽ xe vào chỗ ngoặt và dừng lại, đừng để bị phát hiện."
Hai chiếc xe một trước một sau dừng lại. Úc Noãn Tâm chờ
trong xe chứ không xuống ngay. Khi lái xe của Hoắc gia đi rồi mới trả tiền, xuống
xe.
Sự hoang vu xung quanh làm Úc Noãn Tâm kinh hãi, may là
không khí nơi này rất trong lành, thậm chí có hơi thở của thiên nhiên. Chẳng
qua chỗ có quá ít người làm nàng không rảnh mà thưởng thức không khí này, ngược
lại nảy sinh dự cảm bất an…
Tại sao mẹ chồng nàng lại đến đây? Thậm chí là bảo tài xế của
mình rời đi?
Úc Noãn Tâm càng nghĩ càng cảm thấy lạ. Khi nàng nhìn thấy
bóng của bà khuất sau một bức tường thì lập tức bám sát theo…
Anna Winslet bước đi một cách rất cẩn thận. Đây là một con
đường nhỏ chưa được sửa chữa, đối với người đã quen đi lại thì không là gì
nhưng đối với một bà chủ công ty xuất thân giàu có, vô cùng chú ý đến hình tượng
như Anna Winslet thì lúc nào cũng phải để ý xem có bụi đất bám vào giày cùng
váy áo hay không.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng bám theo sau. Con đường này rất hẹp và
chật chội, may mà có rất nhiều chỗ ngoặt nên cho dù người phía trước luôn quay
đầu lại nhìn thì nàng cũng có thể tìm thấy chỗ nấp.
Cuối cùng con đường nhỏ nhấp nhô này cũng kết thúc trước một
ngôi nhà nhỏ màu trắng…
Anna Winslet dừng bước trước căn nhà, dường như không có ý định
đi vào.
Úc Noãn Tâm vội vàng nấp sang một bên, may mà chỗ nấp này có
thể làm cho nàng nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Anna Winslet. Trên gương mặt uy
nghiêm của bà lộ vẻ phức tạp rối ren, như là một sự kiềm nén bất mãn cùng tức
giận, lại như là bất đắc dĩ, không thể không thỏa hiệp…
Nhân lúc này, Úc Noãn Tâm đánh giá căn nhà màu trắng kia một
chút. Nói là căn nhà màu trắng, chẳng bằng nói là một ngôi nhà hai tầng được
thiết kế rất độc đáo. Bốn phía đều trồng hoa anh đào rất tươi tốt, Úc Noãn Tâm
không khó tưởng tượng được đến mùa hoa anh đào nở rộ thì chắc hẳn nơi này rất đẹp…
Có điều lòng nàng vẫn cò những nghi vấn chưa được phá giải.
Rốt cuộc là người thế nào mà có thẩm mĩ như vậy. Tuy nói chỗ này vắng vẻ hoang
vu nhưng căn nhà này vẫn rất tao nhã lịch sự. Dường như mẹ chồng nàng cũng
không xa lạ gì với chỗ này, dọc đường đi cũng không nhìn bản đồ gì, rõ ràng đây
không phải lần đầu đến.
Bà đến đây để gặp ai?
Chân mày Úc Noãn Tâm nhíu chặt lại…
Ánh mặt trời chiếu xuống nóc căn nhà màu trắng kia, tạo ra
những tia sáng chói mắt. Trong nhất thời, Úc Noãn Tâm nhớ đến những yêu ma quỷ
quái dưới ngòi bút của Bồ Tùng Linh. Ở một nơi hoang vu lại nhìn thấy một ngôi
nhà thoạt nhìn có vẻ rất đẹp, nhưng lại xây trên một ngôi mộ hoang để mê hoặc
người ta…
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Úc Noãn Tâm lại rùng mình một
cái, cho dù là dưới ánh dương ấm áp nhưng nàng vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy
dọc sống lưng…
Anna Winslet ở ngoài chờ không bao lâu thì thấy cửa ngôi nhà
màu trắng kia từ từ mở ra…
Úc Noãn Tâm nín thở, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang từ từ
mở ra kia, khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt…
Trước sân nhà xuất hiện một người, một người đàn ông. Khi thấy
Anna Winslet thì dừng lại, đứng trước mặt bà.
Úc Noãn Tâm không nhìn rõ diện mạo của người đó, nhưng từ vẻ
mặt của Anna Winslet thì không khó nhận ra sự kích động của bà, vẻ mặt luôn
luôn bình tĩnh kia đã xuất hiện sự thay đổi.
Hai người nói rất nhỏ, cộng thêm do khoảng cách mà Úc Noãn
Tâm hoàn toàn không nghe được họ đang nói gì.
Chỉ thấy Anna Winslet rút một bì thư từ trong túi ra. Bì thư
rất mỏng, không dán tem…
Úc Noãn Tâm buồn bực, thời đại này không ai viết thư nữa, gửi
email là được. Có lẽ trong bì thư cũng không phải là thư mà mà một thứ gì khác?
Đang nghĩ vậy thì nàng thấy người đàn ông mở bì thư ra, từ
trong đó lấy ra một thứ gì đó như tờ giấy. Ông ta nhìn thoáng qua, ra vẻ hài
lòng mà gật đầu, quay người định đi thì lại bị Anna Winslet kéo lại…
Úc Noãn Tâm cả kinh…
Thứ ở trong bì thư không phải là thư mà là… chi phiếu!
Vì góc nhìn, nàng không nhìn rõ được tình hình nhưng chi phiếu
thì có thể nhìn ra được…
Tại sao Anna Winslet lại chạy đến chỗ xa xôi thế này, là vì
đưa chi phiếu sao? Tờ chi phiếu này là cho ai?
Đang lúc nghi hoặc, Úc Noãn Tâm nhìn thấy cách đó không xa,
dường như Anna Winslet đang tranh chấp với người kia. Hình như người kia muốn
đi nhưng Anna Winslet lại kéo chặt không buông. Bời vì tranh chấp mà vị trí của
hai người đã thay đổi…
Sau khi nhìn thấy được diện mạo của người đàn ông kia thì Úc
Noãn Tâm bỗng trợn tròn mắt…
Người đàn ông trong ngôi nhà màu trắng kia, cả đời này nàng
cũng không quên được…
Bộ dáng điên cuồng thô bạo của ông ta, hàng râu quai nón…
Hơi thở của Úc Noãn Tâm dần gấp gáp, sắc mặt cũng trở nên
khó coi…
Đây không phải người chạy đến công ty của Thiên Kình gây sự
sao? Lúc đó còn lấy nàng làm vị cứu tinh nữa…
Sao lại là ông ta?
Ông ta là chủ của ngôi nhà này ư?
Sao mẹ chồng nàng lại gặp người này? Còn nữa, tại sao lại
đưa chi phiếu cho ông ta?
Lẽ nào…
Bà biết người này từng đến công ty gây sự? Nhưng thế thì
cũng không rõ, cho dù là có biết thì với tính cách của bà thì sẽ báo cảnh sát
chứ. Đi cả đoạn đường gập ghềnh tới đây để đưa chi phiếu cho ông ta, chắc hẳn mọi
chuyện không đơn giản như nàng nghĩ!
Úc Noãn Tâm cảm thấy hoàn toàn rối ren, trong này cón có
chuyện gì mà nàng chưa biết đây?
Dường như người đàn ông bên kia đã không còn kiên nhẫn nữa,
mà sắc mặt của Anna Winslet thì cũng không tốt là bao, không biết bà nói gì mà
dường như người kia bị chọc giận, sắc mặt trở nên xanh mét.
Ngay lúc Úc Noãn Tâm lo là ông ta sẽ làm hại Anna Winslet
thì đã thấy ông ta gạt bà ra, không nói một lời mà quay người đi vào trong nhà,
đóng cửa cái rầm.
Nàng thấy Anna Winslet ngẩn ra, sau đó vội vàng tiến lên, ra
sức đập cửa, không không có ai ra nữa…
Ước chừng nửa tiếng sau, Anna Winslet vẫn không rời đi, mãi
cho đến gõ đỏ cả tay mới hết hy vọng mà dừng lại.
Sắc mặt của bà có vẻ rất bực bội cùng nhợt nhạt. Một lúc
sau, bà mới từ từ cất bước đi về phía ngược lại…
Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mà nhìn Anna Winslet dần dần đi xa,
bóng dáng của bà có vẻ rất cô độc, cũng rất mất mát. Lúc này, một Anna Winslet
cao quý như biến thành người khác, bước chân cũng tràn ngập vẻ nặng nề…
Trong góc, Úc Noãn Tâm thờ dài một hơi, lại đưa mắt nhìn ngôi
nhà kia, chìm vào trầm tư…
Dưới ánh trăng, trong bể bơi ngoài trời.
Sóng nước dập dờn phản chiếu ánh trăng, xung quanh bể bơi rộng
lớn có vài người hầu đang đứng chờ, xa hơn mộ chút, mơ hồ có thể thấy được hơn
mười vệ sĩ.
Chung quanh bể bơi là những bóng đèn dìu dịu, cùng tỏa sáng
với ánh trăng trên trời, rất đẹp.
Trong nước, thân hình cường tráng của hắn càng thêm gợi cảm
vì có ánh trăng, làm người khác giới phải tim đập loạn xạ.
Không biết từ lúc nào trên mặt nước bỗng xuất hiện cái bóng
xinh đẹp của Úc Noãn Tâm. Cái bụng hơi nhô lên dưới làn váy bầu, mái tóc dài
xõa trên vai. Nếu không nhìn thấy bụng thì nàng thuần khiết như một học sinh
còn đi học vậy.
Đại đa số thai phụ đều sẽ có thay đổi rõ ràng về làn da
trong thời gian mang thai. Nhưng có lẽ là do trời ưu ái, da của Úc Noãn Tâm
không những không trở nên thô ráp mà ngược lại càng thêm mềm mại mịn màng, bóng
loáng như được tắm qua sữa vậy…
Người hầu nhìn thấy nàng đến gần thì vội cúi người, cung
kính chào: "Thiếu phu nhân."
"Ừ, đưa khăn cho tôi đi."
Úc Noãn Tâm nhẹ giọng nói, ánh mắt dịu dàng mà nhìn về phía
người đàn ông mạnh mẽ trong bể bơi.
Người hầu đưa khăn cho nàng rồi thức thời mà lui ra.
Hoắc Thiên Kình tinh mắt mà bắt được bóng dáng quen thuộc
kia, hắn ra khỏi bể bơi, hất hất đầu tóc.
Dưới ánh trăng, hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi, thân hình
cao lớn tỏa ra những tia sáng láp lánh vì những giọt nước trong suốt trên mình.
Những giọt nước từ mái tóc của hắn chảy xuống lồng ngực rắn chắc rồi dọc theo
đôi chân thon dài, mỗi một thớ thịt trên người hắn đều toát lên vẻ rắn chắc
tráng kiện…
Hắn không chút e dè mà đi về phía Úc Noãn Tâm. Mỗi khi bước
chân vững chãi bước về phía nàng một bước là nàng cảm thấy đỏ mặt…
Mặc dù trước khi kết hôn đã sống chung, bây giờ đã kết hôn,
thậm chí là có con nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng người trần trụi cùng ánh mắt của
hắn thì vẫn khiến tim nàng đập không thôi.
Nàng không thể không thừa nhận Hoắc Thiên Kình là một người
có vóc dáng hoàn mỹ, có tỷ lệ còn chuẩn hơn cả những người mẫu phương tây, cộng
thêm vẻ cao lớn vững vàng, nếu là phụ nữ thì đều sẽ tán thưởng không thôi.
Nàng nhón chân, khoác chiếc khăn thật to lên người hắn, hơi
thở đàn ông liền vây lấy nàng…
"Sao đến giờ mà vẫn đỏ mặt chứ?"
Hoắc Thiên Kình khẽ cười, cúi đầu nhìn gương mặt ửng hồng của
nàng, đẹp không sao tả xiết. Hắn kiềm lòng không đậu mà nói: "Có chỗ nào
trên người anh mà em chưa thấy qua đâu?"
Câu này càng làm mặt Úc Noãn Tâm càng đỏ hơn, nàng hờn dỗi
mà đánh vào ngực hắn, nũng nịu nói: "Miệng của anh ngày càng đáng ghét,
không đứng đắn!"
Hoắc Thiên Kình nhướng mày: "Ở với vợ của mình mà còn đứng
đắn làm cái gì?" Nói xong, khóe môi nở một nụ cười xấu xa. "Bác sĩ
nói thai phụ nên làm một số vận động có lợi cho thai nhi…"
"Anh, anh muốn làm cái gì?"
Úc Noãn Tâm cả kinh, nhìn thấy ý cười xấu xa trên môi hắn
thì mặt càng hồng, giống như là tôm luộc vậy.
Hoắc Thiên Kình cười ha hả: "Đương nhiên là cùng em làm
động tác bơi lội dành cho phụ nữ có thai rồi, em nghĩ là anh muốn làm gì
em?" Vẻ trêu chọc trong mắt càng nhiều.
"Anh thật đáng ghét, không thèm để ý đến anh nữa!"
Úc Noãn Tâm xấu hổ đến nỗi xoay người định đi nhưng lại bị
Hoắc Thiên Kình ôm lấy, cùng ngồi xuống ghế dựa.
"Thiên Kình…"
"Đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ nghĩ lung tung
đó…"
Cơ thể của người đàn ông đang ôm lấy nàng dường như căng cứng
lại, cùng với giọng nói hơi khàn khàn của hắn, rõ ràng nàng cảm nhận được
"người anh em" của hắn đang ngóc đầu dậy, làm nàng sợ đến nỗi không
dám nhúc nhích.
Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, búng tay một cái…
Người hầu ở gần đấy, thậm chí là vệ sĩ cũng lui ra…
"Sao lại bảo vệ sĩ lui đi, đây không phải tác phong thường
ngày của anh?"
Úc Noãn Tâm dịu dàng mà nhìn hắn, những đường nét hết sức
cương nghị lộ ra một khí chất mạnh mẽ.
"Bởi vì con mắt của bọn họ sẽ đảo theo những cử động của
em, anh không muốn bị chia sẻ khi âu yếm em…"
Hoắc Thiên Kình bá đạo mà nói, vùi mặt vào tóc nàng, hít sâu
mùi hương tươi mát trên người nàng, khàn khàn nói:
"Noãn, em ngày càng mê người…"
"Thiên Kình, đừng vậy mà…"
Úc Noãn Tâm cảm thấy tim mình đập thật thanh. Giọng của hắn
giống như là một chén rượu ngon đang lan trong không khí làm nàng say sưa.
Hoắc Thiên Kình khẽ cười, bàn tay lại thành thạo mà chui vào
trong áo nàng, một bên ngực đẫy đà bị hắn tham lam nắm lấy…
"Tiểu yêu tinh, càng ngày càng lớn, anh đã không nắm hết
được…"
Giọng nói gợi cảm như rượu say kèm với những lời ái muội,
bàn tay nóng bỏng của hắn dán trên da thịt nõn nà của nàng, nàng có vẻ phục
tùng.
Ngón tay hắn trêu đùa làm Úc Noãn Tâm không thể không than
nhẹ, thậm chí da thịt nhạy cảm bắt đầu hồng lên, thân mình mềm mại bắt đầu run
rẩy…
Trước nay nàng vẫn không thể cự tuyệt được Hoắc Thiên Kình,
bởi vì hắn quá quen thuộc cơ thể nàng…
"Thiên Kình, đừng…"
Giọng của nàng thì thào, cố gắng chống lại sự mẫn cảm của cơ
thể, nàng còn có chuyện quan trọng cần nói…
Hoắc Thiên Kình nhìn nụ hoa trên ngực nàng nở nộ trong tay hắn
dưới lớp quần áo, đôi mắt đen trở nên càng tối lại, cộng thêm sự run rẩy của
nàng càng làm hắn khó mà kiềm chế…
"Em thế này càng làm anh muốn hung hăng… giày vò!"
Trong mắt hắn lóe lên dục vọng như dã thú, tối đến kinh người.
Sao Úc Noãn Tâm lại không biết hắn đang cố kiềm nén chứ. Hắn
vẫn luôn có dục vọng rất kinh người, lúc này đúng là làm khó cho hắn rồi. Vì thế
nàng liền cười khẽ, nhìn vào đôi mắt tối sầm của hắn, nghịch ngợm nói:
"Anh nỡ sao?"
"Không nỡ…"
Hoắc Thiên Kình ôm chặt lấy nàng, hít sâu một hơi, mượn cơ hội
đề bình ổn lại dục vọng đang bốc lên, cúi đầu nói nhỏ: "Bắt đầu từ bây giờ,
anh chỉ có thể mặc cho em giày vò, nào dám giày vò em chứ?"
Úc Noãn Tâm bị lời của hắn chọc cười, hừ nhẹ: "Nói như
mình đạo mạo nghiêm chỉnh lắm vậy!"
"Thế nào, không tin sao?"
Gương mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình kề sát lại, dụi dụi
vào má nàng, ái muội nói: "Em có thể thử xem…"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lấy lại vẻ hồng hào,
lúc này hắn mới hơi yên tâm một chút. Ai biết đêm đêm nàng nằm ác mộng cũng là
một nỗi tra tấn hắn. Nhìn nàng, hắn không những đau lòng mà còn hận không thể
thay nàng chịu những thống khổ đó.
Vì làm cho nàng không bị áp lực tâm lý nữa mà hắn đã đến cái
hẻm nhỏ kia một lần nữa, cho dù biết hy vọng mong manh nhưng vẫn ôm tâm lý thử
xem sao. Thế nhưng Yi Fei Si thật sự chỉ có một cặp…
Nói cách khác, nếu muốn tìm được chiếc nhẫn Yi Fei Si mà Úc
Noãn Tâm đã làm mất thì chỉ có cách đến chỗ bị mất mà tìm.
Vì Úc Noãn Tâm, hắn tình nguyện làm như vậy.
"Thiên Kình…"
Úc Noãn Tâm đỏ ửng mặt, đánh nhẹ vào ngực hắn, trách mắng:
"Anh đừng như thế, em còn có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh."
Hoắc Thiên Kình cười rồi ngồi thẳng người dậy, nhẹ nhàng
xoay người nàng qua, nhún vai nói: "Được rồi, chuyện gì thế?"
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm lại trở nên nghiêm túc cùng trầm trọng.
Nàng nhìn Hoắc Thiên Kình, hít sâu một hơi rồi nói cho hắn nghe đầu đuôi chuyện
nàng theo dõi mẹ chồng.
Cuối cùng, nàng không được tự nhiên mà nói: "Thiên
Kình, em biết chuyện em theo dõi mẹ là hành vi không tốt, nhưng lúc đó thấy mẹ
gấp như vậy, thật sự là rất lo lắng."
Vẻ mặt tươi cười của Hoắc Thiên Kình vừa rồi dần trở nên sâu
xa trong quá trình nàng kể chuyện, những đường nét anh tuấn cũng lộ vẻ suy tư,
chân mày hơi hơi nhúc nhích.
"Thiên Kình?" Úc Noãn Tâm thấy hắn không nói thì
lo lắng mà khẽ đụng hắn.
Đôi mắt đen sáng ngời của Hoắc Thiên Kình chạm vào ánh mắt
lo lắng của nàng, một lúc sau mới hỏi: "Em chắc người em nhìn thấy chính
là người đến công ty gây sự chứ?"
Úc Noãn Tâm gật đầu, do dự mà hỏi: "Thiên Kình, lẽ nào
anh cũng không biết rốt cuộc trong đó có chuyện gì sao? Em tưởng là.. anh vẫn
luôn giấu em."
"Sao thế được."
Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, dịu dàng nói: "Anh đã nói
là sẽ không gạt em bất cứ chuyện gì nữa, anh không hề biết rằng mẹ cũng biết
người này."
"Vậy rốt cuộc là vì sao chứ?"
Úc Noãn Tâm cũng hoàn toàn không hiểu được, lo lắng mà nói:
"Hơn nữa, thoạt nhìn mẹ có vẻ rất bất đắc dĩ…"
Chân mày Hoắc Thiên Kình nhíu càng chặt hơn…
Một lúc sau, hắn lấy điện thoại bên cạnh nhấn một dãy số…
"Kiêu, lập tức tra cho tôi một chuyện…"
Ánh trăng từ phía chân trời từ từ chen qua những kẽ lá của
hàng cây bên đường, để lại những đốm sáng loang lổ trên con đường đất hơi nhão.
Trên con đường đầy ổ gà không bằng phẳng, ba chiếc xe xa hoa
tối màu đang từ từ chạy, toát ra vẻ lạnh lẽo dưới ánh trăng. Đường càng ngày
càng gồ ghề, bốn phía cũng ngày càng hoang vắng. Cuối cùng ba chiếc xe dừng lại
trước một ngôi nhà màu trắng.
Người trên hai chiếc xe phía trước và sau nhanh chóng mở cửa,
mấy tên vệ sĩ được huấn luyện kỹ càng sải bước đến bên cạnh chiếc xe ở giữa,
cung kính mở cửa xe…
Một đôi chân thon dài được vây trong chiếc quần tây màu đen
của đàn ông bước xuống, ngay sau đó, dưới ánh trăng, xuất hiện bóng dáng cao lớn
của hắn. Bước xuống xe, chỉ thấy hắn đích thân đi về phía bên kia của xe và mở
cửa, chìa tay ra với cô gái ngồi trong xe…
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng đặt vào bàn tay rộng lớn
của hắn, ánh trăng chiếu lên gương mặt vô cùng tuyệt mỹ của nàng. Nàng bước xuống
xe, dịu dàng mà ôm lấy cánh tay Hoắc Thiên Kình nhưng đôi mắt đẹp vẫn chăm chú
nhìn xung quanh một vòng…
"Là chỗ này sao."
Mặc dù Hoắc Thiên Kình hỏi nàng nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Úc Noãn Tâm gật đầu, thở dài một tiếng: "Không biết rốt
cuộc người bên trong là người thế nào. Thiên Kình, em hơi sợ…"
Hoắc Thiên Kình yêu thương mà nhìn nàng. "Cô bé này, em
cứ luôn tò mò như thế. Chính vì sợ trong lòng em có gánh nặng nên anh mới không
muốn cho em đến. nhưng không cho em đến thì em lại trách anh giấu diếm
em."
"Vốn là thế mà…"
Úc Noãn Tâm nũng nịu mà lẩm bẩm: "Em cũng không muốn mẹ
có chuyện gì."
Hoắc Thiên Kình đưa tay sờ đầu nàng. "Noãn, ngoan ngoãn
ở trong xe chờ anh có được không? Bây giờ em có thai, anh sợ có sơ xuất
gì."
Úc Noãn Tâm khẽ cười, ra sức mà ôm lấy tay hắn, tinh nghịch
mà nhìn vào đôi mắt đầy quan tâm của hắn."Anh là chồng em mà, em không tin
anh sẽ nhìn em xảy ra chuyện gì. Có anh ở đây thì em không sợ gì cả."
Câu này làm lòng Hoắc Thiên Kình như nở hoa, khẽ ngắt hai má
nàng một chút, hài lòng cười: "Cô bé này ngày càng biết lấy lòng anh, yên
tâm, có anh đây thì không có ai dám làm tổn thương em!"
"Ừ!" Úc Noãn Tâm hạnh phúc mà gật đầu.
Trái tim bị tình yêu nồng nàn của hắn vây lấy, từng vòng từng
vòng một…
Lúc này, Kiêu bước tới, cung kính nói: "Hoắc tiên sinh,
nếu thiếu phu nhân không tiện vào thì tôi có thể bảo thuộc hạ bảo vệ cô ấy."
"Không cần đâu, Noãn sẽ cùng vào với tôi!" Hoắc
Thiên Kình đưa tay ôm lấy vai Úc Noãn Tâm, bàn tay tràn ngập vẻ an toàn.
"Dạ, Hoắc tiên sinh!"
Kiêu gật đầu, "Tôi tra được nơi này là chỗ ở của Cố
Đông. Trừ nơi này, Cố Đông còn có vài chỗ bất động sản nữa nhưng toàn dùng tên
của bạn bè để mua."
"Cố Đông?" Úc Noãn Tâm nhíu mày, mở to mắt.
"Dạ phải, thiếu phu nhân."
Kiêu trả lời nghi vấn của nàng: "Chính là người gây
chuyện ở Hoắc Thị hôm đó, là một người châu Á chính gốc."
Ánh trăng bao phủ căn nhà màu trắng, tỏa ra sắc màu có vẻ
thơ mộng, làm người ta có một cảm giác như thật như mơ.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thiên Kình có chút rét lạnh, thậm chí
mang theo chút nguy hiểm. Úc Noãn Tâm vô thức mà ngẩng đầu nhìn chồng mình bên
cạnh, nàng không khó nhận ra vẻ khát máu từ trong đôi mắt đen thẳm quen thuộc của
hắn.
"Thiên Kình…" Nàng cảm thấy trong mắt Thiên Kình cất
chứa sát khí.
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, vẻ nguy hiểm lập tức biến thành sự
dịu dàng khôn tả. Hắn nhẹ giọng nói: "Chúng ta vào thôi."
Úc Noãn Tâm gật đầu.
Ngay khi Úc Noãn Tâm vừa bước vào cửa, còn tò mò nhìn ngó
xung quanh thì đã thấy thuộc hạ của Hoắc Thiên Kình bắt lấy người đàn ông có
hàng râu quai nón kia lại, áp giải tới trước bàn trà.
Trên mặt ông ta tràn đầy vẻ chấn kinh, thấy Hoắc Thiên Kình
cứ như là thấy quỷ vậy.
Hoắc Thiên Kình ôm Úc Noãn Tâm ngồi xuống rồi bước tới trước
mặt người kia, giơ tay ra, nắm lấy đầu tóc ông ta…
"Cố Đông, ông đúng là thỏ khôn đào ba hang mà…"
Người đàn ông tên Cố Đông đau đến nỗi phải cắn răng. Từ nhỏ
Hoắc Thiên Kình đã được huấn luyện nên đương nhiên phải mạnh hơn người thường rất
nhiều, sức lực không thể xem thường.
"Hoắc, Hoắc tiên sinh… sao ngài lại đến đây?"
Cố Đông bắt đầu lắp bắp, bởi vì ông ta nhận thấy được ánh mắt
gần như có thể giết người của Hoắc Thiên Kình.
Tay Hoắc Thiên Kình khẽ buông lỏng ra, ném ông ta sang một
bên, nhàn nhã mà ngồi lên trên ghế sô pha đối diện, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo,
giống như là sương lạnh trước bình minh vậy, tạo cho người ta một cảm giác
không rét mà run. Ngay cả Úc Noãn Tâm ngồi bên cạnh cũng không nhịn được mà
rùng mình một cái.
Thật ra nàng vẫn biết người đàn ông bên cạnh vốn là một kẻ rất
nguy hiểm, hắn như một con báo dũng mãnh, có tính cách vô cùng tàn nhẫn, chẳng
qua khi đối mặt với nàng thì thu móng vuốt của mình lại, lộ ra vẻ dịu dàng…
Nhưng báo thì vẫn là báo, khi đối mặt với người ngoài thì hắn
vẫn lộ ra bản tính.
"Nói đi, tôi không có nhiều kiên nhẫn!" Đôi mắt
ưng của Hoắc Thiên Kình giống như kiếm xuyên thẳng qua người Cố Đông, giọng nói
thản nhiên vẫn mang theo hơi thở nguy hiểm của kẻ cầm quyền.
Đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau có vẻ rất nhàn nhã, ngay
cả dáng người dựa vào sô pha kia cũng toát ra vẻ uể oải. Chỉ có điều… trong vẻ
uể oải đó lại chứa đựng sự mạnh mẽ cùng uy nghiêm.
Cố Đông bị mấy tên vệ sĩ bao vây, sợ đến nỗi chân đã sớm run
bần bật. Ông ta quỳ trên đất, cố gắng nuốt một ngụm nước bọt…
"Hoắc tiên sinh, tôi tôi không hiểu ý của ngài…"
Đối với ông ta mà nói thì tình cảnh bất thình lình tối nay
là một tai nạn, mà ông lại chưa chuẩn bị đối mặt với tai nạn thế nào.
Hoắc Thiên Kình nghe xong bỗng bật cười, đôi môi mỏng lại
toát ra vẻ tàn nhẫn…
"Thật sự không hiểu sao?" Hắn từ trên cao nhìn xuống
một cách ngạo nghễ, tay vuốt cằm, sau đó mặt đanh lại. "Hay là không muốn
hiểu?"
"Hoắc tiên sinh… tôi, tôi thật sự không hiểu mục đích
hôm nay đến đây của ngài." Cố Đông lắp bắp. "Tôi đã trả hết nợ theo
như yêu cầu của ngài rồi, không phải lần trước ngài đã đồng ý tha tôi rồi
sao?"
Hoắc Thiên Kình nhíu mày, không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn
Kiêu.
Kiêu lập tức hiểu ngay, gật đầu rồi bước tới…
"Đánh cho tôi! Đánh đến khi nào ông ta nói mới
thôi!" Lệnh vừa hạ xuống, mấy tên vệ sĩ không nói gì, chỉ thấy tay chân nện
xuống người Cố Đông như là mưa.
Úc Noãn Tâm ngồi trên sô pha không thét lên, thậm chí không
sợ đến nỗi bật dậy, nhưng từ đôi mắt trừng to kinh hãi cùng đôi tay nắm chặt của
nàng thì dễ dàng nhận ra nàng đang nén nỗi sợ hãi trong lòng.
Hoắc Thiên Kình thấy thế thì lập tức quát lên: "Được rồi!"
Nếu không vì Úc Noãn Tâm ở đây thì hắn sẽ không bảo dừng lại,
đến khi nào Cố Đông chủ động nói mới thôi.
Mà bọn vệ sĩ cũng không ngờ là Hoắc Thiên Kình lại thay đổi
cách thức tra hỏi thường ngày, sau khi dừng lại thì ngẩn ra mà nhìn hắn.
Cố Đông thoi thóp, xem ra cũng là người chưa từng trải qua
kinh hãi. Hàng râu quai nón không che được những vết sưng tím, trong nháy mắt cả
người càng thêm chật vật.
"Hoắc tiên sinh, tha mạng…" Ông ta liên tục cầu
xin tha mạng, thiếu chút nữa là bò tới dưới chân Hoắc Thiên Kình, "Tôi
không dám nữa, thật không dám nữa."
Hoắc Thiên Kình thản nhiên mà nhìn ông ta, không chút động
lòng vì lời cầu xin ấy.
Kiêu bước tới, giơ tay ra, xách cả người Cố Đông lên, ném tới
vị trí cũ.
"Hôm qua ông lấy tiền của ai? Vẫn chưa nhớ ra sao? Nếu
còn chưa nhớ ra thì trực tiếp đi nói chuyện với thần chết đi!"
Kiêu theo Hoắc Thiên Kình lâu như vậy, đương nhiên là hiểu ý
đồ của Hoắc Thiên Kình. Có Úc Noãn Tâm ở đây nên chảy ít máu thôi là tốt nhất.
Cố Đông lau vết máu ở khóe môi, biết là không thể giấu được
nữa nên ấp úng nói: "Tôi… hôm qua tôi nhận tiền của Hoắc phu nhân…"
Hơi thở của Úc Noãn Tâm bỗng trở nên gấp hơn, thiếu chút nữa
là bật dậy. Mặc dù đây là sự thật nhưng từ trong miệng của đương sự nói ra thì
cảm giác vẫn không giống nhau.
"Nói tiếp đi!" Kiêu lại nhấc chân đạp thêm một đạp.
"Tôi nói, tôi nói!" Cố Đông liên tục xin tha, nhìn
Hoắc Thiên Kình: "Hoắc tiên sinh, chuyện này có liên quan đến danh dự của
Hoắc phu nhân…"
Hoắc Thiên Kình nhíu mày lại, sau đó nhìn bọn vệ sĩ xung
quanh, xua tay. "Các anh lui ra đi!"
Bọn vệ sĩ lui ra, chỉ còn lại Kiêu đứng bên cạnh Cố Đông.
Cố Đông nhìn xung quanh một chút.
"Nói mau, có tin nếu không nói tôi sẽ giết ông ngay tại
chỗ không?" Kiêu thấy ông ta cố ý kéo dài thời gian thì lớn tiếng quát.
"Tôi nói, nhưng, nhưng mà…"
Cố Đông lo lắng mà nói: "Nếu Hoắc tiên sinh đồng ý tha
cho tôi một con đường sống thì tôi sẽ nói cho ngài nghe không sót một thứ
gì."
Kiêu nghe thế thì nhíu mày, nhìn Hoắc Thiên Kình.
Hoắc Thiên Kình nghe xong, cười xì một cái, đặt chân trái
đang bắt chéo lên chân phải xuống, đôi môi mỏng cũng hơi cong lên một đường
cong lạnh lẽo…
"Cố Đông, ông đang uy hiếp tôi sao?"
Ai mà không biết Hoắc Thiên Kình hắn ghét nhất là bị uy hiếp!
Như thế chỉ khiến đối phương càng thảm hơn.
Dường như Cố Đông nhận ra vẻ nguy hiểm lóe lên trong mắt hắn,
vội vàng nói: "Hoắc tiên sinh, chuyện mà tôi sắp nói ra chắc chắn là ngài
không biết, tôi chỉ muốn dùng một chuyện có giá trị để đổi lấy mạng mình mà
thôi."
"Bốp bốp bốp!"
Hoắc Thiên Kình bất ngờ vỗ tay, buồn cười mà lắc đầu.
"Cố Đông, ông quá coi thường Hoắc Thiên Kình tôi hay là quá coi trọng mình
vậy? Không có ông thì tôi vẫn có thể tra ra mọi chuyện."
Mặt Cố Đông bắt đầu cứng lại…
Hoắc Thiên Kình dừng lại một chút, sau đó hừ lạnh:
"Kiêu, nếu ông ta đã cắn răng không nói và ra điều kiện với chúng ta thì
kéo ông ta ra ngoài, bẻ hết từng cái răng của ông ta ra cho tôi, không thích
nói chuyện phải không, vậy cắt lưỡi ném cho chó ăn!"
"Dạ!"
Kiêu nghe lệnh, tay vừa giơ ra đã xách Cố Đông đang nằm bệch
trên đất lên.
"Thiên Kình…"
Úc Noãn Tâm chỉ mới nghe nói thế thì cả người đã mềm nhũn rồi.
Nàng dựa sát vào hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn, như thế mới có thể cảm nhận được
người đàn ông của nàng vẫn rất ấm áp…
Thật ra khi quyết định cùng Hoắc Thiên Kình vào đây thì Úc
Noãn Tâm đã dự đoán được sẽ gặp phải những chuyện này, nàng cũng hiểu đây là thủ
đoạn bức cung của Hoắc Thiên Kình nên sẽ không ngăn cản. Vì thế nàng phải đến gần
hắn một chút, nếu không sẽ cảm thấy Hoắc Thiên Kình đáng sợ như một người xa lạ.
Cô gái trong lòng run rẩy làm Hoắc Thiên Kình đau lòng, đưa
tay ra ôm nàng vào ngực, bàn tay khẽ vuốt ve nàng, dùng hơi thở quen thuộc để
làm nàng ấm áp.
"Đừng, đừng mà Hoắc tiên sinh. Tôi nói, tôi nói!"
Quả nhiên Cố Đông không chịu được lời dọa, cả người run bần bật, ngay cả nói
chuyện cũng không không rõ.
Hoắc Thiên Kình ra hiệu bảo Kiêu thả ông ta ra.
"Nói đi! Tôi đã nói là tôi không có tính kiên nhẫn!"
Hắn lạnh lùng mở miệng, mà một bàn tay thì vẫn đang vỗ về Úc
Noãn Tâm. Hai loại khí thế tàn nhẫn cùng dịu dàng phối hợp một cách rất tự
nhiên trên người hắn.
Cố Đông đã hiểu lúc này mà có nói điều kiện thì chỉ còn một
con đường chết. Chết đứng cũng là chết, chết nằm cũng là chết, không bằng chọn
cái chết dễ chịu một chút. Một khi kiếp nạn đã đến thì có trốn cũng không được.
Ông ta liếm đôi môi rướm máu, yên lặng một lúc, cuối cùng mở
miệng nói: "Thật ra nhiều năm nay Hoắc phu nhân vẫn đưa tiền cho tôi. Ít
thì mấy triệu, nhiều thì cả trăm triệu…"
Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút, dè dặt mà nhìn Hoắc
Thiên Kình cách đó không xa. Thấy hắn thờ ơ mà nhìn mình thì sợ tới nỗi vội vã
nói tiếp: "Sở dĩ Hoắc phu nhân đưa tiền cho tôi là vì, vì…"
Ông ta lắp bắp, dường như đang tìm những từ ngữ thích hợp.
Kiêu đứng bên cạnh không kiên nhẫn mà thúc giục: "Vì
cái gì? Nói mau!"
"Bởi vì tôi biết chuyện không thể để cho ai biết của Hoắc
phu nhân!" Cố Đông lập tức nói, giọng vừa gấp vừa hoảng.
"Cái gì gọi là chuyện không thể để ai biết?" Lần
này là Hoắc Thiên Kình chủ động mở miệng, ánh mắt nhìn Cố Đông tràn ngập vẻ lạnh
lẽo.
Tự nhiên Cố Đông bỗng thấy rùng mình, vội vàng nói: "Hoắc
phu nhân, bà ấy từng quan hệ với người khác…"
Kiêu đứng bên ạnh cũng ngẩn ra, Úc Noãn Tâm ngồi trên sô pha
cũng cả kinh mà ngẩng đầu nhìn Cố Đông.
Mắt Hoắc Thiên Kình bỗng tối sấm lại, đôi mắt hơi nheo lại
như là mắt ưng trong bóng tối, phóng ra luồng sáng khiến người ta kinh hãi. Hắn
đứng dậy, dáng người cao lớn gần như che khuất ánh sáng chiếu tới, từng bước đi
về phía Cố Đông, bước chân lạnh lùng dừng lại trước mặt ông ta, từ trên cao mà
nhìn xuống…
"Ông nói gì, nói lại xem nào…" Đôi môi mỏng hơi
mím lại, giọng nói hờ hững lộ vẻ nguy hiểm vô cùng.
Cố Đông cố nén nõi sợ hãi, nuốt một ngụm nước bọt rồi vội
vàng giải thích: "Hoắc Thiên Kình, tôi, tôi nói đều là sự thật. Hoắc, Hoắc
phu nhân đã từng có quan hệ với người đàn ông khác, hơn nữa còn có cả, có cả
con…"
Nói đến đây, ông ta lập tức im bặt, trợn to mắt mà nhìn Hoắc
Thiên Kình, trong lòng kinh hãi không thôi… Trời ạ, người đàn ông đứng trước mặt
ông ta không phải là đứa trẻ đó chứ…
Úc Noãn Tâm vô thức mà nhìn Hoắc Thiên Kình, thiếu chút nữa
là tim nhảy ra ngoài.
Mắt Hoắc Thiên Kình càng ngày càng lạnh lẽo…
Kiêu thấy thế thì đấm một đấm lên người Cố Đông, lạnh lùng
quát: "Ông mà còn dám nói hươu nói vượn thì coi chừng không thấy mặt trời
ngày mai."
"Tôi thật sự không nói bậy…"
"Nói thật đi!" Kiêu lại vung nắm đấm lên.
"Kiêu!" Hoắc Thiên Kình bỗng ngăn động tác của anh
ta lại, đưa mắt nhìn Cố Đông. "Tiếp tục nói đi!"
"Dạ dạ dạ, Hoắc tiên sinh…"
Cố Đông cố nén nỗi đau trên người, quỳ trên đất mà run rẩy
nói: "Tôi biết năm đó Hoắc phu nhân giấu người của Hoắc gia để yêu đương vụng
trộm, hơn nữa còn có cả con… Đây đều do chính tai tôi nghe được."
"Người kia là ai?" Sắc mặt của Hoắc Thiên Kình
nghiêm túc kinh người.
"Là, là Tả Gia Tuấn… Năm đó, tôi là thợ trồng hoa trong
Tả gia…" Cố Đông lắp bắp nói.
Thân người cao lớn của Hoắc Thiên Kình hơi run lên…
Úc Noãn Tâm kinh ngạc mà đứng dậy. Gia Tuấn…?
Cái tên này nghe quen quá!
Một tia chớp lóe lên trong đầu Úc Noãn Tâm…
Gia Tuấn… Cái tên này đã từng được Hoắc Thiên Kình và Tả
Lăng Thần nhắc tới. Gia Tuấn họ Tả…
Tả Gia Tuấn!
Cha của Tả Lăng Thần!