Bảy Ngày Cho Mãi Mãi

Chương 7: Chương 7




Ngày thứ sáu

Cô nhón gót đi tới tận cửa sổ. Lucas vẫn còn đang ngủ. Cô mở rèm để lộ ánh sang ban mai tháng 11. Cô nhìn vầng mặt trời xuyên qua làn sương và quay người lại ngắm Lúcas đang vươn mình

- Em có ngủ không? - Hắn hỏi

Cô cuôn mình trong chiếc áo choàng vải bong và áp trán vào lớp kính

- Em đã gọi bữa sang cho anh, họ sắp gõ cửa bây giờ đấy, em đi thay quần áo đây.

- Có gấp đến mức đó không? -Hắn vừa nói vừa lấy cổ tay cô về phía mình.

Cô ngồi xuống mép giường và luồn tay vào mớ tóc của Lucas.

- Anh có biết bacherr là gì không? - Cô hỏi hắn.

- Anh có nghe láng máng, có lẽ anh đã đọc được từ này ở đâu đó, Lucas vừa nói vừa nhăn trán

- Em ko muốn chúng ta bỏ cuộc.

- Zofia, chúng ta đang bị cả địa ngục đuổi sau lưng, chúng ta chỉ có thời gian đên mai và chẳng có nơi nào để trốn. Hãy ở lại đây và sống nốt quãng thời gian còn lại.

- Không, em sẽ không nhượng bộ đâu. Em ko phải là một con tốt trên bàn cờ của họ và em muốn tìm cho ra nước cờ mà họ chưa nghĩ tới. Bao giờ cũng có một cách để phản công lại những điều ko thể thực hiên.

- Nhưng đó là em đang nói về một điều kì diệu, điều đó chẳng hề nằm trong phạm vi anh có thể nói tới..

- như vậy có thể nó thuộc phạm vi của em! -Cô vừa nói vừa ra mở cửa cho người phục vụ tầng.

Cô ký vào hóa đơn, khép cửa lại ròi đẩy chiếc bàn có bánh xe vào trong phòng.

- Giờ em ở quá xa suy nghĩ của họ để họ có thể nghe thấy em - co vừa nói vừa rót đầy tách.

Cô đổ ngũ cốc ra và rắc ba gói đường đầy lên trên.

- Em có chắc là không muốn dùng sữa ko? - lucas hỏi

- Không, cám ơn, rồi lại nhũn hết cả ra đấy.

Cô nhìn qua cửa sổ, thành phố trải ra phía xa xa, cô cám thấy nỗi giận dữ dâng lên dần.

- Em ko thể nhìn bốn bức tường xung quanh rồi tự nhủ rằng chúng ta còn bất tử hơn cả chúng ta lúc này, điều đó làm em giận phát điên lên được.

- Chúc mừng em đặt chân lên Mặt đất, Zofia đẩy chiếc khăn ra, ngẫm nghĩ. Cô đứng lên, đi một vòng quanh phòng khách nhỏ, quay trở lại phòng ngủ rồi nằm xuống giường. Trên bàn đầu giường, một cuốn sách nhỏ làm cô chú ý, cô bật dậy.

- Em biết có một chỗ! - Cô hét lên với Lucas.

Hắn thò đầu qua cánh cửa hé mở, hơi nước đọng thành một quầng quanh khuôn mặt.

- Anh cũng biết đầy chỗ!

- Em ko đùa đâu, Lucas!

- Anh cũng ko - hắn nói bằng giọng chọc ghẹo. Em có thể nói thêm một chút cho anh biết được ko? Trong tư thế này, một nửa người anh đang nóng còn nửa kia lại lạnh, nhiệt độ giữa hai phòng chênh lệch nhau nhiều ghê.

- Em có biết một nơi trên Mặt đất này có thể bảo vệ chúng ta.

Cô có vẻ vừa buồn bã vừa hoang mang, vô cùng mỏng manh trong niềm hy vọng, khiến Lucas cảm thấy lo lắng.

- Vậy nơi đó là đâu? - Hắn hỏi bằng giọng âm trầm.

- Nóc nhà của Trái đất, ở ngọn núi thiêng liêng nơi tất cả các tín ngưỡng cùng tồn tại và trân trọng lẫn nhau, ngọn núi Sinai. Em tin chắc rằng từ trên đó, em vẫn có thể nói chuyện với Cha em và có thể Người sẽ nghe được tiếng em.

Lucas nhìn đồng hồ trên đầu máy ghi hình.

- Em thử hỏi giờ đi, anh mặc quần áo rồi quay trở lại ngay.

Zofia lao tới máy điện thoại và nhấn số hỏi thong tin các chuyến bay . Giọng nói thu sẵn cam đoan với cô nhân viên trực tổng đài sẽ giải quyết yêu cầu của cô ngay tức thì. Sốt ruột, cô nhìn qua cửa sổ theo dõi một con mòng biển đang cất cánh. Vài đầu móng tay đã bị gặm trụi mà vẫn chưa có ai trả lời máy, Lucas đến đứng sau lưng cô và vòng tay ôm lấy cô thì thầm:

- Ít nhất mười lăm giờ bay, rồi còn phải cộng thêm mười tiếng đồng hồ lệch giờ.. khi đến nơi, thậm chí chúng ta còn chẳng kịp nói câu tạm biệt trên vỉa hè sân bay thì đã bị chia rẽ. Quá muộn rồi, Zofia ạ, nóc nhà của trá đất nằm cách nơi này quá xa.

Ống nghe quay trở về vị trí cũ. Cô quay người lại, ánh mắt chìm đắm trong đôi mắt hắn rồi họ hôn nhau, lần đầu tiên.

Ở thật xa về phía Bắc, con mòng biển vừa mới đậu xuống dãy hàng rào. Từ trong phòng bệnh, Mathilde gửi một tin nhắn vào máy di động của Zofia rồi bỏ điện thoại xuống.

Zofia lùi lại vài bước chân

- Em biết có một cách - cô nói

Em sẽ ko từ bỏ!

- Hy vọng ư? Không bao giờ! Em được đã lập trình như thế rồi mà! Anh thay quần áo nhanh lên và hãy tin tưởng em.

- Anh đành vậy thôi!

Muời phút sau, họ ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn và Zofia chợt nhận ra họ cần có một chiếc xe.

- Xe gì nào? - Lucas hỏi như vừa sực tỉnh và nhìn một lượt những chiếc xe đang đậu trong bãi.

Theo yêu cầu của Zofia, hắn đành chấp nhận "mượn" một chiếc xe trông bình thường nhất. họ chạy ngay vào đường cao tốc 101, lần này hướng về phía bắc. Lucas muốn biết sẽ đi đâu nhưng Zofia còn đang bận lục tung mớ đồ đạc của cô lên để tìm chiếc di động nên ko trả lời. Cô chưa kịp gọi cho thanh tra Pilguez để báo rằng anh ko cần phải tới nữa thì chuông báo tin nhắn của cô reo lên, cô nhấc máy^

"Là em, Mathilde đây, em muốn báo để chị khỏi lo. Em đã làm loạn cả lên suốt cả buổi sang để họ đành chấp nhận cho em ra viện trước trưa nay. Em đã gọi cho anh Manca, anh ấy sẽ đến đón và đưa em về nhà, rồi anh ấy đã hứa sẽ ghé qua mỗi buổi chiều để mang cho em bữa tối, cho tới khi em bình phục hẳn... có lẽ em sẽ tìm cách kéo dài thời gian ra một chút...Tình trạng bác Reine vẫn chưa tiến triển, họ ko để cho ai vào thăm, bác ấy vẫn đang ngủ. Zofia, có những điều người ta có thể nhưng chị còn hơn cả một luồng ánh sang trong cuộc đời em, là bạn tâm tình hằng đêm của em, chị đã và vẫn sẽ là bạn em. Cho dù chị có đi đâu, em cũng chúc chị may mắn. Em đã bắt đầu nhớ chị rồi đó.

Zofia dung hết sức ấn chặt ngón tay lên nút bấm, điện thoại tắt ngaam, cô thả rơi nó xuống núi

- Anh chạy về trung tâm thành phố đi.

- Em đưa chúgn ta đi đâu đây? - Lucas hỏi

- Anh hãy đi về phía Tòa nhà Transamerica, cái toà Kim tự tháp ấy, trên đường Montgomery

Lucas dừng xe lại trên làn đường dành cho xe ưu tiên.

- Em đang chơi trò gì đây?

- Không phải lúc nào cũgn có thể tin tưởng vào các đường bay, song dù sao thì những con đường trên trời cũng vẫn còn bất khả xâm phạm, anh chạy xe đi!

Chiếc Chrysler cũ lại lên đường và chạy trong sự yên lặng tuyệt đối. Họ rời khỏi đường 101 khi tới nhánh rẽ ra đường số 3.

- Hôm nay là thứ Sáu phải ko nhỉ? - Zofia hỏi, đột nhiên lo lắng.

- Thật ko may là phải! - Lucas nói.

- Bây giờ mấy giờ rồi?

- Em đã đề nghị anh phải lấy một chiếc xe thật bình thường! Chắc em sẽ nhận thấy chiếc này thậm chí còn chẳng có chỗ để xem giờ! Mười hai giờ kém hai mươi rồi!

- Chúng ta phải quay lại thôi, em đã hứa một chuyện, anh chạy về bệnh viện đi nhé.

Lucas đánh tay lái để đi lên đường California , và mười phút sau họ vào tới bên trong khu bênh viện. Zofia bảo hắn đậu xe trước khu vực khoa nhi.

- Đi thôi, - cô vừa nói vừa đóng cửa xe.

Hắn theo cô vào trong sảnh cho tới tận cửa thang máy. Cô nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi cùng vào nhấn nút gọi thang. Chiếc thang máy chạy lên tầng bảy.

Ở chính giữa hành lang nơi những đứa trẻ đang chơi, cô nhận ra cậu bé Thomas. Cậu nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy cô, cô chào lại cậu bằng một cử chỉ âu yếm và bước lại gần. Cô nhận ra thiên thần đang đứng bên cậu bé. Cô đứng sững lại và Lucas cám thấy cô siết chặt tay hắn. Cậu bé nắm lấy tay Gabriel và tiếp tục đi nốt quãng đườngcòn lại dọc hành lang song vẫn không hề rời mắt khỏi cô. Ra tới cánh cửa dẫn ra khu vườn mùa thu, cậu bé quay lại một lần cuối. Cậu xòe rộng tay và thổi một nụ hôn vào lòng bàn tay. Cậu nhắm mi mắt và miệng vẫn nở nụ cười, biến mất trong làn ánh sang nhạt của buổi sang đã gần như kết thúc. Đến lượt Zofia nhắm mắt lại.

- Đi nào, - Lucas vừa thì thầm vừa kéo cô đi.

Khi chiếc xe rời khỏi bãi đậu, cô cám thấy nghẹn ngào.

- Có phải anh đã từng nói về những ngày mà cả thế giới này đóng lại trước chúng ta? - Zofia nói - Hôm naycũng là một ngày như thế.

Khoảng một thời gian sau họ tới chân Tòa tháp. Zofia lái xe ba vòng quanh khu vực đó mà vẫn không tìm nỗi chỗ đâu xe.

- Xe ăn trộm thì không phải trả tiền phạt đâu! -Hắn vừa nói vừa ngước mắt lên trời! -Em đậu ở đâu mà chẳng được!

Zofia đậu xe dọc vỉa hè dành cho xe đưa hàng. Cô đi về hướng cổng phía đông, Lucas theo sát cô. Khi tấm đá trượt trên mặt tường, Lucas chợt lùi lại.

- Em có chắc về việc mình làm ko? - Hắn hỏi, lo lắng.

- Không! Đi theo em!

Họ đi theo những dãy hành hang dẫn tới sảnh lớn. Pierre đứng dau quầy trực và đứng lên khi nhìn tháy họ.

- Cô thật quá liều lĩnh khi dẫn hắn tới đây! - Ông nói với Zofia bằng giọng phẫn nộ.

- Tôi cần sự giúp đỡ của ông, Pierre .

- Cô có biết tất cả mọi người đang tìm kiếm cô và tất cả nhân viên an ninh Tổ chức đều đang truy lung cô. Cô đã làm gì thế, Zofia?

Tôi ko có thời gian để giải thích với ông.

- Đây đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ở đây có một ngừoi vội vàng.

- Ông phải giúp tôi, tồi chỉ còn biết trông cậy vào ông nữa thôi. Tôi cần phải đến đỉnh Sinai, hãy cho tôi đi bằng lối dẫn tới đó qua Jerusalem .

Pierre xoa cằm và chăm chú nhìn cả hai người.

- Tôi ko thể làm điều cô yêu cầu, người ta sẽ ko tha thứ cho tôi. Thế nhưng, ông vừa nói vừa bỏ đi về phía cuối sảnh, - rất có thể cô đã có đủ thời gian để tìm thấy thứ mà cô cần trong lúc tôi đi báo cho an ninh biết cô hiện đang ở đây. Hãy nhìn vào ngăn kéo bàn chính giữa ấy.

Zofia vội vã bước tới sau quầy mà Pierre vừa bỏ trống và mở tất cả các ngăn kéo ra.Cô chọn chiếc chìa khóa mà cô cảm giác là đúng và kéo Lucas đi . Cánh cửa giấu trong tường mở ra khi cô tra chìa vào. Cô nghe có tiếng Pierre từ sau lưng.

- Zofia, lối đi đó không có đường quay lại đâu, cô có biết mình đang làm gì ko?

- Cám ơn vì tất cả, Pierre !

- Ông lắc đầu và kéo vào chiếc cần to tướng mắc trên một dây xích, các gác chuông nhà thờ Grace rung lên rồi Zofia và Lucas vừa kịp có đủ thời gian để lách mình vào trong hành lang hẹp thì tất cả các cánh cửa trong gian sảnh lớn đều đóng lại.

Vài giây sau, họ bước ra từ một lối mỏ trên bờ rào của một bãi đất rộng.

Mặt trời chiếu những tia nắng tràn ngập con phố nhỏ nơi mọc lên những toà nhà ba hoặc bốn tầng với mặt tiền cũ kỹ. Lucas tỏ vẻ lo lắng khi nhìn xung quanh. Zofia hỏi ngày người đàn ông đầu tiên đi ngang qua chỗ cô.

- Anh có nói tiếng của chúng tôi ko?

- Trông tôi giống một thằng ngốc lắm sao? - người đàn ông vừa đáp vừa bỏ đi, vẻ tự ái.

Zofia không nản lòng và tiến đến gần một người đi bộ đang chuẩn bị qua đường.

- Tôi đang tìm...?

Cô chưa kịp nói hết câu thì ông ta đã sang đến hè đườgn bên kia.

- Dân tình trong cái thành phố thánh này có vẻ cởi mở gớm! -Lucas châm biếm.

Zofia chẳng hề để ý tới lời nhận xét và tiếp tục hỏi 1 ngưoiừ thứ 3. người đàn ông mặc đồ toàn màu đen chắc chắn là 1 người theo đạo.

- Thưa cha, cô hỏi - cha có thể chỉ giúp con đường tới núi Sinai được ko?

Người thầy tu nhìn cô từ đầu tới chân và nhún vai bỏ đi. Đứng tựa lưng vào cột đèn, lucas khoanh hai tay và tủm tỉm cười. Zofia quay về phía một người phụ nữ đang đi về phía cô.

- Thưa bà, tôi đang tìm đương đến núi Sinai?

- Cô chẳng hài hước chút nào cô gái ạ, - người phụ nữ vừa đáp vừa đi qua.

Zofia tiến về ngừoi bán hàng khô đang vừa sắp xếp hang hóa trước cửa vừa nói chuyện với 1 người đưa hàng.

- Chào ông, 1 trong 2 ôg có thể chỉ giúp tôi làm thế nào để đến được núi Sinai ko?

Hai ngưồi đàn ông nhìn nhau vẻ ngạc nhiên, rồi tiếp tục nói chuyện mà chẳng hề mảy may để ý đến Zofia. Vừa băng ngang qua đường, thiếu chút nữa cô đã bị một chiếc xe môtô đâm phải nếu như người lái xe ko vừa bấm còi ầm ĩ vừa phanh lại

- Họ thật đáng mến làm sao - Lucas thấp giọng nói.

Zofia quay vòng vòng để tìm xem ai đó có thể giúp được họ. Cô cảm thây cơn giận dâng lên trong người, cô vớ lấy một chiếc lông rỗng nằm chỏng tro dưới chân quầy của người bán hàng, lao xuống đường đứng chắn ngay giữa ngã tư, trèo lên trên chiếc bục tạm thời do cô vừa tạo ra và hai tay chống hai bên hoong, cô gào thật to:

- Có ai chịu bỏ ra một phút để nghe tôi nói ko, tôi đang cần hỏi một câu quan trọng đây!

Cả phố dừng lại và tất cả các ánh mắt đều hướng về phía cô. Năm người đàn ống nối bước nhau đi lại và đồng thanh nói:

- Câu hỏi của cô là gì? Chúng tôi có câu trả lời đây!

- Tôi cần đến núi Sinai, rất khẩn cấp.

Những ngừoi tu hành đứng thành vòng tròn xung quanh cô. Họ lần lượt trao đổi với nhau, vung tay thật manh để bày tỏ hứong đi thích hợp nhất. 1 người đàn ông thấp bé lén qua đám đông để tiến gần bên Zofia.

- Hãy theo tôi - ông ta nói - tôi có xe, tôi sẽ chở cô đi.

Rồi ông lập tức đi về một chiếc Ford.

- Nhanh lên, người đàn ông vừa nói vừa mở cửa xe, - lẽ ra cô phải nói ngay từ đầu là cần gấp chứ.

Lucas nhìn quanh, lại nhiéu mày 1 lần nữa rồi ghé sát vào tai Zofia

- Tốt nhất là chúng ta nên nằm sát xuống băng ghế, thật ngốc nghếch nếu để bị bắt khi đã tiến gần tới đích.

Zofia chẳng còn tâm trí nào để phản đối nữa. Lucas nằm rạp xuống rồi cô kê đầu lên đùi hắn.

Nửa tiếng đông hồ sau, xe dừng lại trước một ngã tư.

- Cô muốn nói núi Siani, núi Sinai đây rồi! -Người đàn ông hớn hở quay lại nói.

Zofia ngồi thẳng dậy, vô cùng ngạc nhiên, người đàn ông chìa tay cho cô.

- Sao ông lại đưa tay cho tôi?

- Tại sao ư? - Ông ta cao giọng nói - Từ Brooklyn đến 1470 đường Madison chỉ hết có 20$ thôi, vậy đấy!

Zofia nhìn qua cửa sổ và tròn xoe mắt. Bức tường lớn của bệnh viện núi Sinai thuộc Manhattan đứng sững sững trước mắt cô.

Lucas thở dài

- Anh xin lỗi, anh chẳng biết nói gì với em nữa cả.

Hắn thanh toán tiền xe rồi kéo Zofia đi trong khi cô lặng thinh ko nói 1 lời.

- Em đã nhầm núi Sinai rồi, em đã lấy phải chìa khóa đến tiểu khu Jerusalem ở New York - Lucas nói.

- Zofia, dừng lại thôi...Đã hàng ngàn năm nay họ chẳng thể nào quyết định nổi số phận của thế giới, em thật sự nghĩ chúng mình sẽ may mắn làm được trong vòng bảy ngày thôi sao? Trưa ngày mai chúng ta sẽ phải xa nhau. Anh biết rất rõ tp này, hãy để anh biến này hôm nay của chúgn ta thanh vĩnh cửu.

Hắn kéo cô đi. Hắn đưa cố đến 1 quán bình dân ở Village. Mảnh vườn phía sau mùa này vắng tanh, họ gọi một bữa ăn thịnh soạn. Đến 5h, cô them có 1 trận mưa, hắn đưa cô một đoạn dốc dẫn xuống một bãi đậu xe ngầm và đặt cô đứng giữa lối đi. Hắn bật lửa dưới ngòi của một ống cứu hỏa rồi 2 người nắm tay nhau chạy lên trên đường dưới làn nước xối xả có một ko hai. HỌ chạy trốn khi vừa nghe tiếng xe cứu hỏa hú còi. Họ làm ráo ngừoi trước tấm rào của 1 chiếc máy hút khí khổng lồ và chui vào nghỉ chân trong 1 rạp chiếu phim. Khi họ ra khỏi đó, đêm đã buông xuống Union Square. 1 chiếc taxi đưa họ đến góc đường số 57. Họ vào 1 trung tâm thương mại mở cửa khuya. Lucas chọn 1 bộ lễ phục màu đen, cô lấy 1 bộ trang phục rất thời trang.

Họ đi ra theo lối đường số 5 và băng ngang sảnh của tòa nhà rộng nằm dọc theo công viên. Họ trèo lên tận tầng cao nhất. Từ chỗ bàn họ ngồi nhìn ra, quang cảnh thật tuyệt vời.

- Phải đến ngày kia thức ăn mới băts đầu làm béo lên, - cô vừa nói vừa chọn tiếp món bánh phồng phủ socola.

11h đêm, họ bước vào Central Park. Không khí thật em dịu.Cô nhìn cây cầu nhỏ bằng đá trắng bắc qua lối đi và nói:

- Ở tp nơi em muốn đưa anh đến, có 1 bức tường rất to. Mọi người viết những điều ước của mình lên 1 mẩu giấy ròi nhét vào giữa các viên đá. KO 1 ai có quyền được mở chúng ra.

Lucas và Zofia nhìn trời, vầng trăng tròn khổng lồtoả xuống xung quanh họ có làn ánh sang bạc. Họ nắm lấy tay nhau, Lucas đặt 1 chiếc hôn vào lòng bàn tay của Zofia và thì thầm:

- 1s bên em đáng giá bằng cả thiên thu.

Zofia nép sát vào ngừoi hắn.

Rồi Lucas ôm Zofia trong vòng tay, và trong bong đêm bí ẩn , hắn dịu dàng ân ái với cô.

Ông Jules bước vào bệnh viện. Ông tiến tới tận thang máy mà chẳng ai nhìn thấy, các Thiên thần Kiểm soát bao giờ cũng biết chác trở nên vô hình khi họ muốn... Ông nhấn nút lên tầng 4. khi ông đi ngang qua quầy trực, cô y tá ko nhìn thấy bong ông lẫn trong bong tối hành lang. Ông dừng lại trước cửa phòng, gõ cửa nhè nhẹ rồi nhón chân bước vào.

Ông bước lại gần, vén chiếc rèm che quanh giường nơi bà Reine đang ngủ và ngồi xuống bên cạnh bà. Ông nhận ra chiếc áo vét được tren trên mắc, và sự xúc động khiến mắt ông nhòe đi.

- Anh đã nhớ em biết bao nhiêu. 10 năm ko có em sao dài đằng đẵng.

Ông đặt một nụ hôn lên môi bà và dấu hiệu sinh tồn trên màn hình nhỏ màu xanh đặt trên bàn ngủ chạy một đường thẳng dài.

Bóng bà Reine đứng lên và họ cùng nhau đi ra, nắm tay...

....Đã nửa đêm trong Central Park và Zofia ngủ thiếp đi trên vai Lucas.

Trời tối, rồi trời lại sáng ...

Ngày thứ bảy

Một làn gió nhẹ thổi qua Central Park. Bàn tay Zofia trượt trên thành ghế đá và buông thõng xuống. Cái lạnh của buổi sớm khiến cô rùng mình. Tê cóng và mơ màng, cô kéo nhẹ cổ áo măng tô lên che gáy và thu đầu gối vào sát người. Ánh sáng nhợt nhạt vào buổi sáng rọi vào mí mắt còn khép, cô xoay mình. Cách đó không xa, một con chim đang tha rơm làm tổ trên cây, cô nhận ra tiếng kêu của một con mòng biển đang cất cánh bay lên. Cô vươn vai và quờ tay tìm chân Lucas. Bàn tay cô lần lên thành gỗ nhưng không thấy gì, cô mở mắt và tỉnh giấc nhận ra chỉ còn có mình cô.

Cô lập tức gọi hắn, nhưng không có ai trả lợi Cô liền đứng lên và nhìn xung quanh. Các lối đi đều vắng tanh, những hạt sương vẫn còn đọng lại nguyên vẹn.

- Lucas? Lucas? Lucas?

Mỗi lần cất tiếng, giọng cô lại trở nên lo lắn hơn, mỏng manh hơn, dễ tổn thương hơn. Cô quay tròn và hét gọi tên Lucas, đến nỗi cảm thấy choáng váng chóng mặt. Một vài tiếng lá rơi cho thấy chỉ có sự hiện diện của một cơn gió nhẹ ở quanh đó.

Cô loạng choạng đi về phía cây cầu nhỏ, cái lạnh thấy xương khiến cô run lập cập. Cô bước dọc theo bức tường bằng đá trắng và tìm thấy lá thư đựơc nhét trong một khe hở.

Zofia,

Anh nhìn em ngủ và Lạy Chúa, em mới đẹp làm sao. Trong đêm cuối cùng này, em trở mình và run rẩy, anh ôm chặt em vào lòng, anh đắp chiếc áo khoác của mình lên người em, anh ước mình có thể đựơc làm việc đó trong những mùa đông của em. Nét mặt em rất bình thản, anh vuốt ve má em và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy vừa buồn bã, vừa hạnh phúc.

Vậy là đã đến lúc kết thúc quãng thời gian của chúng ta, kết thúc sự mở đầu cho một kỷ niệm sẽ theo anh mãi mãi. Với đôi ta, có biết bao nhiêu điều đã hoàn thành cũng như còn dang dỡ khi chúng ta ở bên nhau.

Anh sẽ đi khi trời sáng, anh sẽ từng bước một đi xa dần, để tận hưởng đựơc từng giây phút ở gần em, cho tới thời khắc cuối cùng. Anh sẽ biến mất sau gốc cây kia để đi về nơi tăm tối nhất. Bằng việc anh chịu khuất phục, chúng ta sẽ điểm hồi chương chiến thắng cho phe của em và họ sẽ tha thứ cho em, cho dù em đã phạm phải lỗi lầm gì đi nữa. Hãy về đi, tình yêu của anh, hãy quay về trong ngôi nhà của em, nơi vô cùng thích hợp với em. Anh ước mong mình có thể sờ vào những bức tường đượm mùi muối trong nhà em, mỗi buổi sáng nhìn qua cửa sổ ngắm buổi sáng hiện lên trên những đường chân trời mà anh chưa từng biết, nhưng anh biết chúng thuộc về em. Em đã thực hiện đựơc đìều không thể, em đã biến đổi một phần con người anh. Lúc này anh muốn tấm thân của em phủ lên người anh để anh chỉ còn có thể nhìn thấy ánh sáng của thế giới khi nhìn vào mắt em.

Nơi nào không có em, nơi đó anh cũng không tồn tại. Hai bàn tay chúng ta nhập lại sẽ làm thành một bàn tay mới với mười ngón tay; bàn tay em đặt lên tay anh sẽ biến thành của anh, cũng giống như khi đôi mắt em khép lại, có nghĩa là anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Em đừng buồn, chẳng ai có thẻ đánh cắp đựơc những kỷ niệm của chúng ta. Giờ đây anh chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy em, chỉ cần nín thở là có thể cảm nhận mùi hương của em, chỉ cần đứng trước gió là hình dung ra hơi thở của em. Hãy nghe anh: cho dù có ở đâu, anh cũng mường tượng được tiếng em cười lảnh lót, anh sẽ nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt em, anh sẽ nghe thấy giọng em vang lên. Chỉ cần biết em đang ở một nơi nào đó trên trái đát này, thì cho dù ở dưới địa ngục, anh cũng coi đó là một góc thiên đường nhỏ của anh.

Em là Bachert của anh,

Anh yêu em

Lucas,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.