Trần Hướng Vinh nhận được điện thoại, vội vàng chỉnh trang quần áo ra cửa, vừa tới cửa nhà đã thấy một chiếc xe màu đen, trông rất xịn xò, dáng dấp cũng lạ, trên nóc có một dãy đèn, không biết dùng để làm gì.
Ở huyện Nam Điền lâu vậy rồi, xe thế này là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cửa xe mở ra, La Nhận vẫy tay với y, Trần Hướng Vinh chạy qua, ngồi lên ghế phó lái, tay chân co quắp không biết phải để đâu cho phải.
La Nhận nhìn y, Trần Hướng Vinh thoạt trông có vẻ thật thà, theo tin tức Mã Đồ Văn gửi tới, y khoảng bốn mươi tuổi, nhưng ngoại hình so với tuổi tác già hơn nhiều, mặt chằng chịt nếp nhăn, hai tay thô ráp, có một đầu ngón tay quấn kín băng vết thương.
Anh cất tiếng hỏi: “Chú công tác ở cục công an huyện?”
Trần Hướng Vinh thành thật đáp: “Không phải, tôi không vào được biên chế cục công an, ký hợp đồng làm việc cho công ty vệ sinh, làm lao công thuê ngoài ở trụ sở cục cảnh sát.”
La Nhận ừ một tiếng, nhấn chân ga, xe lái thẳng ra ngoại thành.
Trần Hướng Vinh hơi căng thẳng, tối qua, có họ hàng hỏi y, lúc trong cục xảy ra chuyện kia, có phải vừa hay y đang ở đó không, sau đó nói, có người muốn hỏi thăm tình hình cụ thể, cho y một ngàn tệ.
Còn nhiều hơn tiền lương một tháng của y, Trần Hướng Vinh nhận lời ngay tắp lự.
Nhưng lên xe rồi, y bỗng thấp thỏm.
Y nuốt nước bọt, nói với La Nhận: “À…tôi chỉ có gì nói nấy, không làm chuyện gì phạm pháp hết.”
Lại nhấn mạnh: “Những gì tôi nói là những cái được truyền ra ngoài, rất nhiều người biết, tôi đây không tính là làm trái quy định.”
La Nhận không nhìn y: “Chú cài dây an toàn vào đi.”
Trần Hướng Vinh tổng cộng cũng chưa ngồi xe được mấy lần, lần mò hồi lâu vẫn không tìm thấy dây an toàn, vất vả mãi mới tìm ra, lại không biết cài thế nào, lưỡng lự một hồi, xe đã dừng lại.
Đỗ ngay ở đầu cầu, nơi tiếp giáp giữa thành thị và thôn quê, vì xảy ra án giết người nên hai ngày nay trên cầu nhiều người hơn hẳn, rỗi rãi đi dạo, đến xem hiện trường cứ như ngắm kỳ quan, nhưng thực ra đã sớm dọn dẹp sạch sẽ, cầu là cầu đê là đê, nhưng ai nhìn cũng tặc lưỡi bảo lạ, mở mồm ra là như tép nhảy, cứ như thể tận mắt chứng kiến không bằng.
La Nhận trầm mặc, xuyên qua cửa sổ nhìn cây cầu.
“Nghe nói người chạy mất rồi?”
“Chạy mất rồi.” Cuối cùng cũng đến phần đặt câu hỏi, Trần Hướng Vinh chỉ hận không thể phun sạch lời ra như rây bột, “Cũng không hẳn là chạy, nghe nói ban đầu cô ấy rất phối hợp, người thì đẹp, lại điềm đạm nhũn nhặn, ai ngờ cô ấy lại chạy mất, hơn nữa…”
Bây giờ nghĩ lại, y vẫn thấy kinh hãi: “Là trực tiếp nhảy từ trên lầu xuống…”
Lúc cô gái kia được dẫn vào, Trần Hướng Vinh trực ca với một nhân viên tạp vụ khác, giống như thường ngày, hai người nhìn thì như đang lau sàn, nhưng thực ra mắt đảo tít, không bỏ sót chút gì.
Nhân viên tạp vụ còn cảm khái vô ngần: “Trước đây cứ tưởng là tội phạm tướng mạo đều hung tợn, giờ mới biết, ngoại hình nhã nhặn, dịu dàng ít nói thế này cũng có thể gây ra chuyện như vậy.”
Hai người thổn thức một hồi, lau xong hành lang thì chuyển sang lau dọn phòng vệ sinh.
Lúc đang lau bệ rửa tay, có một cảnh sát đi vào, đi vệ sinh xong thì ra rửa tay, rửa rửa một lúc, bỗng nổi quạu, đập tay lên bệ.
Trần Hướng Vinh làm công ở đây đã lâu, gần như ai cũng quen, thỉnh thoảng sẽ tán gẫu đôi câu.
Y nhớ, lúc đó mình đã hỏi: “Không chịu nhận tội à?”
Trong cục, đây cũng là chuyện thường gặp.
Tay cảnh sát kia tức tối đến độ mặt đỏ gay: “Chết cũng không chịu mở miệng, ghét nhất là cái loại này.”
Nhân viên tạp vụ tiếp lời: “Phải, là đối nghịch với nhân dân.”
Tay cảnh sát kia nói: “Hòa nhã nói với cô ta, nếu thái độ tốt, tích cực chủ động phối hợp lấy lời khai, tương lai ra tòa thẩm vấn các thứ, có thể sẽ được khoan nhượng, ngoan cường chống cự sẽ phải nhận kết quả thế nào, có biết không?”
Nhân viên tạp vụ nói: “Chính phải.”
“Cô ta nói lúc án mạng xảy ra, cô ta đang ngủ, nhưng lại không có bằng chứng gì, cô bé cùng phòng với cô ta ngủ còn say hơn cô ta, căn bản không thể chứng minh cô ta có ra ngoài hay không. Về mặt khác, Mã Siêu là người trực tiếp chứng kiến cô ta gây án, hơn nữa không phải chỉ có một nhân chứng.”
Nghe đến đây, La Nhận ngẩng lên: “Không chỉ có một nhân chứng?”
Trần Hướng Vinh nói: “Đúng vậy, thằng bé Mã Siêu kia chứng kiến cô ấy gây án, sau lại có người nói mười phút sau khi án mạng xảy ra, có người đi chơi mạt chược về muộn đã trông thấy cô ấy ở gần đó, đến tận nơi nhận dạng tình nghi là Mã Siêu đi, sau khi dẫn người về cục, người chơi mạt chược tên là Tống Thiết cũng tới nhận dạng cách kính, bảo là không sai.”
La Nhận ừ một tiếng, dừng một lúc rồi nói: “Chú nói tiếp đi.”
Trần Hướng Vinh nhớ là lúc đó, nhân viên tạp vụ khuyên cảnh sát đừng nóng giận: “Muốn có khí thế mạnh mẽ đả kích tội phạm thì không thể hòa nhã với cô ta được, phải nghiêm khắc! Nghiêm khắc! Càng chống cự càng nghiêm!”
Làm thuê ngoài ở cục hai năm, những lời khuôn sáo này của nhân viên tạp vụ có thể lấy luôn làm bài phát biểu được rồi.
Tay cảnh sát chép miệng, đánh mắt về phía bên kia: “Bây giờ lãnh đạo đang nói chuyện với cô ta đấy, cô ta còn trẻ, bọn tôi xét theo nguyên tắc cứu vãn, hi vọng cô ta có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của vụ việc.”
“Căn cứ theo điều thứ năm mươi ba ‘Bộ luật Tố tụng Hình sự’, dù bị cáo không cung cấp lời khai nhưng nếu chứng cứ xác thực, đầy đủ, có thể nhận định là bị cáo có tội và áp dụng hình phạt. Hơn nữa, hiện giờ không phải chỉ có một nhân chứng mà có đến hai người! Hai người không quen biết nhau, không tồn tại khả năng thông đồng bịa đặt lời khai, có thể xác minh lời nhau qua bản tường trình, hình thành xích nối chứng cứ. Bởi vậy nên nếu cô ta vẫn không chịu phối hợp thì sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”
Trần Hướng Vinh nói: “Đúng vậy.”
Tay cảnh sát nói thêm vài câu rồi quay về.
Nói cũng trùng hợp, lúc Trần Hướng Vinh giao ban kết thúc công việc, lại gặp được Mộc Đại.
Trước sau đều có cảnh sát, cô cúi đầu, kẹp ở giữa, đi chầm chậm, sắc mặt hơi tái trắng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên, vẻ mặt vừa thất thần vừa hoang mang.
Trần Hướng Vinh dậy lên chút trắc ẩn trong lòng, y đứng lại mấy giây.
Chính trong mấy giây này, y đã chứng kiến được toàn bộ quá trình.
Lúc đi ngang qua một phòng làm cửa để cửa mở, Mộc Đại thoáng ngó vào trong.
Đó là một trong dãy phòng làm việc của cục, thấy cô ngó vào, Trần Hướng Vinh cũng nhìn theo, phòng làm việc đương nhiên có người, là hai thư ký, đang cúi đầu viết gì đó, đại khái là vì trời nóng nên cửa sổ mở toang hết ra.
Ngay sau đó, một chuyện khiến y trố mắt nghẹn lời xảy ra: Mộc Đại đột nhiên vọt vào phòng.
Nơi đó là tầng ba, cửa ra vào ở cuối lối đi, bởi vậy nên phòng chạy trốn chỉ phòng ở hai đầu trước sau, không ai phòng bị được cô lại xông vào phòng làm việc.
Càng khiến người ta không ngờ được là, tốc độ của cô lại nhanh đến vậy, hai thư ký còn chưa kịp ngẩng đầu, cô đã nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Trần Hướng Vinh nhìn La Nhận: “Không ngờ cô ấy lại biết võ, thật sự không ngờ được, tôi cứ tưởng là TV nói phét, bởi vậy nên khi đó, tôi cũng không cho là cô ấy bỏ chạy, chỉ nghĩ cô ấy nhảy lầu.”
Y thực sự tưởng là thế, còn thất thanh hét lên: “Nhảy lầu rồi!”
Y không có cơ hội lao tới bên cửa sổ xem xét, về sau đều là nghe người ta kể lại, lúc tay cảnh sát đầu tiên vọt tới cửa sổ, cô đã xuống tới mặt đất rồi, sau đó gần như chân không chạm đất mà lao tới bên tường bao, lật người một cái lên trên.
Đợi mọi người phản ứng lại đuổi theo, cô đã hoàn toàn biến mất.
Đây là vụ án khiến người ta phải trố mắt há hốc nhất ở huyện Nam Điền mấy năm nay, dù cấp trên nói phải cố hết sức không truyền ra ngoài, nhưng đó là một cái huyện nhỏ, ngã cầu té chết còn có người túm năm tụm ba bổ nhào tới hóng hớt, huống chi là một chuyện ly kỳ như vậy?
La Nhận cho Trần Hướng Vinh một trăm tệ, bảo y bắt xe trở về, mình không tiễn nữa.
Trần Hướng Vinh rất phấn khởi, đường cũng không xa, y cần thận nhét tiền vào trong áo, đi bộ về nhà.
Lúc đi qua cầu, giống như những kẻ hóng hớt tới xem sau vụ việc, y cũng thò đầu ra, nhìn tới nhìn lui.
***
La Nhận ngồi trên xe một lúc.
Trần Hướng Vinh không phải người anh tìm đến đầu tiên, trước đó, anh đã nói chuyện qua với Trịnh Lê.
Trịnh Lê rất khẩn trương, ban đầu, tưởng là anh tới điều tra nên phủi sạch quan hệ với Mộc Đại.
“Em không quá thân với chị ấy,” Cô nói, “Cô ấy tới quán cơm nhà em mới có vài ngày, chị ấy là người ở đâu, từng làm gì, em cũng không biết, hỏi chị ấy cũng không trả lời.”
Nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé, không kìm được bị lời anh dẫn dắt thăm dò, từ từ, lời trong ý ngoài đều đang lo lắng cho Mộc Đại.
“Chị Mộc Đại của em trong người không có tiền, lúc em gặp được chị ấy trên xe khách đường dài, chị ấy đã như vậy, đi một mình, túi bao không có lấy cái nào, cũng không có tiền, sau đó bác em cho chị ấy ứng trước một ít, nhưng cũng không nhiều.”
La Nhận nghe vào: Trong người không có tiền, khả năng chạy xa trong thời gian ngắn không cao. Hơn nữa cô trắng trợn nhảy lầu chạy, công an sẽ có phòng bị, tới nhà ga tra xét trước tiên, bởi vậy nên vị trí hiện tại của Mộc Đại, khả năng cao nhất là đang ở ngay trong Nam Điền.
“Cô ấy ở Nam Điền có bạn bè gì không?”
Trịnh Lê nghĩ ngợi: “Không có. Chị ấy cũng chưa từng đề cập đến người nhà, chỉ nói là có bạn trai, ngoại hình rất khá, hình như cũng rất có tiền, đối xử với chị ấy cũng tốt.”
Một góc mềm mại nơi đáy lòng La Nhận chợt giật mình một cái.
“Chị ấy luôn muốn tìm người, nói là hai mươi năm trước ở trong tòa nhà cũ đã bị phá, là một người phụ nữ thích đi giày cao gót màu đỏ. Có điều hình như tìm không ra.”
Từ chỗ Trịnh Lê, có vẻ như cũng chẳng dò ra được thêm chút thông tin nào, La Nhận hỏi một câu cuối cùng: “Trạng thái tinh thần của cô ấy thế nào?”
Trịnh Lê nghe không hiểu.
La Nhận đổi một cách hỏi khác: “Em cảm thấy chị Mộc Mộc của em là người thế nào? Lợi hại hay yếu đuối?”
Trịnh Lê đáp: “Chị Mộc Mộc sao có thể yếu đuối được, chị ấy lợi hại lắm.”
Nghĩ một chút, lại bổ sung: “Em cũng không nói rõ được, có lúc cảm thấy chị ấy rất hung dữ, nhưng lúc sau chị ấy lại đối xử với em rất tốt bụng. Chính là kiểu ngoài rắn trong mềm ấy.”
***
La Nhận lái xe đi một vòng quanh huyện Nam Điền cả chiều, mỗi con phố mỗi ngõ hẻm đều đo qua, không chỉ một lần.
Có lúc dừng xe lại mua chút đồ đạc, lát sau lại ném đi, ngoại ô cũng ra, xe đi như vũ bão, bụi tung một đường.
Anh hơi hoài niệm lúc ở Tiểu Thương Hà, ào ào đi một mạch qua sa mạc, đồi cát trập trùng, cả xe hất tung cát lên, vèo một cái, trông như một cơn gió.
Anh đi lòng vòng tới tận khuya, sau đó qua chợ đêm, mua chút vật dụng hằng ngày, mua rượu, bia, rượu trắng, đồ nhắm, gà nướng, vịt quay, tôm muối, thêm chút rau dưa, cơm trắng, lúc tạt qua một sạp hoa quả, lại mua thêm vài thứ trái cây.
Sau đó lái xe, đi vào một quán trọ nhỏ nhìn trúng lúc đi dạo ban ngày.
Quán trọ đúng là rất nhỏ, đơn sơ, cũng không có ai, đăng ký thẻ căn cước là viết tay, không có camera trị an gì, phòng vệ sinh thậm chí còn không có nước nóng, muốn dùng nước nóng phải đi đun.
La Nhận vào đó ở, đun nước trước, sau đó mở máy tính, lên mạng, cuối cùng lấy đồ ăn bày lên bàn, cũng không động đũa ngay, mở TV lên xem, tín hiệu không tốt, màn hình giật giật, lẫn tiếng tạp âm lẹt xẹt, bản tin địa phương trùng hợp đang nói về vụ án ngày hôm qua, giọng MC trầm bổng du dương: Vụ án đã thu được tiến triển lớn.
Hơn 12 giờ đêm, kênh có chương trình rất ít, La Nhận bấm đại vào một kênh đang phát một chương trình tình cảm, đang chiếu đến cảnh vợ cả tình nhân tranh nhau, người đàn ông xóa mờ mặt ngồi yên buông cần, vợ cả khóc không thành tiếng: “Năm đó lúc anh theo đuổi tôi, cũng đào tim móc phổi nói…”
Ừ, hôm qua là ngọc trong tay, hôm nay thành đờm trong họng, hai người trở mặt với nhau, chỉ hận không thể nhổ nước bọt đầy đất.
Có tiếng gõ cửa, rất khẽ, xen vào giữa tiếng MC lải nhải.
Ấy thế mà La Nhận lại tức khắc tỉnh ngủ, ngay sau đó tắt TV đi, ngồi yên chốc lát rồi đi tới bên cửa, vươn tay đặt lên nắm đấm cửa, nhẹ nhàng vặn ra.
Dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, Mộc Đại đứng đó, cứ cảm thấy cô như gầy hơn, đeo một cái khẩu trang rất lớn, chỉ lộ ra hai con mắt, giống như một con thú nhỏ tuy bị kinh sợ nhưng không có ác ý, quầng mắt thâm đen vì không được ngủ đủ.
Cô nói: “Em thấy xe của anh lái trên đường, em nghĩ, chắc là anh tới tìm em.”
La Nhận bước lên trước một bước, Mộc Đại rất nhạy cảm, lập tức lùi lại.
La Nhận nở nụ cười, nói: “Mộc Đại, trước đây tôi từng ôm em, bế em, còn hôn em nữa, nếu em cảm thấy bệnh này chỉ cần tiếp xúc cự ly gần là lây được thì hiện giờ mới phòng bị có phải là muộn quá rồi không?”
Mộc Đại không nói gì, đầu cúi thấp, mái tóc dài rũ ra trước, để lộ ra cần cổ trắng nõn thon gầy, tái nhợt, lại mảnh dẻ, tưởng chừng như không cẩn thận một cái là sẽ gãy đôi.
La Nhận hỏi: “Hai ngày nay đã ăn cơm chưa?”
Cô nghĩ ngợi rồi lắc đầu, trên áo có vài chỗ bị quệt rách, miệng vết rách còn dính bụi, cũng không biết một ngày một đêm này cô đã trốn ở đâu.
La Nhận vươn tay, kéo tay cô vào trong.
Mùi vị trong phòng khác hẳn, là mùi thức ăn, kính thích nụ vị giác co đóng mấy bận, ánh mắt Mộc Đại đậu lên bữa khuya bày trên mặt bàn, đa số đều là cơm hộp, nhưng với cô đây đã là thịnh yến rồi.
Tầm mắt bị ngăn trở, La Nhận đi qua, đứng chắn giữa cô và trong phòng, ra hiệu cho cô vào phòng vệ sinh: “Tắm đi.”
Mộc Đại nói: “Em không có quần áo thay.”
“Tôi nghe nói, đến hành lí cũng không mang cái nào, một đồng tiền cũng không có, chỉ mang mỗi đầu óc với tay chân đi, cảm thấy mình tiêu sái lắm phải không?”
Anh đưa quần áo cho cô, là của nam giới, và cả một cái quần lót du lịch dùng một lần mua trong siêu thị.
Sau đó đẩy cô vào phòng vệ sinh: “Đi tắm đi, tắm rửa xong rồi ăn cơm, sau đó nói chuyện.”