Nhà trang điểm cười cười, giọng trở nên thoải mái, nói an ủi:
"Úc tiểu thư, cứ thư giãn một chút, lần đầu tiên tham gia truyền hình trực
tiếp đều là như vậy. Nói thật, tôi làm nhà trang điểm nhiều năm như vậy rồi,
cũng trang điểm cho nhiều ngôi sao mỹ nữ, thế nhưng người có vẻ đẹp tự nhiên
như cô thế này thì lại rất ít. Cô xem, làn da của cô trời sinh đã trắng nõn nà,
trong suốt giống như ngọc thạch anh của Trung Quốc, tôi cũng không cần phải
dùng nhiều kem che khuyết điểm, cô thực sự rất đẹp, là người con gái đẹp nhất
mà tôi từng gặp!"
Úc Noãn Tâm đương nhiên hiểu được sự an ủi trong lời nói của
anh ta, cười cười: "Tôi cũng bị anh nói đến xấu hổ rồi, trên đất nước này
vẫn còn có nhiều nghệ sĩ xinh đẹp hơn tôi."
"Úc tiểu thư, đó là bởi vì cô không biết thôi!"
Nhà trang điểm thấy nàng không có chút kiêu ngạo thì cảm thấy
trở nên thân thiết hơn bội lần. "Vẻ đẹp của các cô ấy đều là do trang điểm,
sau khi tẩy trang sẽ hù chết cô đấy, mượn ngay như Ngu Ngọc đang trang điểm ở
sát vách mà nói."
Nói đến đây, nhà trang điểm hạ thấp giọng, như là muốn nói lộ
ra một chút tin đồn: "Cô ta cũng không có vẻ đẹp tự nhiên như cô, tuy rằng
tôi không phải là người trang điểm riêng cho cô ta, nhưng cũng có thể nhìn ra,
không biết cô ta phải đánh lên mặt bao nhiêu lớp kem phấn mới có thể tạo ra được
lớp trang điểm hiệu quả như vậy. Làn da của cô ta thuộc loại da dầu, đây là bẩm
sinh rồi, cho dù mai sau tiến hành chăm sóc dung nhan, nếu không trang điểm nữa,
thì vĩnh viễn cũng không thể trưng ra được cảm giác thanh mát tươi tắn. Úc tiểu
thư, cô sẽ không như vậy, cô xem, làn da của cô bẩm sinh đã trong sáng, không cần
bất kì loại phấn trang điểm nào cũng đều trắng ngần, khiến người ta không nhịn
được muốn miết một chút thử xem có nặn ra nước được hay không đó."
"Xì!" Úc Noãn Tâm bị anh ta nói làm cho bật cười.
"Anh nói rất cường điệu khoa trương, tôi cũng không phải là quả đào mọng
nước."
"A? Quả đào mọng nước, ừ, tôi nghĩ hình dung này rất
hay nha, rất thích hợp với cô." Nhà trang điểm vừa cười vừa nói.
Úc Noãn Tâm bị anh ta trêu trọc như thế, tâm trạng căng thẳng
tức khắc liền nhẹ nhõm không ít.
"Noãn Tâm!" Nhà trang điểm vừa vặn làm xong việc,
Tiểu Vũ liền đẩy cửa đi đến, tiến lên nhìn nàng nói:"Wow, đẹp quá đi, Ken,
cảm ơn anh nhé!"
"Đâu phải, Úc tiểu thư trời sinh đã xinh đẹp, làm cho
người trang điểm là tôi đây được hưởng thụ đấy chứ!"Nhà trang điểm Ken
sang sảng cười, cuối cùng nói: "Được rồi, tôi không quấy rầy các cô nữa,
Úc tiểu thư, cố gắng lên, đừng lo lắng!"
Anh ta làm một tư thế cố lên, Úc Noãn Tâm cười hướng về phía
anh ta, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Noãn Tâm, em không sao chứ?" Lúc nhà trang điểm
đi rồi, Tiểu Vũ quan tâm hỏi thăm.
Lúc này hồi hộp cũng không phải là tốt.
"Yên tâm đi, em sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm lý."
Úc Noãn Tâm đứng dậy, chỉnh lại quần áo trên người.
Tiểu Vũ gật đầu. "Ừ, đừng lo lắng khẩn trương! Đạo diễn
của chương trình rất xem trọng em, a, được rồi, mải nói chuyện với em, thiếu
chút nữa thì quên mất rồi."
"Chuyện gì?"
Tiểu Vũ ngồi xuống, "Là như vậy, tổ tiết mục nghe nói
em biết đàn dương cầm, hơn nữa hát cũng hay, cho nên quyết định muốn em biểu diễn
trên sân khấu, chị đã đồng ý thay em rồi."
"Cái gì?"
Úc Noãn Tâm bị lời nói của Tiểu Vũ làm cho càng hoảng sợ,
liên tục xua tay, "Không được nha, Tiểu Vũ, đúng là em thích hát, nhưng em
chưa từng trải qua luyện tập như ca sĩ chuyên nghiệp, căn bản là không chuyên,
hơn nữa việc này cũng quá đột ngột, không có luyện tập từ trước, em cùng dàn nhạc
nhất định diễn tấu không hợp nhau."
"Yên tâm đi, tổ tiết mục đã thay em chuẩn bị tốt đàn dương
cầm, em chỉ cần đàn hát là có thể rồi, không cần lo lắng đến chuyện dàn nhạc."
Tiểu Vũ vẻ mặt hơi nặng nề nhìn nàng nói: "Noãn Tâm, lần
này là một cơ hội rất tốt, không phải em muốn tiến quân vào làng âm nhạc sao,
đây cũng là lúc em thử xem năng lực của bản thân mình, tìm thêm được một con đường,
nói không chừng sẽ có công ty âm nhạc tìm em ký hợp đồng. Em tuyệt đối sẽ không
sao đâu, nghĩ đến ba mẹ của em đi!"
Chuyện liên quan đến việc ba của Úc Noãn Tâm sinh bệnh, Tiểu
Vũ cũng đã được biết rồi.
Úc Noãn Tâm nhíu mày suy nghĩ một lúc, một câu sau cùng của
Tiểu Vũ nhắc nhở nàng, vì vậy liền nặng nề gật đầu một cái. "Được, em sẽ cố
gắng hết sức!"
Tiểu Vũ nở nụ cười: "Ừ, cố gắng lên, em sẽ không có
chuyện gì đâu!"
Úc Noãn Tâm cũng cười, trong lòng âm thầm động viên chính
mình, nhìn về phía Tiểu Vũ, trong ánh mắt lộ ra một tia cười nhạo, nàng cố ý hỏi:
"Tiểu Vũ, chị nói coi tổ làm chương trình sao lại biết chuyện em có thể
đàn hát được đấy?"
"Việc này…" Tiểu Vũ bị nàng hỏi, mặt đỏ lên.
"Không nên coi thường bọn họ, bọn họ đã là đài truyền hình có quyền uy bậc
nhất, đương nhiên sẽ có biện pháp biết được thôi mà."
Cô nói né tránh, nhưng sau khi nhìn thấy một tia cười nhạo
trong mắt Úc Noãn Tâm, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ.
"Được lắm, Úc Noãn Tâm, trêu chọc chị phải không? Người
ta vì chuyện của em mà chạy gãy cả chân, em còn trêu đùa chị như thế?"
"Được rồi, được rồi, Tiểu Vũ."
Úc Noãn Tâm tiến lên ôm lấy cô, trong tiếng cười mang theo vẻ
xúc động. "Em biết chị rất quan tâm đến chuyện của em, cũng biết cơ hội biểu
diễn trực tiếp của em là do chị ra sức tranh thủ cho em, em nhất định sẽ không
làm chị thất vọng!"
"Được rồi, có những lời này của em là chị yên tâm rồi,
ái chà, hai người con gái ôm nhau cũng là lạ, buông ra đi." Tiểu Vũ trong
lòng cũng ấm áp, nhưng bản thân lại giả vờ bộ dạng rất lạnh lùng.
Úc Noãn Tâm bị điệu bộ của chị ta đùa cho nở nụ cười.
"Ôi chao, tôi đang nói nơi này làm sao lại náo nhiệt
như vậy, hóa ra là Tiểu Vũ đang động viên Noãn Tâm!"
Ngay lúc hai người cười nói, cửa phòng trang điểm bị đẩy ra,
Ngu Ngọc đi đến, vẻ mặt trang điểm tinh xảo của cô ta khiến Úc Noãn Tâm lơ đãng
nhớ tới lời nhà trang điểm vừa nói.
Không khí nhất thời có chút ngưng trệ.
Ngu Ngọc ôm lấy dáng vẻ tươi cười ung dung, đi đến trước mặt
Tiểu Vũ, khẽ cười. "Tiểu Vũ, đã lâu không gặp rồi. A, Noãn Tâm à."
Cô ta đưa ánh mắt nhìn vào người Úc Noãn Tâm. "Có thể
cô còn không biết, người quản lý đầu tiên của tôi chính là Tiểu Vũ đó."
"Là vậy sao, đúng là rất khéo nha." Bên môi Úc
Noãn Tâm lộ ra nụ cười lãnh đạm vốn có.
"Tiểu Vũ, cô thực sự rất có khả năng, không ngờ đạo diễn
nghe xong lời nói của cô, lại tự mình vì một người mới mà chuẩn bị sẵn sàng một
chiếc đàn dương cầm. Noãn Tâm à, hóa ra cô còn có thể hát nữa, thực sự là bất
ngờ đó. Tôi còn nghĩ rằng cô cũng chỉ là biết đánh đàn dương cầm mà thôi, hơn nữa
cũng chỉ biết đánh đàn cho người già nghe mà thôi, ha ha… Oh, ngại quá, tôi
không nên cười lớn tiếng như vậy, nếu không các phương tiện truyền thông nghe
được thì cũng không hay. Một nghệ sĩ nho nhỏ muốn giành được sự quan tâm của đại
gia, không ngại đi nịnh bợ người già, tin tức này truyền ra ngoài cũng không
hay đâu!"
Ngoài mặt, Ngu Ngọc cười mà như không cười nhìn nàng, đáy mắt
rõ ràng hiện lên một tia khinh thường.
"Ngu tiểu thư, mời cô nói chuyện chú ý một chút!"
Tiểu Vũ nghe vậy, bất mãn nhíu mày. Ban đầu lúc mới vào nghề cũng không thấy cô
ta như vậy, xem ra con người thực sự sẽ thay đổi tính cách theo sự thăng tiến của
địa vị, hay là bản chất cô ta chính là như thế này?
Lúc này Tiểu Ưu vừa mới đến, nhìn Tiểu Vũ, cười nhạt.
"Ôi, Tiểu Vũ, không phải đâu, vừa nhìn là biết cô cũng không biết chuyện
này. Nghệ sĩ của cô, để có thể trèo cao, cố ý chạy đến nhà của Hoắc tiên sinh,
đánh đàn dương cầm cho Hoắc lão phu nhân nghe, thực sự là đê tiện vô cùng! Cuối
cùng cũng bị người ta đuổi ra rồi sao?"
"Cô…"
Sắc mặt Tiểu Vũ càng thêm bất mãn. "Cô tự vả vào mồm
mình đi, tốt nhất là giữ mồm sạch sẽ một chút, một người trợ lý nho nhỏ mà lại ở
chỗ này ăn nói xằng bậy! Người không biết còn tưởng rằng cô là một người thiếu
giáo dục chạy đến đây đó!"
"Cô nói cái gì? Cô như vậy còn dám nói đến tôi?
Cô…"
"Tiểu Ưu!"
Ngu Ngọc lên tiếng ngăn cô ta lại, cười lạnh một tiếng.
"Sao cô lại có thể vô lễ với Tiểu Vũ như vậy đâu, dù sao bây giờ người ta
cho rằng mình đã tìm được con át chủ bài rồi."
Tiểu Ưu cũng cười lạnh một tiếng, không nói gì cả.
"Tiểu Vũ à…"
Ngu Ngọc thoáng nhìn qua Úc Noãn Tâm, sau đó nói với Tiểu
Vũ: "Cô thực sự cho rằng cô ta là có thể thành tài sao? Quả thực, cô ta
đúng là giành được cơ hội đi nghỉ cùng Thiên Kình, nhưng có lợi ích gì đây, kết
quả không phải đều là như nhau? Cho rằng mình có thể dựa vào một quả núi vàng,
nhưng đến cuối cùng lại là hoa trong gương, trăng trong nước, thực sự là buồn
cười!"
"Ngu tiểu thư, người cười đến cuối cùng mới là người thắng
thực sự. Tôi với cô, nước giếng không phạm nước sông, cô cần gì phải lặp đi lặp
lại nhiều lần lời châm chọc? Thân phận của cô bây giờ là bề trên, cớ gì phải tự
hạ thân phận đây?" Tiểu Vũ lạnh lùng nghiêm mặt nói.
"Đúng vậy."
Ngu Ngọc nở nụ cười, cười đến rất vui vẻ, thậm chí cười ra cả
tiếng, cô ta đi tới trước mặt Úc Noãn Tâm. "Sao tôi lại có thể chấp nhặt với
cô đây? Dù sao cô cũng là một người mới, vào giới nghệ thuật cũng không được
bao lâu, cực khổ trong làng giải trí này rất nhiều, đương nhiên tôi muốn nhắc
nhở cô một chút, cô sẽ không hiểu lầm chứ."
Ánh mắt Úc Noãn Tâm lóe lên một chút, lập tức chăm chú nhìn
về phía Ngu Ngọc, đôi môi mềm mại như anh đào chậm rãi nhếch lên một đường cong
xinh đẹp.
"Chính xác, tôi mới ra nhập không lâu, trước đây cũng
chỉ là diễn một ít vai diễn nhỏ mà thôi, hôm nay thật đúng là cần phải nhờ tiền
bối đến nhắc nhở!" Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ "tiền bối".
Tiểu Vũ ngấm ngầm che miệng cười trộm.
Ngu Ngọc nghe vậy xong, sắc mặt đột ngột thay đổi.
"Cô nói ai là tiền bối?"
Trong làng giải trí, hai chữ "tiền bối" này là hai
chữ rất không được các nghệ sĩ hoan nghênh, bởi vì một ngày bị người ta xưng hô
như vậy thì có nghĩa là không còn thanh xuân, không còn tỏa sáng nữa.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười. "A? Tôi nói sai sao? Tiểu
Vũ à, Ngu tiền bối ra nghề sớm hơn em rất nhiều, em gọi nhầm rồi sao?"
"Không sai, Ngu tiểu thư vào nghề sớm hơn em." Tiểu
Vũ cố ý giả bộ hồ đồ nói.
"Các người…" Ngu Ngọc tức giận đến nỗi mặt cũng phải
biến dạng.
"Được rồi, Ngu tiền bối…"
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm chân thật nhìn cô ta, cười đến cực kỳ dịu
dàng và vô tội. "Cô ở tuổi này rồi cũng không thích hợp tức giận hay cười
lớn, đối với gương mặt trang điểm của cô sẽ có ảnh hưởng rất lớn đấy."
"Úc Noãn Tâm, cô không nên quá đắc ý!" Trong mắt
Ngu Ngọc phun ra đầy hận ý.
Lúc này Tiểu Ưu đi lên trước, kéo Ngu Ngọc. "Không nên
cùng cô ta ầm ĩ nữa, ban tổ chức nói Hoắc tiên sinh đã đến phòng nghỉ rồi,
chúng ta đến đó thôi."
Ngu Ngọc hung hăng trừng mắt liếc nhìn Úc Noãn Tâm. "Đừng
tưởng rằng chốc nữa cô hát một bài hát là có thể thế nào, cô hôm nay chỉ làm nền
mà thôi!" Nói xong liền rời đi, lúc rời đi, cô ta liếc một ánh mắt về phía
Tiểu Ưu.
Tiểu Ưu hiểu rõ cũng theo sát đằng sau cô ta mà rời đi
Tiểu Vũ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Úc Noãn Tâm một chút,
nhịn không được cười ra tiếng.
"Noãn Tâm, không ngờ em chửi người không cần dùng đến từ
ngữ thô tục nha, thực sự là cao thủ, em có thấy sắc mặt vừa rồi của Ngu Ngọc
không, tức giận đến nỗi giống như gan lợn, thực sự là quá sảng khoái!"
Úc Noãn Tâm cười cười lắc đầu. "Thật ra em thực sự
không muốn nói như vậy, chỉ là nghe thấy giọng điệu của cô ta, ối chà, thật là
rất bức người khác, thật sự là tức giận quá nên mới có thể nói như vậy. Thế này
được rồi, không biết cô ta sẽ nghĩ về em như thế nào đây."
"Mặc kệ cô ta đi, lần sau cô ta mà lại hung hăng như thế,
em cứ làm như vậy, nếu cô ta không biết phân biệt như vậy, em cũng không cần phải
nể mặt cô ta!" Tiểu Vũ sảng khoái hất đầu lên.
Úc Noãn Tâm cười cười không nói gì.
"Thế nào? Bây giờ không căng thẳng nữa chứ?" Tiểu
Vũ cười nhạo hỏi thăm.
Úc Noãn Tâm cười. "Bị cô ta ở đây làm náo loạn lên thế
còn căng thẳng được sao, nhưng bây giờ em lo lắng nhất chính là ba, ngày mai
bên bệnh viện kia sẽ bàn chuyện xuất viện rồi, mà bệnh viện bên này còn không
có đáp ứng cho nhập viện."
"Noãn Tâm, mọi việc nhất định sẽ giải quyết được, trước
tiên em cần làm tốt tiết mục này đã rồi hãy nói sau!"
Tiểu Vũ an ủi, đột nhiên nghĩ ra. "Đúng rồi, nếu không
em có thể cầu Hoắc tiên sinh giúp đỡ, nếu có anh ta giúp đỡ thì việc nhập viện
của bác trai tuyệt đối không có vấn đề, không phải bây giờ anh ta đang ở phòng
nghỉ của khách quý sao?"
Úc Noãn Tâm khẽ lắc đầu. "Thôi đi, em không muốn lại
xung đột với Ngu Ngọc nữa, lại nghĩ cách thôi, thời gian sắp đến rồi, chúng ta
đi ra ngoài đi!"
Tiểu Vũ gật đầu, cũng không nói gì nữa, tính tình của Úc
Noãn Tâm cô rất rõ, nhiều lời cũng vô ích.