Không muốn mất đi và không thể mất đi là hai khái niệm.
Không thể mất đi có thể giải thích là… cô là quân cờ của tôi, tôi không thể để
mất quân cờ này… Mà không muốn mất đi thì lại khác. Không muốn, là bởi suy nghĩ
xuất phát từ tận đáy lòng, là cách bày tỏ tình cảm trực tiếp nhất của con người.
Nếu nàng không có nghe nhầm thì Hoắc Thiên Kình vừa mới nói
là… tôi không muốn… mất em…
Sao có thể như vậy? Nàng thà nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng trước
sau như một của hắn, như thế… tim nàng sẽ không đập loạn thế này.
Hắn thực sự áy náy sao? Hay là… lại muốn giở trò gian trá
nào nữa?
Trái tim đã bị tổn thương đâu thể dễ dàng chữa trị như vậy?
Cho dù người đàn ông trước mắt này trở nên dịu dàng nho nhã
cũng thế, sư tử mãi mãi chẳng phải là mèo, hắn trước sau vẫn luôn nguy hiểm,
không phải sao? Một khi nàng phản kháng, hắn sẽ bất chấp thủ đoạn mà tấn công!
Nàng không thể quên sự tàn nhẫn của hắn, không thể quên sự lạnh lùng của hắn,
càng không thể quên được mọi thứ hắn đã làm với nàng trước mặt Lăng Thần đêm
đó… Điều đó như là một chiếc dằm trong tim nàng, mỗi khi nhớ đến, lòng nàng sẽ
âm ỷ đau đớn.
Ánh mắt thâm tình của Hoắc Thiên Kình dần dần ảm đạm, bởi vì
hắn thấy rõ sự thay đổi tâm tình trong mắt nàng: từ bắt đầu dao động dần dần
khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Hắn thở dài nặng nề ôm đầu của nàng vào trong ngực,
khẽ nói….
"Noãn, phải làm như thế nào mới có thể khiến em cam tâm
tình nguyện ở lại bên cạnh tôi đây…" .
Buồn bã nhìn hoa quỳnh rơi xuống như tuyết trắng, nàng mặc kệ
để Hoắc Thiên Kình ôm vào trong ngực. Vẻ đau khổ nặng nề như mây đen bao phủ
trong ngực nàng, đè trất nặng, rất nặng…
Úc Noãn Tâm ngửi thấy mùi đồ ăn nên tỉnh lại. Mở mắt, ánh
sáng vàng rực chói mắt, lại thấy bóng dáng anh tuấn của Hoắc Thiên Kình lúc ẩn
lúc hiện, ở sau vách ngăn phòng khách không biết đang làm cái gì, trông có vẻ rất
bận rộn.
Không giống như là đang xử lí công việc, điều này ít nhiều
khiến Úc Noãn Tâm nảy sinh nghi ngờ. Xuống giường, đi chân trần ra khỏi phòng,
đứng ở cửa nhìn bóng dáng bận rộn của hắn.
Phải nói rằng, dáng người của hắn quả thực rất đẹp, khiến
cho mọi phụ nữ đều đỏ mặt, tim đập mạnh. Bờ vai rộng, khuôn ngực lớn, cánh tay
cường tráng. Bởi vì thường xuyên tập thể hình, cơ bắp có vẻ rất rắn chắc. Áo
sơmi đen tôn lên dáng người hình tam giác ngược hoàn mĩ điển hình của hắn. Có lẽ
do bận rộn nên hơi nóng, một vài cái nút nơi cổ áo được mở ra, để lộ vẻ gợi cảm
mê người.
Chỉ là…
Úc Noãn Tâm đem tầm mắt rơi vào trên bàn ăn bên cạnh quầy
bar… thức ăn ngon bày biện, thậm chí còn bày giá nến xinh đẹp.
Bữa cơm dưới ánh nến?
Đôi mày xinh đẹp hơi nghi hoặc mà chau lại, ánh mắt trong trẻo
tuy luôn tĩnh lặng nhưng cũng có một chút dao động.
Hoắc Thiên Kình đang bận rộn bỗng ngẩng đầu nhìn nàng cười,
khiến Úc Noãn Tâm thất thần trong phút chốc… Dường như trong nụ cười này ẩn chứa
một chút nuông chiều?
"Tỉnh rồi à? Tôi đã chuẩn bị bữa tối xong rồi!"
Sau khi hắn bày món ăn cuối cùng lên, tiến đến kéo lấy tay của nàng.
Úc Noãn Tâm không nói gì, lại quay đầu nhìn sắc trời bên
ngoài một chút, hơi lờ mờ tối…
"Bây giờ là sáu giờ chiều, đừng ngạc nhiên, dùng bữa tối
không sai, chỉ là có hơi sớm. Thân thể của em suy yếu, bây giờ ham ngủ là rất
bình thường." Hoắc Thiên Kình dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhẹ
nhàng mở lời.
Từ sau đêm đó, nàng trở nên ít nói, tựa như một con búp bê,
càng thêm lạnh lùng, lại càng hờ hững, không quan tâm đến tất cả, chỉ thích ngồi
lặng yên dưới tán cây hoa quỳnh.
Nhưng cho dù là như thế, Hoắc Thiên Kình vẫn thấy vui vẻ. Dù
sao nàng vẫn còn ở lại bên cạnh hắn. Mặc dù nàng cô đơn là thế, hắn cũng sẽ
không buông tay!
Dường như Úc Noãn Tâm nghe thấy câu trả lời, cụp mắt xuống.
Hoắc Thiên Kình cúi đầu nhìn thấy nàng đi chân trần bèn nhíu
mày, tiện tay đem đôi dép lê êm ái đưa sang."Mang vào, cẩn thận mặt đất lạnh."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Úc Noãn Tâm, hắn lại ngồi xổm xuống,
tự mình đi dép cho nàng… Động tác tự nhiên chẳng khác gì người yêu.
Có điều…. dường như loại động tác thấp kém như thế sẽ không
thuộc về người đàn ông này.
Lòng của nàng không khỏi nổi lên một tia lãnh cảm. Chẳng trách
có bao nhiêu người phụ nữ yêu thích hắn. Nếu như hắn tỏ ra ân cần, chỉ sợ không
có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi sự quyến rũ của hắn!
Nhưng… loại quan tâm này nàng chưa bao giờ nghĩ chính mình
được hưởng!
Trong lòng xuất hiện một sự bực bội khó hiểu, Úc Noãn Tâm
không nói một lời, đá dép sang một bên. Có vẻ như chỉ có thế này, nàng mới chứng
minh được cho tới bây giờ nàng vẫn luôn phản kháng hắn.
Có lẽ Hoắc Thiên Kình không ngờ nàng sẽ có hành động như vậy,
hắn nhíu mày ngẩng đầu nhìn nàng. Thấy ngón tay nàng nắm lại cứng ngắc, một lúc
sau mới đứng dậy, đưa tay gỡ những ngón tay nàng ra, khẽ vuốt ve lòng bàn tay
nàng. Dễ dàng ôm lấy nàng, ngồi xuống cạnh bàn ăn, để cho nàng nép vào trong ngực
mình.
"Không phải là không thể bướng bỉnh giống như một đứa
trẻ, nhưng thân thể của em vừa mới hồi phục, không nên để bị nhiễm lạnh."
Bên môi hắn lại nở nụ cười nuông chiều, hôn nhẹ lên trán nàng một cái, nói:
"Bữa tối này là do tôi tỉ mỉ chuẩn bị, hi vọng em sẽ thích."
Úc Noãn Tâm quay đầu nhìn về phía bàn ăn…
Canh cá ngựa, gan ngỗng và bào ngư rán kiểu Pháp, tôm hùm
Paris, lê hấp rượu vang đỏ, sa phúc la kê* (*món gà gì đó mình chịu hic), cá hồi
bơ đông lạnh, canh hàu, sa lát cải cúc…
Thực sự là bữa tiệc lớn đúng theo tiêu chuẩn của món ăn
Pháp, sắc – hương – vị đều đủ cả!
Đem tầm mắt dời khỏi thức ăn, nàng đảo qua căn phòng một
chút…
"Đừng nhìn, bữa ăn tối dưới ánh nến lãng mạn tất nhiên
là chỉ có hai người chúng ta." Hoắc Thiên Kình phát giác ra, khi nàng
không nói chuyện cũng rất thú vị, toàn bộ tâm trạng đều hiện ra trong ánh mắt.
Úc Noãn Tâm nhìn về phía hắn, một loại cảm giác kỳ diệu lan
ra trong lòng… Loại cảm giác này rất kỳ diệu, hình như hắn thực sự có thể đọc
được tâm trí của nàng, cho dù nàng không nói ra, hắn cũng có thể đoán được ý
nghĩ của nàng.
Ngần này món ăn cũng đủ để cho vài người ăn, mà chỉ có hai
người bọn họ? Không phải quá lãng phí sao, rốt cuộc thì hắn muốn làm gì?
Trong nhất thời, Úc Noãn Tâm không thể quen được với một Hoắc
Thiên Kình ân cần như vậy. Không phù hợp với tính cách của hắn chút nào. Hắn sẽ
không ngốc đến mức cho rằng chỉ cần chuẩn bị vài món ăn ngon là nàng sẽ dễ dàng
tha thứ cho hắn chứ?
Ánh nến trên bàn ăn chập chờn, chiếu vào các món ngon khiến
cho người ta phải thèm thuồng. Nói thật, nhìn đến nhưng món ăn này Úc Noãn Tâm thực
sự đói bụng. Nhất là mỗi khi hít thở đều ngửi thấy mùi thơm của các món ăn, khiến
nàng lại cảm thấy càng đói.
Nhưng… hai người cứ duy trì tư thế mờ ám này mãi sao?
Nàng nhìn Hoắc Thiên Kình, thế nhưng hắn hoàn toàn không có
ý định buông nàng ra, ngược lại cánh tay rắn chắc lại ôm nàng càng chặt hơn.
"Nếm một chút xem." Hắn dùng cái nĩa cắm một miếng
bò bít tết đã được cắt nhỏ đưa đến bên miệng nàng.
Úc Noãn Tâm nhìn do dự, hắn đút nàng ăn cái gì?
Thật lạ!
"Thế nào? Sợ không ngon sao? Yên tâm đi, tôi đảm bảo em
ăn một miếng sẽ muốn ăn thêm miếng thứ hai."Hoắc Thiên Kình cố ý bóp méo ý
nghĩ hiện lên trong mắt nàng, cười để lộ ra hàm răng trắng ánh lên dưới ánh nến
mờ nhạt.
Nụ cười của hắn nở rộ trong đáy mắt của Úc Noãn Tâm, đẹp tựa
như hoa quỳnh thuần khiết trong vườn hoa. Lòng nàng có chút hoảng hốt, bởi vì từ
trước đến nay chưa thấy qua nụ cười của người đàn ông nào lại gây ra sức tác động
đến vậy.
Úc Noãn Tâm không thể không thừa nhận, thật ra Hoắc Thiên
Kình cười rộ lên nhìn rất đẹp, thực rất đẹp….
Miếng bít tết trên nĩa vẫn kề ở bên môi nàng, như thể nếu
không ăn thì không buông tay.
Rốt cuộc nàng thỏa hiệp mà há miệng…
Miếng thịt bò thượng hạng tan ra khi vừa vào trong miệng,
tươi ngon nhiều nước, thịt kết hợp nước sốt rất vừa miệng. Nhiều lần ăn cơm Tây
như vậy, nàng chưa từng được thưởng thức miếng bít tết nào ngon như vậy.
Rõ ràng ánh mắt Úc Noãn Tâm sáng lên một chút.
"Ngon không?" Nụ cười bên môi Hoắc Thiên Kình có
chút đắc ý.
Úc Noãn Tâm hoàn toàn không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của
hắn, nhưng… thành thật mà nói, nàng thật sự rất muốn ăn miếng thứ hai, chắc là
người đầu bếp cao cấp nào đó làm ra.
Hoắc Thiên Kình như là nhìn thấu ý nghĩ trong đầu nàng, nụ
cười phảng phất như không mà ngắm nghía nàng. "Tay nghề của đầu bếp này
không tệ đấy chứ?"
Nàng nhìn món ngon trên bàn một chút, nhẹ nhàng gật đầu một
cái.
"Vậy… đem vị đầu bếp này tặng cho em, chỉ phục vụ mình
em có được không?" Hoắc Thiên Kình cười như ẩn chứa ý đồ.
Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhìn hắn, vô duyên vô cớ lại tặng cho
nàng một vị đầu bếp để làm gì.
Hoắc Thiên Kình lại mượn cơ hội đem một miếng thức ăn đưa
vào trong miệng nàng, đôi mắt đen thẳm nhìn nàng không hề chớp. Trong đôi mắt
phản chiếu hình ảnh lạnh lùng của nàng, chóp mũi anh tuấn cọ cọ vào đầu mũi
nàng, động tác ám muội mà chứa đầy ý tứ…
"Nếu như em thực sự thích, mỗi ngày tôi đều có thể làm
cho em ăn. Cho nên Noãn…" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói trầm thấp
chân thành tha thiết. "Ở lại bên cạnh tôi, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh
tôi, đừng rời đi, được không?"
Úc Noãn Tâm hoàn toàn bị lời nói của hắn làm hoảng sợ, nhất
thời chỉ biết ngây ngốc nhìn hắn, ánh mắt không thể dời đi.
Tiếp xúc với hắn lâu như vậy, dường như rất ít khi nàng nghe
được giọng nói của hắn hạ thấp như thế. Cho tới giờ mỗi khi hắn nói đều là mệnh
lệnh, có vẻ khẳng định cùng kiên quyết không cho người khác cự tuyệt. Nhưng
ngày hôm nay, hắn dĩ nhiên lại dùng thái độ khẩn cầu để nàng ở lại bên người.
Nàng nghe nhầm hay là đầu hắn có vấn đề? Ngày hôm nay hắn rất lạ, không giống
Hoắc Thiên Kình thường ngày chút nào. Thậm chí khiến nàng nảy sinh ra một loại ảo
giác… hắn chỉ là một người đàn ông nhìn rất giống rất, rất giống Hoắc Thiên
Kình.
Hơn hết còn có một điều khiến nàng kinh ngạc chính là… những
món ăn này.
"Những món ăn này là anh làm?"
Cuối cùng nàng nhịn không được mà mở miệng hỏi. Giọng nói bởi
vì im lặng trong một thời gian dài nên có chút khàn khàn. Nhìn hắn từ trên xuống
dưới ba lần như nhìn người ngoài hành tinh.
Kiểu đàn ông cao cao tại thượng như hắn làm sao có thể xuống
bếp. Còn nữa, hắn là cậu chủ của Hoắc gia, không phải cậu chủ đều là những người
áo đưa tận tay, cơm đưa tận miệng sao?
Hoắc Thiên Kình thấy nàng mở miệng nói, trong chớp mắt, đôi
mắt đen như là bầu trời đêm được pháo hoa thắp sáng, bên môi nở nụ cười thỏa
mãn cùng chiều chuộng.
"Tôi biết nấu ăn là chuyện khó tin đến như vậy
sao?"
Hắn vừa nói lại vừa cầm khăn ăn, quan tâm săn sóc mà thay
nàng lau sạch khoé môi. Thấy chiếc lưỡi hồng của nàng vô thức liếm liếm cánh
môi như hoa, ánh mắt của hắn hơi tối lại, yết hầu không nhịn được di chuyển lên
xuống.
Cô gái này, cho dù không làm gì cũng có thể dễ dàng gợi dậy
dục vọng sâu thẳm của hắn.
Úc Noãn Tâm không nói thêm nữa, chỉ im lặng cầm lấy dao nĩa
mà ăn từng ngụm, từng ngụm. Nói thật là nàng rất nghi ngờ lời hắn nói, thậm chí
nghi ngờ những món này là hắn gọi từ bên ngoài vào mà thôi. Có điều, bất luận
là thế nào thì nàng đều muốn ăn, mấy thứ này quả thực rất ngon.
"Khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã bắt đầu tự lập." Hoắc
Thiên Kình biết nàng sẽ không tin tưởng, vừa đem đồ ăn đã được cắt sẵn bỏ vào
trong dĩa nàng vừa kể lại.
"Muốn trở thành người đứng đầu Hoắc gia không phải là
chuyện dễ dàng. Xuất thân nhà giàu vừa sinh ra đã được định trước trên lưng đeo
nhiều trách nhiệm và gánh nặng. Ngoại trừ phải có khả năng độc lập mạnh mẽ ra,
còn phải không ngừng học tập bí quyết kinh doanh tiên tiến nhất, cho nên từ nhỏ
tôi đã tiếp xúc với việc kinh doanh của dòng họ. Thậm chí đến khi học đại học,
thận phận cậu chủ Hoắc gia của tôi vẫn luôn được bảo mật. Tôi bắt đầu làm việc
từ chức vụ thấp nhất, từng bước hiểu rõ hoạt động tổng thể cùng kế hoạch sản xuất
công nghiệp của Hoắc Thị, không có một ngày buông lỏng. Đến khi cha tôi qua đời,
Hoắc Thị rơi vào khủng hoảng chưa bao giờ có. May là có mẹ tôi. Khi tôi tiếp nhận
sản nghiệp Hoắc Thị từ trong tay mẹ thì áp lực rất nặng nề. Khi đó tôi vừa mới
tốt nghiệp đại học. Thử nghĩ xem, Hoắc Thị tiếng tăm lừng lẫy rơi vào trong tay
một đứa con trai vừa mới tốt nghiệp, những cổ đông làm sao chịu phục đây? Toàn
bộ những người cùng ngành, toàn bộ giới truyền thông thậm chí tất cả mọi người
đều nhìn tôi mà chê cười, nhìn vào Hoắc Thị mà chê cười."
Dao nĩa trong tay Úc Noãn Tâm ngừng lại một chút, nàng nhìn
về phía hắn. Sau khi nhạy cảm phát hiện trong đáy mắt hắn xẹt qua sự cô đơn
cùng tịch mịch, trái tim lại bị đập mạnh một chút. Ngay sau đó, đau đớn lan ra…
Nàng không ngờ tới Hoắc Thiên Kình lại nói với mình những việc
này. Hơn nữa không ngờ tới Hoắc Thiên Kình cũng đã từng có khoảng thời gian vất
vả. Chắc chắn trong thời gian đó hắn đã rất mệt mỏi. Vừa mới tốt nghiệp mà đã
điều hành Hoắc Thị, nếu như xảy ra sai sót, sẽ ảnh hưởng đến kinh tế toàn cầu,
cổ phiếu rớt giá, tài chính sẽ lâm vào nguy cơ khủng hoảng chưa từng có.
Giờ khắc này, trong lòng nàng nổi lên một cảm giác khó hiểu….
Thậm chí đột nhiên có cảm giác muốn ôm hắn vào lòng.
Dường như thấy ánh mắt nàng trở nên mềm mại, Hoắc Thiên Kình
nhẹ nhàng cười, ôm chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Không cần lo lắng, hiện
tại không phải tôi rất tốt đó sao? Hoắc Thị cũng vậy. Hồi đó suy nghĩ của tôi rất
đơn giản, chính là dựa vào hai bàn tay với khối óc để tạo nên giang sơn của Hoắc
Thị. Bây giờ sản nghiệp của Hoắc Thị trải rộng toàn cầu. So với Hoắc Thị lúc đầu,
kinh doanh đã mở rộng gấp ba lần.
Ánh mắt hắn lóe lên sức quyến rũ cùng trí tuệ của người đàn
ông thành đạt, nhất thời làm Úc Noãn Tâm nhìn đến ngây người.
"Cho nên, nấu bữa cơm – việc nhỏ này có thể làm khó được
tôi sao?" Hoắc Thiên Kình đột nhiên thay đổi giọng điệu, nhìn nàng trêu chọc.
Lúc này Úc Noãn Tâm mới phản ứng lại, chân mày cau lại mà
hơi hơi đẩy hắn ra. Thực sự là buồn cười, vừa rồi nàng lại chăm chú nghe hắn kể
chuyện, nghe hắn kể lại những việc trước kia mà lòng có cảm giác căng thẳng?
Người đàn ông này chính là người mà nàng hận nhất, sao nàng lại có thể mềm lòng
với hắn?
Tất cả mọi việc hắn làm ngày hôm nay đều là giả dối! Mục
đích của hắn rất đơn giản, không phải chính là muốn nàng cam tâm tình nguyện ở
lại bên người giúp hắn vui vẻ sao? Cứ như vậy, thì hắn hoàn thành được mục tiêu
trả thù Lăng Thần!
Nói vậy lúc trước hắn cũng đối xử với Phương Nhan như vậy
sao?
Nghĩ tới đây, vẻ dịu dàng trong mắt Úc Noãn Tâm đột nhiên biến
mất, trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng không gì sánh được.
Hoắc Thiên Kình không khó nhìn ra sự thay đổi của nàng, nụ
cười bên môi có hơi cứng lại, muốn đưa tay chạm vào mặt nàng lại bị né tránh.
Nhất thời, bất mãn mãnh liệt lần thứ hai xuất hiện trong mắt hắn, bàn tay to ép
buộc gương mặt nàng quay lại, khiến trong mắt nàng chỉ có mình hắn.
"Thực sự yêu hắn đến vậy sao?" Giọng hắn không
nhanh không chậm, dịu dàng trầm ấm, nhưng trong ánh mắt xuất hiện vẻ hơi đau đớn.
Úc Noãn Tâm không trả lời, đôi mắt lạnh nhìn thẳng vào mắt hắn,
không né tránh chút nào. Hắn hỏi câu này thực sự là dư thừa.
Bên tai vang lên tiếng thở dài của đàn ông, như là một loại
bất đắc dĩ….
"Noãn, nói cho tôi biết, rốt cuộc em yêu hắn bao
nhiêu?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, hắn nhìn nàng, trong
vẻ mệnh lệnh thường ngày còn mang theo vẻ khẩn trương khó hiểu…
Ngày hôm nay chính hắn cũng thấy lạ lùng, tự dưng lại nói
cho một người phụ nữ về quá khứ của mình, điên rồi sao?
Úc Noãn Tâm cũng nhìn hắn, một lúc lâu sau, mở miệng nói từng
câu từng chữ: "Tôi yêu anh ấy, yêu đến mức không tiếc gì cả, một lòng một
dạ!"
Bàn tay nắm nhẹ trên cằm nàng dường như có chút run rẩy, đột
nhiên tăng thêm sức mạnh. Hoắc Thiên Kình nhìn nàng chằm chằm, không hề chớp mắt,
ánh mắt sắc bén hiện lên vẻ không thể tin.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng, nhưng… dường như giọng
nói trở nên khàn khàn….
"Như vậy… em đối với tôi thế nào?" Giọng nói trầm
thấp có chút cẩn trọng. Giờ khắc này, hắn đột nhiên phát hiện mình rất quan tâm
đến câu trả lời này.
"Tôi yêu Lăng Thần bao nhiêu thì hận Hoắc Thiên Kình
anh bấy nhiêu!" Úc Noãn Tâm trả lời rất gọn gàng dứt khoát, ngay cả ánh mắt
cũng lạnh giá không gì sánh được.
Bàn tay hắn đột nhiên siết chặt, kể cả tròng mắt đen như mực
cũng co lại. Chỉ thấy sắc mặt Hoắc Thiên Kình trở nên tái xám, kể cả quai hàm
kiêu ngạo cũng nghiến chặt lại, sống lưng thẳng trở nên cứng ngắc…
Úc Noãn Tâm cười nhạt trong lòng… Quả nhiên, tất cả đều là
biểu hiện giả dối. Cuối cùng hắn cũng lộ ra bộ mặt thật. Đúng như sự hiểu biết
của nàng, từ đầu tới cuối hắn vĩnh viễn là sư tử, chỉ biết tấn công, làm sao có
thể học được dịu dàng?
Tình cảnh dịu dàng yên tĩnh lúc đầu trở nên lạnh đi rất nhiều,
kể cả bầu không khí cũng tràn ngập hơi lạnh…
Tựa như đã trải qua một thế kỉ dài, ngay khi Úc Noãn Tâm cho
rằng bản thân khó tránh khỏi công kích của hắn thì lại nghe thấy hắn mở miệng lần
nữa…
"Nếu như tôi muốn em yêu tôi thì sao?" Một câu nói
có chứa giả thiết, như là đang hỏi nàng, lại như là đang tự hỏi chính mình.
Úc Noãn Tâm sững sờ, không thể tin được mà nhìn hắn.
"Em không có nghe nhầm." Hoắc Thiên Kình đến gần
nàng, hơi thở trầm thấp rơi vào cánh môi nàng, nhẹ giọng nói: "Noãn, tôi
muốn trái tim của em, tôi muốn từ giờ trở đi em…yêu tôi!"
Trái tim nàng run lên, nhìn vào mắt hắn, nhất thời bị vẻ
trong trẻo không chút che giấu trong mắt hắn làm kinh sợ. Dần dần, hơi thở của
nàng trở nên không vững vàng. Tại sao, giờ khắc này nàng lại tin lời hắn nói là
thật…
Thấy nàng không nói, trong mắt Hoắc Thiên Kình nổi lên một
tia thương tiếc, không khỏi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Noãn, tôi không nên
bức bách em như vậy. Tôi muốn tình yêu của em, tôi không muốn em hận tôi. Cho
chúng ta thời gian, tôi nhất định sẽ khiến em nguyện ý yêu thương tôi…"
Trái tim, lúc này như muốn nhảy ra ngoài, kinh hoảng không
thôi.
Úc Noãn Tâm ôm chặt lấy ngực, nàng không ngừng tự nhắc nhở
Hoắc Thiên Kình có thể làm tổn thương nàng thêm lần nữa, nhưng vẫn không thể khống
chế được trái tim đang không ngừng nhảy nhót. Không! Không thể như vậy!
Sao hắn có thể ích kỉ như thế? Ích kỉ đến mức không trải qua
sự đồng ý của nàng đã đi dò xét lòng của nàng, yêu cầu nàng yêu thương hắn?
Tình yêu là cam tâm tình nguyện, hai bên đều là thật lòng, vì sao hắn lại dùng
cách thức ngang ngược này yêu cầu lòng của nàng từ nay về sau phải yêu hắn?
Hoắc Thiên Kình dịu dàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của
nàng. Sau khi cảm giác được nàng đang run rẩy thì ôm nàng càng chặt. Sau một
lúc bèn cúi đầu, kìm lòng không đậu mà hôn lên môi nàng…
Hắn thừa nhận chính mình bị quỷ ám rồi, bị hơi thở của nàng
mê hoặc, cho nên mới không thể kiềm chế mà yêu cầu lòng của nàng từ nay về sau
chỉ có hắn. Cho dù là cưỡng ép, hắn vẫn muốn làm như vậy, bởi vì… vừa nghĩ đến
nàng chỉ nở nụ cười với Tả Lăng Thần, trái tim hắn không ngừng đau đớn như bị
ngàn kim châm. Cho nên, nàng phải thương hắn! Bất kể như thế nào, hắn muốn từ
nay về sau vẻ mặt tươi cười của nàng chỉ thuộc về mình hắn!
Ngay khi không khí có vẻ trở nên ôn hòa ám muội thì quản gia
vội vã gõ cửa xông vào. Sau khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên hơi không tự
nhiên.
"Làm sao vậy?" Hoắc Thiên Kình không vừa lòng liếc
nhìn quản gia. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Úc Noãn Tâm dần đỏ
lên thì hài lòng mà nhếch môi.
Quản gia nhìn Úc Noãn Tâm một chút, dường như có điều gì khó
nói.