Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 111: Chương 111: Anh em đoạn tuyệt




Lâu Tử Hoán nhìn vào mắt Lâu Nhược Hi, rút tay về. "Bỏ ra, tôi tự mình đi được."

Lâu Nhược Hi vẻ mặt cứng ngắc, việc Lâu Tử Hoán đối xử lạnh lùng với cô chưa từng xảy ra, cô cứ đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, nhìn anh trai khó khăn xuống giường.

Trên mặt Lâu Tử Hoán một điểm huyết sắc cũng không có, thân thể lảo đảo, nhưng không có gì làm lung lay được sự kiên định không cho người khác hỗ trợ của hắn. Hắn đi tới cửa, sau đó quay đầu lại: "Lâu Nhược Hi cô nghe đây, nếu Tử Khê và ba có mệnh hệ gì, tôi cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho cô. Từ nay về sau cô không còn là em gái của tôi nữa, không có một chút quan hệ nào cùng với Lâu Tử Hoán tôi nữa."

"Em làm sai rồi sao?" Lâu Nhược Hi đau lòng nhìn anh, mọi việc cô làm đều là vì hắn, vì mẹ mà. "Vì sao anh cứ lần này đến lần khác đều vì An Tử Khê mà làm tổn thương em. Em để ba nhìn thấy bộ mặt thật của An Dạ Vũ là có gì sai, An Tử Khê suy cho cùng có cái gì tốt mà đáng giá để anh đối xử với em như vậy. Em là em gái ruột của anh mà."

Lâu Tử Hoán chống vào cửa, cười ha hả: " Đúng, cô là em gái của tôi, là đứa em gái cưng mà từ nhỏ tôi yêu thương hết mực. Thế nhưng, Nhược hi, cô ngẫm lại xem, cô đã làm gì. Cô tự hủy hoại bản thân mình, hết lần này đến lần khác để bức tôi. Cô bức tôi rơi vào bước đường cùng, không sao, tôi chấp nhận hết, ai bảo cô là em gái tôi, tôi đã đáp ứng với mẹ sẽ chăm sóc cho cô . Thế nhưng còn ba? Cho dù cô có hận ông ấy bao nhiêu, ông ấy cũng là ba của chúng ta, mà ông ấy bị bệnh tim cũng mới tỉnh lại, còn chưa hoàn toàn hồi phục. Vậy mà cô lại quá nửa đêm đưa ông ấy đến Dạ Đô. Cô không phải không biết, ông ấy hiện tại không chịu nổi kích thích, cô có nghĩ hay không, cô có thể sẽ hại chết ông. Cô hại An Tử Khê hết lần này tới lần khác, tôi nhịn, thậm chí còn đem tội danh đổ hết lên người cô ấy để thỏa mãn cô. Tôi chỉ xin cô buông tha cho tôi, mong cô mở rộng lòng mình, nhưng cô thì sao? Cô hại cô ấy chưa đủ, còn muốn cô ấy chết. Nhược Hi, cô làm sao có thể trở thành như vậy, tâm địa của cô làm sao có thể trở nên độc ác như vậy, lãnh khốc vô tình như vậy. Tôi thật sự không nhận ra cô nữa rồi, hơn nữa tôi cũng mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi."

"Anh!" Lâu Tử Hi vòng tay ôm hắn từ phía sau "Em muốn Tử Khê chết, thật sự, em không muốn cô ấy chết. Em chỉ là muốn dạy dỗ cô ấy một chút thôi, em thật không ngờ cô ấy lại bị tai nạn, anh, anh không thể bỏ mặc em, em chỉ có mình anh, chỉ có anh thôi."

Thân thể Lâu Tử Hoán suy yếu gần như đứng không vững, hắn dựa vào cánh cửa, đứng bất động: "Nhược Hi, cô đem anh trai cô trở thành cái gì? Tôi là kẻ ngốc sao? Tên tài xế kia tôi chỉ cần cho Mộc Thạch Nam đi tìm hiểu một chút là có thể biết rõ được ngọn ngành mọi chuyện. Mỗi một việc cô làm tôi đều chấp nhận được, duy nhất việc lần này tôi sẽ không thể tha thứ, tôi không có cách nào lại dung túng cho cô như trước kia nữa, lại tìm ra trăm nghìn cái cớ để để tha thứ cho cô được nữa." Hắn dùng hết khí lực còn sót lại kéo tay cô ra, mở rộng cửa đi ra ngoài.

Lâu Nhược Hi khóc đến không còn là mình, té trên mặt đất. Là lỗi của An Tử Khê, tất cả đều là lỗi của An Tử Khê, nếu không phải vì cô ta, anh trai sẽ không đối xử với cô như thế.

Lâu Tử Hoán tới phòng cấp cứu của An Tử Khê, Tiêu Tề cũng dìu Lâu Ngọc Đường tới. Lâu Ngọc Đường nghiêm mặt tái nhợt, An Dạ Vũ khóc ngã vào bên cạnh ông.

"Ngọc Đường, Tử Khê thật là con của ông. Ông nếu không tin có thể xét nghiệm AND. Cho tới nay tôi không dám xác định, thế nhưng y tá vừa nói cho tôi biết nhóm máu của Tử Khê là RH âm tính, tôi mới dám khẳng định. Máu của ông chẳng phải cũng là RH âm tính sao? Thì ra Tử Khê đúng là con của ông."

Lâu Tử hoán đang đứng ngây ra chờ đợi, hắn từng bước một đi tới, gầm nhẹ: "An Dạ Vũ, bà câm miệng. Tử Khê không có khả năng là con của ba, chúng tôi có cùng nhóm máu chỉ là trùng hợp thôi!"

Lâu Ngọc Đường ngẩng đầu, sắc mặt con trai so với mình còn khó xem, tái nhợt hơn, nó vừa mới rút 1000CC máu để truyền cho Tử Khê, suy yếu đến nỗi chỉ chạm nhẹ cũng có thể ngã quỵ. Ở trên xe, ông đã hiểu rõ ràng, tình cảm của Tử hoán đối Tử Khê rất sâu đậm. Nếu Tử Khê đúng là con gái ông, là em gái Tử Hoán, ông không dám tưởng tượng được điều này có bao nhiêu đả kích đối với Tử Hoán.

Lâu Ngọc Đường nói: " Con trước tiên ngồi xuống đã, Tử Khê còn đang trong phòng cấp cứu, chờ nó được bình an đưa ra đã."

An Dạ Vũ an tĩnh lại, bà ta ngồi ở trên ghế, toàn thân run run.

Lâu Tử Hoán dựa vào tường, thân thể suy nhược, váng vất nặng nề như muốn ngất đi. Thế nhưng hắn không được phép ngã xuống, hắn muốn chờ thấy An Tử Khê ra khỏi căn phòng kia, hắn muốn khi mở mắt ra người cô nhìn thấy đầu tiên là mình.

Cửa mở, bác sĩ đi ra. An Dạ Vũ xông lên trước: "Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?"

Lâu Tử Hoán dựa vào tường, sức lực của hắn bắt đầu không còn nữa, hắn nhìn bác sĩ, chờ bác sĩ thật sự không còn khí lực nhìn bác sĩ, chờ bác sĩ trả lời.

Bác sĩ cởi khẩu trang nói: " An tiểu thư tạm thời chưa tỉnh lại, bởi vì não An tiểu thư bị chấn thương nghiêm trọng, nội tạng cũng bị tổn thương, phải đưa đến phòng đặc biệt quan sát thêm ba ngày."

Lâu Tử Hoán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng không chống cự được nữa, dựa vào Tiêu Tề bên cạnh đỡ mình. "Dìu tôi qua đó!" hắn thấp giọng nói.

Tiêu Tề nói: " Lâu thiếu, An tiểu thư đã không sao rồi. Tôi trước tiên đưa cậu đến một... phòng bệnh khác, cậu đã lấy rất nhiều máu, tốt nhất là truyền glucoza, nếu không thân thể không chịu nổi mất."

"Tôi nói dìu tôi qua đó!" Không nhìn thấy An Tử Khê, hắn không thể an tâm, hắn không thể làm chuyện gì khác.

Tiêu Tề chỉ còn biết dìu hắn đi từng bước. An Tử Khê được đẩy ra, cô vẫn còn hôn mê, đầu băng kín mít. Tay Lâu Tử Hoán bắt đầu run run, nâng tay xoa nhẹ lên khuôn mặt cô, rồi chuyển qua mũi. Cô vẫn còn thở, ngay lập tức, hắn ngã vào người Tiêu Tề.

Lúc Tử Khê tỉnh lại, Lâu Tử Hoán mỉm cười nhìn cô. Rõ ràng sắc mặt anh không tốt lắm, trong mắt toàn là tơ máu, cô thực sự rất muốn chạm vào anh, nhưng thân thể một chút khí lực cũng không có. Cô hé miệng, thanh âm khàn khàn căn bản nói không ra lời.

"Em đã tỉnh rồi!" Hắn nắm lấy tay cô áp lên mặt mình, "Không nói được thì trước tiên không cần nói, anh sẽ ở lại bên cạnh em, sau đó có thể từ từ nói."

Tử Khê chạm vào khuôn mặt lạnh giá của hắn, đầy thương yêu nhìn vẻ tiều tụy của hắn. Thật tốt, cô còn có thể mở mắt nhìn thấy khuôn mặt hắn, còn có thể chạm vào hắn, cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

"Em bây giờ còn chưa thể uống nước được, để anh lấy tăm bông thấm ướt miệng giúp em." Mỗi một động tác của hắn đều ôn nhu không gì sánh bằng, nhấp nước, chấm lên môi cô. "Bác sĩ nói, ba ngày sau em có thể chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt."

Cô biết rõ sẽ không có việc gì cả, có Lâu Tử hoán ở đây, cô sẽ không có việc gì. Bọn họ vừa mới bắt đầu, cô không muốn lại kết thúc nhanh như vậy.

Hắn nắm lấy tay cô, hôn lên lòng bàn tay: "Chờ em khỏe lại, chúng ta sẽ kết hôn. Em nghĩ muốn hôn lễ như thế nào? Chúng ta có thể từ từ lên kế hoạch, sau đó sẽ để Nhạc Nhạc cầm hoa cho chúng ta."

Chuyện này, cô đã từng nghe hắn nói qua. Khi hắn nói đến Nhạc Nhạc, cô nhíu mi, khàn khàn bật lên một chữ: " Nhạc....."

Lâu Tử Hoán đoán được cô đang lo lắng cái gì, lập tức nói: "Nhạc Nhạc còn chưa biết, anh gọi điện thoại cho con bé nói là em nhận công việc mới, tạm thời không thể về nhà. Đợi hai ngày nữa, chờ em ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, anh sẽ đưa con bé đến thăm em."

Tử Khê yên tâm, cô thật mệt chết đi được, hai mắt đấu tranh nhìn hắn, lại nặng nề nhắm lại ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.