Úc Noãn Tâm nghe những lời phân tích của hắn xong thì chân
mày nhíu càng chặt, khẽ thở dài một hơi: "Vậy thì em thật sự nghĩ không ra
người phụ nữ ẩn mình trong đoạn ghi âm trên là ai nữa. Dường như người đó rất
quan trọng, nhưng người em có thể nghĩ ra thì cũng chỉ có Thầm Diên mà
thôi."
"Hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ một
chút xem, nếu là em thì em có thể chấp nhận được việc mình có thai với người
đàn ông khác hay không?"
Hoắc Thiên Kình vừa thật vừa giả mà nói đùa, như là một sự
thăm dò, lại kèm theo một sự tự tin chắc chắn.
Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu:…
"Chuyện này nghe qua thật hoang đường."
"Ngay cả em cũng cho là hoang đường thì nói chi tới Thẩm
Diên." Hoắc Thiên Kình cười, xoa xoa đầu nàng.
"Nhưng dù sao em cũng không phải là Thẩm Diên, quan điểm
của em chưa chắc đã là của Thẩm Diên." Úc Noãn Tâm không tán đồng sự suy
đoán của hắn.
Vẻ mặt Hoắc Thiên Kình hơi ngả ngớn…
"Người phụ nữ như Thẩm Diên, mặc dù tình yêu của bà ấy
có hơi bệnh hoạn nhưng rất dễ nhận ra bà ta rất yêu ba anh, cho dù biết ba anh
đã không còn trên đời nữa nhưng vẫn kiên trì mà giữ gìn dung nhan của mình, mục
đích chỉ vì trở thành cô của anh. Mặc dù quan điểm về tình yêu của bà ấy khiến
ta không tán đồng nhưng có thể cho thấy bà ấy rất kiên định trong tình yêu. Thử
hỏi một người như vậy sao có thể thay đổi ý định khi chưa đạt được mục đích chứ?"
Úc Noãn Tâm nghe xong, nghĩ ngợi thì thấy cũng rất có lý, thở
dài một hơi nặng nề: "Theo em thì bà ta đã rơi vào thế giới mà mình tưởng
tượng nên rồi. Ba đã sớm không còn trên đời này mà bà ta vẫn kiên trì như thế,
e rằng tâm lý đã có chút bệnh hoạn rồi."
"Chỉ có thể nói đây là một sự kiên trì hơi biến thái,
anh không tán thành mà cũng không phản đối, đương nhiên cũng không cổ vũ nó.
Cho nên Thẩm Diên không thể là mẹ của Lăng Thần." Hoắc Thiên Kình đưa ra kết
luận rất chắc chắn.
Úc Noãn Tâm dựa người vào ngực hắn, hít lấy mùi long đản
hương thoang thoảng trên người hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẽ ngước mặt
lên hỏi…
"Lẽ nào chuyện này sẽ phải trở thành một vấn đề không
thể làm rõ sao? Rất hiển nhiên, mẹ chính là người biết được cả sự tình nhưng đáng
tiếc bà sẽ không hé ra nửa lời. Bà nội thì có lẽ cũng không biết, ít nhất là bà
không biết chuyện Thẩm Diên, mà dường như bà cũng không muốn nhắc đến chuyện
năm xưa. Chỉ dựa vào chúng ta điều tra thì có hơi khó khăn vì đối thủ là mẹ, những
chuyện có liên quan đến Hoắc Thị nhất định là bị ém nhẹm rất chặt."
Nói đến đây nàng lại thở dài lần nữa.
"Chuyện đã đến nước này, có không muốn tìm hiểu tiếp
cũng khó. Thật là, tiến không được mà thối cũng không xong."
Hoắc Thiên Kình bị dáng vẻ bối rối khó hiểu của nàng chọc cười,
hắn ôm chầm lấy nàng, nhẹ giọng nói "Sớm muộn gì mọi chuyện cũng sẽ được
phơi bày thôi mà."
Úc Noãn Tâm gật đầu.
Bên ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời vàng rực chui qua tầng
mây, xuyên qua tấm màn thưa uyển chuyển mà tiến vào. Một ngày mới đã bắt đầu.
Cuối cùng thì cuộc đàm thoại của hai người cũng kết thúc bởi
những tiếng gõ cửa, quản gia bước vào, cung kính cúi người…
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, lão phu nhân đang chờ hai vị
dưới nhà ăn."
Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cùng kinh ngạc mà nhìn nhau.
"Bà nội làm sao vậy chứ?" Úc Noãn Tâm hơi lo lắng
mà hỏi.
Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của Hoắc lão phu nhân rất cố định,
chưa đến thời gian thức dậy thì sẽ không nhìn thấy bóng của bà đâu. Nhưng hôm
nay, mặt trời vừa mọc thì bà đã bất ngờ đợi họ dưới nhà ăn, lẽ nào không kì lạ
sao?
Quản gia cung kính nói: "Cái này tôi cũng không rõ nữa,
nhưng hình như lão phu nhân có tâm sự gì đó, có lẽ là có chuyện gì quan trọng
muốn tuyên bố. Bà ấy chỉ dặn tôi là thông báo cho mọi người đến phòng ăn."
"Bà ra ngoài đi!" Hoắc Thiên Kình hiểu ra mà gật đầu.
Quản gia ra khỏi thư phòng.
"Thiên kình, bà nội hơi khác thường phải không?"
Úc Noãn Tâm thấy dường như Hoắc Thiên Kình cũng không có vẻ
gì lo lắng thì nhẹ nhàng nói.
"Yên tâm đi, bà nội vẫn làm việc rất có chừng mực, chắc
là bà có chuyện gì muốn nói, biết đâu chúng ta sẽ thu được điều bất ngờ!"
Hoắc Thiên Kình cười khẽ, nắm lấy tay Úc Noãn Tâm.
Úc Noãn Tâm ngẩn ra.
Thu hoạch bất ngờ?
Bây giờ còn có thể thu được điều gì bất ngờ chứ?
Nhà ăn được bao phủ bởi ánh sáng dìu dịu, những tia nắng chiếu
xuống thảm cỏ xanh tươi mát, hương hoa thoang thoảng từ từ lan ra, cộng thêm bữa
sáng phong phú trên bàn, tất cả đều có vẻ rất tốt đẹp.
Hoắc lão phu nhân vẫn ngồi ở vị trí chủ tọa như trước, đầu
tóc xoăn xoăn đung đưa trong nắng, làm sáng lên gương mặt luôn nở nụ cười của
bà. Thế nhưng hôm nay sắc mặt của bà có vẻ hơi nghiêm túc.
"Bà nội?"
Úc Noãn Tâm vừa bước vào phòng ăn liền lên tiếng gọi, giọng
nói mang theo chút lo lắng.
"Đến đây đi, bé Noãn."
Hoắc lão phu nhân thấy nàng thì vẻ nghiêm túc trên mặt bỗng
biến mất, nụ cười lại hiện lên trên môi.
Úc Noãn Tâm ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bà, lo lắng hỏi:
"Nội, sao hôm nay lại dậy sớm như thế?"
Hoắc Thiên Kình cũng ngồi xuống, người hầu vội mang dao nĩa
lên.
Hoắc lão phu nhân nhìn hai người họ một cái, cười một cách
thần bí rồi nói: "So với hai người các con thì bà già này vẫn dậy trễ."
Úc Noãn Tâm ngẩn ra.
Hoắc Thiên Kình cười khẽ, nhấp một ngụm trà: "Đúng là gừng
càng già càng cay, xem ra không có chuyện gì là giấu được bà nội, chắc hẳn hôm
nay nội có chuyện quan trọng cần tuyên bố."
Úc Noãn Tâm cảm thấy khó hiểu.
Hoắc lão phu nhân cười: "Con đúng là rất hiểu bà, quả
thật là bà có chuyện muốn nói, nhưng mà… còn chưa đủ người!"
Mắt Hoắc Thiên Kình có vẻ suy tư nhưng hắn không nói gì, mà
Úc Noãn Tâm vừa muốn mở miệng hỏi thì tiếng giày cao gót thanh thúy đã vang
lên, là Anna Winslet. Vừa thức dậy bà cũng đã đến đây, sau khi thấy Hoắc Thiên
Kình và Úc Noãn Tâm thì hơi ngẩn ra, nhìn Hoắc lão phu nhân…
"Mẹ, mới sáng sớm mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
"Con dâu à, ngồi xuống đi, hôm nay mẹ có chuyện muốn
tuyên bố, nhưng… cần phải chờ người đến đông đủ đã!"
Hoắc lão phu nhân cũng không có vẻ chua ngoa với Hoắc phu
nhân nữa mà lộ vẻ hiền từ.
Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cũng không hiểu gì.
"Bà nội, bà còn đang đợi ai nữa vậy?" Úc Noãn Tâm
quá hiếu kỳ nên không nhịn được nữa mà hỏi.
Hoắc lão phu nhân mỉm cười. "Một người rất quan trọng,
chắc là người đó cũng sắp đến rồi."
Hoắc lão phu nhân vừa nói xong thì quản gia đã bước lên cung
kính nói: "Lão phu nhân, Lăng Thần thiếu gia đã đến rồi."
"Ừ, mau bảo nó vào đây gặp tôi." Hoắc Thiên Kình
có vẻ rất hài lòng mà gật đầu ra lệnh.
Mọi người cả kinh, nhất là Úc Noãn Tâm càng thêm không hiểu
nổi, còn Hoắc Thiên Kình thì nhíu mày, trong đôi mắt đen thẳm kia từ từ đọng lại
chút gì đó hơi thâm thúy, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Không bao lâu sau, dưới sự dẫn đường của người hầu, một người
đàn ông cao lớn đã xuất hiện trong phòng ăn. Dưới ánh mặt trời, mắt của anh lóe
lên vẻ hiền lành, đầu tóc đen cũng tỏa ra vầng sáng nhạt, vẻ mặt anh tuấn bình
đạm thản nhiên, đôi môi hơi cong lên mang theo vẻ cao cao tại thượng của dân
quý tộc.
Khi anh bước vào phòng ăn, trong giây phút nhìn thấy Úc Noãn
Tâm và Hoắc Thiên Kình thì sắc mặt cũng hơi ngẩn ra một chút như Anna Winslet
lúc nãy. Không khó nhận ra anh cũng được thông báo đến biệt thự trong tình huống
không biết gì.
"Lăng Thần, lại đây ngồi này!" Hoắc lão phu nhân
cũng nở nụ cười mà nhìn Tả Lăng Thần, vẫy vẫy tay.
Tả Lăng Thần vô thức mà nhìn Úc Noãn Tâm đang ngồi cạnh Hoắc
Thiên Kình một cái, mắt hơi tối lại, giống như là có thêm vẻ lắng đọng và chút
bất đắc dĩ.
Trong lòng Úc Noãn Tâm cũng nổi lên một cảm giác khó hiểu.
Đã lâu rồi nhưng gặp được anh, dường như trong mắt anh vẫn còn mang theo vẻ cô
đơn, trong lòng bèn cảm thấy không thoải mái lắm.
"Noãn Tâm, nghe nói em mang thai đôi, chúc mừng
em!"
Tả Lăng Thần mở miệng trước, dường như không thèm để ý đến
ánh mắt gần như có thể giết người của Hoắc Thiên Kình, ánh mắt hàm chứa ý cười
mà nhìn Úc Noãn Tâm.
Đôi mắt sâu thẳm như biển cả, ẩn chứa vẻ đau khổ vì không có
được người mình yêu, nhưng thâm tình thì vẫn tràn đầy.
Trong lòng Úc Noãn Tâm có chút chua xót nhưng vẫn cười nhẹ:
"Cảm ơn anh."
Ông trời hay trêu người, nàng nghĩ nếu năm xưa không có Hoắc
Thiên Kình nhảy vào giữa đường thì có lẽ giờ này nàng đã là vợ của Tả Lăng Thần,
mà trong bụng cũng mang thai con của anh.
Thế nhưng mọi việc đều đã được sắp đặt sẵn, ông trời đã định
là Hoắc Thiên Kình phải xuất hiện, định rằng hắn phải dùng một phương thức cực
đoan mà cướp nàng đi, trở thành vợ của hắn, thậm chí là sinh con đẻ cái cho hắn.
Có lẽ đời người phải có những thay đổi mới trở nên phong
phú.
Chỉ có điều sự phong phú này cần có người bị tổn thương, mà
người đó chính là Tả Lăng Thần.
Nhìn đôi mắt toát lên vẻ tiều tụy của anh, nàng không khỏi
đau lòng.
Nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, Hoắc Thiên Kình cảm
thấy vô cùng không vui. Hắn vươn tay ra ôm Úc Noãn Tâm vào lòng với đầy vẻ chiếm
hữu, thản nhiên mà nói: "Cậu nên chúc mừng cả tôi và Noãn mới phải chứ!"
"Thiên Kình!"
Úc Noãn Tâm áy náy nên nhẹ giọng ngăn lại. Cái tên Hoắc
Thiên Kình này thứ gì cũng tốt, chỉ có điều quá hẹp hòi. Chuyện đã đến nước
này, nàng và Lăng Thần đã thành quá khứ rồi mà hắn vẫn có vẻ như là muốn giết
người.
Tả Lăng Thần mỉm cười, trong đôi mắt dịu dàng cố che giấu nỗi
đau vì mất mát, không nói gì mà lẳng lặng ngồi xuống một bên.
"Được rồi được rồi, nếu đã đến đủ rồi thì chúng ta cũng
nên bắt đầu." Hoắc lão phu nhân dễ dàng ngửi thấy mùi thuốc súng trong
không khí nên bèn lên tiếng.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn bà.
Hoắc lão phu nhân đưa mắt nhìn quản gia, quản gia khẽ gật đầu,
sau đó nói với người hầu: "Mọi người đều lui ra đi!"
"Dạ!"
Người hầu đang đợi bên cạnh để hầu hạ đều nghe lệnh mà cùng
lui ra khỏi nhà ăn.
Sau khi người hầu ra hết, quản gia mới nhẹ giọng nói:
"Lão phu nhân, phu nhân, thiếu gia, tôi sẽ đợi ngoài cửa phòng ăn, có cần
gì thì xin hãy căn dặn."
Mọi người gật đầu.
Trong phòng ăn đều là người của Hoắc gia, hoặc là người có
quan hệ mật thiết với Hoắc gia.
Hoắc lão phu nhân nhìn mọi người một lượt, ánh mắt bỗng trở
nên nghiêm khắc, bà đưa mắt nhìn về phía Hoắc Thiên Kình…
"Thiên Kình, con thành thật nói cho bà biết, trong lòng
của con có coi Lăng Thần là em trai của mình hay không?"
Câu hỏi thình lình này làm mọi người đều kinh ngạc.
Hoắc Thiên Kình cũng không ngờ là Hoắc lão phu nhân lại hỏi
như vậy nên ngẩn ra một chút rồi hỏi: "Bà nội, bà không sao chứ?"
"Đừng đánh trống lảng, thành thật nói cho bà xem!"
Hoắc lão phu nhân nghiêm túc quát.
"Đương nhiên rồi!" Hoắc Thiên Kình nhìn Tả Lăng Thần
đang ngồi đối diện, ánh mắt có vẻ rối ren.
Dù sao thì kết quả điều tra trong hai ngày nay đều có liên
quan đến Tả Lăng Thần, trước mắt thì thân thế của anh vẫn còn là một bí ẩn.
Hoắc lão phu nhân nghe Hoắc Thiên Kình nói thì gật đầu, dường
như rất hài lòng với câu trả lời của hắn rồi lại quay sang Tả Lăng Thần, hỏi một
câu y như vậy:
"Lăng Thần thì sao? Con có coi Thiên Kình là anh trai
mình không?"
Rõ ràng là Tả Lăng Thần cũng ngẩn ra, mọt lúc sau mới từ từ
nói: "Bà ngoại, quan hệ huyết thống là không thể thay đổi được."
Mặc dù anh không trả lời trực tiếp nhưng cũng đã gián tiếp
thừa nhận quan hệ này.
"Vậy thì đúng rồi phải không?" Hoắc lão phu nhân
nói lớn, sau đó đập bàn một cái…
"Nếu đã biết là anh em của nhau thì sao còn giấu bà làm
nhiều việc như vậy?"
"Bà nội…"
"Câm miệng! Bà còn chưa nói xong!" Hoắc lão phu
nhân nghiêm nghị quát, ngắt lời Hoắc Thiên Kình.
"Thiên Kình, con nói xem, từ sau khi con nắm Hoắc Thị
trong tay thì đã chèn ép bao nhiêu việc làm ăn của Lăng Thần? Đừng tưởng là bà
không biết những hành vi của con. Mặc dù con không ép Tả Thị đi vào đường cùng
nhưng cũng đã giành không ít việc làm ăn có lớn có nhỏ. Không chỉ là trong làm
ăn, ngay cả người Lăng Thần yêu nhất con cũng để mắt tới, có đúng không?"
Mặt Hoắc Thiên Kình cứng đờ.
Anna Winslet nãy giờ vẫn ngồi im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng
nói:"Mẹ, hôm nay mẹ làm sao vậy, không phải trước giờ mẹ vẫn luôn không hỏi
đến chuyện giữa hai đứa nó sao? Hơn nữa chuyện trên thương trường vốn không có
đúng sai!"
"Con dâu, nếu hôm nay mẹ không mở miệng hỏi thì không
biết hai đứa nó còn làm ra chuyện gì nữa!"
Điều bất ngờ là Hoắc lão phu nhân không có phát hỏa với Anna
Winslet mà chỉ nặng nề thở dài một hơi:"Trong lúc mẹ còn sống thì mẹ không
thể ngồi nhìn chúng nó tàn sát lẫn nhau!"
"Bà nội, bà lầm rồi, con làm thế không phải nhằm vào
Lăng Thần, mà là Noãn!"
Hoắc Thiên Kình dừng lại, nhìn Úc Noãn Tâm, ánh mắt chứa vẻ
thâm tình: "Con và cô ấy chỉ là yêu nhau không thể kìm hãm được
thôi!"
Người Úc Noãn Tâm run lên một cái, đôi mắt đẹp có vẻ cảm động
cùng ấm áp.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng nói với nàng là "anh
yêu em", nhưng sức nặng của câu nói vừa rồi con hơn cả ba chữ này. Hoắc
Thiên Kình vốn là một người không giỏi biểu đạt tình cảm, có thể làm hắn công
khai thừa nhận tâm tư của mình như thế là nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Tả Lăng Thần ngồi đối diện vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Úc Noãn
Tâm, khi anh nhìn thấy ánh mắt đầy tình yêu của nàng thì ánh mắt anh bỗng ảm đạm,
lộ ra vẻ đau đớn.
Đáng tiếc, tình yêu của nàng không còn dành cho anh nữa.
Hoắc lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng: "Nói thì dễ nghe lắm.
Lăng Thần, trong này cũng có chuyện của con, mấy năm nay con cũng giật đi không
ít mối làm ăn của Hoắc Thị."
"Bà ngoại, con vẫn cho rằng thương trường là chiến trường."
Tả Lăng Thần không hiểu sao hôm nay Hoắc lão phu nhân lại quản tới những chuyện
này.
"Đứa nào cũng nói nghe hợp tình hợp lý lắm, mấy đứa thật
sự không có lòng riêng tư chút nào sao?" Hoắc lão phu nhân nhìn hai người họ,
lớn tiếng nói: "Nếu hai đứa đã không chịu nói ra nguyên nhân thì để bà già
này nói vậy!"
Anna Winslet nghe thế thì sắc mặt vẫn ung dung bỗng lộ vẻ bất
an: "Mẹ muốn nói cái gì?"
"Con dâu, trước sau gì giấy cũng không gói được lửa!"
Giọng Hoắc lão phu nhân bỗng trở nên trầm lắng, giọng nói
già nua có vẻ bất lực: "Thiên Kình, Lăng Thần, thật ra các con đều biết
chân tướng sự việc rồi nên mới sinh ra oán hận phải không?"
Hoắc Thiên Kình cùng Tả Lăng Thần cả kinh, mà Úc Noãn Tâm
cũng ngẩn ra.
"Thật ra chúng ta vẫn luôn muốn giấu chuyện này, đáng
tiếc là việc xấu trong nhà cũng phải có ngày bị vạch trần. Nếu trong lòng các
con đã sinh ra hiềm nghi, thậm chí là lén chúng ta mà công kích lẫn nhau, như vậy
chi bằng để bà già này nói ra cho rõ ràng." Hoắc lão phu nhân đau lòng
nói.
"Mẹ…"
"Con đừng khuyên mẹ, mẹ đã nghĩ rất nhiều rồi, thật ra
ngay từ đầu đều là lỗi của mẹ!" Hoắc lão phu nhân xua tay, ngăn lại lời của
Anna Winslet.
"Bà nội, bà muốn nói với chúng con cái gì?" Trong
mắt Hoắc Thiên Kình có vẻ cũng đã rõ ràng nhưng vẫn cứ hỏi.
"Thiên Kình, con vẫn là một đứa trẻ thông minh, rất ít
khi biết rõ mà còn hỏi." Hoắc lão phu nhân tinh tường mà nhìn hắn, sau đó
thở dài một hơi…
"Bao nhiêu năm nay con và Lăng Thần vẫn cấu xé lẫn
nhau, mặc dù bà và mẹ con không nói gì nhưng cũng hiểu được bảy tám phần. Nhất
là mấy ngày nay, bà biết, mọi chuyện không thể giấu được nữa!"
Hoắc lão phu nhân nói đến đây thì nhắm mắt lại, một lúc sau
mới mở ra, trong mắt có vẻ đau đớn…
"Không sai, con và Lăng Thần đều đoán đúng rồi. Thiên
Kình, đúng là ba con và mẹ Lăng Thần có quan hệ không rõ ràng."
Bà gian nan mà nói ra câu này rồi lại nhìn Tả Lăng Thần, nói
thêm một câu: "Nói cách khác, con đúng là em cùng cha khác mẹ với Thiên
Kình!"
Tả Lăng Thần nắm chặt nắm đấm, mặc dù đây là sự thật anh đã
sớm biết được nhưng sự tàn nhẫn khi được nói ra một cách rõ ràng này thật là
khó chịu đựng.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày lại, mà Úc Noãn Tâm lại trợn tròn mắt…
"Bà nội, có phải nên điều tra chuyện này cho rõ ràng rồi
hãy kết luận không?"
Một lúc sau, cuối cùng Úc Noãn Tâm cũng mở miệng. Bảo một bà
lão thừa nhận chuyện này đúng là quá tàn nhẫn nhưng kết quả mà nàng và Hoắc
Thiên Kình phân tích lúc nãy lại đi ngược lại với lời của bà. Và rõ ràng là
nàng dễ dàng chấp nhận phân tích của Hoắc Thiên Kình hơn.
"Bé Noãn, thật ra hôm nay bà nói cho mọi người chuyện
này, ít nhiều là cũng do con." Hoắc lão phu nhân nhẹ giọng nói.
"Con? Hả?" Úc Noãn Tâm không hiểu gì mà hỏi.
Hoắc lão phu nhân gật đầu, thở dài một hơi: "Còn nhớ
khi đó con hỏi bà chuyện về ba chồng con và mẹ Lăng Thần không? Khi đó câu hỏi
của con rất châm chích nhưng mới đầu bà cũng không phát hiện điều gì. Rồi sau
đó bà bắt đầu nghi ngờ phải chăng Thiên kình và Lăng Thần đã sớm phát hiện chuyện
này. Kết quà là bà đoán đúng rồi. Bà suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Mặc dù đây là một
chuyện chẳng tốt đẹp gì nhưng dù sao thì nói ra cũng còn hơn là để anh em nó
tàn sát lẫn nhau!"
"Bà nội, bà chắn chắn Lăng Thần là… con ruột của ba
sao?" Câu hỏi của Hoắc Thiên Kình mang theo vẻ nghi ngờ rất rõ.
Lời vừa hỏi ra, Tả Lăng Thần lại giật mình một cái, ánh mắt
nhìn Hoắc Thiên Kình có thêm chút nghi vấn.
"Đây là chuyện xấu trong nhà, cho dù là có nằm xuống đất
thì bà cũng còn nhớ rõ!"
Hoắc lão phu nhân đau lòng mà nói: "Thiên Kình, Lăng Thần,
tất cả đều là do bà già này gây nên. Con trai và con gái của ta lại phát sinh
quan hệ với nhau. Nhưng chúng nó là anh em mà, cho nên bà phải ngăn cản, thậm
chí là nhốt Giai Ý lại. Thế nhưng cuối cùng bà vẫn mềm lòng. Nhìn thấy Giai Ý cắt
cổ tay, nhìn thấy Uyên Nhi của ta đau đớn mà ôm lấy em nó, giống như là mất đi
người yêu thì bà cũng phải mềm lòng. Bà đã không có sức lực để ngăn cả chúng nữa,
nhất là khi bà chấn kinh mà biết được Giai Ý đã có thai với Uyên Nhi."
Bà vừa nói, tay cũng bắt đầu run run, có lẽ chuyện năm đó là
một sự đả kích nặng nề đối với bà.
Tất cả mọi người cả kinh, nhất là Úc Noãn Tâm. Nguyên nhân
là nàng chấn kinh là Hoắc Giai ý từng cắt cổ tay tự sát. Chuyện này Thẩm Diên
chưa từng đề cập đến, xem ra là sau đó Thẩm Diên và Cố Đông cũng không ở lại Tả
gia quá lâu.
"Mẹ…" Anna Winslet không nhịn được nữa mà bước
lên, kéo tay Hoắc lão phu nhân, có vẻ muốn nói lại thôi.
Tả Lăng Thần đã chìm vào trong đau khổ, mà Hoắc Thiên Kình lại
nhíu chặt chân mày, Úc Noãn Tâm thì vô thức mà lắc đầu.
"Đứa nhỏ Lăng Thần này, là bà nhìn con sinh ra. Lăng Thần
à, là bà ngoại có lỗi với con, nhưng còn là một sinh mệnh, làm sao bà có thể nhẫn
tâm để con biến mất trên đời này chứ?"
Hoắc lão phu nhân nhìn Tả Lăng Thần, đau lòng nói:
"Không phải bà ngoại không thương con, mà là bà không biết nên đối mặt với
con như thế nào, con vừa sinh ra là đã phải đeo theo tội lỗi của cha mẹ trên
lưng, bà…"
"Bà ngoại!"
Tả Lăng Thần khó khăn mà mở miệng: "Chuyện đã là quá khứ
rồi, con chỉ biết từ nhỏ tới lớn người thương con nhất là cậu và ba con, bất luận
là thế nào thì con cũng chỉ thừa nhận quan hệ này."
"Sao mọi chuyện có thể là quá khứ được chứ!"
Hoắc lão phu nhân chua xót mà nhìn anh và Hoắc Thiên Kình:
"Nếu thật sự đã là quá khứ thì sao các con còn nghi kỵ lẫn nhau, sao lại
cho người kia là hung thủ giết người chứ? Cho dù biết năm xưa cha mẹ của hai
bên đều chết vì tai nạn bất ngờ nhưng vẫn cứ đổ tội cho đối phương, mấy năm nay
Hoắc Thị và Tả Thị tranh nhau có ý nghĩa gì chứ? Lăng Thần cũng vậy, Thiên Kình
cũng vậy, hai đứa đều là cốt nhục của Hoắc gia, sao lại muốn tàn sát lẫn
nhau?"
Hoắc Thiên Kình xoa xoa vùng trán đang đau nhức, mà Tả Lăng
Thần lại đau đớn không chịu nổi.
"Mẹ, mẹ đừng kích động như thế. Được rồi, hôm nay đừng
nói nữa có được không?" Anna Winslet nhìn Hoắc lão phu nhân kích động nên
vội vàng khuyên nhủ.
Hoắc lão phu nhân khẽ lắc đầu…
"Con dâu à, thực ra người mà mẹ phải xin lỗi nhất chính
là con!"
"Mẹ…"
Anna Winslet run run: "Mẹ đừng nói như vậy!"
"Con dâu à, năm đó con biết chuyện của Uyên Nhi và Giai
Ý nhưng vẫn khăng khăng một mực đi theo nó, thậm chí có thể bao dung đứa trẻ mà
hai đứa bất hiếu đó sinh ra, chăm sóc cho bà già này bao nhiêu năm nay, mẹ thật
sự phải cảm ơn con." Giọng Hoắc lão phu nhân nghẹn ngào: "Con có biết
tại sao mẹ thường đối đầu với con không?"
"Mẹ!" Cảm xúc của Anna Winslet cũng không bình
tĩnh được nữa, môi của bà cũng run run, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Hoắc lão phu nhân nhìn bà, đau lòng nói: "Là vì sợ
con không quan tâm đến bà già này nữa. Bởi sự mềm lòng của mẹ mà con đã bị tổn
thương nghiêm trọng. Sau khi Uyên Nhi qua đời, con đã gánh vác cả Hoắc Thị, con
còn trẻ như vậy, thật ra hoàn toàn có thể không cần để ý đến chuyện của Hoắc
gia, dù sao thì cũng là do Uyên Nhi có lỗi với con. Thế nhưng con không có rời
đi, thậm chí là chăm sóc cho mẹ rất tốt, mà mẹ thì lại sợ, sợ có một ngày con
không chịu nổi nữa rồi không quan tâm đến mẹ!"
"Mẹ!"
Mắt Anna Winslet ngấn nước: "Sao con có thể làm thế chứ?
Con là con dâu của Hoắc gia, con yêu Hoắc Uyên, yêu mẹ, yêu Thiên Kình. Chỉ cần
con còn sống thì sẽ còn quan tâm đến mẹ."
Lần đầu tiên, trong giọng nói vẫn luôn lãnh đạm của Anna
Winslet mang theo một cảm xúc khiến người ta cảm phục và đau xót, Úc Noãn Tâm
bên cạnh cũng thấy chua xót cho bà. Trước nay nàng vẫn cho là mẹ chồng nàng là
một người rất khó ở chung, thậm chí là một người quá sắc sảo. Nhưng ở chung
càng lâu thì nàng lại phát hiện bà là một người đầy trí tuệ, luôn lặng lẽ quan
sát mọi chuyện, nhưng hôm nay, nàng lại phát hiện thêm thì ra bà còn là một người
phụ nữ giàu tình yêu nhưng lại che giấu nó đi.
"Con dâu, con có thể tha thứ cho mẹ không? Mẹ biết từ
sau khi Uyên nhi qua đời thì mẹ rất hà khắc với con, cho dù con không tha thứ
cho mẹ thì mẹ cũng không trách con đâu." Hoắc lão phu nhân ứa lệ, tâm sự
bao nhiêu năm nay đã được giãi bày hết vào lúc này.
Nước mặt của Anna Winslet rốt cuộc cũng chảy xuống.
Bao nhiêu năm nay, khi đối mặt với việc chồng mình yêu người
phụ nữ khác bà không khóc.
Nhìn chồng mình có con với người phụ nữ khác bà cũng không
khóc.
Chịu đựng tình yêu loạn luân giữa chồng mình và em gái, bà
cũng không khóc.
Chồng qua đời, bà không khóc; Thiên Kình ra đời, bà không
khóc; chăm sóc mẹ chồng, gánh vác Hoắc Thị, bà cũng không khóc.
Nhưng hôm nay…
Rốt cuộc bà đã khóc.
Một câu "Con có thể tha thứ cho mẹ hay không?" đã
công nhận những vất vả của bà trong bao nhiêu năm nay.
Nhưng mà…
"Mẹ, sao con có thể trách mẹ được, mẹ phải trách con mới
đúng!"
Nước mắt Anna Winslet trộn lẫn với tâm trạng phức tạp rối
ren, bà nắm lấy tay Hoắc lão phu nhân, nước mắt chảy ra từ đôi mắt xanh lam…
"Con phải xin mẹ tha thứ cho con mới đúng, con không phải
là một đứa con dâu tốt, bởi vì, bởi vì con gạt tất cả mọi người làm một chuyện
mà mọi người không thể tưởng tượng được."
Hoắc lão phu nhân bị lời của Anna Winslet làm cho mơ hồ, giật
mình một lát, ánh mắt ngấn lệ cảm thấy hoang mang. Nhưng dù sao bà cũng là một
người khôn ngoan nên đương nhiên sẽ nghe ra ý tứ trong lời của Anna Winslet.
Tả Lăng Thần cũng thận trọng mà nhìn Anna Winslet.
Chỉ có Hoắc Thiên Kình là bình tĩnh, hắn lặng lẽ mà nhìn mẹ
mình, nhìn vẻ mặt hết sức kích động của bà, vẻ suy tư trong mắt ngày càng trầm
trọng.
Úc Noãn Tâm lại có chút bất an, khẩn trương mà nhìn mẹ chồng.
Trong nhất thời, lời của Anna Winslet làm tất cả mọi người đều
có những biểu hiện khác nhau.
"Con dâu, con vừa mới nói cái gì?" Hoắc lão phu
nhân phản ứng lại, kinh ngạc mà hỏi.
Sắc mặt của Anna Winslet cực kỳ không được tự nhiên, thậm
chí trong ánh mắt ngấn lệ cũng lóe lên vẻ đau khổ cùng áy náy. Bà nhìn Hoắc lão
phu nhân, nặng nề mà nói:
"Tả Thị và Hoắc Thị vĩnh viễn là hai tập đoàn khác
nhau. Tả Thị không phải là của Hoắc Thị."
Hoắc lão phu nhân ngẩn ngơ mà nhìn Anna Winslet, không hiểu
ý tứ trong lời nói của bà.
Anna Winslet nặng nề mà thở dài một hơi, đưa mắt nhìn Hoắc
Thiên Kình và Tả Lăng Thần…
"Nếu mẹ sớm biết hai đứa vì chuyện thân phận mà trở mặt
với nhau thì mẹ đã chọn cách đem chân tướng nói cho hai đứa, để hai đứa không
còn sự nghi kỵ trong lòng."
"Mợ, chân tướng gì chứ?"
Tả Lăng Thần biết người như mợ mình thì sẽ không nói những
câu không có lý do, bà nói như thế nhất định là còn có chuyện gì đó mà bọn họ
không biết.
Hoắc Thiên Kình cũng chăm chú nhìn mẹ mình.
Anna Winslet im lặng một lúc mới hạ quyết tâm mà nhìn hai
người nói: "Thật ra hai đứa con cũng chỉ là anh em họ!"
Câu nói này làm người ta bất ngờ nhưng lại nằm trong dự kiến
của Hoắc Thiên Kình.
Tả Lăng Thần đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là bị chấn kinh,
nhìn cho kỹ thì những ngón tay của anh đều đang run rẩy.
Úc Noãn Tâm đưa tay che miệng lại, cảm giác kích động vì
hàng loạt suy đoán gần đúng với chân tướng làm nàng không thể kiềm chế được.
"Mẹ, ý của mẹ là nói… Lăng Thần và con không phải cùng
một cha?"
Tuy Hoắc Thiên Kình hỏi nhưng ngữ khí lại cực kỳ chắc chắn,
vẻ mặt như là hắn đã rõ từng chân tơ kẽ tóc.
Anna Winslet nghiêm túc mà gật đầu một cái, nhìn Tả Lăng Thần
sớm đã ngây người ra, nhẹ giọng nói: "Lăng Thần, con hoàn toàn không phải
đứa trẻ đó, cha của con không phải là Hoắc Uyên, mẹ con cũng không phải là Hoắc
Giai Ý, con với chúng ta không có quan hệ huyết thống gì."
Hơi thở của Tả Lăng Thần cũng trở nên dồn dập, hầu kết của
anh di chuyển lên xuống mấy lần, dễ dàng nhận thấy được tin tức này đối với anh
mà nói là một tin sét đánh!
"Con dâu, có phải con hồ đồ rồi phải không? Sao lại nói
ra những lời này? Rõ ràng Lăng Thần là con trai của Uyên Nhi mà?"
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân cũng chấn kinh. Tuy rằng bà vẫn
không thể chấp nhân chuyện con trai và con gái của mình có con với nhau nhưng
những lời bất ngờ của Anna Winslet hôm nay càng làm bà khó tiếp nhận hơn.
"Mẹ, con không có hồ đồ, chuyện này trừ con ra thì
không có ai biết, ngay cả Hoắc Uyên, thậm chí là Gia Tuấn đều bị gạt!"
Anna Winslet thở dài một hơi, ngữ khí không chỉ nặng nề mà còn có cảm thán.
Trong lòng Úc Noãn Tâm có một dự cảm gì đó, dự cảm này giống
như tia sáng lúc bình mình dần quét sạch những âm u trong lòng nàng.
"Mẹ, năm đó…. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng
nhẹ nhàng hỏi bà nhưng tim đang đập thình thịch như đánh trống.
Anna Winslet lại thở dài một hơi, xoa xoa vùng trán đau nhức,
con người vẫn bình tĩnh điềm đạm kia bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
"Mọi chuyện phải bắt đầu từ khi mẹ mới gả vào Hoắc
gia."
Phòng ăn cực kỳ yên tĩnh, giọng Anna Winslet chậm rãi mà nặng
trĩu. Theo lời kể chân thành của bà, cuối cùng bí mật ẩn sâu của hai nhà Hoắc –
Tả đã hiện ra.
Lúc Anna Winslet – cô cháu gái xinh đẹp của Hoàng gia Anh gả
vào Hoắc gia thì chỉ vừa đôi mươi, cô ôm ấp tình yêu nồng nàn đối với Hoắc
Uyên. Khi Hoắc Uyên đeo chiếc nhẫn tượng trưng cho hôn nhân vào ngón áp út của
cô thì hạnh phúc bỗng vỡ òa trong cô.
Thế nhưng cuộc sống hôn nhân ở Hoắc gia cũng không hạnh phúc
mỹ mãn như cô tưởng tượng. Chồng của cô – cũng chính là Hoắc Uyên, từ đêm tân
hôn đã không về nhà, thậm chí là mấy tuần mới về nhà một lần. Từ sự kỳ vọng lúc
đầu, cô dần dần trở nên thất vọng và đau khổ.
Cuối cùng một hôm có một người đàn ông tới tìm cô, người này
cô đã từng gặp, đó chính là Tả Gia Tuấn – chồng của Hoắc Giai Ý. Khi cô biết tất
cả chân tướng của sự việc từ Tả Gia Tuấn thì sự bàng hoàng cùng bất an vây lấy
cô. Cô không tin lời của Tả Gia Tuấn, mặc dù cô có thể cảm nhận được trong lòng
chồng mình vẫn có một người con gái khác nhưng ngàn vạn lần không ngờ đến người
đó chính là Hoắc Giai Ý, em gái ruột của Hoắc Uyên!
Cuối cùng, Anna Winslet coi tất cả như là một cơn ác mộng.
Cô tin rằng nằm ác mộng thì cũng có ngày giật mình tỉnh lại. Thế nhưng hiện thực
chính là hiện thực, khi một nữ nghệ sĩ tên Thẩm Diên kể hết chuyện giữa Hoắc
Uyên và Hoắc Giai Ý cho cô nghe, thậm chí là dẫn cô đến ngôi biệt thự mà Hoắc
Uyên và Hoắc Giai Ý lén lút hẹn hò thì hy vọng của cô đều trở thành hư không.
Bắt đầu từ lúc đó, Anna Winslet hiểu rõ mình chỉ là một tấm
chắn mà Hoắc Uyên dùng để ăn nói với gia tộc mà thôi, cũng hiểu được nguyên
nhân chồng mình không về nhà, càng hiểu rõ tại sao vào ngày kết hôn, Hoắc Giai
Ý lại dùng ánh mắt phẫn nộ oán hận mà nhìn cô.
Tất cả đều có đáp án chính xác. Người đàn ông cô yêu nhất lại
đi yêu chính em gái của mình, thậm chí đã phát sinh quan hệ xác thịt.
Cuố cùng Anna Winslet vẫn chọn cách im lặng, bởi vì cô quá
yêu người đàn ông này, quá yêu chồng của mình, mặc dù cô không có bất cứ hy vọng
gì, không trông mong có một ngày người đó sẽ hồi tâm chuyển ý mà yêu cô!
Cô cho rằng cô có thể bao dung cùng chờ đợi là có thể đổi lấy
sự bình yên hoặc sự trao nhận ngang bằng trong tình yêu. Thế nhưng khi Hoắc
Giai Ý ngày càng si mê Hoắc Uyên, mà trong mắt của Hoắc Uyên cũng chỉ có Hoắc
Giai Ý thì cuối cùng Anna Winslet cũng hiểu ra trái tim của người đàn ông này
vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình.
Cô thử mượn dung mạo tương tự như Hoắc Giai Ý của Thẩm Diên
để làm Hoắc Uyên hồi tâm chuyển ý, bởi vì cô thà để Hoắc Uyên yêu một người phụ
nữ khác cũng không muốn nhìn người đàn ông mình yêu chịu sự nhục mạ của mọi người,
đáng tiếc là Hoắc Uyên vẫn không hề động lòng.
Rốt cuộc Tả Gia Tuấn lại đến tìm cô lần nữa và làm ra một
quyết định kinh người!
Đó chính là… đẻ thay!
Nguyên nhân rất đơn giản, Tả Gia Tuấn là người chèo lái Tả
Thị, trong mắt người bên ngoài, anh ta đã kết hôn, sau này tất nhiên sản nghiệp
của Tả Thị sẽ giao cho đời sau. Đáng tiếc anh ta vẫn không thể có được Hoắc
Giai Ý, thậm chí là cơ thể cô ta cũng chỉ thuộc về Hoắc Uyên. Cứ tiếp tục như vậy,
chẳng những anh ta không có con của mình mà cho dù Hoắc Giai Ý có thai thì người
nắm lấy Tả Thị sau này cũng chỉ có thể là con của Hoắc Uyên!
Anh ta trở nên hoảng hốt lo sợ, vì yêu Hoắc Giai Ý và không
nỡ ly hôn cho nên chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Anna Winslet từ chỗ không đồng ý đến do dự, cuối cùng thì đồng
ý. Bởi vì trải qua một phen vắt óc suy nghĩ, cô không thể không thừa nhận lời của
Tả Gia Tuấn, Hoắc Giai Ý có con với Hoắc Uyên là chuyện sớm hay muộn.
Cô không thể đứng nhìn chuyện hoang đường này xảy ra.
Vì thế, cô bèn cùng Tả Gia Tuấn vạch ra kế hoạch đẻ thay, mà
cô thì phụ trách chuyện tìm người thích hợp nhất để đẻ mướn.
Người mà Anna Winslet nghĩ đến đầu tiên là Thẩm Diên, bởi vì
cô ta quá giống Hoắc Giai Ý. Nếu nói sau khi phẫu thuật cô ta giống Hoắc Giai Ý
tới 90% thì trước đó, cô ta cũng đã giống tới 70%. Đáng tiếc, khi cô tìm tới Thẩm
Diên thì lại phát hiện trong lòng cô ta chỉ có Hoắc Uyên, và cũng bởi vì những
lời của Anna Winslet trước đây mà cô ta càng thêm si mê dung mạo của chính
mình. Một người như thế không thích hợp làm người được chọn.
Sự tình bị tạm gác lại vì không tìm được người đẻ thay thích
hợp.
Mà trong thời gian này lại xảy ra một chuyện làm cả đời Anna
Winslet cũng khó quên!
Hoắc lão phu nhân ra ý chỉ cưỡng ép, dùng cách giám sát triệt
để, nhốt Hoắc Uyên trong biệt thự, hủy bỏ chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của
Hoắc Uyên, phái hơn 30 vệ sĩ hạn chế sự tự do ra vào. Mà Hoắc Giai Ý thì lại bị
Hoắc lão phu nhân nhốt lại trong biệt thự khác của Hoắc gia, cũng có rất nhiều
vệ sĩ canh gác, mục đích chính là dùng thủ đoạn cưỡng chế mạnh mẽ để tách hai
người ra.
Bắt đầu từ đêm đó, Hoắc Uyên bèn say sưa tối ngày. Mặc dù
trước giờ anh ta vẫn là một người mạnh mẽ nhưng dù sao Hoắc lão phu nhân cũng
có quyền phát ngôn nhất định trong Hoắc gia, mà ban quản trị đều là người của
bà nên có muốn làm trái cũng không ăn thua gì.
Anna Winslet lặng lẽ ở bên cạnh chồng mình, không nói gì.
Anh uống rượu, cô sẽ rót rượu; anh hút thuốc, cô sẽ chủ động châm thuốc. Mãi
cho đến khi anh chịu nhìn đến cô.
Hoắc Uyên không hiểu tại sao Anna Winslet lại vững vàng như
thế, rõ ràng biết đây chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa nhưng sự kiên định
của Anna Winslet đã nói cho anh biết cô yêu anh, cho dù sớm biết chuyện giữa
anh và Hoắc Giai Ý thì cô cũng vẫn yêu anh.
Dù sao thì Hoắc Uyên cũng là một người đàn ông có máu có thịt,
ít nhất thì anh không phải là người có trái timm bằng đá. Đối mặt với sự khoan
dung độ lượng của người vợ hiền, thậm chí là ánh mắt đưa tình thầm kín, quả thật
anh đã có chút động lòng.
Có lẽ là vì say rượu, có lẽ là vì bóng đêm quá ám muội, hoặc
có lẽ là cuối cùng Anna Winslet cũng đã cảm động được anh.
Rốt cuộc vào một đêm, cô trở thành người đàn bà của anh, trở
thành người vợ thực sự của anh. Trong giờ khắc đó, cô mới hiểu rõ tâm tình của
Hoắc Giai Ý. Gặp được người đàn ông như thế thì nhất định phải lao đầu vào lửa.
Những ngày tháng tiếp theo rất bình yên, thậm chí là phẳng lặng
như nước nhưng đối với Anna Winslet mà nói thì đó là khoảng thời gian hạnh phúc
và đáng nhớ nhất. Trong thời gian này, Hoắc Uyên luôn ở trong biệt thự, mà cô lại
ở bên cạnh anh, sống một cuộc sống bình thường như bao đôi vợ chồng bình thường
khác.
Cô ngây thơ tưởng rằng mình đã thành công, thật sự thuyết phục
được Hoắc Uyên buông tha cho tình yêu loạn luân kia, ít nhất thì khi Hoắc Uyên
tự tay trồng khóm cúc xinh đẹp kia tặng cho cô, hơn nữa còn nói… anh sẽ thử đi
yêu em thì lúc đó, Anna Winslet ngỡ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế
gian.
Nhưng những ngày tháng bình yên ấy cũng có ngày bị phá vỡ!
Hoắc Giai ý cắt cổ tay tự tử!
Sau một thời gian im lặng, cuối cùng cô ta cũng đã dùng cách
thức tàn nhẫn nhất để nhắc nhở Hoắc Uyên về sự tồn tại của mình!
Hoắc lão phu nhân nghe xong thì cả kinh, mà Hoắc Uyên thì giống
như là bị điên, đánh bọn vệ sĩ đến gần chết mà xông ra khỏi nhà…
Cuối cùng Anna Winslet cũng đã hiểu…
Không phải là Hoắc Uyên không phản kháng lại được, cũng
không phải mặc cho người ta bày bố, chẳng qua là anh ta đang lẳng lặng mà suy
ngẫm lại quan hệ với Hoắc Giai Ý. Nếu anh ta muốn chạy khỏi biệt thự thì những
vệ sĩ đó hoàn toàn không ngăn được anh ta, thậm chí là anh hoàn toàn có thể bỏ
qua quyền kế thừa Hoắc Thị.
Trong khoảng thời gian này, khi anh do dự, bàng hoàng, ít nhất
cũng đã tìm được cảm giác của một người đàn ông bình thường bên cạnh Anna
Winslet. Đáng tiếc, sự thay đổi nho nhỏ ấy đã trở về điểm ban đầu khi Hoắc Giai
Ý cắt cổ tay.
Hoắc Uyên vẫn yêu Hoắc Giai Ý, mà quyết định này sau khi trải
qua suy ngẫm cùng lắng đọng thì càng thêm điên cuồng và không thể khống chế. Nhất
là khi Hoắc Uyên ôm lấy cơ thể đầy máu của Hoắc Giai Ý mà run rẩy, đau đớn mà
hôn cô ta thì Anna Winslet biết mình đã thua một cách triệt để.
Cô biết, bắt đầu từ lúc đó, không ai có thể tách bọn họ ra
được nữa. Chuyện này giống như một tội phạm, trải qua sự đau khổ giãy giụa muốn
hối cải nhưng lại rơi vào bước đường cũ thì hoàn toàn không thể cứu được nữa.
Hoắc Uyên cũng như thế, mà Hoắc Giai Ý cũng hy vọng anh ta như thế.
Anna Winslet có thai, là con của Hoắc Uyên. Mà Hoắc Uyên vốn
chỉ quan tâm đến Hoắc Giai Ý nên ngoại trừ áy náy ra thì cũng không làm được gì
cho cô. Thậm chí là đến khi Thiên Kình sinh ra, cũng không kéo được lòng của Hoắc
Uyên quay về. Hoắc lão phu nhân giận sôi người nhưng cũng chẳng làm được gì.
Anna Winslet lại cùng Tả Gia Tuấn tiếp tục kế hoạch, bởi vì
Hoắc Uyên và Hoắc Giai Ý không thể tách ra là một sự thật, mà Anna Winslet lại
không muốn có một ngày con của Hoắc Giai Ý lại chạy đến tranh tài sản với con
mình. Từ đầu đến cuối, người thừa kế mà Hoắc gia thừa nhận chỉ có thể là con
trai cô… Hoắc Thiên Kình!
Trải qua quá trình tuyển chọn tỉ mỉ, cuối cùng Anna Winslet
cũng tìm được một cô gái. Cô ta rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cho phụ nữ phải ghen tỵ.
Đêm đó, cô ta được an bài vào Tả gia, nằm trên giường của Tả Gia Tuấn.
Cả quá trình rất thành công, tất cả đều tiến hành trong yên ắng.
Tả Gia Tuấn âm thầm chịu đựng.
Hoắc Uyên và Hoắc Giai Ý vẫn yêu nhau.
Còn Anna Winslet lại không lên tiếng.
Mãi đến một ngày kia, Hoắc Giai Ý tuyên bố với Tả Gia Tuấn
là mình đã có thai, cô ta đã có con với Hoắc Uyên, cũng chính là anh trai mình!
Rốt cuộc Tả Gia Tuấn không thể chịu đựng được nữa, mà lúc
đó, người đẻ mướn kia cũng đã có thai như ý muốn. Anh ta yêu cầu Anna Winslet rằng
chỉ cần con của Hoắc Giai Ý vừa ra đời là sẽ trộm long tráo phụng, mà đứa trẻ vốn
không nên có mặt trên đời này sẽ… bị nhận nước chết!
Chuyện kể đến đây, Anna Winslet dừng lại, giọng của bà hơi
khàn khàn, mang theo chút bi thương.
Hoắc lão phu nhân đã sớm kinh ngạc mà trừng mắt.
Rất lâu sau, Tả Lăng Thần mới run run giọng mà hỏi: "Mợ
nói như thế có nghĩa là con không phải là đứa trẻ đó?"
"Con không phải!"
Anna Winslet nói: "Mợ mua được y tá phụ trách chăm sóc
Hoắc Giai ý, sau khi đứa trẻ đó ra đời liền đổi ngay. Con chính là con trai của
Tả Gia Tuấn!"
Tả Lăng Thần dường như trở nên rất kích động.
"Mẹ, vậy đứa trẻ đó đâu? Nó thực sự bị nhận nước chết
sao?"
Tuy Úc Noãn Tâm rất hy vọng Tả Lăng Thần không phải đứa trẻ
đó nhưng dù sao nó cũng là một sinh mệnh, vừa sinh ra là đã bị người ta phán tử
hình, quả thật là làm nàng không đành lòng.
Dường như Hoắc lão phu nhân bị tin tức này làm cho ngây ngẩn
cả ra, một lúc sau mới thì thào hỏi: "Đúng vậy, đứa trẻ đó đâu?"
"Con xin lỗi, mẹ!"
Vẻ mặt Anna Winslet đau đớn: "Con giấu Gia Tuấn tiếp đứa
nhỏ từ bệnh viện về, lén đưa nó đến trại trẻ mồ côi, vốn chỉ muốn giữ mạng sống
cho nó, thế nhưng ngược lại đã làm hại nó."
"Tại sao?" Hoắc lão phu nhân run giọng hỏi.
Anna Winslet hít sâu một hơi: "Bởi vì cha mẹ của đứa trẻ
là anh em ruột cho nên vừa sinh ra là đã có rất nhiều khiếm khuyết, hơn nữa sớm
rời khỏi cơ thể mẹ, sức khỏe yếu ớt, sau này có chăm sóc kĩ thì cũng không ăn
thua gì. Đứa nhỏ chịu được hai năm, cuối cùng cũng chết đi trong bệnh tật."
"Tất cả đều đã định là nó không thuộc về thế giới này,
đều là do người lớn tạo nghiệt mà." Hoắc lão phu nhân đau khổ mà nhắm mắt
lại, vẻ mặt Hoắc Thiên Kình lại rất nặng nề.
Sắc mặt Tả Lăng Thần lại rối ren.
Cuối cùng mọi việc cũng có đáp án, nhưng…
"Mợ, rốt cuộc thì mẹ ruột của con là ai?" Tả Lăng
Thần nghĩ ngay đến vấn đề này.
Anna Winslet nhìn Tả Lăng Thần, nhẹ giọng nói: "Nói đến
mẹ của con, bà ấy đúng là người đáng thương. Nếu không phải mợ đến tìm bà ấy
thì có lẽ bà ấy vẫn đang vui vẻ, ít nhất thì cuộc đời bà ấy sẽ không thế này.
Đáng tiếc, bi kịch cuộc đời bà ấy cũng là do mợ tạo thành!"
"Cái gì?"
Tả Lăng Thần run lên: "Mợ, câu này của mợ là có ý gì chứ?
Lẽ nào bà ấy đã…"
"Bà ấy đã không còn trên đời này nữa!"
Anna Winslet thông báo một cách trực tiếp, không để cho anh
có bất cứ mơ tưởng nào nữa.
"Tại sao lại như thế?"
"Bởi vì tình!" Trong mắt Anna Winslet toát lên vẻ
thống khổ.
"Địa vị của cha và mẹ con cách nhau rất xa, so với ba
con thì bà ấy chỉ là một cô gái có xuất thân hết sức bình thường. Năm xưa khi mợ
tìm bà ấy, thứ nhất là vì bà ấy xinh đẹp, thứ hai là vì ba bà ấy nợ tiền đánh bạc
nên đến bước đường cùng, bà ấy trở thành người đẻ mướn, làm vợ hờ của ba con.
Thế nhưng tất cả thiếu nữ đều có giấc mơ xuân, nhất là người ưu tú như ba con
càng làm cho người ta không thể quên. Mẹ con nhanh chóng yêu ba con, nhất là
sau khi có thai thì càng mơ tưởng sẽ trở thành thiếu phu nhân của Tả gia. Thứ
mà ba con muốn chỉ là đứa nhỏ, về phần phụ nữ thì ông ấy chỉ yêu Hoắc Giai Ý.
Sau khi con sinh ra, theo hợp đồng, lẽ ra mẹ con nên dọn ra khỏi biệt thự của Tả
gia, hơn nữa còn được một khoảng thù lao không nhỏ. Đáng tiếc người phụ nữ đã
rơi vào lưới tình thì sao có thể cam tâm được?"
Hơi thở của Tả Lăng Thần trở nên dồn dập nhưng vẫn gắng gượng
để nghe Anna Winslet kể chuyện.
"Sau khi mẹ biết tâm tư của bà ấy thì đã không ngừng
khuyên bảo, nhưng bà ấy vẫn tìm cách gặp mặt ba con, thậm chí có lần còn muốn
cướp con về lại bên cạnh mình, mục đích chính là hi vọng ba con có thể cưới bà ấy
làm vợ. Đương nhiên bà ấy không biết rằng con của mình đã trở thành nhân vật
quan trọng thay thế cho con của Hoắc Uyên và Hoắc Giai Ý."
Anna Winslet khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thái độ của
ba con vẫn rất cứng rắn, cũng tỏ rõ chỉ cần đứa con. Tất cả mọi người đều cho rằng
mẹ con chẳng qua chỉ là một người điên đáng thương mà thôi, cuối cùng bà ấy
cũng ra đi. Ngay khi mợ âm thầm cảm thấy nhẹ nhõm thì 16 năm sau, cũng chính là
khi Lăng Thần 16 tuổi, bà ấy vì hóa yêu thành hận mà ra tay hại chết ba con và
Hoắc Giai ý!"
"Cái gì?"
Những lời kinh ngạc đồng thanh vang lên chứ không riêng gì Tả
Lăng Thần. Ngay cả Hoắc Thiên Kình, Úc Noãn Tâm, thậm chí là Hoắc lão phu nhân
cũng chấn kinh.
Sắc mặt Anna Winslet đầy vẻ bi ai, sự tự trách cùng ấy áy
dâng lên trong mắt, làm cho người ta phải tan nát cõi lòng.
"Có trách thì trách mẹ con đã quá yêu ba con, mà ba con
thì lại chỉ yêu có Hoắc Giai Ý. Sở dĩ mẹ của con lại trả thù sau nhiều năm như
vậy là bởi vì cuối cùng bà ấy cũng biết được ba con cư nhiên cho phép người
khác tưởng con là con mình. Năm đó Hoắc Giai Ý cũng không nói cho ba con biết
chuyện cô ta mang thai với Hoắc Uyên, mà Hoắc Uyên thì vẫn tưởng con là con của
mình. Mẹ của con cho đó là một sự vũ nhục với bà ấy. Trong mắt bà ấy, con là kết
tinh tình yêu giữa bà ấy và Tả Gia Tuấn, hơn nữa Tả Gia Tuấn cũng không buông
cuộc hôn nhân này nên bà ấy liền nổi tâm giết hại!"
Nói đến đây, Anna Winslet dừng lại một chút, nhìn Tả Lăng Thần:
"Lăng Thần, con đoán không sai, thắng xe không ăn chỉ là một cái cớ. Lúc
đó là mẹ của con thừa dịp xe dừng lại nơi hoang vu mà động tay động chân, dẫn đến
cái chết của ba con và Hoắc Giai ý!"
Tả Lăng Thần ngẩn ngơ hết một lúc, vẻ đau đớn trong mắt
không sao tả xiết.
"Sau khi chuyện xảy ra, vì muốn che giấu chuyện đẻ thay
nên mẹ đã can thiệp vào. Cứ như thế, báo chí chỉ có được tư liệu là tai nạn xe
cộ bất ngờ phải không?" Hoắc Thiên Kình trầm giọng hỏi, bình tĩnh mà phân
tích.
"Không sai!"
Giọng Anna Winslet rất quyết đoán: "Nếu để người ngoài
biết được chuyện này, không chỉ Tả Thị mà ngay cả Hoắc Thị cũng bị liên lụy. Dù
sao thì anh em loạn luân, mướn người đẻ thay cũng là những chuyện không hay ho
gì!"
Hoắc lão phu nhân nghe thế thì xót xa mà gật đầu: "Con
làm rất đúng, nếu khi đó mẹ đối mặt với những thứ này thì cũng làm như vậy!"
"Mẹ, mẹ không trách con sao?"
Anna Winslet nhìn Hoắc lão phu nhân: "Thật ra, con có
trách nhiệm rất lớn trong cả quá trình này. Nếu con không tìm người đẻ thay thì
Tả Gia Tuấn cùng Hoắc Giai Ý sẽ không chết!"
Hoắc lão phu nhân lắc đầu: "Không, tất cả đều đã được định
sẵn. Nếu không có con thì mẹ đã không có được một đứa cháu ngoại xuất sắc thế
này. Bao nhiêu năm nay, mẹ vẫn tưởng Lăng Thần là con của Uyên Nhi và Giai Ý,
muốn quan tâm nhưng cuối cùng lòng lại có khúc mắc. Bây giờ chân tướng được rõ
ràng rồi, mặc dù nó không phải là con của Giai Ý nhưng nó thừa kế sự thông minh
cơ trí của Gia Tuấn. Đây là món quà quý nhất mà con tặng cho mẹ!"
Sắc mặt Anna Winslet lộ vẻ xúc động.
Sắc mặt Tả Lăng Thần thì lại xao động, như là cảm thấy thoải
mái, hoặc như là tiếc nuối cùng đau đớn khi chân tướng được phơi bày.
"Mợ, sau đó mẹ ruột của con thế nào ạ?" Cuối cùng
anh cũng hỏi ra câu này, máu mủ tình thâm là không làm lơ được.
Anna Winslet thở dài một hơi: "Bà ấy hoàn toàn không có
ý định sống tiếp nữa. Sau khi hại chết ba con thì cũng tự tử mà chết. Chính tay
mợ đã lo cho hậu sự của bà ấy. Dù sao thì vì mẹ mà bà ấy mới quen biết Tả Gia
Tuấn. Là nợ cũng được, là duyên cũng xong, tất cả đều do mợ, mợ phải chịu trách
nhiệm."
Tả Lăng Thần không nói gì nữa, không khó nhận ra vẻ khổ sở của
anh từ đôi mắt.
Hoắc lão phu nhân thở dài một hơi, sự đau khổ của bà cũng
không ít hơn Tả Lăng Thần, dù sao thì đó là con gái và con rể của bà…
"Chỉ có thể nói tất cả đều là nghiệt duyên. Lăng Thần,
có thời gian thì đi thăm mẹ của con đi, bà nghĩ bà ấy ở dưới suối vàng có thể
nhìn thấy con ưu tú thế này thì cũng rất vui mừng."
Tả Lăng Thần gật đầu, tay run run.
Úc Noãn Tâm rối bời mà nhìn tất cả. Chân tướng đã phơi bày rồi,
nhưng lại không ngờ nó lại đáng tiếc cùng đau lòng đến vậy.
Cuố cùng thì nàng đã hiểu tại sao Hoắc gia lại có nhiều bí mật
như vậy. Có đôi khi bí mật cũng là một sự bảo vệ, một sự che chở!
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình nhìn Tả Lăng Thần cũng tràn ngập vẻ
phức tạp, cả nửa ngày sau mới hỏi:
"Lăng Thần, tại sao trước giờ lại không giải thích khi
đối mặt với sự nghi ngờ của anh? Chắc chắn cái chết của ba anh cũng là một tai
nạn ngoài ý muốn phải không?"
Tả Lăng Thần cười khổ
"Anh và em thì có gì khác nhau. Lúc đó, khi đối mặt với
sự nghi ngờ của em thì anh cũng không giải thích mà! Xem ra cho dù em và anh
không có quan hệ máu mủ nhưng cũng cùng một loại người!"
Hoắc Thiên Kình không nói gì.
Trong không khí tràn ngập vẻ im lặng nặng nề, cuối cùng Hoắc
lão phu nhân phá vỡ nó:
"Chân tướng cũng đã được làm rõ rồi. Người chết thì
chúng ta tưởng nhớ, người còn sống thì phải sống cho tốt. Lăng Thần, tuy con và
Hoắc gia không có quan hệ huyết thống nhưng trong mắt bà thì con vẫn là đứa
cháu ngoại duy nhất, điều này không thể thay đổi được!"
"Bà ngoại!" Tả Lăng Thần xúc động.
Hoắc lão phu nhân vỗ vỗ vào tay anh, sau đó nhìn Hoắc Thiên
Kình…
"Từ này về sau, bà không muốn thấy Hoắc Thị và Tả Thị
có xích mích gì nữa. Đương nhiên bà cũng sẽ không can thiệp vào chuyện cạnh
tranh trên thương trường, nhưng nhất định phải cạnh tranh lành mạnh!"
Hoắc Thiên Kình và Tả Lăng Thần gật đầu.
Sự thật được chôn sâu cuối cùng cũng được phơi bày, cởi bỏ
khúc mắc giữa Tả Thị và Hoắc Thị bao nhiêu năm nay.
Hoa quỳnh trong biệt thự, bởi vì mới trồng nên không không
thấy hoa nhưng vẫn xanh um tươi tốt. Theo làn gió nhẹ phất qua, tán lá lắc lư
dao động, cực kỳ đẹp.
Trong vườn hoa, ánh mặt trời kéo dài cái bóng của Tả Lăng Thần
và Úc Noãn Tâm.
"Hạnh phúc không?" Trong mắt Tả Lăng Thần vẫn là sự
thâm tình, nhưng trong vẻ thâm tình ấy lại loáng thoáng vẻ u sầu.
Úc Noãn Tâm khẽ cười mà gật đầu: "Lăng Thần, em rất hạnh
phúc, thật đó. Cho nên em cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc."
Ánh mắt Tả Lăng Thần lướt qua cái bụng đã hơi nhô lên của
nàng, anh vẫn chưa thể thích ứng được. Dù sao thì đó là người con gái mà mình
yêu nhất lại mang thai con của một người khác, tim anh vẫn âm ỉ đau.