Bảy Ngày Cho Mãi Mãi

Chương 5: Chương 5




Marhilde nhìn ra cửa sổ và lập tức nói với Zofia:

_ Chị cứ đứng đó!

_ Sao thế? Zofia hỏi, vẻ ngạc nhiên.

_ Vì hai phút nữa chị lại phải đứng lên thôi_ Marhilde nói mà vẫn không rời mắt.

_ Có chuyện gì thế?

_ Không thể tin là anh ta vẫn tiếp tục như cũ_ Marhilde cười khẩy.

Zofia mở mắt to và lùi lại một bước.

_ Anh ta ở dưới ư?

_ Trông anh ta thật điển trai, giá như đó là anh em sinh đôi của anh ta, thì ít nhất cũng có một anh chàng dành cho em. Anh ta đang chờ chị đấy, ngồi trên mũi xe, tay ôm trọn một bó hoa. Thôi chị đi đi, xuống nhà đi_ Mardilhe vừa nói đến đó thì trong phòng chỉ còn lại có mình cô.

Zofia đứng trên vỉa hè. Lucas đứng dậy, chìa hai bàn tay chắp lại nắm chặt một bông súng màu đỏ thẫm được cắm thẳng đứng ngạo nghễ trong một chiếc bình bằng đất nung.

_ Tôi vẫn chưa biết cô thích hoa gì, song ít nhất loại hoa này có thể khiến cô nói chuyện với tôi.

Zofia nhìn hắn không nói gì, hắn tiến về phía cô.

_ Tôi xin cô ít nhất cũng để cho tôi có cơ hội để giải thích.

_ Giải thích việc gì? Cô nói_ Chẳng còn gì để giải thích nữa cả.

Cô quay lưng đi vào nhà, dừng lại ở chính giữa sảnh rồi quay người, đi ra bước tời gần hắn không nói một lời, giật lấy bông hoa súng rồi lại đi vào nhà. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cô. Bà Reine chặn đường cô ở chân cầu thang và thu mất bông hoa.

_ Để nó cho bác. Cháu có 3 phút để lên chuẩn bị. Cứ đỏng đảnh và làm cao như thế rất nữ tính, nhưng cháu cũng đừng quên rằng đối lập với tất cả là chẳng có gì! Mà chẳng có gì thì chẳng phải là cái gì to tát....... thôi nào, đi đi!

Zofia định giải thích nhưng bà Reine đã chống hai tay lên nạnh và nói bằng giọng ra lệnh:

_ Không "nhưng" gì cả!

Vừa bước vào căn hộ, Zofia đi ngay về phía tủ quần áo.

_ Em chẳng hiểu vì sao nhưng vừa nhìn thấy anh ta, em đã cảm thấy mình sẽ được một bữa dăm bông nghiền với bác Reine tối nay_ Marhilde vừa nói vừa chiêm ngưỡng Lucas qua cửa sổ.

_ Thôi được rồi! Zofia vặc lại vẻ bực bội.

_ Được lắm! Còn chị thì thế nào?

_ Đừng có khiêu khích chị, Marhilde, bây giờ không phải lúc đâu.

_ Chị mà nói thế, chị yêu quí ạh, thì em lại có cảm giác chị đang tự khiêu khích bản thân đấy.

Zofia nhấc chiếc áo mưa ra khỏi cây mắc áo và bước ra cửa mà không trả lời cô bạn đang nói với theo bằng giọng thẳng tuột:

_ Các câu chuyện tình bao giờ cũng kết thúc có hậu! ... trừ với em.

- Hãy thôi ngay những lời nhận xét của em đi, có được không, thậm chí em còn chẳng ý thức được mình đang nói gì nữa, - Zofia đáp

- Nếu chị mà biết anh chàng người yêu cũ của em, thì chị đã hình dung ra được thế nào la địa ngục! Thôi, chúc chị một buổi tối vui vẻ.

Bà Reine đã đặt bông hoa súng lên một chiếc kệ nhỏ . Bà chăm chú ngắm nhìn bông hoa và thì thầm : "Cuối cùng thì cũng tốt đẹp ! " Liếc nhìn mình trong tấm gương treo trên lò sưởi, bà vội vã sửa lại mái tóc màu bạc rồi nhẹ nhàng bước tới cửa ra vào. Bà thò đầu qua khung cửa và thì thầm nói với Lucas lúc này đang đi đi lại lại trên vỉa hè : " Cô ấy xuống ngay đấy ! " Bà vội vàng quay vào nhà khi nghe tiếng bước chân Zofia.

Zofia bước lại gần chiếc xe màu tím cà nơi Lucas đang đứng tựa vào.

- Sao anh lại đến đây ? Anh muốn gì ?

- Cơ hội thứ hai!

- Chẳng bao giờ có được cơ hội thứ hai để tạo ấn tượng đẹp đẽ ban đầu!

- Tối nay sẽ rất thuận tiện để tôi chứng tỏ cho cô thấy điều đó là sai.

- Vì sao?

- Vì thế.

- Câu trả lời hơi ngắn gọn đấy!

- Bởi vì tôi đã quay trở lại Sausalito chiều nay, - Lucas nói

Zofia nhìn hắn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hắn yếu đuối

- Tôi không muốn trời tối,- hắn nói tiếp - Không, phức tạp hơn cả thế. "Không muốn " lúc nào cũng là một phần con người tôi, điều kỳ lạ là lúc nãy tôi đã biết một điều hoàn toàn trái ngược, lần đầu tiên tôi thấy muốn

- Anh muốn gì?

- Muốn gặp cô, nghe giọng cô, nói chuyện với cô.

- Rồi còn gì nữa đây ! Muốn tôi tìm ra lý do để tin lời anh à ?

- Hay để tôi đưa cô đi, đừng từ chối bữa ăn tối nay.

- Tôi chẳng thấy đói nữa - Cô vừa nói vừa nhìn xuống.

- Cô chưa bao giờ thấy đói ! Đâu phải chỉ mình tôi không nói ra tất cả ...

Lucas mở cánh cửa xe ra và mỉm cười.

- ....Tôi biết cô là ai.

Zofia nhìn hắn rồi bước lên xe.

Mathilde buông vạt rèm để nó từ từ trượt xuống khung cửa. Cùng lúc đó, một tấm rèm cũng rơi xuống che cửa sổ tầng trệt.

Chiếc xe biến mất cuối con đường vắng vẻ. Dưới làn mưa thu nhè nhẹ, xe cứ chạy mà cả hai không nói với nhau lời nào, Lucas lái xe rất chậm, Zofia nhìn ra bên ngoài, tìm kiếm trên bầu trời câu trả lời cho những câu hỏi mà cô đang tự đặt ra cho mình.

- Anh biết từ khi nào ? - Cô hỏi.

- Vài ngày rồi - Lucas trả lời vẻ lúng túng và xoa cằm.

- Càng lúc càng khá hơn rồi đấy ! Vậy mà suốt thời gian đó anh chẳng nói năng gì !

- Cô cũng vậy, cô có nói gì đâu.

- Tôi không biết nói dối !

- Còn tôi, tôi chẳng được lập trình để nói ra sự thật !

- Vậy thì làm thế nào để khỏi nghĩ rằng anh đã dàn xếp , rằng anh đã điều khiển tôi ngay từ đầu ?

- Nếu thế thì cô tự đánh giá thấp mình rồi. Và rồi điều ngược lại cũng có thể lắm chứ, tất cả mọi cái đều trái ngược nhau đều có thể tồn tại được ! Tình cảnh hiện nay dường như chứng tỏ là tôi đúng.

- Tình cảnh gì ?

- Tất cả sự êm dịu bao trùm và lạ lẫm này. Cô, tôi trong chiếc xe này không biết đi về đâu.

- Anh muốn gì ? - Zofia hỏi, hướng cái nhìn trống rỗng về phía những người bộ hành đang ráo bước trên vỉa hè ẩm ướt.

- Tôi hoàn toàn không biết gì hết . Ở bên cô thôi.

- Anh thôi đi !

Lucas phanh thắng gấp và chiếc xe trượt đi trên mặt đường ướt át để rồi kết thúc dưới chân cột đèn giao thông.

- Suốt cả đêm tôi đã nhớ tới cô, rồi suốt cả ban ngày nữa. Tôi đã đi bộ tới tận Sausalito, đau khổ vì cô , sông cả ở nơi đó tôi cũng thấy nhớ cô vô cùng ; tôi thấy thiếu cô và cảm giác đó thật êm dịu

- Anh đâu có biết ý nghĩa của những từ này.

- Tôi chỉ biết được những từ trái nghĩa với chúng.

- Anh đừng có tán tỉnh tôi nữa !

- Tôi luôn mơ ước cuối cùng chúng ta có thể xưng hô thân mật hơn !

Zofia không trả lời. Đèn chuyển sang màu vàng rồi màu xanh, rồi lại vàng rồi sang đỏ. Những cần gạt quét đi làn nước mưa, tạo nhịp cho sự yên lặng.

- Hơn nữa, tôi không tán tỉnh cô ! - Lucas nói.

- Tôi không hề nói anh tán tỉnh dở tệ - Zofia vừa nói vừa thẳng thắn lắc đầu - Tôi chỉ nói là anh đang tán tỉnh, điều đó khác hẳn !

- Và tôi có thể tiếp tục chứ ? - Lucas hỏi.

- Chúng ta đang bị tấn công bởi những tín hiệu đèn pha đấy.

- Họ phải đợi thôi, đèn đang đỏ !

- Phải, nhưng đã lần thứ ba rồi !

- Tôi chẳng hiểu điều gì đang đến với mình, hơn nữa, tôi chẳng còn hiểu gì nhiều, nhưng tôi biết tôi cảm thấy dễ chịu khi ở bên cô và ngay cả khi những lời này cũng chẳng hề nằm trong vốn từ vựng của tôi.

- Giờ còn hơi sớm để nói điều này.

- Vậy là lại phải có những lúc để nói ra sự thực hay sao ?

- Phải, có đấy !

- Vậy thì đúng là tôi cần được giúp đỡ, làm người trung thực hóa ra còn phức tạp hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ !

- Phải, sống thẳng thắn rất khó, Lucas ạ, khó hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, lắm khi cũng bạc bẽo và bất công, song nếu không sống như vậy thì cũng giống như người nhìn thấy mà cứ giả vờ mù. Tất cả những điều này quá phức tạp để giải thích với anh. Hai chúng ta rất khác nhau, thật sự là quá khác biệt.

- Bù trừ cho nhau - hắn nói, đầy hy vọng - điều này thì tôi đồng tình với cô !

- Không, thực sự khác nhau !

- Những lời này thoát ra từ miệng cô sao...Tôi cứ tưởng...

- Giờ thì anh còn tưởng gì ?

- Đừng khó chịu với tôi, dù sao tôi cũng nghĩ rằng sự khác biệt... nhưng hẳn là tôi đã nhầm, hay đúng hơn là tôi có lý, điều đáng tiếc một cách ngược đời.

Lucas bước ra khỏi xe, để cửa xe mở. Tiếng còi xe náo động hẳn lên khi Zofia chạy theo hắn dưới trời mưa. Cô gọi hắn, nhưng hắn không nghe thấy, trời bắt đầu mưa to gấp đôi. Cuối cùng cô cũng đuổi kịp và túm lấy cánh tay hắn, hắn quay người lại và đứng đối diện với cô. Những sợi tóc của Zofia dính bết trên khuôn mặt cô, hắn nhẹ nhàng gạt một lọn tóc bướng bỉnh vướng trên môi cô, cô đẩy hắn ra.

- Thế giới của chúng ta chẳng có gì chung, niềm tin của chúng ta hoàn toàn xa lạ với nhau, niềm hy vọng của chúng ta cũng trái ngược nhau, văn hóa của chúng ta lại cách biệt biết nhường nào...anh muốn chúng ta sẽ đi tới đâu nếu tất cả đều đặt chúng ta vào thế đối lập ?

- Cô đang sợ ! - Hắn nói - Đúng vậy, cô đang sợ chết khiếp. Chống lại những trật tự đã được định sẵn, chính cô mới là người từ chối không muốn nhìn, vậy mà cô còn nói tới sự mù quáng và thành thực. Suốt cả ngày cô cứ dạy đời toàn những điều tốt đẹp, song không đi kèm hành động thì cả những lời tuyên thệ cũng chẳng đáng giá chút nào. Đừng có phán xét tôi, phải, tôi là người đối lập với cô, là điều trái ngược, là sự khác biệt, song tôi cũng chính là người giống cô, là nữa kia của cô. Tôi không biết phải mô tả với cô thế nào về cảm giác của tôi bởi lẽ tôi chẳng biết tới những từ ngữ có thể lột tả những gì đã ám ảnh tôi từ hai ngày nay, đến mức tôi đã để cho mình tin rằng tất cả đều có thể thay đổi, thế giới của tôi, như cô đã nói, của cô, của họ. Tôi mặc kệ tất cả những cuộc chiến mà tôi đã theo đuổi, tôi bỏ mặc những đêm đen tối và những ngày Chủ nhật của tôi, tôi là một người bất tử lần đầu tiên có cảm giác muốn được sống. Chúng ta có thể học hỏi lẫn nhau, khám phá nhau và cuối cùng sẽ trở thành giống nhau... theo thời gian.

Zofia đặt một ngón tay lên môi hắn để cắt lời.

- Thời gian hai ngày ư ?

- ...Và ba đêm ! Nhưng thời gian đó còn đáng giá hơn một phần sự vĩnh cửu của tôi, - Lucas tiếp lời

- Anh lại bắt đầu rồi đấy !

Một tiếng sấm nổ vang trên bầu trời, con mưa đang trở thành một cơn bão đe dọa. Hắn ngẩng đầu lên và nhìn bầu trời tối đen hơn bao giờ hết.

- Khẩn trương lên - hắn nói bằng giọng quả quyết - Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, tôi có một linh cảm rất xấu.

Không chậm trễ, hắn kéo Zofia đi. Ngay khi các cánh cửa đóng sập lại, hắn vượt đèn đỏ, bỏ mặc những người lái xe đang đậu dính sát sau đuôi xe của hắn. Hắn đang lái thật mạnh sang trái và chạy khỏi những ánh mắt tò mò bằng cách lao thẳng vòa đường hầm chạy xuyên ngọn đồi. Con đường ngầm vắng tanh, Lucas tăng tốc lao vào đoạn đường dài thẳng tắp phía bên phải dẫn tới các khu Chinatown. Những bóng đèn neon trôi qua phía trên tấm kính chắn gió, rọi sáng phía trong xe bằng những tia sáng trắng loang loáng. Những thanh gạt nước dừng lại bất động.

- Rất có thể là bị chập điện - Lucas nói đúng vào lúc các bóng đèn pha đồng loạt nổ tung.

- Chập điện ! - Zofia vặn lại - Phanh lại đi, chúng ta gần như không nhìn thấy gì nữa rồi.

- Tôi cũng muốn lắm chứ -Lucas vừa đáp vừa nhấn chân lên bàn đạp lúc này chẳng còn lại chút lực cản nào nữa.

Hắn nhấc chân lên khỏi bàn đạp tăng tốc nhưng một khi đã lao đi với tốc độ này, chiếc xe sẽ chẳng bao giờ dừng lại trước khi đường hầm kết thúc tại một ngã có năm đại lộ giao nhau. Đối với hắn thì sẽ chẳng có hậu quả gì, hắn là người không thể bị đánh gục, nhưng hắn quay đầu lại và nhìn Zofia. Chỉ trong một phần giây đồng hồ, hắn siết chặt tay lái và hét lên :

- Cô bám chắc vào nhé !

Vẻ tự tin, hắn ngoặt tay lái để chiếc xe ép sát vào rãnh trượt nằm dọc bờ tường lát gạch vuông, từng chum tia sáng lóe lên liếm vào lớp cửa kính. Hai tiếng nổ rất to vang lên : các bánh trước của xe vừa vỡ tung. Chiếc xe trật khỏi đường rãnh vài lần cho tới khi trượt xoay ngang thân. Gầm xe đập vào thanh chắn an toàn và trục xe nảy lên khiến chiếc xe lộn nhào vài vòng. Giờ thì chiếc Buick đã bị lật sấp và trượt thẳng về phía lối ra của đường ngầm mà không gì có thể ngăn cản nổi. Zofia bám thật chắc và chiếc xe cuối cùng cũng đã dừng lại khi chỉ còn cách ngã năm vài mét. Mặc dù đang bị chúc đầu xuống đất song chỉ cần liếc nhìn Zofia la Lucas biết cô vẫn không hề hấn gì.

- Cô không việc gì chứ ? - Hắn hỏi cô.

- Anh cứ nói đùa ! - Cô vừa nói vừa phủi bụi.

- Cái này người ta vẫn thường gọi là phản ứng dây chuyền ! -Zofia vừa nói vừa vặn vẹo người để thoát khỏi sự khó chịu vì tư thế hiện tại.

- Có thể lắm, giờ thì hãy ra khỏi đây ngay trước khi mắc xích tiếp theo lại rơi xuống đầu chúng ta. - Lucas vừa đáp vừa lấy chân đạp một cú thật mạnh vào cánh cửa.

Hắn đi vòng qua xác chiếc xe còn đang bốc khói để giúp Zofia chui ra. Ngay khi cô đứng lên được, hắn cầm lấy tay cô và kéo cô bỏ chạy. Cả hai lao hết tốc lực về phía trung tâm người hoa.

- Vì sao chúng ta phải chạy thế này ? - Zofia hỏi.

Lucas vẫn tiếp tục chạy mà không nói lời nào.

- Ít nhất tôi có thể rút tay lại được không ? - Cô hỏi và thở dốc.

Lucas buông tay , thả cô ra khỏi tầm ảnh hưởng của hắn. Hắn dừng lại bên rìa một con hẻm nhỏ nhập nhoạng được rọi sáng bởi một vài cột đèn mỏi mệt.

- Chúng ta vào đây thôi - Lucas nói ra và chỉ vào một tiệm ăn nhỏ,--ở đó chúng ta sẽ bị đỡ bị nhòm ngó hơn.

- Ai nhòm ngó cơ, xảy ra chuyện gì vậy ? Trông anh giống như một chú cáo nhớn nhác vì bị đàn chó săn truy đuổi.

- Chúng ta nhanh lên thôi !

Lucas mở cửa, Zofia không nhúc nhích phân nào, hắn quay lại để kéo cô vào bên trong nhưng cô chống đối.

- Bây giờ không phải lúc ! - Hắn vừa nói vừa kéo cánh tay cô.

Zofia lập tức vùng vẫy và đẩy hắn ra.

- Anh vừa làm chúng ta gặp tai nạn , anh lôi tôi vào một cuộc đua điên rồ trong khi chẳng có ai đuổi theo chúng ta, phổi của tôi như muốn nổ tung , vậy mà chẳng có lấy một lời giải thích...

- Đi theo tôi, chúng ta không có thời gian để tranh luận đâu.

- Tại sao tôi phải tin anh ?

Lucas lùi dần về phía cửa tiệm. Zofia quan sát hắn ta, cô ngập ngừng rồi cuối cùng cũng bám sát hắn. Gian phòng nhỏ xíu, chỉ kê vỏn vẹn tám bàn. Hắn chọn một bàn trong góc, kéo ghế cho cô rồi cũng ngồi xuống . Hắn không mở tấm thực đơn mà một người đàn ông luống tuổi trong trang phục truyền thống đưa cho mà nhãn hiệu yêu cầu., bằng tiếng quan thoại rất sõi, một món nước sắc chẳng hề có trong thực đơn. Người đàn ông nghiêng mình rồi biến vào bếp.

- Anh có thể giải thích cho tôi chuyện gì xảy ra không, Lucas, nếu không tôi sẽ đi đây !

- Tôi nghĩ tôi vừa mới nhận được lời cảnh cáo.

- Như vậy là không phải tai nạn sao ? Họ muốn cảnh cáo anh điều gì ?

- Vì cô !

- Nhưng tại sao ?

Lucas lấy hơi trước khi trả lời :

- VÌ HỌ ĐÃ DỰ TÍNH TẤT CẲ MỌI CHUYỆN, TRỪ VIỆC CHÚNG TA GẶP NHAU !

Zofia lấy một miếng snack tôm trong cái bát nhỏ bằng sứ xanh và chậm rãi nhai trước ánh mắt sững sờ của Lucas. Hắn rót chô cô một ly trà nóng bóng mà người đàn ông đứng tuổi vừa mới đặt lên bàn

- Tôi cũng muốn tin lời anh lắm, nhưng nếu đặt mình ở địa vị của tôi, anh sẽ làm gì ?

- Tôi sẽ đứng ngay dậy và rời khỏi chổ này...

- Anh lại bắt đầu rồi đấy !

- ...Và tốt nhất là đi theo lối cửa sau.

- Đó thực sự là điều anh muốn tôi làm ư ?

- Đúng thế ! Và không được quay lại nhìn vì bất cứ lý do nào, tôi đếm đến ba thì cô hãy đứng dậy và chúng ta chạy nhanh vào sau tấm màn che. Ngay bây giờ !

Hắn túm lấy cổ tay cô và kéo đi không hề nương nhẹ. Vội vã chạy băng qua gian bếp, hắn dùng vai huých mạnh để cánh cửa bật mở dẫn ra mảnh sân nhỏ. Để có được một lối đi, hắn xô một xe rác với những bánh xe gí ken két. Cuối cùng thì Zofia cũng hiểu : một bóng người hiện ra trong bóng tối. Trong ánh sáng lờ mờ phát ra từ một ngọn đèn lồng nhỏ còn có một vệt sáng lóe ra từ khẩu súng tự động đang chỉa về phía họ. Zofia chỉ có vài giây để thoáng liếc thấy họ đã bị bao quanh bởi ba bức tường , rồi năm tiếng súng nổ vang xé tan bầu không khí tĩnh lặng.

Lucas nhảy bổ tới để lấy thân mình che cho cô. Cô muốn đẩy hắn ra nhưng hắn ép sát cô vào tường

Phát đạn đầu tiên nảy thia lia trên đùi hắn; phát thứ hai sượt qua vùng xương chậu, hắn quỵ gối song lập tức đứng thẳng dậy; phát thứ ba bắn từng ra từ phía mạng sườn, vết thương gây bất ngờ; viên đạn thứ tư trúng giữa cột sống, hơi thở của hắn bị đứt đoạn và phải khó khăn lắm hắn mới có thể lấy lại hơi. Khi viên đạn thư năm bắn trúng người hắn, nó như một ngọn lửa đốt cháy da thịt, viên đạn thứ năm cũng là viên đạn đầu tiên xuyên qua người hắn....phía dưới vai trái.

Tên sát nhân lập tức bỏ chạy sau khi hoàn thành nhiệm vụ . Khi tiếng vang của những phát súng đã lắng xuống, chỉ còn tiếng thở của Zofia phá tan sự yên tĩnh. Cô đỡ hắn trong vòng tay , đầu Lucas tựa lên vai cô. Đôi mắt nhắm nghiền , dường như hắn vẫn đang cười với cô. Cô lay nhẹ thân hình bất động của hắn và thì thầm vào tai hắn :

- Lucas ?

Hắn không trả lời, cô lay hắn mạnh hơn một chút.

- Lucas , đừng có giả vờ ngốc nghếch, anh mở mắt ra đi !

Đôi mắt khép chặt, trông hắn như đang ngủ, yên bình như một đứa trẻ đang say giấc nồng. Nỗi sợ hãi dâng lên trong người, cô càng siết lấy hắn chặt hơn. Khi một giọt nước mắt chảy trên má cô, cô cảm thấy có một sức mạnh chưa từng có đang bóp nghẹt lấy trái tim mình . Cô như nấc lên.

- Điều này không thể xảy đến với chúng ta, chúng ta là những người...

- Đã chết rồi...không thể bị khuất phục...hay bất tử ? Phải ! Mỗi điều bất lợi đều có ưu thế riêng của nó , phải không ? -Hắn vừa nói vừa ngồi thẳng người dậy, vẻ gần như hoan hỉ.

Zofia nhìn hắn, không thể nào nắm bắt được cảm giác đang lan tỏa trong con người cô. Hắn từ từ đưa mặt ghé sát khuôn mặt cô, cô từ chối, cho tới khi đôi môi Lucas lướt nhẹ trên môi cô với một nụ hôn phảng phất như có mùi vị thuốc phiện . Cô lùi lại và nhìn vào lòng bàn tay hắn đang nhuốm màu đỏ của máu.

- Sao anh lại chảy máu thế kia ?

Lucas nhìn theo dòng máu đỏ đang chảy dọc theo cánh tay.

- Tuyệt đối không thể thế được, ngay cả điều này cũng không hề được tính trước ! - hắn nói.

...Rồi hắn xỉu đi.

Cô đỡ lấy và ôm trọn hắn trong vòng tay.

- Chuyện gì đang xảy ra với chúng ta đây ? -Lucas hỏi khi hồi tỉnh lại.

- Về phần em thì hơi phức tạp ! Còn về phần anh, em nghĩ một viên đạn đã xuyên qua vai anh.

- Nó làm anh đau quá !

- Điều này có thể khiến anh thấy vô lý, nhưng nó rất bình thường, anh cần phải được đưa tới bệnh viện.

- Không bao giờ !

- Lucas, em chẳng biết một chút gì về y học của quỷ giới, song hình như anh đang chảy máu và mất máu dần.

- Anh biết có một người ở đầu kia thành phố có thể khâu vết thương này lại để chờ nó thành sẹo,- hắn vừa nói vừa chùi lên miệng vết thương.

- Em cũng biết một người, và anh sẽ đi theo em không tranh cãi gì cả bởi vì tối nay như thế đã là quá nhiều biến động rồi. Em nghĩ em xúc động như thế là đã quá đủ.

Cô đỡ hắn dậy và dìu hắn đi trong hẻm. Đến đầu đường, cô nhìn xác của tên vừa tấn công họ đang nằm bất động cạnh một đống rác. Zofia nhìn Lucas vẻ ngạc nhiên.

- Tối thiểu anh cũng phải có chút tự ái chứ ! -Hắn nói khi đi ngang qua đó.

Họ vẫy một chiếc taxi, sáu phút sau nó đã thả họ xuống trước nhà cô. Cô dìu hắn tới bậc thềm và ra hiệu cho hắn đừng gây tiếng động. Cô thận trọng mở cửa và họ lên thang gác bằng những bước nhẹ nhàng. Khi họ lên tới tầng trên, cánh cửa phòng bà Reine lặng lẽ khép lại.

Ngồi co rúm sau bàn làm việc, Blaise tắt màn hình theo dõi. Hai bàn tay gã nhốp nháp, mồ hôi nhỏ giọt trên trán. Khi điện thoại đổ chuông, gã nhấc máy và nghe tiếng Lucifer, với giọng khiếm nhã,triệu gã tới một buổi họp nhằm giải quyết khủng hoảng được ấn định vào lúc màn đêm phương đông vừa buông xuống.

- Tốt nhất là ngươi hãy đến đúng giờ cùng với những giải pháp và định nghĩa lại cái gọi là "tất cả đã được tính trước ! " , --Chủ tịch kết thúc khi gác máy một cách thô bạo.

Gã đưa hai tay ôm lấy đầu. Toàn thân run rẩy, gã đặt ống nghe xuống, nó trượt khỏi mấy ngón tay của gã.

Micheal nhìn màn hình treo trên bức tường trước mặt ông. Ông nhấc ống nghe điện thoại và bấm số gọi đường dây trực tiếp tới Houston. Đường dây được đặt ở chế độ trả lời tự động. Ông nhún vai và nhìn đồng hồ ; ở Guyanne, tên lửa Arianne V sẽ rời khỏi bệ phóng trong mười phút nữa.

Sau khi đặt Lucas vào giường mình , kê vai hắn lên hai chiếc gối thật to, Zofia đi vào góc tủ treo quần áo. Cô lấy hộp đựng đồ khâu đặt trên giá cao, lấy một chai cồn từ tủ thuốc trong buồng tắm ra và quay trở lại phòng ngủ. Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, mở nắp chai và nhúng sợi chỉ khâu vào dung dịch sát trùng. Rồi cô tìm cách xỏ sợi chỉ qua lỗ kim.

- Trông em cứ như sắp sát sinh tới nơi, - Lucas mỉm cười ranh mãnh ! - Em phát run lên rồi kìa !

- Không hề ! - Cô đáp vẻ đắc thắng, khi sợi chỉ cuối cùng cũng xuyên qua được lỗ kim.

Lucas cầm lấy bàn tay Zofia và đẩy nhẹ ra xa. Hắn vuốt má cô và kéo về phía mình.

- Anh sợ rằng sự có mặt của anh sẽ làm liên lụy tới em.

- Em phải thừa nhận những buổi tối ở cạnh anh bao giờ cũng đầy rẫy những bất ngờ.

- Ông chủ của anh không làm điều gì ngẫu nhiên đâu.

- Vậy tại sao lão lại cho người bắn anh ?

- Đó là để thử thách anh và rồi rút ra cùng một kết luận với em, anh nghĩ vậy. Lẽ ra anh không bao giờ có thể bị thương. Anh đã đánh mất một số quyền năng của mình khi tiếp xúc với em, và anh gần như mong chơ điều ngược lại cũng thành sự thật.

- Anh định làm gì bây giờ ?

- Ông ta sẽ không dám tấn công em. Có điều sự bất khả xâm phạm của em giờ còn phải xem xét lại

Zofia nhìn vào sâu thẳm trong mắt Lucas.

- Đó không phải là điều em đang muốn hỏi, chúng ta sẽ làm gì trong hai ngày tới ?

Hắn dùng đầu ngón tay lướt nhẹ trên môi cô, cô để yên.

- Anh đang nghĩ gì vậy ? - Cô hỏi, hơi luống cuống khi tiếp tục mũi khâu.

- Ngày bức tường Berlin sụp đổ, những người đàn ông và đàn bà đã phát hiện ra các đường phố của họ đều giống nhau. Mỗi bên đường đều có những ngôi nhà chọc lên, có xe ô tô chạy, có những cột điện chiếu sáng ban đêm. Hạnh phúc và đau khổ không thể ở cạnh nhau, song những đứa trẻ ở cả bên Tây và bên Đông đều nhận ra rằng phía bên kia chẳng có gì giống với những điều người ta vẫn thường kể chúng nghe.

- Sao anh lại nhắc lại chuyện đó ?

- Vì anh đang nghe tiếng đàn Violon-xen của Rostropovitch !

- Bản nhạc nào ? -Cô vừa hỏi vừa hoàn thành mũi khâu thứ ba.

- Đây là lần đầu tiên anh nghe bản nhạc này ! Ái, em làm đau anh đấy.

Zofia ghé sát người Lucas để dùng răng cắn đứt sợi chỉ. Cô tựa đầu mình vào ngực hắn và lần này cứ để mặc mình nằm yên như vậy. Sự yên lặng như gắn họ lại với nhau. Lucas luồn những ngón tay gân guốc của mình vào mái tóc của Zofia , nhẹ nhàng vỗ về mái đầu cô bằng sự vuốt ve. Cô rùng mình

- Hai ngày thật ngắn quá !

- Phải, - hắn thì thào.

- Rồi chúng ta sẽ bị chia cắt. Đó là điều không thể tránh khỏi.

Và rồi, lần đầu tiên trong đời, cả Zofia lẫn Lucas đều e sợ sự vĩnh viễn.

- Liệu chúng ta có thể thương lượng với lão cho anh đi cùng em hay không ? - Zofia rụt rè hỏi.

- Chẳng ai dám thương lượng với Chủ tịch bao giờ, nhất là một người còn dám làm trái ý ông ta và hơn nữa anh cũng sợ rằng việc đặt chân vào thế giới của em hoàn toàn nằm ngoài khả năng của anh.

- Song trước kia, đã từng có những điểm mà ở đó có thể đi từ Đông sang Tây, chẳng phải vậy sao ? - Cô vừa nói vừa đưa mũi kim lại gần miệng vết thương.

Lucas nhăn mặt và buột ra một tiếng kêu.

- Chà có vậy mà anh đã kêu đau, em mới chỉ chạm khẽ vào anh thôi mà ! Em còn phải khâu thêm vài mũi nữa cơ !

Cánh cửa đột ngột bật mở và Mathilde hiện ra, tì người lên cây chổi được dùng làm gậy chống.

- Em chẳng có lỗi gì trong việc tường nhà chị chỉ được bọc bằng giấy bồi,--Cô vừa nói vừa tập tễnh đi về phía họ.

Cô ngồi xuống chân giường :

- Đưa cây kim đó cho em, -cô nói với Zofia giọng gần như ra lệnh, - còn anh , hãy xích lại gần đây, - cô ra lệnh cho Lucas - Anh quả là người may mắn kinh khủng đấy, tôi là người thuận tay trái !

Cô khéo léo khâu miệng vết thương. Ba mũi khâu ở mỗi phía vai đã đủ dể khép vết thương lại.

- Hai năm trời sống trong một quầy bar đen có thể ban cho người ta tài năng của một y tá thực thụ, và nhất là nếu chị lại còn yêu phải một anh chàng ra tù vào tội như cơm bữa. Nói đến chuyện này em có một vài điều cần nói với hai người trước khi quay về giường mình. Sau đó em sẽ cố gắng hết sức để tự nhủ rằng mình đang ngủ và sáng mai em sẽ được một trận cười sảng khoái nhất trong đời em khi nghĩ lại những giấc mơ mà lúc này em đang nằm mơ thấy.

Đứng thẳng lên nhờ cây gậy chống nạng của mình, Mathilde đi về phía phòng cô. Ra đến ngưỡng cửa, cô quay lại lặng ngắm họ :

- Em mặc kệ chuyện hai người có đúng là những người giống như em nghĩ hay không. Trước khi gặp chị, chị Zofia ạ, em vẫn nghĩ rằng trên đời này niềm hạnh phúc chỉ tồn tại trong những quyển sách tồi, và dường như cũng chính vì thế mà người ta có thể nhận ra chúng . Song chính chị có một hôm đã nói với em rằng ngay cả người tồi tệ nhất trong chúng ta cũng có đôi cánh được giấu ở đâu đó, và cần phải giúp anh ta mở rộng đôi cánh đó ra thay vì kết tội anh ta. Vì vậy chị hãy tự cho mình mở một cơ may thực sự, bởi vì nếu như em có được một vận may với anh ta , thì em cam đoan với chị, chị yêu quý ạ, em sẽ chẳng bao giờ bỏ qua. Còn anh, anh chàng cao to bị thương kia, chỉ cần anh làm mảy may tổn thương tới chị ấy, tôi sẽ khâu lại vết thương bằng một chiếc kim đan đấy. Hai người đừng có soạn ra cái vẻ mặt như thế chứ, và cho dù hai người có phải đương đầu với bất cứ chuyện gì , thì tôi cấm cả hai người không được buông tay, bởi vì nếu anh chị đầu hàng thì có nghĩa là cả thế giới này sẽ bị đảo lộn, hoặc ít nhất cũng là thế giới của em !

Cánh cửa đóng sập lại sau lưng cô, Lucas và Zofia ngồi câm lặng. Họ nghe tiếng bước chân cô khập khiễng gõ trên ván sàn phòng khách.Từ giường của mình , Mathilde hét vọng sang.

- Đã bao lần em nói với chị rằng vẻ mặt ngây thơ của chị giống như một thiên thần ! Giờ thì chị có thể lấy lại những cái nhún vai của chị rồi đấy, hóa ra em cũng chẳng hề ngốc nghếch chút nào !

Cô túm lấy sợi dây công tắc đèn đặt trên bàn đầu giường và giật một cái dứt khoát. Công tắc đèn lập tức nhảy đánh tách một tiếng. Ánh trăng sáng xuyên qua lớp rèm mỏng phủ trên tất cả các cửa sổ của căn hộ. Mathilde vùi đầu vào mặt gối. Trong phòng của mình, Zofia nằm nép vào người Lucas.

Tiếng chuông nhà thờ Grace vọng vào qua cửa sổ mở hé trong phòng tắm. Tiếng vọng của hồi chuông thứ mười hai còn vang vọng phía trên thành phố.

Trời tối, rồi trời lại sáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.