Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 95: Chương 95: : Lâu Nhược Hi trả thù




Sắc mặt Lâu Tử Hoán rất khó coi, hắn lái xe, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng nói của ba hắn. Nhược Hi gần đây thường xuyên về nhà trễ, chú Trương còn nói nó hay đi cùng với một người nào đó, hơn nữa lại tỏ ra rất thân mật với người này. Nó cũng đã rất nhiều lần không cho chú Trương đến đón mình, thậm chí bắt đầu đêm không về kí túc xá. Hắn nắm chặt tay lái, gần đây hắn quả thực rất ít khi để tâm đến nó. Không ít thì nhiều hắn đều trốn tránh nó, hắn hầu như ngày nào cũng đều ở bên An Tử Khê, rất ít khi về Lâu gia. Cảm giác bị cầm tù lại quay về với trái tim hắn, hắn không bỏ Nhược Hi được, lát nữa đây khi thấy nó, hắn thậm chí không biết sẽ nói gì với nó. Nhưng hắn không thể không gặp nó. Thoáng nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, nghĩ đến việc chút nữa sẽ cùng Nhược Hi nói chuyện, hắn tháo chiếc nhẫn ra, bỏ vào trong ví.

Khi gần tới nhà, hắn mơ hồ thấy hai người đứng ngoài cửa. Hắn lái xe lại gần, thì ra đó là Lâu Nhược Hi cùng một gã đàn ông đang đứng ngoài cửa. Thoạt nhìn gã đã thấy ngay gã không phải là người đứng đắn, chiếc quần Jean rách nát, áo sơ mi đỏ thẫm, mái tóc thì để dài lại còn nhuộm vàng, phía sau lưng là chiếc xe máy to nặng. Gã đang ôm Nhược Hi, hai người công khai đứng ở trước cửa Lâu gia, hôn nhau ngay ngoài đường. Gã nhìn mặt vẫn còn non choẹt, một bàn tay của gã đặt ở mông Nhược Hi, tay còn lại luồn vào bên trong lớp áo lót, không ngừng cử động. Lâu Tử Hoán nổi trận lôi đình, cật lực bóp còi, sau đó vội vàng xuống xe, đi tới giật gã kia ra, trực tiếp cho gã ta một đấm.

"Anh, anh làm gì thế" Lâu Nhược Hi kéo hắn, xông đến đỡ gã trai bị đánh dậy, "Tề Ngạn, anh không sao chứ?"

Tề Ngạn nổi giận đùng đùng đứng lên: "Này, mày có bệnh à? Sao lại đánh tao?"

Lâu Tử Hoán sầm mặt, vươn tay: "Nhược Hi, em qua đây cho anh!"

Lâu Nhược Hi đương nhiên không dám cãi lời anh trai, buông Tề Ngạn ra, bước về phía hắn. Tề Ngạn kéo cô lại: "Này, mày là ai? Tiểu Hi là bạn gái tao, rốt cuộc là muốn gì đây hả chú già!"

Lâu Tử Hoán tiến đến vài bước, kéo Lâu Nhược Hi ra phía sau: "Nhóc con, tao nói cho mày biết, rời xa em gái tao, lần sau tao còn thấy mày đến tìm em tao, tao sẽ cho mày hối hận cả đời."

"Em gái?" Tề Ngạn lúc này mới bật ngửa, lập tức ra dáng tươi cười, "Thì ra là anh trai! Tôi là Tề Ngạn, là bạn trai của Tiểu Hi. Hiện nay đang là sinh viên năm ba trường đại học nghệ thuật H."

Lâu Tử Hoán nhìn gã từ trên xuống dưới, càng nhìn, lông mày hắn càng nhíu sâu: "Tao mặc kệ mày là ai, sau này không được tìm em tao nữa." Hắn nói xong liền kéo Nhược Hi đi vào nhà.

"Anh, anh không thể độc đoán như vậy, tôi và Tiểu Hi là thật lòng yêu nhau mà." Tế Ngạn vừa nghe xong liền nóng nảy đuổi theo.

Lâu Tử Hoán quay đầu lại: "Tao đã nói rồi, mày hiện giờ không xứng với em gái tao. Mày không nên cứ đeo bám như thế, bằng không mày chính là đối nghịch với Lâu Thị, đối nghịch với Lâu Tử Hoán tao."

Tề Ngạn dừng lại, thì ra đây chính là Lâu Tử Hoán tiếng tăm lừng lẫy. Tề Ngạn nhìn Lâu Nhược Hi, lui về phía sau vài bước, không nói thêm một lời nào.

Lâu Nhược Hi cũng không thèm nhìn lại hắn, trái lại khóe miệng còn lộ ra nụ cười. Cô theo Lâu Tử Hoán vào nhà, thậm chí cũng không thèm quay đầu lại chào gã ta.

"Nhược Hi, em rốt cuộc đang nghĩ gì thế?" Trở lại phòng của cô, Lâu Tử Hoán bộc phát cơn giận, "Em trước đây không phải như thế này, vì sao bây giờ lại biến thành vậy?"

Nhược Hi ngây thơ nhìn hắn: "Anh, anh đang nói gì thế? Không phải anh bảo em nên kết giao bạn bè sao? Tề Ngạn là bạn của em mà!"

"Em quen hắn bao lâu rồi, em biết vừa nãy em đã làm gì không? Em cùng với một người đàn ông đứng ngoài cửa, lại làm việc đó ngay ngoài đường. Nhược Hi, nếu không phải là anh tận mắt chứng kiến, anh thật không thể tin được người đó lại là em." Hắn cảm thấy hắn sắp nổ tung, Nhược Hi trước mặt hắn, xa lạ làm hắn sợ.

"Anh, anh không nghe Tề Ngạn nói sao? Anh ấy là bạn trai em, em thân mật với bạn trai em thì sao chứ, anh không phải cùng Tử Khê lên giường sao?"

Lâu Tử Hoán giật mình, Lâu Nhược Hi đang đứng trước mắt hắn đã không còn là cô em gái lương thiện hiền hậu của hắn nữa. Nó đang trả thù hắn, nó cố tình cho hắn thấy, nó chính là cố ý.

"Chính anh đã nói, muốn em tiếp xúc với mọi người, quen biết thêm nhiều người. Em từ nhỏ đến giờ đều nghe lời anh, vì thế em sẽ không dừng việc kết bạn lại đâu! May mắn là mọi người đều có vẻ rất thích em, đều tự nguyện giúp đỡ em. Như Tề Ngạn vậy, em chỉ cần qua đêm với hắn một lần, hắn liền một lòng một dạ đối với em, em chưa từng biết em cũng có thể có được người yêu thương em như thế." Lâu Nhược Hi vẫn dùng giọng điệu dịu dàng khi nói ra những lời này. Ánh mắt cô ngây thơ như một thiên sứ, tinh khôi không chút tạp chất.

"Nhược Hi, em đang trả thù anh, em làm hại bản thân để trả thù anh sao?" Tim hắn co thắt mạnh, cứng lại đến toàn thân run rẩy.

"Anh, anh đang nói gì thế? Em sao lại muốn trả thù anh? Mỗi một việc em làm đều là do anh muốn em làm mà?" Cô bước đến gần hắn, "Anh muốn ở cùng với An Tử Khê, coi như đã trút được gánh nặng. Em đã rất nỗ lực nha, em đang quen biết rất nhiều bạn bè, như ý anh nói, tìm một người đàn ông yêu em. Thế nhưng không có cách gì cả, có nhiều người yêu em lắm, em không đành lòng cự tuyệt bọn họ, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, em làm vậy có gì sai sao!"

Mỗi một câu cô ta nói đều là chất vấn hắn, mỗi một câu đều đánh vào ngực hắn, đâm sâu vào nơi mềm yếu nhất của hắn. Đối mặt với Lâu Nhược Hi, hắn chỉ có thể đau đớn nhìn cô làm chuyện xuẩn ngốc, vì hắn căn bản không có khả năng phản kích lại cô.

"Anh, anh yên tâm đi. Anh đừng lo lắng việc anh ở cùng An Tử Khê, thậm chí là kết hôn đi nữa. Còn em, sẽ quen biết rất nhiều bạn, bên ngoài có rất nhiều người yêu thích em, thì ra cảm giác được nhiều người yêu thích thật tuyệt. Anh có thể bỏ được gánh nặng là người em gái này rồi, anh cùng An Tử Khê yên tâm mà kết hôn đi, không cần phải bận tâm đến em!" Cô nói rất nhẹ nhàng, rất tế nhị, mang theo vẻ mặt yêu thương của em gái đối với anh trai.

Lâu Tử Hoán cười lớn, sau đó hắn nói: "Nhược Hi, anh không ngờ em lại lợi hại như vậy. Em thật sự nghĩ rằng em có thể đe dọa anh bằng cách này sao? Từ ngày mai em không cần đến quỹ nữa, anh sẽ ở bên cạnh em 24 tiếng đồng hồ, em phải cắt đứt hết quan hệ với đống bạn bè của em đi."

"Chuyện của em từ xưa đến nay chẳng phải đều do anh quyết định cả sao?" Vẻ mặt Lâu Nhược Hi không hiện rõ nét mặt gì, "Bảo em làm việc tại quỹ, bảo em kết bạn, tất cả đều là ý kiến của anh. Giờ nhốt em ở nhà, không cho em gặp bạn bè, cũng là do anh quyết định. Không hề gì, em vẫn luôn là em gái ngoan, cái gì em cũng đều nghe theo anh hết."

Lâu Tử Hoán rùng mình một cái, hắn dường như không thể làm gì để ngăn cản được cô ta, hắn không đoán được tính cách của cô ta, không tài nào dự đoán được nó sẽ lại giở trò gì nữa. Đây là em gái hắn, em gái mà hắn yêu thương nhất, vì sao lại biến thành thế này!

Hắn không cách nào có thể liếc mắt nhìn cô ta được thêm một lần nữa, phẫn nộ bước ra khỏi cửa! Chỉ còn lại Lâu Nhược Hi đứng nhìn bóng lưng anh trai rời đi, trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt lại rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.