"Anh!" Úc Noãn Tâm hận không thể tát một cái tát
vào mặt hắn. "Thật đáng hổ thẹn!"
" Không sai! Tôi đúng là không biết xấu hổ."
Trong cặp mắt đen của Hoắc Thiên Kình dường như đang hừng hực
lửa nóng thiêu đốt. "Đã có lòng tốt nhắc nhở mà em không nghe, vậy chớ có
trách tôi ra tay quá độc ác! Úc Noãn Tâm, tôi đang đợi em giống như kẻ nô lệ
hèn mọn nhất mà bò đến dưới chân tôi, đau khổ cầu xin tôi tới chiếm đoạt em,
xin tôi cho em làm đàn bà của tôi! Ngày này sẽ mau chóng đến thôi!"
Nói xong, hắn cười lạnh giơ điều khiển từ xa lên, cửa xe
"lạch cạch" mở ra.
Úc Noãn Tâm tức giận đến hàm răng đều đang run rẩy
"Tên điên!"
Nàng hung hăng nói ra hai chữ, sửa sang lại quần áo lộn xộn
trên người, một phút cũng không chậm trễ, cực kỳ tức giận mà đóng sầm cửa xe,
chạy ra ngoài…
Bên trong cửa sổ xe u ám, Hoắc Thiên Kình cười lạnh lùng,
nhìn bóng dáng nàng hốt hoảng chạy trốn, bên môi cong lên nụ cười đắc ý…
Tả Lăng Thần đi ra nước ngoài hội nghị vài ngày, khi anh xuất
hiện tại cửa căn hộ của Úc Noãn Tâm, nàng kích động nhào vào trong lòng anh, giống
như một con chim nhỏ bị mất đi nơi an toàn, ở trong lòng anh cố sức hít hà hơi
thở chỉ thuộc về anh.
Hai người xa cách mấy ngày dường như đói khát như đôi cá,
không nói gì thêm, chỉ là môi cùng môi tìm đến nhau, thẳng đến khi Tả Lăng Thần
đem nàng đặt ở dưới thân, trên chiếc sô pha rộng lớn như vậy, hình ảnh cô gái
thẹn thùng và chàng trai tuấn lãng, có vẻ cực kỳ thu hút.
Đối với nhiệt tình đột ngột của nàng, Tả Lăng Thần được yêu
thương mà vừa mừng vừa lo, quyến luyến không thôi mà buông môi của nàng ra, cúi
đầu cười nói: "Nhớ anh không?"
Úc Noãn Tâm cảm thấy một hồi uất ức, vươn tay ra lại lần nữa
ôm trọn trên cổ hắn, đôi môi gần như muốn dán trên người anh, nhẹ giọng nói:
"Nhớ… rất nhớ…"
Anh không biết rằng bao nhiêu ngày anh không ở bên cạnh nàng
thì nàng có bấy nhiêu sợ hãi. Mỗi lần đi ngang qua con đường nhỏ kia, nàng lo sợ
xe của Hoắc Thiên Kình sẽ xuất hiện, giống như ma quỷ…
Nàng cần sự bảo vệ của Tả Lăng Thần.
"Anh đây không phải đã trở về sao? Cô bé ngốc…" Tả
Lăng Thần tuy ôm lấy nàng, tươi cười tao nhã theo kiểu quý tộc, nhưng đáy mắt
là thật sâu yêu thương cùng lưu luyến đối với nàng, khẽ hôn lên môi nàng.
"Lăng Thần…chúng ta thực sự có thể mãi mãi ở cùng nhau
sao?"
Trong lòng Úc Noãn Tâm dù sao vẫn cảm thấy trống vắng, cho
dù ở trong lòng anh, sự bất an sinh sôi từ sâu trong nội tâm kia bất cứ lúc nào
cũng đều có thể dằn vặt bản thân nàng.
Tả Lăng Thần khẽ cười. "Đương nhiên, vài ngày nữa là tới
lễ cưới của chúng ta rồi, cả đời này anh đều phải sống bên em."
"Lăng Thần…" Úc Noãn Tâm gắt gao ôm chặt lấy anh,
nói vô thức: "Đừng buông em ra, xin anh… bảo vệ em."
Sự bất lực của nàng rơi vào trong mắt Tả Lăng Thần, đôi mắt
đen của anh hiện lên một tia cảnh giác.
"Noãn Tâm, em làm sao vậy?"
Anh luôn luôn rất hiểu rõ Noãn Tâm, tuy nàng thoạt nhìn rất
yếu đuối, nhưng trong lòng lại rất quật cường, trừ phi thực sự đã trải qua chuyện
khiến nàng sợ hãi, bằng không nàng nhất định sẽ không biểu hiện ra thiếu cảm
giác an toàn như vậy.
"Có phải Hoắc Thiên Kình đi tìm em hay không?" Anh
ta hỏi thẳng một câu.
Cơ thể Úc Noãn Tâm hơi run rẩy, lập tức hoảng loạn nhìn vào
cặp mắt đen của anh. "Lăng Thần, có phải là anh có việc gạt em hay không?
Hoắc Thiên Kình dường như thực sự có ý định nhằm vào anh, anh ta sẽ đối phó với
anh…"
Tả Lăng Thần nhíu mày, một lúc lâu sau, khẽ vuốt ve khuôn mặt
nhỏ nhắn hơi lạnh của nàng, nhẹ giọng nói:"Kỳ thực nguyên nhân Hoắc Thiên
Kình hận anh rất đơn giản, hắn luôn cho rằng anh gây nên cái chết cho cha anh
ta, cho nên mới hận anh nhiều như vậy năm. Mấy năm nay bọn anh một mực tranh đấu
ở trên thương trường, anh đã quen rồi, cho dù bây giờ anh ta có đối phó anh,
anh cũng đã sớn chuẩn bị tâm lý rồi."
Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt, hơn nửa ngày mới mở miệng lắp
bắp. "Thì ra… anh ta hận anh là bởi vì cha anh ta chết, Lăng Thần…
anh…" nàng không biết phải hỏi tiếp thế nào mới phải.
Tả Lăng Thần dường như hiểu được nghi vấn của nàng, nhẹ nhàng
nói: "Trước đây cậu chết chỉ là việc bất ngờ, điều này mợ cũng rõ ràng, chỉ
có Hoắc Thiên Kình còn chưa thể nguôi ngoai được, giải thích nhiều thêm nữa
cũng không có gì khác, bởi vậy liền cứ ghét nhau qua lại không thôi."
"Nhưng… lời anh ta nói làm em thực sự rất sợ, em sợ anh
ta lại sẽ làm gì bất lợi với anh." Úc Noãn Tâm lo lắng nhìn anh ta.
"Yên tâm đi, Hoắc Thị và Tả Thị luôn luôn là đối thủ của
nhau, điều này không phải ngày một ngày hai, anh sẽ cẩn thận." Tả Lăng Thần
khẽ vỗ về gương mặt của nàng, ôn nhu an ủi. "Em cũng không cần lo gì cả,
chỉ cần chờ gả cho anh là được rồi, biết không?"
"Dạ." Úc Noãn Tâm cố sức mà gật đầu một cái, bên
môi nở một nụ cười nhàn nhạt, dựa vào trong lòng anh.
Tả Lăng Thần thương yêu mà khẽ vỗ về mái tóc dài của nàng,
dường như nhớ tới điều gì, ánh mắt thoáng giật mình có chút ngưng trệ.
"Làm sao vậy?" Úc Noãn Tâm thận trọng hỏi thăm.
Tả Lăng Thần than nhẹ một tiếng, ngồi dậy đem nàng kéo lại
trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy, "Tối mai Hoắc gia tổ chức tiệc đính
hôn."
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau một lúc lâu nàng
mỉm cười. "Anh đang lo lắng cho em? Trường hợp này anh cần phải đi, nếu
như không mang em đến, sẽ khiến mợ anh sinh nghi vấn, nhưng nếu như mang em đến,
anh sẽ lo lắng em không được tự nhiên".
Sự thông minh của nàng làm anh càng cảm thấy đau khổ trong
lòng bội lần, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi cúi đầu nói: "Anh tôn trọng quyết
định của em, nếu như em không muốn đi, anh không bắt ép em".
"Lăng Thần, em đi!" Úc Noãn Tâm kiên định nhìn hắn.
"Em đã muốn gả cho anh, có chuyện gì em sẽ đối mặt cùng với anh, chỉ cần
có anh ở bên cạnh em, em sẽ không sợ".
Lời của nàng làm Tả Lăng Thần một hồi rung động, kéo nàng
qua, thâm tình nói: "Noãn Tâm, đáp ứng anh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng
không được giống như ba năm trước đây rời khỏi anh như vậy!"
Trong mắt Úc Noãn Tâm tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc,
nàng gật mạnh đầu một cái.
Nàng sẽ không rời khỏi anh, cho dù lại trải qua chuyện đáng
sợ như vậy lần nữa, chỉ cần anh không chê bản thân nàng, không rời bỏ nàng, chỉ
cần anh nói một câu Noãn Tâm, anh cần em! Nàng sẽ không oán không hối hận mà ở
bên cạnh anh, mãi cho đến khi chết…