Bảy Thanh Hung Giản

Chương 12: Chương 12: Chương 11




Quán bar sáng sớm thường không có khách, vậy nên bữa sáng của hai dì cháu Hoắc Tử Hồng hôm nào cũng nổi bần bật trên mặt chiếc bàn đặt chính giữa quán. Đó là một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật màu cà phê kiểu vintage, bên mép bàn là một lọ sứ dáng cao phỏng theo kiểu quân diêu (*) cắm hai cành hoa khô, ở giữa bàn đặt một mô hình đàn dương cầm nhỏ, cô vũ nữ ballet duyên dáng đứng trên bàn phím, mũi chân khẽ nhón, tưởng chừng như ngay giây tiếp theo thôi tiếng đàn du dương sẽ tuôn ra dưới mũi chân nàng.

(*) Quân diêu (钧窑), tức quân đài diêu (钧台窑), là một phong cách đồ sứ độc đáo được hình thành dựa trên phong cách hoa văn gốm sứ của Sài Diêu và Lỗ Sơn, chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng Đạo gia. Đỉnh cao của phong cách quân diêu là vào thời Tống Huy Tông. Bất kể là sự chuyển sắc hay hoa văn của loại đồ sứ này, được người nghệ nhân sáng tạo tùy theo ý mình, cho đến nay vẫn không ai có thể nhái lại được. Hiệu ứng trên loại đồ sứ này tuân theo quy tắc đối xứng, mang lại cảm giác tao nhã, hoàng gia, tinh tế. Dùng kính lúp có thể nhìn thấy những đường vân hoa văn trên sứ quân diêu nhìn giống như đường giun bò với những vệt bọt khí nối dài hay giống như tầng tầng lớp lớp trứng ếch dày đặc sắp nở. Còn có cả vân máu trâu thẫm màu đỏ máu, đằng đằng sát khí, trang trọng uy nghiêm, khó có thể miêu tả. Cho đến nay, phong cách trang trí này đã bị thất truyền nhưng từ năm 1955 trở lại đây, các làng gốm sứ ở Vũ Huyện, tỉnh Vũ Châu vẫn đang nghiên cứu cách tái hiện lại kỹ thuật này.

Cảnh tượng đẹp đẽ là vậy, song mỗi tinh mơ đều hết bị nồi cháo lại đến đĩa bánh bao nóng hôi hổi bốc hơi nghi ngút phá đám, nàng vũ nữ duyên dáng chỉ có thể trợn mắt lên nhìn bánh rán dưa muối, thật tủi thân hết sức.

Hoắc Tử Hồng đêm qua ngủ bị sái cổ, dậy hơi trễ so với mọi ngày. Lúc vừa xoa bóp cổ vừa xuống quán, đã thấy chú Trương múc cháo táo đỏ sẵn ra bát, Mộc Đại ngồi bên bàn, mè nheo: “Chú, cho cháu nhiều táo đỏ hơn chút đi.”

Hoắc Tử Hồng mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Một Vạn Ba đâu rồi?”

Mộc Đại làm như không nghe thấy, mọi tinh lực đều tập trung vào mấy quả táo đỏ. Chú Trương quay đầu lại, vẻ mặt quái đản nhìn bà chớp chớp mắt, rồi lại bĩu bĩu môi nhìn ra bên ngoài.

Hoắc Tử Hồng trong lòng biết là có chuyện, ra cửa trước xem.

Mộc Vạn Ba đang khụy gối ở ngoài cửa đứng tấn, hai tay giơ ra phía trước, trên đỉnh đầu là nửa chai rượu ngoại, giữa trán viết một chữ “Tôi” viết bằng bút dạ đen, nhìn sang bên cạnh, lòng bàn tay cũng có chữ, tay trái là “Đáng”, tay phải là “Kiếp”.

Hợp lại là: Tôi đáng kiếp.

Vị trí sắp xếp của mấy chữ đó nom rất giống câu đối xuân dán ngoài cửa vào dịp Tết.

Cái trò bêu xấu này, ngoài Mộc Đại ra thì làm gì có người thứ hai nào nghĩ ra được chứ. Hoắc Tử Hồng thở dài, bỏ chai rượu trên đầu hắn xuống: “Vào ăn sáng đi.”

Vào quán, Một Vạn Ba đứng bên bàn nấn nấn ná ná, không dám ngồi xuống. Hoắc Tử Hồng cầm thìa quấy cháo, nói: “Ở đây ai là chủ, lời tôi nói có còn trọng lượng không?”

Mộc Đại đảo mắt nhìn Một Vạn Ba: “Dì Hồng của tôi đã cho cậu ngồi thì cậu ngồi xuống đi!”

Một Vạn Ba giật mình đánh thót một cái, ngồi rụp xuống.

Hoắc Tử Hồng mặt lạnh tanh nói: “Lại xảy ra chuyện gì rồi?”

Mộc Đại cầm bánh rán gói dưa muối, chăm chú cứ như đang gói tơ vàng chỉ bạc không bằng: “Dì, Một Vạn Ba làm việc xấu, con bao che cho hắn, không cáo trạng với dì, nhưng trừng phạt thì không thể miễn.”

Hoắc Tử Hồng nhìn Một Vạn Ba: “Làm việc xấu?”

Một Vạn Ba thẳng thắn thú nhận: “Phải, bà chủ, là cháu nhất thời hồ đồ.”

Mộc Đại bên cạnh nói mát: “Nói nghe cứ như cậu tự thông suốt lại ấy nhỉ.”

Hoắc Tử Hồng nhịn cười, muốn đâm chọc lại cô: “Mộc Đại, kể từ khi Một Vạn Ba vào quán, con với nó không lúc nào không đối đầu, thật đúng là ứng với câu châm ngôn ‘oan gia ngõ hẹp’, một ngày nào đó hai đứa có tay trong tay dung dăng dung dẻ trước mặt dì, dì cũng chẳng cảm thấy có gì lạ đâu.”

Mộc Đại nói: “Con cũng mong chờ đến ngày đó lắm.”

Ý gì đây? Một Vạn Ba cảnh giác.

Mộc Đại gói kĩ dưa muối rồi, một miếng nhai tuốt, thuận miệng đánh sóng mắt sang hắn: “Có tin ngày thứ hai xuất giá, tôi sẽ cho cậu mặc áo quan luôn không?”

Một Vạn Ba khóc không ra nước mắt nhìn Hoắc Tử Hồng: “Bà chủ, lòng cháu sớm đã có chủ, cô chủ nhỏ là người…ưu tú như vậy, sẽ có người tốt hơn…xứng đôi.”



Cơm nước xong, theo lệ chú Trương dọn dẹp lại vài chỗ vặt vãnh, Một Vạn Ba vào quầy bar chuẩn bị, Hoắc Tử Hồng định đến phố vải vóc tơ lụa xem một chút. Chỗ này là một khu du lịch trọng điểm rất ăn khách, bà muốn mua lại một cửa hàng ở mặt đường, chuyên kinh doanh đồ mỹ nghệ đặc sắc của Vân Nam, đồ nhuộm sáp nhuộm ghim (*) là một lựa chọn không tồi.

(*) Nhuộm sáp (蜡染, Hán Việt: lạp nhiễm) và nhuộm ghim (扎染, Hán Việt: trát nhiễm) là hai công nghệ nhuộm vải dệt thủ công truyền thống dân gian của một số dân tộc thiểu số ở Trung Quốc như dân tộc Miêu và dân tộc Bố Y ở Vân Nam và Quý Châu. Nhuộm sáp là dùng dao sáp chấm sáp nóng chảy vẽ hoa văn lên vải, sau đó dùng màu nhuộm tô lên vải hoặc nhúng vải vào màu nhuộm, lớp sáp khô sẽ bong ra hoặc được bóc đi, trên vải hiện lên hoa văn màu xanh nền trắng hoặc màu trắng nền xanh. Nhuộm ghim thì là dùng vải sa, chỉ, dây chun và các loại công cụ khác để ghim, khâu, buộc, kẹp vải theo nhiều kiểu khác nhau rồi nhúng vào màu nhuộm; tùy theo kiểu ghim mà màu nhuộm sẽ tạo thành những dạng hoa văn khác nhau trên vải (xem quy trình nhuộm ghim ở đây).

Đang chuẩn bị ra ngoài, chợt thấy Mộc Đại đuổi theo: “Dì Hồng, con đi với dì.”

Hoắc Tử Hồng cảm thấy có chút kỳ quái, Mộc Đại trước nay đối với mấy chuyện này chưa từng có hứng thú, có điều, cùng đi thì cùng đi, bà cũng đang muốn bắt đầu để Mộc Đại quản vài việc kinh doanh.

Một đường xuyên phố qua hẻm, người đi đường dần dần đông lên, đủ loại hàng quán ăn vặt trái cây cũng dọc theo hai bên sông mà bày bán. Hoắc Tử Hồng vừa đi vừa xem, Mộc Đại thì luôn theo sát bà không cách quá ba bước, rất cẩn thận quan sát xung quanh.

Cô nghĩ, nếu La Nhận thật sự đã đến đây, mục tiêu nhất định chính là dì Hồng, cô chỉ việc theo dì Hồng một tấc không rời là ổn, còn nếu như La Nhận muốn đối phó với người trong quán…

Mấy ngày nay cũng phải nhắc nhở chú Trương một câu, còn Một Vạn Ba ấy hả, lỡ có về vườn thì về luôn đi, coi như vì dân trừ hại.



Trong quán rượu, Một Vạn Ba ngón tay múa như bay, bàn phím vang lên lạch cà lạch cạch. Trong bài đăng mới nhất, bà chủ Sâm Lâm của hắn đã kín đáo “tỏ tình” với hắn.

Mà những người theo dõi topic tất nhiên là cũng sôi trào.

“Mẹ kiếp! Tôi đã sớm đoán được là con mụ này lòng dạ bất chính mà, quả nhiên!”

“Chủ thớt gắng chịu đựng nhé! Tuyệt đối không thể bị đánh gục được!”

“Tôi thì không nghĩ thế, kiến nghị chủ thớt giả vờ bằng lòng, cứ thoải mái tận hưởng đi! Khi nào nắm chặt được trong tay rồi thì đá cho mụ ấy một phát bay lên sao Hỏa!”

“Mấy lầu trên não bị nước vào hả, quán của người ta, người ta thích nhân viên của người ta, có gì là quá đáng đâu?”



Sống lưng Một Vạn Ba đột nhiên lạnh toát.

Tài khoản “Thiếu nợ trả tiền, đương nhiên vãi chưởng” kia lại xuất hiện rồi.

“Tôi rất thắc mắc nhé, chủ thớt sao không chịu khó làm việc đi mà ngày nào cũng lên mạng tám nhảm thế? Công việc ở quầy rượu nhàn tản quá hả?”

***

La Nhận không ở khách sạn.

Anh bao một căn nhà dân thuần phong cách dân tộc Nạp Tây kiểu xưa, có ba gian và một tường bao, lọt thỏm giữa một rừng nhà trọ san sát, nhờ vậy mà lại càng có vẻ bí mật, vị trí cũng rất đẹp, đẩy cửa sổ hoa bằng gỗ trên tầng hai ra là có thể nhìn thấy con phố náo nhiệt nhất.

Thậm chí cũng không cần phải đẩy ra. Đây là cửa sổ hoa bằng gỗ kiểu cũ, hoa văn chạm trổ thành tám mươi mốt ô trống, chiếu theo cửu cửu tiêu hàn đồ (*), các ô trống vốn được dán giấy, hiện giờ đã được thay thành thủy tinh trong suốt, hơn nữa bên ngoài còn được nhánh cây cành hoa phất phơ che khuất, tạo thành một vị trí tuyệt hảo để nhìn trộm mà không bị lộ.

(*) Là phong tục hằng năm ở Trung Quốc. Tính từ ngày đông chí trở đi được gọi là “tiến cửu”, dân gian Trung Hoa theo tập tục sẽ dán một bức cửu cửu tiêu hàn đồ lên vách nhà. Tiêu hàn đồ ghi chép lại “lịch” của những ngày đẹp sau khi tiến cửu, người ta sẽ dựa vào đó mà phỏng đoán năm sau sung túc hay thiếu thốn. Vì có tổng cộng chín chín tám mốt đơn vị nên có tên là “Cửu cửu tiêu hàn đồ”. Tính từ ngày đông chí, cứ chín ngày một thì tính là một đơn nguyên, hết chín chín tám mốt ngày thì hết mùa đông.

La Nhận đứng trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, trông thấy Mộc Đại mà nổi lên chút hứng thú.

Thật ra ban đầu vốn là quan sát Hoắc Tử Hồng, nhưng nhìn tới nhìn lui, ánh mắt không nhịn được mà chuyển lên người Mộc Đại.

Nói thế nào nhỉ, cô cứ sát sàn sạt theo đuôi Hoắc Tử Hồng, lại thường ngó trái ngó phải với vẻ mặt đầy khiêu khích, ý tứ rất rõ ràng: Cô biết có người đang rình trộm cô nên cũng muốn tỏ ra vẻ “Cứ thử chọc vào bà đi” cho đối phương thấy.

Giống như một bạn sói con đang gầm gừ dọa nạt, nhưng mãi vẫn chưa thật sự nhào lên cắn, cùng lắm chỉ là…

La Nhận không nhịn được sờ lên bả vai mình.

Cùng lắm cũng chỉ xô một cái đẩy một cái. Hiện giờ, cô cứ như gà mẹ che chở cho Hoắc Tử Hồng, như vậy thì cho rằng anh sẽ không dám hành động nữa ư?

***

Mộc Đại rất tận tụy với cương vị công tác, đi cùng Hoắc Tử Hồng, về cùng Hoắc Tử Hồng.

Hoắc Tử Hồng cảm thấy cô rất quái lạ: “Mộc Đại, hôm nay sao con lạ thế, nói là đi theo dì, vậy mà đầu óc thì cứ để đâu đâu ấy. Những gì hôm nay dì nói, con có nhớ không thế?”

Dì Hồng có nói gì với cô à?

Thấy vẻ mặt đó của Mộc Đại, dì Hồng cũng biết cô không tập trung, lắc đầu vào quán. Mộc Đại cũng theo vào, vừa thấy cô, chú Trương liền bắt chuyện: “Cô chủ nhỏ, có người tặng đồ cho cháu đó.”

Mộc Đại ngạc nhiên: “Cháu á?”

“Ừ.” Chú Trương chỉ cho cô xem một cái hộp nhỏ để trên chiếc bàn bên cạnh, “Chuyển phát nhanh.”

Nhận được quà hẳn là nên vui mừng, có điều những người biết địa chỉ của cô kỳ thực rất ít, ai vậy nhỉ? Sư phụ? Vạn Phong Hỏa? Lẽ nào lại là…Tào Nghiêm Hoa?

Mộc Đại nửa mừng nửa lo, lấy chìa khóa rạch lớp màng plastic bọc ngoài, vừa mở ra thì mặt biến sắc. Một lát sau cô cầm hộp lên, chừng như muốn phát cáu: “Chú Trương, cái này mà cũng chuyển phát nhanh được sao?”

Chú Trương lấy làm khó hiểu: “Gì thế, lựu đạn à?”

Đi qua xem thử, ông mới biết lý do, trên hộp đồ kia không dán biên lai chuyển phát nhanh, nói cách khác, chỉ là một hình thức đưa hàng bình thường. Nhưng chuyện này cũng không thể trách ông được, có đôi lúc vướng chuyện trong quán, thấy có chuyển phát nhanh đến đầu ông cũng lười ngẩng lên, thông thường đều chỉ hất cằm: “Ừ, để lên bàn đi.”

Nhân viên chuyển phát cũng rất tận tâm: “Chú ơi, cháu ký nhận cho chú luôn nhé.”

Nhanh gọn nhẹ, tiện cho cả hai bên, làm gì có ai rảnh mà kiểm tra hàng giúp cô nữa, chẳng lẽ thật sự là chuyển lựu đạn?

Ông ngó vào hộp xem, một lúc sau thò tay lấy ra một túi dâu tây.

Quả dâu tròn trịa đỏ thẫm, căng mọng chắc mẩy, thành thật mà nói, chuyến chuyển phát nhanh này đúng là rất “tốc độ”, bọt nước trên quả dâu vẫn còn đọng nguyên.

Chú Trương nói: “Cái này không tốt à, dưỡng da làm đẹp, con gái không phải đều thích ăn dâu sao?”

Một Vạn Ba nghển cổ hóng hớt bên này: “Nặc danh tặng dâu hả, cô chủ nhỏ, có người theo đuổi cô sao?”

Hắn phê bình: “Có điều người này cũng quá thực dụng rồi, chí ít cũng nên đưa một bó hoa tới chứ. Thế này không được, cô chủ nhỏ, cái kiểu người lúc đầu tặng dâu thế này, đến lúc hẹn hò rồi, cô sẽ chỉ nhận được hành tây thôi. Sau đó…”

Mộc Đại bỗng nhiên nổi nóng, xách túi dâu lên, ném thẳng vào thùng rác dưới gầm bàn, sau đó xoay người bỏ đi.

Chú Trương và Một Vạn Ba không nhúc nhích.

Hồi lâu sau, ánh mắt Một Vạn Ba không thể rời khỏi túi dâu. Hắn hắng giọng: “Chú, chú xem, cô chủ nhỏ nhà chúng ta thế này cũng thật là…lãng phí quá.”

“Đúng vậy.” Giọng chú Trương cũng rất chi là phải đạo, “Loại này…có phải là dâu sữa không ấy nhỉ, hơn hai mươi tệ một cân thì phải?”

Ánh mắt hai người đổ dồn về phía túi dâu, hiếm khi nào nhất trí đến thế.

Má nó chứ, đồ chùa thì ngu gì mà không ăn.

***

Buổi tối, Mộc Đại canh lúc rảnh, nói với Hoắc Tử Hồng đôi chút về chuyện mình đang lo lắng. Hoắc Tử Hồng vừa bực mình vừa buồn cười: “Cả ngày nay con cứ thần hồn nát thần tính, chính là vì chuyện này hả?”

Mộc Đại nóng nảy: “Nếu không phải là không có chứng cứ xác thực, con đã đi báo cảnh sát rồi. Dì Hồng, kẻ đó là đồng bọn của hung thủ, nguy hiểm lắm đấy.”

Hoắc Tử Hồng bật cười: “Liên quan gì đến dì chứ? Dì cũng chỉ hỏi thăm đôi chút chuyện năm đó, giáo sư Lý là thầy của dì, học sinh hỏi thăm thầy giáo thì vấn đề gì đâu?”

Mộc Đại chợt nhớ tới bức ảnh chụp trong ví tiền của Lý Thản, câu “Dì thật sự chỉ là học sinh của ông ấy thôi sao?” đã vọt tới cửa miệng, lại nuốt xuống.

Hoắc Tử Hồng lắc đầu thở dài: “Dì cũng chẳng biết mấy đứa đang làm gì nữa, thôi miên vẽ tranh gì đó, dì nghe không hiểu. Nếu thật có kẻ xấu dì cũng không sợ, trên đời không phải là còn có luật pháp sao?”

Chuyện này với luật pháp thì quan hệ quái gì tới nhau chứ, dì Hồng thật khiến cô tức chết đi được.

***

Mộc Đại quyết định tự dựa vào bản thân, ai muốn động vào dì Hồng, động đến mái nhà này của cô, cô cũng tuyệt đối không cho phép.

Ban ngày mặc kệ Hoắc Tử Hồng thấy phiền phức ra sao, cô vẫn khăng khăng một mực đi theo, buổi tối hoặc là không ngủ, hoặc là ngủ rất thính. Người luyện võ, trong đầu luôn có một sợi dây thần kinh để nhắc nhở, do đó dù chỉ là một âm thanh vô cùng nhẹ, cũng có thể khiến người đó nhanh chóng tỉnh lại.

Có điều, người cũng không phải làm bằng sắt, mấy ngày kế tiếp, mặt cô đã lộ vẻ mệt mỏi, dưới mắt là quầng thâm đen xì. Một Vạn Ba thậm thụt hỏi cô: “Cô chủ nhỏ, buổi tối cô đi làm trộm đấy à?”

Trộm?

Nói đến trộm, Mộc Đại chợt nhớ đến Tào Nghiêm Hoa. Bình thường, gã rất chăm chỉ nhắn WeChat, gửi ảnh hoặc là ở bia Giải Phóng, hoặc ở trạm cáp treo, kèm theo một dòng: “Hôm nay tâm trạng tốt.”

Chắc là do làm ăn thuận lợi, địa điểm phạm tội của gã thông thường đều là ở những nơi trong hình.

Có điều hai ngày nay lại im ắng khác thường, Mộc Đại nhắn WeChat hỏi gã gần đây ra sao, cũng chỉ như đá chìm đáy biển.

Hơn mười hai giờ đêm, Mộc Đại theo lệ khoác áo xuống tầng, lần lượt kiểm tra cửa sổ, tự tay đẩy đẩy, cơn buồn ngủ tự dưng dâng lên, bèn che miệng ngáp một cái, nhìn hình bóng mình phản chiếu trên cửa kính, trong mắt chằng chịt tơ máu, đỏ quạch chẳng khác gì mắt thỏ.

Đột nhiên cảm thấy cực kỳ căm tức, muốn tới thì tới đây đi, động thủ cô không sợ, sợ nhất chính là cứ dây dưa thế này, khiến người ta mất hết cả tinh thần.

Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (*), hóa ra chính là như vậy.

(*) Lấy từ một câu trong “Tả truyện”, nguyên cả câu là “Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”, nghĩa là “Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.”, về sau thường dùng với ngụ ý nhân lúc hăng hái thì nên làm một lần cho xong việc, càng dây dưa lâu sẽ càng mất tinh thần.

Di động trong túi áo chợt reo lên. Lấy ra nhìn, là một dãy số lạ, Mộc Đại thuận tay nhận cuộc gọi: “Alo?”

Đầu kia không lên tiếng, Mộc Đại đợi hai giây, trong lòng chợt ngộ ra điều gì: “Alo?”

Quả nhiên, sau một hồi yên lặng, trong ống nghe truyền đến tiếng La Nhận cười khẽ. Da đầu Mộc Đại căng lên như muốn nổ tung, trong vô thức lao tới cửa kính sát đất ở mặt trước của quán.

Con đường, dòng kênh, cỏ hạnh, biển hiệu xuyên đêm, trong bóng tối dường như hoàn toàn không có ai, lại dường như nơi nào cũng có người.

Anh nói: “Muộn thế này rồi tôi không tới đâu, ngủ sớm chút đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, chúng ta…mai gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.