Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 27: Chương 27: Cầu anh buông tha cho tôi.




Hắn làm sao có thể nói ra giọng nói như ác ma vậy, cả người cô run run, cô không tìm ra chỗ nào có thể công kích hắn, mà bản thân mình lại bị hắn đâm vào đầy mình thương tích. Tám năm trước phóng túng, cô kết cục thảm bại. Hôm nay, cô giống như trước đấu không lại hắn. Bụng bắt đầu đau đớn dữ dội, trí nhớ thống khổ ngày trước mạnh mẽ ùa về, đau đớn đến nỗi càng làm cho cô muốn tàn phá chính mình.

Lâu Tử Hoán thấy cô đột nhiên ôm bụng, sắc mặc so với ánh nắng bên ngoài còn thái nhợt thảm thiết hơn.Taychân hắn cũng hoảng loạn: “An Tử Khê, cô làm gì, cô cho là làm vậy có thể chiếm được sự thương cảm của tôi sao? Để tôi nói cho cô, đối với cô tôi vĩnh viễn không có sự thương cảm!”

Tử Khê ngẩng đầu, ngay cả môi cũng bắt đầu trắng bệch. Trong hoàn cảnh đau đớn như vậy, cô lại nở nụ cười: “Tôi như thế nào lại có thể hy vọng hão huyền Lâu đại tổng giám đốc thương hại? Lâu Tử Hoán, tôi hỏi lại anh một lần, rốt cuộc anh muốn thế nào. Lúc trước tôi cũng không có làm việc gì thực có lỗi với anh, vì sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy?”

Chính hắn cũng đã nghĩ, rốt cuộc hắn muốn cô thế nào? An Tử Khê quả thực chưa làm gì có lỗi với hắn, năm đó cô quyến rũ hắn nhưng không được lợi ích gì, ngược lại còn bị đuổi ra khỏi Lâu gia. Hắn hận mẹ cô, nhưng cô là vô tội. Mấy năm nay, hắn có trở về vài lần, cho dù là lễ mừng năm mới, nghỉ lễ hay là sinh nhật cha hắn, đều từng nhắc đến để cho Tử Khê trở về nhà, nhưng là cô không có trở về lấy một lần. Bốn năm trước, cô yêu cầu đổi họ, sửa lại họ An. Cha hắn thật ra thấy không sao cả, hắn lại không hiểu sao cảm thấy phẫn nộ. Mang họ Lâu là sỉ nhục cô sao?Thái độ kiêu ngạo ấy của cô ở đâu ra! Kỳ thực Lâu ra cho tới bây giờ không coi cô là một thành viên trong nhà, cho nên cô muốn sửa họ thì cha mới có thể không để ý, trên thực tế, bên ngoài còn không biết hắn có một người em gái kế. Có lẽ chính là do một việc kia, làm cho hắn muốn hung hăng giáo huấn cô, hắn muốn nhìn thấy cô khuất phục. Cô là con gái của mẹ cô, mẹ cô nên vì chuyện đã làm mà trả giá thật đắt, mà cô là con gái cũng không ngoại lệ!

Lâu Tử Hoán không chút mềm lòng vì vẻ yếu ớt của cô, người đàn bà này đầy mình quỷ kế, khẳng định là đang diễn trò. Hắn đi đến trước mặt cô, nâng cằm của cô lên: “Vì sao? Mẹ cô từng làm chuyện gì với mẹ tôi, khắc vào trong đầu tôi bây giờ vẫn đều rất rõ ràng. Cô là con gái của bà ta, cô cảm thấy mình thoát được sao? An Tử Khê, đừng có giả bộ đáng thương ở trước mặt tôi, bộ dạng này của cô đối với tôi vô dụng!”

Bụng đau nhức làm cho cô tưởng bây giờ sẽ chết đi, trong đôi mắt của Lâu Tử Hoán thù hận thật sâu làm cô kinh ngạc. Hắn năm đó, cũng không từng biểu hiện hận ý với cô rõ ràng như vậy! Hắn hận mẹ cô thì bản thân cô cũng biết, nhưng là cô thật không ngờ, hắn lại hến đến như thế.

“Lâu Tử Hoán, tôi thật sự không thể chụp ảnh đồ tắm cùng đồ lót, anh buông tha cho tôi đi! Anh muốn tôi làm cái khác đều có thể, tôi thật sự không thể!” Cô đau chảy ra nước mắt, cô từng thề với chính mình, tuyệt sẽ không khóc trước mặt hắn. Cô hận chính mình, hận bản thân vô dụng như vậy.

“Vì sao không thể?” Nước mắt của cô không hiểu sao làm hắn đau đớn, từng giọt rơi xuống tay hắn, nóng bỏng nóng bỏng. Hắn lập tức buông lỏng cô ra, thầm nghĩ tránh ra khỏi cảm giác quái dị này, “An Tử Khê, người khác có thể làm cô cũng có thể làm. Đừng có giả vờ bày ra bộ dạng trinh tiết liệt nữ mẹ kiếp này, tôi so với người khác rõ ràng hơn cả, trong người cô có bao nhiêu dâm đãng!”

“Lâu Tử Hoán, anh có thể tận tình làm nhục tôi. Không sao cả, dù sao mọi người trên thế giới này đều có thể đạp cho tôi một đạp. Nhưng là, tôi thật sự không thể chụp, không thể chụp. Anh muốn tra tấn tôi cũng có thể, nhưng là tôi thật sự không chụp được!”

Cô khóc như hoa lê đẫm nước mưa, Lâu Tử Hoán nhìn đến nước mắt của cô cũng rất buồn bực. Bộ dáng cô đau khổ cầu xin, không làm cho hắn có nửa phần vui sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.