CHƯƠNG 22
.
.
Ngày thứ bảy
Thời gian: 8:00┃Địa điểm: Đảo X, phòng 707
Giấc mơ lần này của Hàn Chiếu không giống như những ngày trước.
Hắn mơ thấy mình đang bước trên băng, lớp băng mỏng manh vô cùng, nếu không cẩn thận thì có thể bị sụp xuống.
Ánh nắng mặt trời yếu ớt, bầu trời chiều đầy mây âm u.
Trước sau đều không nhìn thấy bờ, đất trời bao la mênh mông vô tận.
Hàn Chiếu cẩn thận bước đi trên băng nhưng thật không dễ dàng gì.
Bỗng nhiên lớp băng dưới chân sập xuống, Hàn Chiếu theo đó mà rơi xuống nước.
Lạnh. Lạnh đến thấu xương.
Hắn dùng hai tay quạt nước muốn bơi lên trên thế nhưng mắt cá chân lại bị vật gì đó quấn lấy, hắn cố gắng mở mắt nhìn xuống dưới, tầm nhìn mờ mịt, hai mắt lại bị châm chít đến đau buốt mà hắn chỉ nhìn thấy một mảng màu đen.
Hắn đành bơi xuống phía dưới rồi dùng tay kéo nó ra.
Nó rất nặng, Hàn Chiếu gắng gượng dùng hết sức mới kéo được nó rồi hắn ôm nó vào trong ngực.
Bây giờ hắn mới thấy rõ đó là một con người, tóc rất dài, chính là thứ vừa nãy quấn lấy chân hắn.
Hàn Chiếu vén tóc người đó lên thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc vô cùng.
Gương mặt đó chỉ có cậu mới có.
Tiểu Nhiên, Tlazolteotl, dĩ nhiên, vốn nên gọi là Lâm Nhiên mới phải.
Tiểu Nhiên nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ say.
Hắn ôm thật chặt cậu vào trong lòng, sau đó ra sức bơi về phía cái lỗ hổng kia.
Hắn không thể hít thở được, ngực cảm thấy nặng nề đau đớn.
Hắn chỉ nghĩ tới phải bơi lên, bơi lên, bơi lên, cùng với Tiểu Nhiên bơi lên.
Người trong lòng nặng trĩu, hắn ráng sức hoạt động cánh tay liên tục.
Gần đến rồi, gần đến rồi, chỉ một chút, một chút nữa thôi.
Thế nhưng ngay thời điểm gần thoát khỏi, người trong lòng bỗng nhiên trượt xuống.
Hắn nhìn Tiểu Nhiên chìm xuống phía dưới, rồi lại quay đầu nhìn lên trên, chỉ chút nữa thôi có thể chạm tay tới ánh sáng phía trên rồi, nhưng rồi hắn hướng về đáy biển sâu bơi đi.
Lại một lần nữa khi hắn sắp chạm vào Tiểu Nhiên thì bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, tiếp sau đó toàn bộ thế giới trong lòng biển tràn ngập ánh sáng rực rỡ.
Hắn mở mắt, phát hiện mình đang đứng trên một đồng cỏ, phong cảnh rực rỡ, gió thổi cây cỏ xanh mướt lay động như gợn sóng.
Tiểu Nhiên đứng đối diện với hắn, đôi mắt cong nhìn hắn mỉm cười đến khả ái.
Sau lưng cậu là một tòa lâu đài cổ tích, màu sắc rực rỡ lóe lên hào quang.
Giấc mộng kết thúc là lúc hắn mỉm cười vui vẻ bế bổng Tiểu Nhiên lên xoay tròn.