Nếu như người đang nói chuyện với Tô Nhĩ là Triệu Tam Lưỡng, sau khi hắn tại nhận được tin nhắn nhất định sẽ bảo trì im miệng không nói, cũng dặn dò không nên tìm đường chết.
Nhưng Kỷ Hành và Tô Nhĩ có điểm giống nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ không xem thường người chủ trì, nhưng cũng sẽ không xen lẫn quá nhiều sợ hãi... Vì vậy Kỷ Hành cũng không lại tiến hành khuyên bảo.
[cuối tháng trước không thay đổi chủ ý, liền đi tìm Diêu Tri, tôi đã đem đạo cụ tổ đội cho hắn.]
Nhận được câu trả lời vừa ý, Tô Nhĩ nhanh chóng nhắn lại: [ok.]
Cả đêm ngủ chưa được bốn tiếng, ngày hôm sau đi học sắc mặt hơi mệt mỏi.
Tin tức Chúc Vân bỏ nhà đi không thể giấu giếm bao lâu, rất nhanh đã truyền ra khắp cả lớp, chủ nhiệm lớp khi dạy học đặc biệt rút ra vài phút ngầm nhắc nhở học trò, thành tích không phải điều quan trọng nhất, ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn trong lòng vân... vân.
“Cậu nói Chúc Vân thành tích tốt như vậy, làm sao lại nghĩ quẩn trong lòng?” Nam sinh phía trước nhỏ giọng hỏi.
Đúng lúc này chuông vào học vang lên.
Tô Nhĩ nói sang chuyện khác: “Thầy Diêu vào rồi kìa.”
Học sinh ngồi trước lập tức xoay người lại ngồi nghiêm túc.
Diêu Tri đứng ở trên bục giảng, thấy quầng thâm mắt của Tô Nhĩ, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đứa nhỏ này như thế nào lại so với người mới từ trong trò chơi đi ra còn trông mệt mỏi hơn?
Ban ngày không tiện nói chuyện, đợi đến lúc lớp tự học buổi tối, mới gọi cậu đến văn phòng.
“Trạng thái tinh thần của em không được tốt lắm.”
Tô Nhĩ thừa nhận: “Tối qua em mơ thấy ác mộng.”
Diêu Tri không có hỏi nhiều, mơ ác mộng đối với người chơi mà nói rất thường thấy: “Kỷ Hành nói em muốn đầu tháng sau liền tiến vào trò chơi?”
Tô Nhĩ gật đầu.
Diêu Tri: “Lí do.”
Ngoại trừ một số kẻ điên rồ, thái độ của hầu hết mọi người đối với việc vào phó bản đều e sợ tránh còn không kịp.
Tô Nhĩ: “Em muốn tìm một con đường sống.”
Tân thủ có chỗ tốt của tân thủ, tư duy không bị khuôn sáo trong trò chơi trói buộc, bản thân thì vẫn còn trẻ, không muốn đến năm 40, 50 tuổi tiếp tục bị cái trò chơi quái lạ này thấu tra tấn.
Diêu Tri hiểu rõ cậu là người có chủ ý, không có nhiều hạn chế, trầm giọng nói: “Người trưởng thành phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
Tô Nhĩ trầm mặc một lúc: “Em hiểu ạ.”
Cuối tháng, cách ngày nói chuyện chưa đến một tuần, sau khi tan học Tô Nhĩ đúng giờ tìm đến Diêu Tri.
Cũng không phải là người thích nói nhảm, Diêu Tri đưa cho cậu một quả trái cây màu xanh: “Ăn đi.”
“... Có thể gọi điện cho Kỷ Hành xác nhận một chút không ạ?”
Không phải là Tô Nhĩ đa nghi, chỉ là ở đâu lại có đạo cụ tổ đội có thể nuốt được?
Diêu Tri chẳng những không tức giận, ngược lại gật đầu: “Em làm rất đúng.”
Tô Nhĩ trực tiếp gọi video cho Kỷ Hành, sau khi chắc chắn là đạo cụ tổ đội, không chần chừ nữa, cắn xuống một cái.
Chua.
Giống như một lúc ăn tận mười quả chanh.
Chua đến mức tận cùng như thể đánh mất vị giác, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ, ăn xong miếng cuối cùng, mọi thứ trước mặt đảo lộn hoàn toàn. Khi lấy lại tinh thần cậu đã ở trong một tòa lâu đài cổ, trước mặt là một bàn dài thức ăn ngon, mùi thơm đồ ăn gần như lan tỏa khắp toàn bộ đại sảnh.
Tô Nhĩ cảm thấy chát trong miệng, rất muốn uống chút gì đó để giảm bớt đi, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Vì dời đi lực chú ý, bắt đầu quan sát xung quanh, trừ mình cùng Diêu Tri ra, còn có sáu người chơi, bốn nam hai nữ. Nhưng lúc này điều khiến người ta chú ý nhất không phải người chơi, mà là hoàn cảnh nơi này.
Đập vào mắt đều là cực hạn xa xỉ, ngay cả phần chân ghế, cũng đều được dát vàng.
“Chào mừng mọi người đến với thế giới bảy ngày bảy đêm.” Lời dạo đầu quen thuộc xuất hiện, tất cả người chơi đều vô thức ngồi thẳng lưng.
Người đàn ông nói chuyện lớn lên cực kỳ anh tuấn, đầu đội mũ phớt, mỗi một cúc áo đều được nạm đá quý: “Tôi là người chủ trì phó bản, thương gia Tiếu Kiểm*.”
*tiếu kiểm: khuôn mặt tươi cười.
Người cũng như tên, cho dù là lúc không nói chuyện, hắn đều bảo trì mỉm cười thản nhiên: “Phó bản này là phó bản phúc lợi, mọi người hãy chào đón phúc lợi lớn nhất từ trước đến nay.”
Tô Nhĩ nhìn về phía Diêu Tri, người sau lắc đầu, tỏ vẻ cũng chưa nghe nói qua phó bản phúc lợi. Người chơi khác hai mặt nhìn nhau, dường như cũng không biết rõ tình hình.
“Bây giờ, chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt chào mừng người trung gian giỏi nhất, Cẩu Bảo Bồ tiên sinh!”
Người chơi phối hợp vỗ tay.
Ghế chủ vị trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông mập mạp, thoạt nhìn trông rất phúc hậu, trắng trắng mập mập giống như pho tượng Phật Di Lặc. Nhưng mà đèn chùm thủy tinh chín tầng treo trên trần nhà, ánh sáng soi xuống chỗ của Cẩu Bảo Bồ, lại không có bóng.
“Quỷ Vương.” Người chơi có kinh nghiệm phong phú vô thức thốt lên.
Thương gia Tiếu Kiểm thưởng thức cảnh mọi người vô tình lộ ra sự sợ hãi: “Mọi người cần qua cửa trò chơi tên là có mượn tất có cho vay.”
Diêu Tri: “Điều kiện qua cửa là gì?”
“Đừng khẩn trương, đã nói là tặng phúc lợi mà,“ thương gia Tiếu Kiểm ngại ngùng mà xoa xoa tay: “Ba ngày sau ở đây sẽ tổ chức một hội đấu giá liên quan đến đạo cụ.”
Bao gồm cả Tô Nhĩ, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút chấn động, sức hấp dẫn của đạo cụ gần như có thể chiến thắng cả nỗi sợ hãi.
“Trước khi đến hội đấu giá, mọi người hãy nỗ lực kiếm tiền, duy trì sinh hoạt hàng ngày, nếu như còn thừa có thể tích lũy để mua đạo cụ.”
“Cái gì gọi là duy trì sinh hoạt hàng ngày?” Có người hỏi.
Thương gia Tiếu Kiểm: “Giống như những món ăn trước mắt này, mỗi một phần đều ghi rõ giá tiền.”
Tô Nhĩ cúi đầu nhìn kỹ một chút, bên ngoài chén đĩa quả thật có một dãy số màu đen, ngay cả đế cốc nước cũng không ngoại không ngoại lệ.
“Đúng rồi,“ thương gia Tiếu Kiểm như là đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ tay to một tiếng: “Chỗ nghỉ lại cũng phải thu phí đấy.”
Quỷ Vương Cẩu Bảo Bồ cười nâng chén: “Chi phí xây dựng nơi này không hề thấp. Những người có đủ khả năng nên trả tiền phòng, vào ban đêm ngoài hành lang có thể không an toàn lắm đâu.”
Nghiêng mặt qua vỗ tay một cái, trong chỗ tối bò đến hai em bé quỷ, kiễng chân dán tờ giấy lên tường.
“Nhiệm vụ phía trên mỗi ngày đều sẽ đổi mới, đằng sau ghi chú tiền thưởng.” Quỷ Vương Cẩu Bảo Bồ cười hiền hòa: “Mọi người xem năng lực mà hoàn thành.”
“Bây giờ sắc trời đã tối.” Những người khác đang xem nhiệm vụ, với tư cách là người chơi nữ số ít, Chu Diễm Diễm nhưng lại nhìn về phía Cẩu Bảo Bồ: “Làm nhiệm vụ không thực tế cho lắm.”
Cẩu Bảo Bồ rũ mắt, lắc lư chén rượu, không nói.
Thương gia Tiếu Kiểm đúng lúc mở miệng: “Bổ sung một chút, nếu như các người có đồ gì quý hiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hắn trao đổi.” Hắn đột nhiên dừng lại, tiến đến bên người Tô Nhĩ ngửi ngửi: “Tôi ngửi được... Trên người cậu cất giấu bảo bối có giá trị.”
Tô Nhĩ rũ mắt xuống, đây rõ ràng là muốn làm cho mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cẩu Bảo Bồ hỏi một lần cuối đồ ăn trên bàn còn có ai ăn không, dưới tình huống không ai trả lời sai em bé quỷ thu lại, còn bản thân thì ngậm miếng bánh mì trong miệng, trong phút chốc biến mất khỏi đại sảnh.
Trong số người chơi, người lớn tuổi nhất tên là Lữ Hoán, đã năm mươi tuổi. Nhưng giá trị võ lực của hắn vẫn còn rất cao, không ai dám khinh thường.
“Đêm nay mọi người nên tụ họp cùng một chỗ với nhau.” Lữ Hoán mở miệng đề nghị.
Không ai từ chối. Ban đêm nguy hiểm lớn, bọn họ tạm thời trả không nổi tiền phòng, tụ họp cùng một chỗ sẽ tăng thêm khả năng sống sót.
Đang nói chuyện, đèn thủy tinh bỗng vụt tắt, chỉ còn mấy ngọn đèn nhỏ ảm đạm cách nhau vài mét trên hành lang. Trong đại sảnh lạnh lẽo, mọi người tạm thời nghỉ ngơi tại hành lang, ít nhất chỗ này còn được trải thảm dày, ngăn cách hơi lạnh từ sàn nhà.
Trong phó bản chỗ tốt của huy hiệu phát huy tác dụng rất lớn, nhìn qua liền biết rõ tên của nhau. Cho nên bọn họ căn bản không nói chuyện với nhau, đều tự tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian ban đêm đặc biệt gian nan, không biết qua bao lâu, rốt cuộc có người chịu không nổi, hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”
Đồng hồ không mang được vào trò chơi, xung quanh cũng không có đồng hồ treo tường, Chu Diễm Diễm trả lời hắn: “Có lẽ đã qua bốn tiếng rồi.”
Thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, Chu Diễm Diễm lãnh đạm nói: “Tôi vẫn luôn tính giờ.”
“Bốn tiếng sao...” Diêu Tri đứng lên, đi đến trước một bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sắc trời không có bất kỳ dấu hiệu sáng lên nào.
Chu Diễm Diễm: “Có thể có phó bản ban ngày hoặc ban đêm kéo dài hai mươi tiếng.”
Ngồi bên cạnh cô ta là Hầu Khả Vi mấp máy miệng: “Có lẽ không đến mức xui xẻo như vậy đi?”
Chu Diễm Diễm quay đầu, cô ta chưa bao giờ gửi gắm hy vọng vào sự nhân từ của phó bản.
“Có đồ vật gì đó đang tiến đến gần.” Tô Nhĩ đột nhiên nói.
Trong hành lang yên tĩnh, ít nhất trước mắt không nhìn thấy gì cả. Lữ Hoán và Chu Diễm Diễm trước tiên đứng lên, chuẩn bị đổi vị trí.
Tuy rằng không cảm giác được dị thường, nhưng cẩn thận thì cũng không thừa.
Tô Nhĩ kỳ thật cũng không quá chắc chắn, chẳng qua là cảm thấy có chút lạnh, dựa theo kinh nghiệm ở hai phó bản trước, mỗi khi cậu có cảm giác này, chẳng bao lâu nữa sẽ đụng phải quỷ.
Giống như động vật di cư, một người đứng lên, toàn bộ đều đứng lên theo.
Diêu Tri ban đầu đi ở sau cùng đột nhiên quát lên 'Chạy mau,' tăng tốc chạy nước rút 100 mét kéo Tô Nhĩ chạy về phía trước.
Lữ Hoán quay đầu lại nhìn thoáng qua, chửi một câu, em bé quỷ cách bọn họ chỉ có hơn mười mét, khóe miệng của nó kéo rộng ra, vừa mới trong nháy mắt liền như bị đào ra một cái hang, phía dưới mũi tất cả đều là lỗ đen.
Nhưng mà nó không có đuổi theo, mà là leo trên vai của một vị đầu bếp vừa đi tới, người sau tay cầm theo con dao phay, một phát phi dao đến hơn mấy mét, vẻ mặt tràn đầy oán độc nhìn chăm chú vào người chơi chất vấn: “Vì sao?”
Đầu bếp cực kỳ không vui: “Vì sao không ăn cơm tôi làm?”
“Đừng chạy tản ra.” Dừng ở chỗ ngã ba, Chu Diễm Diễm thấp giọng nhắc nhở.
Lúc này, tách nhau ra chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Giá trị võ lực của người chơi đều ổn, sức chịu đựng với tốc độ chạy bộ không có cái nào kém cả, Tô Nhĩ hơn ở chỗ trẻ tuổi, mặc dù võ lực giá trị không bằng những người khác, có Diêu Tri lôi kéo, nên cũng không bị tụt xuống dưới.
Ước chừng sau khi chạy hơn 10', có người quay đầu lại nhìn một cái: “Hình như an toàn rồi.”
Mọi người dừng bước lại, dựa vào tường liên tục thở hổn hển.
Tô Nhĩ nói cảm ơn với Diêu Tri, người sau biểu lộ nghiêm túc: “Không có tiền ăn cơm, thời gian buổi tối cũng không bình thường, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ tiêu hao hết thể lực.”
Nữ sinh cạnh Chu Diễm Diễm nhẹ giọng mở miệng: “Thừa dịp còn có khí lực, không bằng đi hoàn thành nhiệm vụ trước?”
“Bỏ cái ý nghĩ đó đi thôi.” Lữ Hoán nói: “Tôi xem nhiệm vụ, đơn giản nhất là giúp đỡ Triệu đại gia đào hầm trong hoa viên, tiền thưởng còn chưa đủ ăn bữa cơm no.”
Chu Diễm Diễm nghiêm mặt nói: “Cơm không ăn có thể kiên trì, không uống nước thì phiền toái hơn.”
Tô Nhĩ không lên tiếng, cách đó không xa lại truyền tới âm thanh, đoán trước qua không lâu, bọn họ còn phải chạy trốn để thoát chết.
Hầu Khả Vi đột nhiên nhìn về phía góc tường: “Lúc nào tìm Cẩu Bảo Bồ làm giao dịch cũng đều được sao?”
Thương gia Tiếu Kiểm mỉm cười gật đầu.
“Nếu trên đường vô tình gặp phải quỷ của hắn...”
Thương gia Tiếu Kiểm: “Tôi sẽ đưa các người qua, Cẩu Bảo Bồ là người trung gian tuyệt vời. Đối với giao dịch đồng đội, hắn còn cung cấp miễn phí trà bánh, chẳng qua nếu như không đưa ra được đồ vật làm cho hắn hài lòng...”
Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết.
Hầu Khả Vi nói với một người quen: “Chúng ta đi làm giao dịch.”
Người nọ sửng sốt: “Tôi không có gì có thể đổi được.”
“Tôi có,“ Hầu Khả Vi: “Có thể cho cậu mượn một cái.”
Hai người nhìn qua quan hệ không tệ, người nọ kích động ôm lấy cổ Hầu Khả Vi: “Ca, cậu đúng là tốt quá đi!”
Bọn hắn đi rồi, giữa người chơi lại lâm vào trầm mặc, Tô Nhĩ phát giác được có người đang dò xét mình, mỉm cười nhìn sang. Ánh mắt đụng phải nhau, dưới ánh mắt có chút né tránh của đối phương, nhìn chằm chằm vào, thẳng đến khi người đàn ông khó chịu, hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Tô Nhĩ rõ ràng người này đang đánh chủ ý lên mình, không có đáp lại, yên lặng ghi nhớ tên của hắn, dời tầm mắt.
Âm thanh phía xa càng ngày càng gần, đang lúc mọi người do dự có muốn chạy trốn lần nữa hay không, đã thấy một bóng người quen thuộc đi tới.
“Hầu Khả Vi?” Chu Diễm Diễm lui về phía sau một bước, bảo trì khoảng cách an toàn.
Trên tay áo của Hầu Khả Vi còn dính máu, tay trái thì cầm một thẻ ra vào.
“Bạn của anh đâu?” Chu Diễm Diễm hỏi.
Hầu Khả Vi không có trả lời, người chủ trì cười mỉm mở miệng: “Bị hắn giết rồi.”
Hầu Khả Vi hướng ánh mắt phẫn nộ về phía người chủ trì, nhưng nhìn thấy ánh mắt của thương gia Tiếu Kiểm rất nhanh lại sợ hãi, cắn răng nói: “Nội dung giao dịch sẽ bị lộ ra?”
“Tất nhiên rồi, phó bản đang cải tiến mà.” Người chủ trì đương nhiên gật đầu: “Dù sao cũng là phó bản phúc lợi, đưa cho mọi người một cái để tham khảo.”
Nghiêng người, mặt hướng về phía mọi người: “Người chơi thông minh này lựa chọn giết đồng đội, phải biết rằng bán đồng đội cũng là một loại giao dịch.”
Tô Nhĩ: “Giữa người chơi cấm giết hại lẫn nhau.”
Thương gia Tiếu Kiểm đến sát gần ngửi ngửi: “Vẫn còn mùi của đồ có giá trị, xem ra cậu vẫn chưa bị người khác cướp.”
Tô Nhĩ mắt nhìn Tiếu Kiểm thương gia: “May mắn thôi.”
Cùng lúc đó, giọng nói của thương gia Tiếu Kiểm đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “Tôi nhấn mạnh lần cuối, Cẩu Bảo Bồ là người trung gian tuyệt vời! Miễn là các người giao dịch đồ vật có giá trị, hắn đều có thể chấp nhận.”
Diêu Tri nói khẽ với Tô Nhĩ: “Phó bản phúc lợi sợ là không bị một vài điều kiện hạn chế.”
“Đúng vậy!” Giọng nói nhẹ nhàng của thương gia Tiếu Kiểm nghe được rõ ràng: “Hầu tiên sinh dùng dao, đâm bị thương đồng đội, hoan nghênh mọi người noi theo. Nhưng nói rõ trước, chỉ có lúc đang giao dịch với Cẩu Bảo Bồ, mọi người mới có thể không bị một phần quy tắc hạn chế.”
Người chủ trì cười tủm tỉm đưa Hầu Khả Vi đến gian phòng hắn có thể vào ở, xoay người: “Chúc ngài buổi tối vui vẻ.”
Thấy thế, Tô Nhĩ ánh mắt lóe lên: “Có thể lại tiến vào phó bản lần nữa sao?”
Diêu Tri lắc đầu: “Đã từng có người thống kê qua nội dung phương pháp qua cửa phó bản, cuối cùng phát hiện chỉ là phí công tốn sức.”
Chu Diễm Diễm đồng dạng nói: “Trò chơi không có khả năng xuất hiện bug như vậy, làm cho người chơi khác nhau lặp lại trải nghiệm.”
Tô Nhĩ nhíu mày: “Hầu Khả Vi nhìn không giống như lần đầu tiến vào phó bản này.”
Trả lời cậu đúng là thương gia Tiếu Kiểm, ngữ khí đối phương mang theo ý cưng chiều, nhưng ánh mắt lại tràn đầy ác ý: “Phó bản phúc lợi thì không giống, đủ may mắn nói không chừng có thể gặp lại nhiều lần.”
Nói xong khoa trương 'Ôi!!!' một tiếng: “Nhìn kìa, các người hình như lại có thêm phiền phức rồi.”
Trong khe hở trần nhà chảy ra lớp da trong suốt như sứa, tiếng nước tí tách truyền đến, nước thấm xuống mang theo mùi tanh hôi, thảm cũng trở nên dinh dính khó ngửi.
Thương gia Tiếu Kiểm lui trở về góc tường chuẩn bị một lần nữa xem cuộc vui.
Tô Nhĩ đột nhiên nói: “Tôi muốn làm giao dịch.”
Diêu Tri giữ chặt cậu: “Đừng kích động.”
Tô Nhĩ nói khẽ: “Tôi hiểu rõ mà.”
Tiếu Kiểm Thương gia cũng không cho cậu cơ hội đổi ý, trực tiếp đưa Tô Nhĩ tới chỗ của Cẩu Bảo Bồ.
Có hắn ở đây, một đường quả nhiên an toàn không trở ngại, cho dù đến góc rẽ gặp phải đầu bếp cầm dao, đều làm như không thấy bọn họ.
Cửa vừa mở ra, Cẩu Bảo Bồ chủ động đứng lên, lộ ra nụ cười đầy nhiệt tình: “Chào mừng khách nhân tôn quý của tôi, mời ngồi.”
Tô Nhĩ ngồi xuống đối diện hắn.
Cẩu Bảo Bồ tự mình rót tách trà nóng, Tô Nhĩ thổi thổi, nhấp một ngụm, rồi bóc kẹo ra cho vào miệng.
Người chủ trì sẽ không nói dối về quy tắc, hắn nếu như nói những thứ kia ăn được, vậy thì chắc chắn có thể ăn.
Cẩu Bảo Bồ ngầm thừa nhận hành vi của cậu, thân thiết hỏi: “Khách nhân chuẩn bị giao dịch cái gì vậy?”
Tô Nhĩ hỏi lại: “Chỉ cần có giá trị, cái gì cũng có thể sao?”
Cẩu Bảo Bồ gật đầu: “Nhưng một khi bị phán định là không có giá trị, cậu phải để mạng lại đền bù tổn thất.”
Tô Nhĩ lấy ra một tờ giấy đặt trên mặt bàn.
Cẩu Bảo Bồ: “Đây là cái gì?”
Tô Nhĩ: “Hôn khế.”
Ban đầu ở phó bản trước định đốt cái này với thiếp canh, kết quả Quỷ Vương đến sớm hơn dự kiến, cậu liền đem thứ đó kẹp vào trong sách tuyên truyền.
Đã được bổ sung đường, Tô Nhĩ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nói tiếp: “Người chồng đã khuất của tôi là Quỷ Vương, có thể có giá đấy.”
Cẩu Bảo Bồ xoay hạt châu trên cổ tay: “... Hắn là hắn, cậu là cậu.”
Tô Nhĩ: “Tài sản vợ chồng là của chung, tôi làm chủ, đem một nửa tài sản của hắn đều cho ông.” Trong lúc đó không quên để lại ngày sinh tháng đẻ của Quỷ Vương: “Lúc trước minh hôn là mẹ hắn làm chủ, bà ta hiện tại có lẽ đã bị trả thù nên bị giết hại rồi. Với tư cách là người có hôn ước, bà ta chết đi, tôi có quyền xử lý hậu sự của Quỷ Vương.”
Nghe ngữ khí cây ngay không sợ chết đứng, mí mắt Cẩu Bảo Bồ run lên.
“Người quang minh chính đại không nói nói chuyện mờ ám,“ Tô Nhĩ chân thành nói: “Trước mắt ngay cả tiền ăn cơm tôi cũng không đủ, muốn đem người chồng đã khuất này bán đi lấy tiền trợ cấp gia đình. Ông thấy được không?”
“...”
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Bán đi tình yêu của em.*
Quỷ Vương: Anh sẽ phải gánh khoản nợ lương tâm.*
Tô Nhĩ & Quỷ Vương (song ca): Dù có trả giá nhiều tình cảm hơn nữa cũng không thể mua lại được!*
Cẩu Bảo Bồ:...
Chương này khuyến cáo mọi người nên vừa xem vừa nghe bài hát 《mua bán tình yêu》.
*lời bài hát trong bài '爱情买卖/mua bán tình yêu' – Mộ Dung Hiểu Hiểu.
*****
Editor: Mình có gắn link ở phần đầu đó, mọi người có thể nghe nếu muốn.