Thời gian cuộn phim rất dài, toàn bộ hình ảnh diễn ra gần
như từ đêm hôm qua cho tới hừng đông, tiếng kích tình của nam nữ khiến Úc Noãn
Tâm kinh sợ và nhục nhã.
Nỗi mệt mỏi chưa từng có bao phủ thật sâu trong nàng…
"Van cầu anh… Buông tha tôi đi, tôi yêu Lăng Thần, tôi
không rời khỏi anh ấy…" Nàng thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức chỉ còn lại
sức lực đau khổ van xin.
Người đàn ông bên người nghe vậy xong, cặp mắt tà mị đột
nhiên tối sẫm lại, bên môi chậm rãi cong lên với vẻ băng lạnh, tàn nhẫn.
"Em có thể gả cho hắn!"
Úc Noãn Tâm ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, như thể đang nghe
nhầm, khiếp sợ nhìn hắn.
Nàng không có nghe nhầm chứ? Hắn vừa nói nàng có thể gả cho
Lăng Thần sao?
Vậy hắn…
Thấy vẻ mặt của nàng, sâu trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình ánh
lên một tia sáng, không nhanh không chậm nói: "Em có thể gả cho hắn, tôi
không ngăn cản em! Nhưng tốt nhất là em hễ gọi đều phải đến, mỗi lần tôi sẽ trả
lại cho em ảnh chụp, nếu như em không đến hoặc đến muộn, đĩa CD kia sẽ được trực
tiếp đưa tới tay Tả Lăng Thần!"
Sắc mặt Úc Noãn Tâm càng trở nên tái nhợt, nàng mở to hai mắt
nhìn hắn chằm chằm, rốt cuộc cũng hiểu rõ đây toàn bộ là âm mưu của hắn!
Dần dần, nàng cảm thấy hô hấp càng lúc càng lúc cùng trở nên
khó khăn, thật giống như thân thể đang bị vùi sâu trong một cái bao khiến người
ta nghẹt thở, không cách nào hít thở được.
Tuy hắn nói đồng ý để nàng gả cho Lăng Thần nhưng lại dùng
phương thức này để ép buộc nàng tuân theo sự điều khiển, chủ động rời khỏi Tả
Lăng Thần, trở thành một món đồ chơi có thể phát tiết ở bất cứ lúc nào tùy hắn
gọi đến.
Vẻ mặt mờ mịt và sợ hãi của nàng rơi vào trong mắt Hoắc
Thiên Kình, càng trở nên mê người gấp bội
Ánh mắt nhìn chằm chằm nàng dần dần thay đổi
Tràn đầy dục niệm xâm chiếm không chút che giấu, chính là giống
như tối hôm qua, chuẩn bị đem nàng nuốt vào trong bụng…
"Không."
Trái tim Úc Noãn Tâm lập tức đập mạnh và loạn nhịp, không
khó nhận thấy ánh mắt hắn lúc này, thấy thân thể hắn tiến đến không khó đoán được
điều hắn đang muốn, ý thức được mối nguy hiểm sợ hãi đang từ từ tới gần.
Hoắc Thiên Kình chăm chú nhìn nàng, từ trên cao nhìn xuống,
tràn đấy khí thế: "Có thể làm người đàn bà của tôi, là vinh hạnh của
em!"
"Không"
Úc Noãn Tâm ra sức giãy dụa, nàng không nên tỉnh lại để tiếp
tục phải chịu đựng hoan ái của người đàn ông này, đang giãy dụa, điện thoại di
động đựng trong túi reo lên, từng đợt nhạc êm ái vang lên…
Úc Noãn Tâm chưa kịp làm gì, bàn tay to lớn của hắn đã liền
nhấc điện thoại di động của nàng lên.
Tên của Lăng Thần không ngừng nhấp nháy hiện trên màn hình…
Bên môi Hoắc Thiên Kình cong lên một tia quỷ dị, còn đôi môi
của Úc Noãn Tâm thì không ngừng phát run, khuôn mặt bỗng chốc gần như trở nên
trắng bệch…
"Không dám nhận điện thoại sao?"
Đôi mắt lạnh như kiếm sắc của hắn xuyên thấu vào tận nơi sâu
thẳm nhất trong nội tâm nàng! Một nỗi đố kỵ vô danh nhen nhóm toàn thân Hoắc
Thiên Kình, người phụ nữ chết tiệt, quả nhiên quan tâm đến người đàn ông kia!
Ánh mắt bất lực của Úc Noãn Tâm dần dần chuyển thành phẫn hận!
Lúc này nàng làm sao có thể tiếp điện thoại được?
"Định để mặc cho tôi tùy ý xử lý sao?" Một tia âm
lạnh lướt qua mắt Hoắc Thiên Kình
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn hắn,một dòng thanh tuyền tràn ngập
phẫn hận vô tận, một lát sau, nàng rốt cuộc cuộc hung hăng trừng mắt lườm hắn một
cái, rồi tiếp điện thoại.
"A lô" thanh âm của nàng dè dặt.
"Noãn Tâm, giọng em sao nghe lại rầu rĩ thế? Giọng nói
nho nhã tràn ngập sức hút của Tả Lăng Thần vang lên từ trong điện thoại, chứa
chan tình cảm quan tâm.
"Em nào có…" Úc Noãn Tâm chột dạ vội đáp, nhưng
bàn tay to lớn tham lam của Hoắc Thiên Kình lại đang vuốt ve trên người nàng,
ánh mắt nàng tỏ vẻ van xin.
Nàng đâu phải chưa từng trải qua chuyện như vậy, ấp úng
không biết phải nói gì với Lăng Thần.
"Làm sao vậy? Khó chịu sao?!" Tả Lăng Thần dường
như nghe thấy một chút không thích hợp, lập tức mẫn cảm hỏi thăm.
"Không em không sao!" Úc Noãn Tâm phủ nhận theo phản
xạ có điều kiện.
Phản ứng quá nhanh của nàng khiến Tả Lăng Thần có điểm hoài
nghi.
"Noãn Tâm, em đang ở đâu?"
"Em em đang ở phòng thử đồ, một mình…" Bởi vì chột
dạ, nàng vô thức nhấn giọng.
Hoắc Thiên Kình vừa nghe thấy, đuôi mày liền nhướng lên, cặp
mắt đen nhánh ngước lên, lườm nàng với vẻ hài hước.
"Một mình? Hử?"
Hắn cúi đầu ngậm vành tai nàng, thì thầm, ngay sau đó, thân
thể to lớn đè xuống, không đếm xỉa đến nàng đang ra sức lắc đầu cùng ánh mắt
van xin, đẩy mạnh thắt lưng, thứ dục niệm cứng như thép mạnh mẽ xuyên vào nàng
như để thị uy.
"Ối" Úc Noãn Tâm không nhịn được phát ra một tiếng
kinh hãi.
Đôi mắt đen thuần khiết vô tội như nai con, tràn ngập năn nỉ
nhìn hắn, nhưng khi nàng phát hiện vẻ đùa cợt trên môi hắn, thì trong mắt nàng
trở nên hoàn toàn tuyệt vọng và lạnh giá.
Trong mắt Hoắc Thiên Kình hiện lên một tia lạnh lẽo, đôi môi
mỏng hơi nhếch lên, hắn cũng không có ý định buông tha nàng, trái lại còn càng
thêm tình tứ hơn để trả miếng!
Ngón tay dài tà ác nhẹ nhàng mân mê nhụy hoa của nàng, vừa
vô cùng mờ ám vừa giày vò dằn vặt.
Cơ thể Úc Noãn Tâm không ngừng run rẩy như lá mùa thu, một
cơn khoái cảm mãnh liệt nhanh chóng xẹt qua cơ thể mẫn cảm của nàng, nàng liều
mạng nín nhịn ý muốn hét lên chói tai trong đầu.
"Noãn Tâm, em sao vậy?" Ở bên kia điện thoại, Tả
Lăng Thần buông tài liệu trong tay, lo lắng hỏi thăm.
Úc Noãn Tâm nhếch miệng cười chua xót, làm sao nàng có thể
thành khẩn với anh được chứ?
Khó khăn này sao có thể nói với anh? Nàng lúc này chính là
dáng vẻ nhục nhã, để mặc người đàn ông kia muốn làm gì thì làm. Còn người đàn
ông trên người nàng chính là anh họ của anh?
Uất ức cùng nhục nhã nổi lên trong lòng Úc Noãn Tâm, giờ khắc
này nàng chỉ mong sao có thể ngay lập tức ngắt điện thoại.
"Không, không có gì…chỉ là vừa bị rút chân…" Nàng
cố nén nỗi sợ hãi không hiểu trong lòng, nói: "Lăng Thần… Không có việc gì
nữa… Em tắt máy nha…"
"Đừng ngắt, anh rất nhớ em!"
Tả Lăng Thần vội vàng nói, giọng nói trầm thấp lộ ra sự ấm
áp rõ rệt. "Hai ngày này đang vội hoàn thành một hạng mục, khiến em vắng vẻ
rồi…"
"Không sao…" Giọng nói Úc Noãn Tâm nghẹn ngào, đáy
mắt long lanh màn nước mắt…
"Thực sự là tình nồng cảm động lòng người!" Hoắc
Thiên Kình lạnh lùng nói nhỏ bên tai nàng, cúi đầu xuống, mang theo tức giận,
nghiêm khắc trừng phạt bằng cách hôn chặt môi nàng.
Chiếc lưỡi lớn bá đạo tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng,
một tấc một tấc cướp lấy sự ngọt ngào của nàng.
Lửa nóng đã sớm căng cứng, không ngừng thăm dò trong cơ thể
chặt khít của nàng… Cho đến khi chạm tới điểm yếu ớt nhất.
"Đừng…" Úc Noãn Tâm không khỏi hít một ngụm khí lạnh,
nhỏ giọng van xin: "Không nên bây giờ…"
"Vì sao không nên?"
Hoắc Thiên Kình dù bận vẫn ung dung nhếch một nụ cười, bá đạo
nói nhỏ: "Tôi càng muốn…" Ngay sau đó, hắn bắt đầu tàn nhẫn chạy nước
rút…
"Ưm…a…" Kích thích của Hoắc Thiên Kình đã vượt qua
khả năng chịu đựng của nàng, Úc Noãn Tâm còn chưa ngắt điện thoại, đã liền bật
ra tiếng rên rỉ.
Mà hắn, lại bá đạo nuốt hết tiếng rên rỉ của nàng.
Âm thanh tuyệt vời của nàng chỉ hắn mới được nghe! Cái tên Tả
Lăng Thần kia chết tiệt, ngay cả âm thanh gợi tình của nàng cũng không được
phép nghe được!
"Nếu không khiến hắn ngắt điện thoại, tôi cũng không
dám bảo đảm hắn sẽ không nghe được cái gì đó!" Hoắc Thiên Kình uy hiếp,
ngón tay thon dài lại liên tục đùa bỡn nụ hoa trước ngực nàng.
Úc Noãn Tâm thở hổn hển, suýt chút nữa thì kêu nhỏ, nàng
ngay lập tức nói với Tả Lăng Thần: "Lăng Thần… Em ngắt máy, tới giờ rồi…"
"Noãn Tâm, tối nay anh tới đón em, lễ khánh thành hạng
mục công trình đêm nay, anh muốn mang em theo." Tả Lăng Thần ôn nhu nói.
Hoắc Thiên Kình nhướng mày, bắt đầu vùi vào thân thể nàng,
mút mạnh da thịt non mịn của nàng, để lại một dấu đỏ xinh đẹp, sau đó lại dùng
đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp trêu ghẹo.
Khoái cảm cùng đau đớn đan xen trong cơ thể Úc Noãn Tâm, cơ
thể trắng nõn của nàng vặn vẹo, dường như một sợi dây đàn đang bị kéo căng.
"Em biết rồi… trước hết ngắt máy đã." Nàng nói
xong, liền ngắt điện thoại.
Cũng chỉ có thể như vậy, bằng không nếu cứ tiếp tục kéo dài
thêm nữa, nàng không dám bảo đảm Lăng Thần sẽ không nhận ra được.
"Cô bé ngoan!"
Hoắc Thiên Kình thấy nàng ngắt điện thoại, khẽ nhếch miệng,
tán thưởng hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của nàng: "Ở dưới thân tôi mà
diễn một màn nhắn gửi yêu thương như vậy, cũng chỉ có duy nhất một người là Úc
Noãn Tâm em…"
"Hoắc Thiên Kình, anh là ma quỷ… không hiểu được thế
nào là yêu, ma quỷ không có nhân tính!" Úc Noãn Tâm cũng đã không nhịn được
nữa mà quát lên.
"Yêu?"
Hoắc Thiên Kình tựa như không nghe thấy, bên môi cong lên một
đường cung giá lạnh, "Tôi là ma quỷ! Nói cho em hay, trong mắt tôi, yêu
luôn đi đôi với làm!" Nói xong, hắn vươn bàn tay lớn giữ chặt hai cổ tay
nàng lên đỉnh đầu.
"Về sau, tôi sẽ gọi điện cho em hàng ngày, trong máy của
em đã có lưu số của tôi. Nhớ kỹ, chỉ có tôi mới có thể giải quyết toàn bộ mọi
chuyện, tôi sẽ mở cho em thêm một cơ hội cuối cùng!" Người đàn ông trên
người nàng nở nụ cười tà ác, vừa chuyển động vừa nói bí hiểm.
"Hoắc Thiên Kình… anh…a…"
Trong phòng ngủ, một lần nữa truyền đến tiếng ngâm nga mất hồn…
Trong phòng tràn ngập ánh kim sắc, Úc Noãn Tâm ở trong tình
trạng hoàn toàn thanh tỉnh như vậy, một lần nữa vô lực tiếp nhận đòi hỏi tràn đầy
tinh lực của Hoắc Thiên Kình…
Thân thể đàn ông và phụ nữ cùng dây dưa, nhịp điệu lặp lại
mãi mãi bất biến.
Khi Úc Noãn Tâm dừng xe đi xuống, thì sớm đã trở nên mệt mỏi
không chịu nổi.
Nàng gần như lảo đảo từ biệt thự Lâm Hải lái xe thẳng một mạch
về nhà ở. Thân thể cùng tinh thần nàng cực kì mệt mỏi khiến nàng sắp không thể
kiên trì chịu đựng được nữa.
Một ngày đêm vừa trải qua gần như muốn lấy mạng nàng, cho tới
bây giờ nàng mới hiểu được lời Tiểu Vũ nói, Hoắc Thiên Kình vừa có thể mang đến
cho phụ nữ hy vọng, vừa có thể một tay phá hủy niềm hi vọng ấy, hắn là đại gia
của phụ nữ, cũng là phần mộ của phụ nữ!
Mà nay, Hoắc Thiên Kình chính là phần mộ của nàng! Vĩnh viễn
đều không thể thoát ra khỏi.
Lăng Thần… Nàng không biết bản thân mình phải đối mặt với
Lăng Thần như thế nào.
Quần áo của nàng sớm đã bị xé rách, bây giờ đang mặc chính
là quần áo do Hoắc Thiên Kình chuẩn bị cho nàng, thiết kế tinh xảo xa hoa, nàng
không khỏi cười khổ, tất cả đều do hắn đã dày công tính toán sao?
Tất cả mọi chuyện hắn đều nắm trong lòng bàn tay.
Chỉ là..
Ngón tay ấn thang máy hơi ngưng lại một chút
Hắn nói câu kia rốt cuộc là có ý gì?
Cửa thang máy mở ra, ánh sáng kim loại lộng lẫy hiện ra
trong đôi mắt nghi hoặc của Úc Noãn Tâm, quên đi, không nghĩ tới nữa.
Nàng vừa đưa chân chuẩn bị đi vào, đột nhiên có một cô bé chạy
tới phía trước nàng, vào thang máy, đôi mắt to linh động hoảng hồn hướng về
phía Úc Noãn Tâm, như nhìn nàng, hoặc như xuyên thấu nàng để nhìn một cái gì
khác.
Úc Noãn Tâm hơi sửng sốt, cũng vào thang máy, ấn số tầng,
nhưng không nhịn được quay đầu nhìn cô bé liều lĩnh kia.
Cô bé thoạt nhìn còn khá nhỏ tuổi, áo T-shirt màu trắng đơn
giản, chiếc quần bò skinny[9]phô ra toàn bộ đường cong lung linh cuốn hút, mái
tóc thật dài hơi uốn cong, khôn mặt cực kỳ mang phong cách phương tây, da thịt
tinh tế trong suốt khiến lòng người sinh thương mến, nhưng nhìn tướng mạo của
cô ta lại như là con lai, chắc là có huyết thống châu Á…
Rất quen mắt, không biết đã từng gặp ở đâu rồi.
Không nhớ nổi nhiều như vậy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại,
nàng vừa định hỏi cô bé lên tầng mấy, cửa thang máy sắp đóng lại bỗng chốc xuất
hiện một bàn tay lớn
"A"
Úc Noãn Tâm cùng cô bé sợ hãi kêu lên một tiếng.
Cửa thang máy bị bàn tay to lớn của một người đàn ông mở ra.
Úc Noãn Tâm mở to hai mắt, bởi vì ngay khi cánh cửa thang
máy được mở ra, nàng thấy được một cảnh tượng đời này khó quên mất!