Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 122: Chương 122: Bỏ trốn




"Bác à, chúng tôi muốn thủ tục rõ ràng nên mới đến đây, làm ơn nhanh cho bạn tôi!" Cô nói với dáng vẻ tươi cười.

Bà ta liếc mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, lấy ra tài liệu: "Anh chị, ký tên vào đây."

Lâu Tử Hoán nghe xong liền cầm bút kí tên rất nhanh. Tử Khê bị động tác sảng khoái của anh làm cho đau đớn, cô chỉ có thể nín nhịn, chờ anh kí tên xong cô cũng kí tên mình. Lâu Tử Hoán không nói lời nào rời đi đề cho Khúc Triết Hãn ở lại nói lời cảm ơn.

Tử Khê cũng đi theo ra, Lâu Tử Hoán đã lên xe, cô nhìn anh ngồi trong xe, anh cũng không nhìn cô liền quay đầu xe đi khỏi.

Cô đi trên đường, giấy tờ trong bao tượng trưng cho giấy tờ hủy bỏ quan hệ của cô và anh. Thật nhanh, cô còn chưa kịp hưởng thụ sự hạnh phúc khi làm vợ chồng với thì hạnh phúc này đã chạy mất rồi. Hạnh phúc thật như con chim nhỏ giương cánh, mới vừa không chú ý đã liền bay đi mất rồi.

Điện thoại di động trong túi vang lên, cô vừa mở ra thì thấy là Hắc Diệu Tư, cô không muốn tiếp nhưng cũng phải tiếp.

"Nghe nói mọi thủ tục giữa em và Lâu Tử Hoán đều xong hết?" Giọng nói vui mừng của Hắc Diệu Tư vang lên trong điện thoại.

Tử Khê cảm thấy thật chói tai, cô nói: "Hắc thiếu không phải đã biết rồi sao? Không biết Hắc thiếu khi nào thì đưa cho tôi cái tôi cần đây?"

Hắc Diệu Tư cười: "Tôi biết em rất sốt ruột. Bây giờ em tới công ty của tôi, tôi sẽ đưa bản copy cho em để em yên tâm."

Tử Khê nghiến răng, cô rất mong vĩnh viễn không bao giờ gặp lại hắn. Cô mở xe, trực tiếp tới Hắc thị. Cô đi vào đại sảnh, không thấy Hắc Diệu Tư nhưng hắn phái người tới đón cô, hướng cô đi tới. Cô đột nhiên xuất hiện như vậy nên tất nhiên cũng đưa tới không ít ánh mắt dòm ngó.

Cũng không phải là lần đầu vào căn phòng làm việc này, thế nhưng khi Tử Khê đi vào cô cảm thấy thật khó chịu. Cô đi vào trực tiếp hỏi: "Hắc thiếu, bản copy của tôi đâu?"

Hắc Diệu Tư cười, rót cho cô ly rượu: " Nóng vội vậy, yên tâm , tôi đã đáp ứng cho là sẽ không đổi ý."

Tử Khê không có tâm tình uống rượu, cầm bản copy cô mới có thể yên tâm ra đi. Hắc Diệu Tư sẽ không có căn cứ chính xác để làm hại Lâu Tử Hoán. "Hắc thiếu hẳn phải biết ông không đưa cho tôi bản đó tôi sẽ không làm bất cứ cái gì!"

Hắc Diệu Tư đến bàn làm việc, cầm một túi hồ sơ đưa cô: "Đây là cái cô muốn."

Tử Khê vội vàng mở túi hồ sơ, đúng là bản copy báo cáo kiểm nghiệm. Cô thở phào nhẹ nhõm, đem túi hồ sơ bỏ vào trong túi. "Hắc thiếu, tôi còn có việc, đi trước có gì nói sau." Lấy được cái cô muốn rồi, cô một khắc cũng không muốn ở lại.

"Gấp như vậy, cô đã ly hôn với Lâu Tử Hoán rồi, vậy chúng ta cũng nên nói đến hôn sự của chúng ta không phải sao?" Hắc Diệu Tư dùng giọng nói bình thản nói với cô.

Tử Khê oán hận nhìn hắn. Cô lập tức cười: "Tôi tin tưởng vào sự an bài của Hắc thiếu, Hắc thiếu tôi đi trước." Không đợi hắn trả lời, cô liền rời đi đầu không ngoảnh lại.

Hắc Diệu Tư nhìn bóng lưng cô rời đi, con ngươi sâu đen lóe lên một tia sang khác thường.

Tử Khê trực tiếp hủy bỏ bản copy không để lại một vết tích nào. Sau đó bắt đầu lên kế hoạch trốn đi. Cô thật không thể nào gả cho Hắc Diệu Tư, như vậy thà giết cô đi còn dễ chịu hơn. Cô đã đặt vé may bay rồi, sau đó là thuận lợi làm thủ tục nghỉ học cho Nhạc Nhạc. Lần này để che giấu mọi người cô chỉ nói cho mình Nhạc Nhạc biết, ngay cả mẹ cô, cô cũng không nói.

Hoàn thành xong thủ tục nghỉ học của Nhạc Nhạc, Tử Khê bắt đầu sắp xếp hành lý, cô không chuẩn bị nhiều vì không muốn để lộ sơ hở. Chuyến bay của cô là 9 giờ tối, bảy giờ cô và Nhạc Nhạc cùng ngồi trong phòng chờ. Nhạc Nhạc đeo túi, mặt cúi gằm.

Tử Khê sờ đầu nó: "Nhạc Nhạc sắp được đi máy bay, con không vui à?"

"A Tử, sau này con không được gặp ba ba bại hoại nữa sao?" Nhạc Nhạc hỏi xong, mắt đỏ hoe, nước mắt cũng chảy ra.

Tâm Tử Khê quặn thắt, một lúc sau mới an ồn lại. Cô liền ra vẻ tươi cười: "Chúng ta cũng không phải là đi luôn, sau này khi trở về con có thề đi gặp ba ba bại hoại mà!"

Nhạc Nhạc vẫn rất ủ rũ: "Như vậy chắc chắn là sẽ rất lâu, tới lúc đó không chừng chú người xấu cũng đã quên Nhạc Nhạc rồi."

Tử Khê ôm lấy con gái, cố kìm nén nước mắt bị kích động. Lúc này, đứng trước mặt bọn họ có mấy người mặc đồ đen, một người trong đó nói: "An tiểu thư, Hắc thiếu chờ cô ở bên ngoài, bây giờ muốn gặp cô."

Tử Khê cả kinh, năm người nhìn cô, ngày hôm nay cô trốn không thoát rồi. Cô đã đánh giá thấp Hắc Diệu Tư, với năng lực của hắn, hắn có lẽ là đã sớm đoán được kế hoạch trốn đi của cô. Cô muốn rời khỏi, làm sao dễ dàng như vậy được.

Tử Khê dắt tay Nhạc Nhạc: "Mời dẫn đường!"

Nhạc Nhạc căng thẳng nhìn những người đó: " A Tử, bọn họ là người xấu đúng không, bọn họ muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Tử Khê an ủi nó: "Không có việc gì đâu, Nhạc Nhạc, có A Tử ở đây mà."

Hắc Diệu Tư chờ bọn họ ở trong xe, cô nắm chặt lấy tay Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc vừa thấy hắn, sợ đến phát run. Tử Khê ôm chặt nó: "Không có việc gì, Nhạc Nhạc, A Tử ở chỗ này, người xấu không thể tổn thương con được."

Hắc Diệu Tư nở nụ cười: "Tử Khê, cô làm tôi đau lòng rồi. Tôi toàn tâm toàn ý bắt tay vào làm hôn lễ của chúng ta, nhưng cô lại muốn chạy trốn đi, lẽ nào cô ghét tôi như thế sao?"

"Ông muốn thế nào?" Tử Khê không muốn nhìn thấy bộ dạng dối trá của hắn, cô trốn không thoát, lẽ nào cô thực sự phải gả cho Hắc Diệu Tư sao? Nghĩ đến khả năng này cô rất sợ.

Hắc Diệu Tư nói: " Tử Khê, để phòng ngừa không có chuyện cùng loại phát sinh nữa, tôi muốn mời cô tới ở trong biệt thự tại khu vực nội thành của tôi cho đến khi chúng ta kết hôn."

Hắn muốn giam cầm cô, Tử Khê khiếp sợ nhìn hắn. Rất kỳ quái, Hắc Diệu Tư tại sao phải làm tới như vậy, thật khó hiểu "Hắc thiếu, ông làm như vậy có thể hay không hơi quá đáng!"

"Không có biện pháp, là cô khiến tôi có cảm giác không an toàn, hiện tại, cô phải phối hợp với tôi." Hắc Diệu Tư nhìn cô với nụ cười của ác ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.