Tô Nhĩ cảm thấy trong lời anh nói có ẩn ý gì đó, nhưng trước mắt thời gian cấp bách, không có hỏi tiếp mà bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Giấy đỏ dẫn quỷ đến, ba người chúng ta không thể tụ họp cùng một chỗ quá lâu.”
Kỷ Hành lấy từ trong túi ra giấy đỏ, cười giễu cợt một tiếng: “Quỷ Vương ngược lại đánh cho một bàn tính tốt.”
Tô Nhĩ do dự một chút: “Quỷ Vương... rất lợi hại à?”
Kỷ Hành đang cúi đầu nghiên cứu giấy đỏ trong tay, Vạn Ức trả lời cậu: “Trước không bàn đến sức mạnh, chỉ số thông minh của Quỷ Vương thường cao hơn tiểu quỷ bình thường.”
Tô Nhĩ nhíu mày: “Binh đấu binh tướng đấu tướng, đều chọn đối thủ ngang tài ngang sức, nó lại đến đánh một cái con tôm tép như tôi, quá đáng thế.”
Vạn Ức buồn cười nói: “Trong thế giới của những thứ kia, chỉ biết chọn quả hồng mềm mà bóp.”
Tô Nhĩ cường điệu: “Tôi không mềm.”
“...”
Thừa dịp trong nháy mắt Vạn Ức im lặng, Tô Nhĩ khẽ nói với Kỷ Hành: “Nếu như mang thứ đó bỏ vào trong cái hộp, có thể ngăn cản sự thu hút của quỷ hay không?”
Hoa quỷ cốt sau khi cất vào liền ngừng nở rộ, có thể thấy được cái hộp không tầm thường, chẳng qua là lúc đó trước có quỷ vương, sau có người chủ trì, cậu không dám thử làm loại chuyện nguy hiểm này.
Kỷ Hành suy nghĩ một chút: “Có thể thử một lần.”
Cuối cùng chỉ giữ lại trên người ba tờ giấy đỏ, còn lại đều đặt vào trong hộp, lúc Vạn Ức thấy hoa quỷ cốt, trong mắt cực kỳ hâm mộ.
Để phòng ngừa vạn nhất, ba người chuyển sang đứng ở cửa Từ Đường, bảo đảm lúc âm linh đến tụ họp, cũng có thể trước tiên tách nhau ra trốn. Lúc mới đến, cửa trên cây còn có vài con quạ đen làm tổ, bây giờ mọi âm thanh đều yên tĩnh, khiến cho quá trình chờ đợi đặc biệt giày vò. Lúc này bất kể ai mở miệng, có lẽ bầu không khí đều có thể thoải mái hơn một chút.
Vạn Ức không thích nói nhảm, Kỷ Hành càng không phải là người hay nói chuyện, Tô Nhĩ suy nghĩ một chút, đánh vỡ yên tĩnh đầu tiên: “Các người nói xem quỷ là dựa vào cái gì mà phân biệt được người?”
Vạn Ức lắc đầu, cái này tính là quan trọng à?
Tô Nhĩ nhưng lại chân thành nói: “Nếu như dựa vào ánh mắt, nhỡ đâu vừa tiến vào trong trò chơi là cặp sinh đôi thì nên làm gì bây giờ? Hơn nữa một vài kỹ thuật trang điểm cũng có thể làm cho người ta biến thành bộ dáng giống nhau.”
“...”
Tô Nhĩ: “Nếu A trái với quy tắc, B trang điểm thành bộ dáng của A lén lút đổi phòng với A, ban đêm tối như mực, quỷ giết lầm B, có tính là sai sót nghiêm trọng trong công việc không?”
“...”
Vạn Ức cho tới bây giờ còn chưa có suy nghĩ qua điều ấy, người chơi từng tiến vào trò chơi chỉ muốn biết làm thế nào dưới tình huống không vi phạm quy tắc mà qua cửa, ai lại đi nghiên cứu thảo luận quỷ làm cách nào tìm được người?
Dưới tình huống không còn lời nào để nói nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Hành, người sau bình tĩnh mở miệng: “Có lẽ là từ trường mỗi người khác nhau, khiến cho quỷ có thể phân biệt được.”
Nói chuyện vài câu ngắn ngủi với nhau, thời gian lại trôi qua một ít. Vạn Ức nhẹ nhàng thở ra, xem ra đêm nay khả năng ứng phó là rất lớn.
Không biết qua bao lâu, bầu trời xa xa dần dần có thể thấy hình dáng mơ hồ của mặt trời, Kỷ Hành mở miệng: “Đi nghĩa địa.”
Ánh sáng bình minh mang lại cho người ta cảm giác an toàn, lúc có thể dần dần nhìn rõ mọi thứ xung quanh, Tô Nhĩ cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hữu kinh vô hiểm, nhiều khi đúng là câu nói may mắn nhất đối với người chơi, đáng tiếc hiếm khi dâng lên cảm giác nhẹ nhõm vi diệu, lúc phải đi đến bãi tha ma không còn sót lại chút gì.
Trầm Giang Bắc cùng Ôn Bất Ngữ đã đến trước bọn họ một bước, nhưng vẫn chưa tiến vào.
Kỷ Hành trực tiếp đi qua, đi thẳng vào vấn đề nói: “Giấy đỏ mỗi người giữ lại một tờ, còn lại đều đưa tất cho một người.”
Nhìn qua thì có sự lựa chọn, nhưng thực tế thì không có. Ôn Bất Ngữ thời điểm gặp quỷ lúc trước đã vứt đi mấy tờ, lúc này trên tay Kỷ Hành là nhiều nhất. Về phần của Tô Nhĩ giấu ở gian phòng của Thư Hải tiên sinh... Trừ phi chán sống rồi, mới có thể không màng nguy hiểm đi lấy.
“Cho ai?” Lúc lâu sau, Trầm Giang Bắc hỏi.
Kỷ Hành nhìn về phía Tô Nhĩ: “Nếu như có thể lên làm vệ trưởng, lúc tổng kết điểm tích lũy, cậu sẽ có ưu thế rất lớn. Nhưng tương ứng, trước khi qua cửa trò chơi, mạo hiểm cũng là lớn nhất.”
Tô Nhĩ không có cân nhắc, trực tiếp gật đầu: “Tôi làm.”
Lãng phí nửa đóa hoa quỷ cốt, nếu như sau khi qua cửa chỉ lấy được một chút điểm tích lũy đáng thương, thật sự không thể nào nói nổi.
“Vậy cậu tới làm đi.”
Từ đầu đến cuối Kỷ Hành không đi trưng cầu những ý kiến của người khác, chỉ nhàn nhạt quét ánh mắt qua.
Dưới sự im lặng giằng co, Trầm Giang Bắc mắt nhìn Vạn Ức vẫn còn chần chờ, lấy thân phận là đội trưởng đưa ra mệnh lệnh: “Cho cậu ta đi.”
Trừ phi bọn hắn có năng lực cướp đi toàn bộ giấy đỏ từ trong tay Kỷ Hành, nếu không coi như là cưỡng ép giữ lại đống giấy đó bây giờ cũng vô dụng. Ngôn Tình Hay
Mấy phút sau, Tô Nhĩ nắm chặt một xấp giấy đỏ xuất hiện ở trước mộ Chu Lâm Quân.
Trên ván quan tài lộ ra một khe hở nhỏ, bên trong truyền ra thanh âm mang theo không ngờ, dường như bởi vì không đạt được mục đích giết người mà oán hận.
Tô Nhĩ: “Đã đến lúc người thực hiện lời hứa rồi.”
Bầu không khí trầm mặc khắp bãi tha ma, bốn phía lá rụng bị thổi tới giữa không trung phát ra âm thanh rì rào, ngay sau đó một trận gió lớn tác oai tác quái, chà xát vào da khiến cả người đau đớn.
“Được rồi——” đợi đến lúc gió lớn dần dần lặng đi, tồn tại trong quan tài lên tiếng lần nữa: “Vệ trưởng đời tiếp theo chính là cậu, nhưng mà... Cậu phải có khả năng sống được cho đến lúc đó đã.”
Tô Nhĩ khẽ giật mình, không khỏi nhíu mày. Cách ngày bỏ phiếu còn có ba ngày, có nghĩa là những đêm tiếp theo cậu đều sẽ bị quỷ quái công kích. Lúc còn đang trầm tư, bỗng nhiên màu sắc giấy đỏ trong tay có xu hướng chuyển sang màu đỏ thẫm, trọng lượng dường như cũng tăng thêm một ít.
Kỷ Hành trầm giọng nói: “Rời khỏi nơi này trước đã.”
Lúc cất bước, Tô Nhĩ quay đầu lại mắt nhìn về phía mộ bia, che giấu suy nghĩ nơi đáy mắt.
Một đoàn người đi trên đường, Ôn Bất Ngữ không khỏi có vài phần tâm tư cười trên nỗi đau của người khác, nhưng rất nhanh sắc mặt lại trở nên khó coi. Bị quỷ liên tục đuổi giết ba đêm, khả năng sống sót không lớn, tìm đến Lý Thủ Chương dường như phần thắng lớn hơn. Chỉ có điều Kỷ Hành vẫn còn đây, mọi thứ đều là ẩn số.
Không có tiếp tục tụ họp cùng một chỗ, Tô Nhĩ cùng Kỷ Hành đi trước một bước.
Vạn Ức nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người suy nghĩ sâu xa: “Chọn như thế nào đây?”
Bỏ phiếu với công bố kết quả không phải cùng một lúc, ở giữa còn cách nhau cả buổi, chỉ sợ trong vòng nửa ngày người được đề cử xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Trầm Giang Bắc liếc mắt nhìn Ôn Bất Ngữ: “Cô đến chỗ Lý Thủ Chương, bảo đảm hắn tiếp tục bỏ thuốc, ngăn chặn những biến số khác.”
Ôn Bất Ngữ gật đầu.
Bất kể như thế nào, ba anh em Lý gia đều phải chết, như vậy bọn họ chỉ cần đưa ra lựa chọn giữa Tô Nhĩ và Lý Thủ Chương.
Vạn Ức thì nói: “Tôi đi dạo trên đường, tiếp tục chú ý xem còn có người nào khả năng được ứng cử cao nữa không.”
Trong ngõ tối, không khí trôi đi không quá thông thuận, mang theo cỗ mùi vị âm u ẩm ướt.
Tô Nhĩ tựa ở trên tường nghỉ ngơi, ngưng mắt nhìn giấy đỏ trong tay: “Tiếp tục đặt ở trong hộp, chưa chắc đảm bảo.”
Kỷ Hành gật đầu: “Mặt trên tờ giấy âm khí nặng hơn, chí ít gấp mấy lần hôm qua.”
Nói cách khác, trời vừa tối, Tô Nhĩ sẽ là mục tiêu sống di động.
Tô Nhĩ dường như có tính toán của mình: “Tôi muốn đi nghe ngóng trước chuyện của Chu Lâm Quân một chút.”
Kỷ Hành không có ngăn cản.
Đương nhiên trước đó, Tô Nhĩ chưa viết quyển sách lĩnh hội tâm đắc, thực hiện hứa hẹn lúc trước. Sau lại coi đây là cái cớ, đến thăm nhà vệ trưởng.
“Không tệ.” Vệ trưởng rất hài lòng lời văn khoa trương đến mức tận cùng bên trên.
“Không dối gạt người, hôm qua con đi đến chỗ mộ phần cảm thấy vô cùng xúc động, người trong thị trấn còn quá nhân từ rồi, nguyện ý chôn cất cho bọn hắn.”
Vệ trưởng vẻ mặt chán ghét: “Quả thực nên nghiền xương thành tro.”
Tô Nhĩ rũ mắt xuống, bỗng nhiên nói: “Người có nghe nói qua người tên Chu Lâm Quân không?”
Vệ trưởng ánh mắt phút chốc biến đổi: “Hỏi hắn làm cái gì?”
“Lấy đó mà làm gương.” Tô Nhĩ điềm tĩnh nói: “Trên những tấm bia còn lại đều ghi tội lỗi rất cặn kẽ, duy chỉ có hắn vỏn vẹn hai chữ 'Ăn cắp'.”
Nhìn ra đối phương có ý tứ cự tuyệt trả lời, Tô Nhĩ trước tâng bốc nói: “Ngài là vệ trưởng, đoán trước sẽ biết rõ những chuyện này.”
Vệ trưởng ánh mắt biến đổi, cuối cùng thở dài: “Chu Lâm Quân cũng từng là vệ trưởng.”
Tô Nhĩ giả bộ kinh ngạc, cùng Kỷ Hành liếc nhìn nhau lại hỏi: “Vì sao chưa từng nghe nói qua?”
“Hắn làm vệ trưởng chỉ có ba ngày.” Vệ trưởng chậm rãi nói: “Đã bị điều tra ra trộm phiếu bầu của người khác... Đều là chuyện mười mấy năm trước rồi, sau khi chuyện lộ ra, Chu Lâm Quân bị chém ngang lưng* mà chết ở Từ Đường như một hình phạt.”
*hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn.
Tô Nhĩ: “Vậy hắn có còn người thân ở thế hệ đó không?”
Một bên Kỷ Hành hơi liếc mắt, câu hỏi này có chút ngoài ý muốn.
Vệ trưởng gật đầu: “Mẹ hắn tuổi tác đã rất lớn rồi, hiện giờ vẫn đang ở cuối thị trấn, người có chút điên khùng.”
Tô Nhĩ nói khẽ: “Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, khó tránh khỏi thương tâm.”
Vệ trưởng cười mỉa mai: “Là bà ta tố giác Chu Lâm Quân.”
Tô Nhĩ ngây người.
Vệ trưởng: “Năm đó có một người không trúng cử là người đàn ông bà ta thích hồi trẻ, bà ta cảm thấy không công bằng.”
Tham gia tuyển chọn vệ trưởng không có hạn chế tuổi tác quá nhiều, chỉ cần đủ hai mươi tuổi, người không quá bảy mươi tuổi đều có thể tham gia tuyển chọn.
Ở nơi này chỗ nào cũng nói tới quy củ, Tô Nhĩ chung quy lần nào cũng được đổi mới tam quan. Từ trong nhà vệ trưởng đi ra vừa đúng lúc đến giờ cơm, Kỷ Hành: “Ăn chút gì đó không?”
Tô Nhĩ không có mở miệng, dư quang thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc bên góc đường. Bốn mắt nhìn nhau Ôn Bất Ngữ có chút lúng túng, cất bước đi tới, tỏ vẻ không phải đang nghe lén.
“Trầm Giang Bắc và Vạn Ức còn chưa có đưa ra quyết định,“ Ôn Bất Ngữ nhìn qua Tô Nhĩ hứa hẹn: “Nhưng mà tôi sẽ bỏ phiếu cho cậu trước mặt Kỷ Hành.”
Cô là người theo chủ nghĩa đầu cơ, lựa chọn đánh cược một lần, nói không chừng còn có thể giành được thiện cảm của Kỷ Hành, chỉ là xem ra đối phương không để ở trong lòng.
Ôn Bất Ngữ rất lúng túng giật giật khóe miệng, hỏi sang chuyện khác: “Cậu đã tìm cách ứng phó đêm nay chưa?”
Tô Nhĩ nhẹ gật đầu.
Đứng bên cạnh cậu, Kỷ Hành hiếm khi nói câu vui đùa: “Đi phòng người chủ trì sao?”
Tô Nhĩ lắc đầu, đây không phải là nơi tốt để đi: “Trọng điểm ở trên người Chu Lâm Quân, đã thành quỷ cũng vẫn còn chấp niệm quy củ mạnh mẽ.”
Nơi này cư dân thị trấn bị bức ép đến chết, chỉ biết nghĩ đến làm thế nào thay đổi quy củ càng nghiêm khắc hơn tiếp tục hãm hại kẻ đến sau. Châm chọc là, cũng chính bởi vì điểm ấy, đến giờ thị trấn không có bị quỷ giết sạch.
Nghĩ tới đây Tô Nhĩ ánh mắt lóe lên: “Còn nhớ rõ trên bia mộ Chu Lâm Quân khắc cái gì chứ?”
Ôn Bất Ngữ: “Ăn cắp?”
“Thông tin càng quan trọng hơn...” Tô Nhĩ ngẩng đầu nói từng chữ một: “Ngày sinh tháng đẻ.”
Ở bãi tha ma bất kể là khối bia nào, đều khắc kỹ ngày sinh tháng đẻ cùng với tội lỗi khi còn sống.
Ôn Bất Ngữ càng nghe càng mơ hồ.
Tô Nhĩ: “Tôi muốn làm minh hôn với Chu Lâm Quân.”
“...”
Giả bộ nhìn không thấy nét mặt hai người còn lại, Tô Nhĩ nói ra kế hoạch của mình: “Tìm được mẹ của Chu Lâm Quân, lại tìm người làm mai, trước có mệnh lệnh của cha mẹ, còn có bà mai mối nói như vậy, hắn giết tôi chính là tội lớn phá hỏng quy củ.”
Ôn Bất Ngữ mặt bị dọa đến trắng bệch: “... Quỷ có thể đồng ý cùng cậu kết minh hôn sao?”
Tô Nhĩ nét mặt lạnh lẽo: “Cô đã gặp qua người nào kết minh hôn còn muốn trưng cầu ý kiến của người chết chưa.” Dừng một chút rồi nói với Kỷ Hành: “Tôi không hiểu rõ quá trình minh hôn, anh kiến thức rộng rãi, đến lúc đó đến chủ trì hôn lễ sẽ càng thêm ổn thỏa.”
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kỷ Hành: Cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.