Mộc Đại tỉnh lại, cũng không ngủ tiếp nữa, chợt nhớ tới miếng hổ phách màu son kia.
Lúc ấy, sau khi cô cho đám La Nhận xem đã tiện tay đặt bên giường, sau đó nữa, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba bê ván giường sang bên này, nó cũng được mang sang theo hay là đã rơi ở phòng bên rồi?
Cô thò tay lục lọi trên giường, La Nhận nhận ra, hỏi: “Sao thế?”
“Miếng hổ phách màu son kia đâu rồi?”
La Nhận nói: “Anh cất rồi.”
Vừa nói, anh vừa lấy miếng hổ phách ra đưa cho cô, Mộc Đại nhận lấy, nắm trong tay, giấc mộng kia khiến lòng cô như bị nhét bông kín mít.
Cô hỏi La Nhận: “Người rừng sao lại đeo một miếng hổ phách vậy nhỉ?”
La Nhận đáp: “Chắc là của người phụ nữ kia cho nó.”
Trong đầu Mộc Đại nảy ra một ý nghĩ: “Anh nói xem, có khi nào người phụ nữ kia chưa chết mà biến thành người rừng không?”
La Nhận cười: “Về lý thuyết mà nói thì khó lắm, người lão Viêm giết chỉ là một người phụ nữ bình thường sống trong núi, nhưng em cũng thấy rồi đấy, người rừng kia cao gần hai mét cơ mà.”
Mộc Đại không phục: “Có Hung Giản mà.”
“Vậy nên Hung Giản làm bà ấy cao hơn, lông trên người mọc dài ra, biến thành người rừng?”
“Ừ, không đúng sao.”
La Nhận vuốt tóc cô: “Ngủ đi, nếu anh gặp lại bà ấy, sẽ hỏi giúp em xem có phải không.”
Trên tóc, nơi được anh vuốt qua như lưu lại độ ấm.
Mộc Đại nghĩ: Sao La Nhận lại thích mình nhỉ?
Lại tỉ mỉ ngẫm nghĩ, kỳ thực cô cũng không quá hiểu La Nhận, hay chí ít thì, quá khứ của anh đối với cô mà nói là một khoảng trống to đùng.
Nhưng cô không muốn tìm hiểu, cũng giống như cô không muốn La Nhận tìm hiểu về quá khứ của mình. Con người rất phức tạp, giống như một củ hành tây vậy, bóc ra một lớp lại có một lớp, càng vào sâu sẽ càng khiến người ta cay mắt rơi lệ, sẽ nhìn thấy những điều không muốn nhìn thấy.
Thế thì không bóc ra là được, cứ để hòa hợp êm thấm như vậy, anh ổn mà tôi cũng khỏe, cứ thế nắm tay nhau bước đi, không tốt sao?
Sau đó, trời hửng sáng.
***
Hôm nay phải gấp rút lên đường, trọn một ngày, rút khỏi rừng, trở lại thôn Thất Cử.
Nhưng, trong lòng của mỗi người đều chôn một câu.
Không chắc đã ra được phải không?
Trong này có bao nhiêu thù máu, đổi lại nếu mình là người rừng, sao có thể để lão Viêm ra ngoài dễ dàng vậy được?
Sắp xếp hành lí xong xuôi, Tào Nghiêm Hoa thầm thì với Một Vạn Ba: Nghe nói, người báo thù, ba năm năm năm là thấy oải, động vật thì khác, súc sinh đều là một sợi gân, đã ghi thù là sẽ thù đến chết.
Gã bàn với Một Vạn Ba, chốc nữa lên đường, phải tránh xa lão Viêm ra để khỏi dính phải tai bay vạ gió.
Nghĩ đến có khả năng sẽ lại phải vào nữa nên tất cả đều chỉ mặc quần áo gọn nhẹ, balo để đồ ăn thiết yếu, tay cầm theo vũ khí phòng thân, những cái khác như xẻng xiếc đều để lại trong nhà đá.
La Nhận đưa bao chân của mình cho Mộc Đại, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba cũng chiếu cố tinh thần cho con gái và người già, chia nhau đưa bao chân cho lão Viêm và Viêm Hồng Sa.
Sáu người, dù đi chung với nhau, nhưng đường núi chật hẹp, vẫn phải chia ra ba nhóm đầu-giữa-cuối, như vậy, người đi cuối nhất định phải mạnh hơn cả người đi đầu, vì người đi cuối là hậu thuẫn quan trọng đảm bảo tất cả thành viên trong đội không ai bị lạc mất, theo lý thuyết đó, tốt nhất nên là La Nhận đi cuối, Mộc Đại đi đầu.
Tuy nhiên, Mộc Đại không thuộc đường, bởi vậy nên kết quả phân chia cuối cùng là, cân nhắc mạnh yếu kèm cặp nhau: La Nhận và Một Vạn Ba đi đầu, nhóm giữa là lão Viêm và Viêm Hồng Sa, Mộc Đại và Tào Nghiêm Hoa đi cuối.
Một Vạn Ba không ngừng thầm nhủ A di đà phật, đi cùng La Nhận, hắn quả thực có cảm giác an toàn vô cùng, Tào Nghiêm Hoa đi chung với Mộc Đại cũng tương đối vững dạ, chỉ là rất đố kị với lão Viêm: Lão già chết tiệt này được kẹp giữa, trước sau hai cái bình phong rõ dày che chắn cho, thật đúng là phúc bảy mươi đời!
Theo ý hắn, phải là lão Viêm đi cuối mới đúng, nếu người rừng đuổi theo, bắt đi mất, tất cả mọi người đều bớt được bao nhiêu gánh nặng.
Có điều…
Tào Nghiêm Hoa thở dài: Chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu vậy thôi.
***
Sau đó lập tức lên đường.
Lúc xuất phát mặt trời còn chưa lên, nửa tiếng sau, trời bắt đầu âm u, đi thêm một lúc nữa, nước trên lá cây bắt đầu nhỏ xuống – trong núi này, mưa cũng thật quá nhiều.
Tào Nghiêm Hoa hì hục đi theo Mộc Đại.
“Em tiểu sư phụ, em nói xem, nếu Hung Giản thật sự ám người rừng, vậy chúng ta phải làm sao?”
Gã nhỏ giọng thì thào: Người rừng lợi hại vậy cơ mà.
Mộc Đại đáp: “Anh phải có chút lòng tin vào chính mình đi chứ, chúng ta có những năm người kia mà.”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Chuyện này không thể tính gộp đầu người thế được, phải tính theo thực lực. Em nghĩ mà xem, Tam Tam nó…”
Một Vạn Ba đi phía trước đáp với lại: “Tào Mập, tôi nghe thấy đấy nhé!”
Tào Nghiêm Hoa trước sau như một: “Lẽ nào tôi nói không đúng? Ngoài biết vẽ dăm ba cái tranh ra thì cậu có làm được gì khác đâu, dùng để lừa con gái nhà người ta thì còn tạm được chứ trò vẽ vời của cậu mà chinh phục được người rừng chắc?”
Một Vạn Ba đáp trả rất khí phách: “Nghệ thuật không phân biệt chủng tộc và biên giới.”
Đang nói, La Nhận bỗng dừng bước, Một Vạn Ba lỡ chân vượt lên hai bước, lại lùi về, thấy La Nhận ngẩng đầu lên nhìn gì đó, cũng tò mò nhìn theo…
Thình lình trong lòng như bị đập cho một cú: Đằng trước, trên cành cây cách đó không xa, treo…
Là con búp bê Tảo Tình Nương kia.
Mộc Đại cũng qua tới, hơi do dự rồi đề khí đạp lên thân cây khô mấy bước, dao bầu vung lên, chặt đứt sợi dây treo Tảo Tình Nương.
Một Vạn Ba tiến lên một bước, nhặt lấy đưa cho La Nhận.
La Nhận lật qua lật lại nhìn mấy lần, rồi giơ lên sát mũi ngửi: Là mùi thối rữa do ngâm lâu trong nước.
Anh xác nhận: “Hẳn là cùng một con.”
Lúc thu thập hành trang, đương nhiên sẽ không mang cái thứ này theo, Tào Nghiêm Hoa nhớ rất rõ, là vứt trong góc gian lớn.
Người rừng kia đã quay lại đó? Lấy Tảo Tình Nương rồi chạy lên trước bọn họ, treo nó lên cây?
Sống lưng Một Vạn Ba lạnh buốt, quay đầu ngó tới ngó lui trong rừng, da đầu tê rần từng cơn, cứ cảm thấy ngay lập tức sẽ có thứ gì đó từ trong rừng phi ra.
Rào rào, xa xa có tiếng cành cây lay động.
Thần kinh tất cả mọi người đều căng lên.
La Nhận lấy súng sau lưng ra, ổn định thăng bằng, ngón tay đặt hờ lên cò súng, hạ giọng nói: “Ra sau lưng tôi.”
Tim Mộc Đại đập thình thình, thò tay ra nắm lấy tay Viêm Hồng Sa, Viêm Hồng Sa cũng hoảng hốt vô cùng, lòng bàn tay lạnh toát.
La Nhận nín thở.
Trong rừng yên lặng đến độ chỉ có tiếng gió thổi, tiếng cành cây xào xạc, và cả…
Âm thanh ong ong, trong tầm mắt, có một con không biết là ong mật hay ong vò vẽ đang đập cánh vù vù.
Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, ong vò vẽ… Tổ ong vò vẽ?
Anh thu súng lại trong chớp mắt, hô lớn: “Chạy!”
Những người khác không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng chữ “Chạy” này thì vẫn nghe hiểu, nhất thời, ba hồn bảy vía đều mất sạch, bất chấp mọi thứ co chân lên chạy.
Gần như cùng lúc đó, một tổ ong to lớn màu đen từ phía xa bị ném mạnh qua, rơi xuống đất đánh ông một tiếng, Tào Nghiêm Hoa trong lúc cấp bách quay đầu lại, trông thấy bầy ong đen sì đập cánh bay ra, hệt như một đám mây đen, phi nhanh về phía bên này.
Mẹ ơi!
Hoảng hốt chạy bừa, bị vấp chân ngã sấp xuống, vừa chạm đất đã lăn một vòng, trong cơn hỗn loạn chỉ nghe thấy tiếng những người khác la hét, tiếng hét lúc bên đông lúc bên tây, khi xa khi gần, cũng không biết rốt cuộc là ở đâu, bên tai ong ong không ngừng, đột nhiên thấy cổ đau nhói, biết là đã bị đốt, sợ đến hồn phi phách tán, guồng chân chạy nhanh hơn.
Thường thức gã vẫn biết, ong vò vẽ có thể đốt chết người, chết cũng thôi, nhưng tử trạng khó coi như vậy, xuống đất rồi, tổ tông cũng không nhận ra gã mất!
Đang cắm đầu cắm cổ chạy, thân thể bỗng nhẹ bẫng, một cánh tay lông lá xách cổ áo gã lên.
Người rừng!
***
Ban đầu, Mộc Đại vốn chạy cùng Viêm Hồng Sa, trong lúc hỗn loạn thì nghe Viêm Hồng Sa thét lên “Nội!”, sau đó tay trượt mất, Viêm Hồng Sa giãy khỏi.
Mộc Đại muốn kéo cô lại, nhưng vừa quay đầu thì đấy mây đen vù vù ngập trời ngập đất, sợ đến nhũn cả chân, đương hoảng hốt, Một Vạn Ba kéo cô, hét: “Chạy đi!”
Trong cơn cuống cuồng, hai người vốn chạy chung đường, cũng quên mất là tách ra khi nào, hình như Một Vạn Ba đạp hẫng một cái, lăn đi đâu mất, còn cô thì theo quán tính vọt về phía trước, chợt phát hiện ra bên dưới là một con dốc, không kịp phanh lại, cả người lộn nhào lăn xuống.
Trong sát na trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy ong vò vẽ đã đuổi tới nơi, bên tai toàn âm thanh ong ong, cuối cùng tùm một tiếng, như rơi xuống sông.
Không phải sông, là do hai ngày nay trời mưa, chảy xuống chỗ lõm trong núi tạo thành một khe suối, chỉ sâu nửa mét, Mộc Đại nằm úp sấp trong nước, gắng nín thở.
Tiếng ong đập cánh ở ngay trên đầu, cách một mặt nước, ong ong, ong ong ong.
***
Viêm Hồng Sa giãy khỏi tay Mộc Đại, muốn đi tìm lão Viêm.
Nhưng bầy ong đã xông tới, cô thét lên một tiếng chạy về phía trước, tai và cổ nhói đau.
Đột nhiên, có một cái áo bay qua phủ lên mặt cô, cô nghe thấy tiếng La Nhận: “Qua đây!”
La Nhận kéo cô ra sau mình, cách lần áo, cô bắt gặp ánh lửa, chợt phản ứng lại: Là cây đuốc họ mang theo.
Ngọn lửa vung trái vung phải, khua thành một vòng tròn kín kẽ trước người, La Nhận kéo cô nhanh chóng lùi ra sau, cô cứ trùm áo trên đầu như vậy, lảo đảo đi theo La Nhận, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Nội đâu? Nội mình đâu rồi?
Rốt cuộc cũng dừng lại, không còn nghe thấy tiếng ong vo ve nữa, cái áo trên đầu được nhấc ra, Viêm Hồng Sa ngây người đứng, nhìn cây đuốc cắm trên mặt đất, La Nhận nhanh chóng bọc áo lên đầu, hai ống tay áo buộc sau gáy, chỉ để lộ ra đôi mắt.
La Nhận chỉ vào bao chân dưới chân của cô: “Cởi ra, đưa tôi.”
Viêm Hồng Sa vội vàng cởi ra, La Nhận lấy bao chân quấn lấy cánh tay, bọc cả nắm đấm tay lại, dặn cô: “Cô chờ ở đây, tôi đi tìm đám Mộc Đại.”
Đám Mộc Đại…
Viêm Hồng Sa bỗng phản ứng lại: “Đám Mộc Đại đâu?”
“Không biết, lúc đó rất loạn, ai cũng bỏ chạy, phương hướng không giống nhau, ong vò vẽ khắp nơi, tôi không nhìn được Mộc Đại chạy đi đâu, cũng không thấy ông cô.”
Lại hỏi Viêm Hồng Sa: “Bị đốt có nặng không?”
Viêm Hồng Sa không rõ, cô chỉ nhớ, khi đó, tai và cổ chợt nhói đau, nhưng hiện giờ đều chẳng còn cảm giác gì nữa.
La Nhận nói: “Cô tự kiểm tra đi, nọc ong nếu nghiêm trọng cũng có thể gây chết người. Nếu thấy đau dữ dội quá thì lấy nước tiểu bôi lên vết thương.”
Viêm Hồng Sa còn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”
La Nhận nói: “Tôi không nói đùa đâu.”
Anh cầm đuốc, nhanh chóng rời đi.
Viêm Hồng Sa ngồi tại chỗ, thấp thỏm chờ đợi, La Nhận vừa đi, nơi này lập tức trở nên âm u đáng sợ, Viêm Hồng Sa nơm nớp, lúc nhìn trái, lúc ngó phải.
Xung quanh cứ như luôn có tiếng động, như luôn có một con mắt đang âm thầm dòm ngó, lá cây trên đầu cọ vào nhau nghe xào xạc, rất nhiều lần cô cứ ngỡ, ngẩng đầu lên sẽ trông thấy Tảo Tình Nương thối rữa kia.
La Nhận cuối cùng cũng trở lại, một mình.
Viêm Hồng Sa đón anh, không dám mở miệng hỏi han gì.
La Nhận nói: “Ong tản đi rồi, tôi đã xem xét chung quanh, không có thi thể, cũng không tìm thấy ai.”
Môi Viêm Hồng Sa run run, nước mắt dâng lên hốc mắt.
La Nhận nói: “Tin tốt là, không ai bị ong vò vẽ đốt chết, nếu đốt chết, thi thể hẳn là phải ở gần đây, tin xấu là…”
“Chỗ vừa nãy có dấu chân của người rừng, người rừng từng xuất hiện nhưng có khả năng giữa chừng nó đã lên cây, chỉ có dấu vết dưới đất thì không thể nào lần ra được nó.”
Viêm Hồng Sa òa khóc, nói: “Nội tôi nhất định sẽ chết mất.”
Người rừng từng xuất hiện, nó có thể không làm hại đám Mộc Đại và Tào Nghiêm Hoa, nhưng chắc chắn sẽ không tha cho nội cô.
***
Tào Nghiêm Hoa tỉnh lại.
Trước khi tỉnh, gã đã có một giấc mơ đẹp, mơ thấy Phượng Hoàng Lâu khai trương, trước cửa tụ tập rất nhiều người, bác Trịnh cầm mic lớn giọng tuyên bố: “Tiếp theo, xin mời tổng giám đốc Tào lên cắt băng khánh thành cho Phượng Hoàng Lâu của chúng ta!”
Tào Nghiêm Hoa trông thấy bản thân mặt mày rạng rỡ, cười đến không khép được miệng, một tay nâng quả cầu ruy băng thắt hình hoa đỏ, tay còn lại cầm một cái kéo vàng.
Có ký giả chĩa ống kính về phía gã, gọi: “Tổng giám đốc Tào tổng giám đốc Tào, nhìn bên này!”
Gã nhếch miệng cười.
Giây kế tiếp, ảnh chụp được đưa đến trước mặt, mọi thứ đều ổn, chỉ có mỗi gương mặt là to tổ bố trông như cái chậu rửa mặt.
Gã tức giận: “Chụp ảnh kiểu rắm chó gì thế!”
Không đúng, lại gần nhìn kĩ, gương mặt này sao lại bị sưng thế?
Ong ong, ong ong ong, âm thanh như một cơn ác mộng, gã nhìn thấy, có con ong vò vẽ đang đập cánh, từ trong tấm hình bay ra.
Ong vò vẽ!
Ký ức như tháo nước cửa cống ào ào ùa về, Tào Nghiêm Hoa kinh hoàng tỉnh lại, lúc tỉnh, chân đạp phải cái gì đó mềm mềm, hình như là một người.
Gã ngẩng đầu, mắt vốn đã nhỏ, nay còn bị đốt, chỉ có thể miễn cưỡng mở thành một cái khe.
Quang cảnh lọt vào khe, gã nhìn thấy, nằm ở đó là…
Tào Nghiêm Hoa phát hoảng, nhào qua lắc hắn: “Tam Tam, Tam Tam, cậu tỉnh lại đi, sao cậu lại ở đây!”