Bảy Thanh Hung Giản

Chương 88: Chương 88: Chương 23




La Nhận nghĩ ra không ít phương án, cuối cùng quyết định chọn hỏa công.

Mục đích không phải là đả thương người, dụ được người rừng tới rồi nói tiếp, ba người phân công nhau: Viêm Hồng Sa khiêu chiến, Mộc Đại tiếp ứng, La Nhận thì nấp trong một chỗ bí mật, thuận tiện sau đó theo đuôi.

Nhìn cửa động đen như mực, ngó vào cùng không biết là sâu bao nhiêu, Viêm Hồng Sa nhặt một đống lá cây, chia ra làm hai phần lá khô và lá ướt, lấy đuốc châm lửa vào đống lá khô trước, đợi đến lúc thế lửa lớn hơn thì bỏ lá ướt vào, lá ướt rất mau lên khói, mau đến mức chính cô cũng bị sặc ho sù sụ không ngừng.

Mộc Đại náu trên cái cây gần đó nhìn, thực sự là phải sốt ruột hộ cô: Cũng may rất nhanh sau đó Viêm Hồng Sa đã mò ra bí quyết, cầm áo khoác trong tay quạt gió, khói lá cháy xộc vào trong hang động.

La Nhận suy đoán, người phụ nữ kia khả năng rất cao là vẫn còn ở trong động, da dẻ cả người và tóc bà đều trắng bệch, dấu vết của việc quanh năm không ra sáng, điều đó chứng tỏ, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không rất hiếm khi ra ngoài.

Anh ra hiệu với Viêm Hồng Sa: Tiếp tục.

Viêm Hồng Sa mím môi, duy trì lặp đi lặp lại động tác quạt gió và thêm lá.

Mười lăm phút sau, trong động đã ngập ngụa khói, nhưng vẫn không có lấy một tiếng động nào, Viêm Hồng Sa chần chừ dừng tay.

Có thể là thực sự không có ở đây.

Viêm Hồng Sa rút cây đuốc ra khỏi đống lửa, quay đầu liếc sang Mộc Đại, ý muốn hỏi, có muốn vào động xem thử không.

Đây là phương án thứ hai: Nếu người phụ nữ kia không có ở đây thì vào trong xem xét nơi ở của bà, tìm nhiều đầu mối hơn, cần phải có hai người cùng vào, người thứ ba ở ngoài canh gác.

Mộc Đại ra hiệu với La Nhận, tỏ ý mình vào cùng Viêm Hồng Sa, sau đó nhảy tử trên cây xuống.

Khói rất dày, xông vào chỗ thấp, người vừa đi vào lập tức bị hun cho cay xè mắt, Viêm Hồng Sa bĩu môi phàn nàn, thế này gọi là đánh nhạn bị nhạn mổ mắt, đặt bẫy tự sa vào bẫy, chẳng hun được người phụ nữ kia, trái lại tự hun mình không mở được mắt trước.

Lời này…

Trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng, bỗng vươn tay ra, bắt lấy cánh tay Viêm Hồng Sa đi phía trước.

Viêm Hồng Sa quay đầu khó hiểu, Mộc Đại không nói gì, nháy mắt với cô, kéo cô lùi lại, lùi thẳng ra ngoài cửa động.

Cô hạ giọng khẽ nói với Viêm Hồng Sa: “Nếu bà ấy không sợ khói thì sao?”

Động vật và người đương nhiên là đều sợ khói, nói theo khoa học thì khói gây trở ngại cho đường hô hấp dẫn đến thiếu dưỡng khí, nhưng người phụ nữ kia, bà ấy còn đường hô hấp không? Còn sợ thiếu dưỡng khí không?

Chỉ e hiện giờ, bà đang lặng lẽ thủ trong hang động ngập khói, giống như một con dã thú đang chờ đợi săn mồi.

Viêm Hồng Sa nghe hiểu, cũng hạ giọng xuống hỏi cô: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Mộc Đại đáp: “Không sợ khói, nhưng chắc chắn có sợ lửa.”

Hai người lùi tới cạnh đống lửa, rút chừng mười cây đuốc ra đốt lửa, Viêm Hồng Sa lượm cây đuốc to nhất, ném mạnh vào cửa động.

Cửa động bắt đầu loe lóe ánh sáng, ngọn lửa nhảy nhót ngay trên mặt đất, trong khói mù bùng lên một khoảng sáng.

Lúc tiến tới cửa động, lại ném thêm hai cây vào, lối vào trong sáng bừng, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa thò tay ra nắm lấy nhau, cẩn thận dò dẫm cứ đi một bước lại dừng một chốc, nhìn hai bên trái phải và trên đầu mọt lượt, xác nhận an toàn rồi mới tiếp tục.

Cũng không biết là tới bước thứ mấy, Viêm Hồng Sa chợt giật mình, bóp chặt lấy tay Mộc Đại.

“Mộc Đại, cô nghe thấy không?”

Loáng thoáng nghe thấy, giống như tiếng thứ gì đó quét lên vách đá, tim Mộc Đại đập dồn dập nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh, ném nốt hai cây đuốc còn sót lại trong tay vào trong.

Lần này, cuối cùng cũng trông thấy gì đó.

Kề sát bên bóng tối sâu thẳm, trên vách đá phía trước, chênh chếch bên phải, người phụ nữ kia đang nằm sấp, từ trên cao nhìn xuống, mái tóc bạc rũ rượi, hai mắt hơi nheo lại.

Đã được nghe La Nhận miêu tả từ trước nên tuy hai người trong lòng khiếp đảm, nhưng cũng may là không quá sợ, không hẹn mà cùng lùi ra sau một bước.

Viêm Hồng Sa: “Thế nào đây? Lên trên à?”

Mộc Đại gật đầu, khẽ nói: “Tôi trên, cô dưới.”

Là muốn giáp công à, Viêm Hồng Sa hơi căng thẳng, nhắc nhở cô: “Báo cho La Nhận một tiếng.”

Mộc Đại ứng lời, bước chân chậm rãi vô cùng, dịch dần tới bên vách đá, đồng thời đưa còi lên miệng.

Cô và Viêm Hồng Sa dần kéo giãn khoảng cách, cùng người phụ nữ kia vừa vặn tạo thành một hình tam giác.

Theo sự di động của Mộc Đại, đầu người phụ nữ kia cũng cứng ngắc xoay, nhích người với biên độ rất nhỏ trên vách đá – lúc di chuyển, Mộc Đại lại nghe thấy những âm thanh như tiếng kim loại quét qua đá.

Đó là cái gì? Mộc Đại cau mày, cũng không dám thả lỏng chút nào: Khi hai bên đang giằng co, thời gian dường như trôi qua rất chậm, một sợi dây vô hình căng lên trong không trung, căng thẳng vô cùng.

Không rõ là bên nào động thủ trước, cục diện bế tắc đột ngột bị phá vỡ, tiếng còi nhọn hoắt rít lên,, tiếng gió vút qua đỉnh đầu – người phụ nữ kia tấn công Viêm Hồng Sa trước.

Khớp hàm Viêm Hồng Sa khẽ nghiến, nhanh chóng lộn một vòng tai chỗ, lăn tới đúng cạnh cây đuốc vừa ném vào trước đó, không chút nghĩ ngợi, mỗi tay một cây, xoay người đứng lên như một con diều, đập phủ đầu về phía người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia dường như quả thực có chút dè chừng với lửa, vèo một cái úp sấp xuống đất, nhanh chóng trượt lùi ra sau.

Lực ma sát trên đất kỳ thực rất lớn, người phụ nữ kia gần như dồn hết lực xuống bụng, trượt như trên băng, lúc tới cạnh vách đá, toàn thân như mọc chân, chớp mắt đã bám vách leo lên.

Mộc Đại cẩn thận quan sát, người phụ nữ kia không có vũ khí, đầu ngón tay sắc nhọn, tấn công hẳn là chủ yếu dựa vào tay và miệng cắn, chưa bàn tới võ công, khả năng di chuyển rất nhanh, có thể là luyện ra được trong quãng thời gian dài sống dưới đáy giếng, từ áp đất tới lên tường, xác thực là lanh lẹ như thú.

Với những phân tích này, trong đầu cô lập tức lập thành phương án đối phó.

Kỳ thực ở một số thời điểm, tuyệt đại đa số những gì khiến mình sợ hãi đều đến từ sự không biết và vô cùng tưởng tượng, đến lúc có thể thấy rõ đối phương rồi, bất kể là ba đầu sáu tay hay nanh thép phun lửa, đều cảm thấy thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đúng vậy, cũng chỉ đến thế mà thôi, còn có thể đáng sợ đến mức nào nữa chứ.

Mộc Đại vụt một tiếng, cũng bám vách leo lên, cấp bách phân phó Viêm Hồng Sa: “Đốt lửa chiếu sáng cho tôi!”

Viêm Hồng Sa nhanh chóng phối hợp, hai tay giơ lên, đá ngược ra sau một cước hất cây đuốc thứ ba trên mặt đất lên, hai tay cùng bắt lấy.

Ánh lửa chao đảo, soi sáng trần vách hình vòm, tốc độ của Mộc Đại không theo kịp người phụ nữ kia, nhưng đầu óc thì xoay chuyển rất nhanh, phi từng mũi tên ngắn ra, không mong phi trúng, chỉ nhằm dồn ép thế đi của người phụ nữ – bà muốn đi lên, tên phi sẽ chặn ở phía cao hơn, bắt bà ta chỉ có thể đi xuống dưới.

Rất nhanh, Mộc Đại đã dồn người phụ nữ xuống dưới mình.

Cô chỉ đợi có thế, nháy mắt với Viêm Hồng Sa, bỗng buông tay bám trên vách đá ra, bổ xuống phía người phụ nữ.

Thế tới lần này không nhỏ, người phụ nữ kia rơi mạnh xuống đất, còn chưa có hành động gì tiếp theo, Mộc Đại đã theo đà còn sót lại nhào xuống, cô dứt khoát tàn nhẫn lấy người phụ nữ kia làm đệm thịt, đầu gối nghiến xuống, áp chặt bà xuống đất, thấy người phụ nữ kia muốn ngẩng đầu liền không chút nghĩ ngợi, vươn tay ra đè chặt đầu bà, ép mạnh mặt bà dính xuống đất.

Người phụ nữ vùng vẫy muốn hất cô ra, Mộc Đại nghiến răng ép xuống, rất giống với lần trước lúc lấy nắp chặn Viêm Hồng Sa trong ang nước – cô chỉ thua mỗi ở chỗ nhẹ cân này, bị phía dưới đẩy lên mà nghiêng nghiêng ngả ngả, nếu như có cân nặng của Tào Nghiêm Hoa, hẳn đã đè một cái là vững như bàn thạch.

Tiếng bước chân vang lên, La Nhận vào trong, nhìn cái là hiểu, thở phào một tiếng trước rồi dở khóc dở cười.

Anh không vội lên tiếng, rảo bước nhanh qua, lấy dây nhựa quấn trên thắt lưng xuống trói chặt chân người phụ nữ kia trước rồi tháo dây quấn trên tay ra, kéo hai tay người phụ nữ gô ra sau lưng, chưa trói lại ngay mà ngẩng lên nhìn Mộc Đại.

Mộc Đại vẫn đang nghiến răng phồng má, tay ấn chặt lên đầu người phụ nữ, mặt rất tự tin vẻ “mau khen mị lợi hai đi nào”.

Cô đang chờ La Nhận trói hẳn người phụ nữ lại rồi mới buông tay.

Cô liếc nhìn La Nhận, rất không hiểu: Sao còn chưa trói vậy?

La Nhận chỉ vào đầu người phụ nữ: “Em không ngại bẩn à?”

Mái tóc bạc của người phụ nữ kia ướt nhẹp dính bết, nơi tay cô chạm vào có vẻ như là xương chẩm, âm ấm, nếp nhăn trên da đầu kề sát vào lòng bàn tay cô.

Mộc Đại rợn hết cả tóc gáy, rú lên “á”, bỏ tay ra khỏi đầu người phụ nữ kia nhảy dựng lên.

La Nhận cười ha hả, bấm khóa dây nhựa, nhanh chóng trói tay người phụ nữ kia lại, hai mắt người phụ nữ lật lên, giãy giụa quay đầu, vẻ mặt dữ tợn hết sức, nhìn La Nhận chằm chặp.

La Nhận nói: “Nhìn gì? Dao găm của tôi đâu?”

Nói đoạn, quay sang nhìn Mộc Đại, cô vẫn đang ra sức vẫy tay, chà tới chà lui lên vách đá, vẻ mặt chỉ hận không thể chặt đứt tay ra luộ cho rồi.

La Nhận thở dài: “Cái Túi Nhỏ, em đúng là toàn để ý chuyện nhỏ nhặt.”

Đây không phải lần đầu tiên, lần trước, lúc cô tóm mảng da Hung Giản, sau đó cũng lấy miếng bọt biển chà tay hết nửa chai nước rửa tay nhà anh.

Bên kia, Viêm Hồng Sa cầm đuốc chậm rãi vào trong, lúc vào sâu trong hang động, bỗng ồ lên một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn.

La Nhận trông chừng người phụ nữ, đứng yên tại chỗ, nhưng Mộc Đại thì ngừng chà tay lên vách, đi qua.

Điểm cuối hẳn là “phòng ngủ” của người phụ nữ, trên vách nhô ra hai mỏm đá, đỡ lấy một tấm ván gỗ, bên trên phủ da thú, còn có cả chậu bát để ăn uống rửa ráy, trên vách đóng răng động vật, trên giường có chăn, vò thành một đống rách rưới, bốc lên mùi ẩm mốc.

Trên giường như có thứ gì đó, Mộc Đại nhận lấy cây đuốc Viêm Hồng Sa đưa cho, ghé sát vào nhìn, đó là hai con búp bê vải, một con lớn, một con nhỏ.

Búp bê may bằng vải vụn, thò tay bóp thử, bên trong cũng không mềm mà thô thô châm chích, bên trong chắc là nhồi cỏ hoặc lá khô, con búp bê nhỏ vẫn chưa làm xong, chênh chếch bên trên cắm một cái kim, kim là dùng gỗ chẻ ra thành mảnh nhỏ, không có lỗ kim, ở đuôi buộc một sợi chỉ, chỉ là sợi vải vụn, cũng không phải chỉ thật.

Cầm lên xe, đường may rất vụng về.

Mộc Đại nhớ tới Tảo Tình Nương đã gặp trước đó, xem ra đều là của người phụ nữ này làm – trước đây cô cứ tưởng rằng đường may vụng về là do tay nghề người làm không khéo, nhưng giờ nghĩ lại, một nửa là vì lý do cơ thể, nửa còn lại là bởi hiện giờ không có vật liệu thuận tiện.

Hai con búp bê đều là nữ, vì vật liệu quả thực là rất đơn sơ nên dáng vẻ chẳng lấy gì làm đáng yêu, trái lại còn khiến người ta phát sợ.

Đây là sở thích của người phụ nữ kia à? Trong lòng Mộc Đại dậy lên một mối mâu thuẫn phức tạp, trả lại hai con búp bê về chỗ cũ.

Kế tiếp, vì Hung Giản, có lẽ không thể không xuống tay với người phụ nữ này, bởi vậy nên cô không nên nghĩ ngợi tìm hiểu gì nhiều về người phụ nữ này, nếu cứ tiếp tục, biết được về gia đình của bà, người yêu, sở thích, người phụ nữ sẽ không còn là con quái vật đáng ghét trước mắt nữa mà trở thành một con người sinh động nổi hình nổi khối, một người khiến họ không thể xuống tay được.

Viêm Hồng Sa vẫn quỳ một chân dưới đất, thò đuốc xuống gầm giường, lát sau, cô mím môi, nằm sát xuống đất, duỗi tay ra như với cái gì.

Mộc Đại còn chưa kịp hỏi, cô đã lôi một khối đá ra, sau đó lại thò tay vào trong mò tiếp.

Mộc Đại cúi đầu nhìn khối đá kia, chợt nghĩ ra điều gì, vươn tay lật mặt dưới của khối đá lên.

Quả nhiên, mặt này đã được mài giũa, lộ ra phần lõi, bên trong bọc một cục xanh lá nhờ nhờ.

Mộc Đại lờ mờ đoán ra: “Đá quý?”

Viêm Hồng Sa chui nửa người vào gầm giường, giọng nói ồm ồm: “Ngọc lục bảo.”

Đang nói, tay lại đào ra được mấy khối nữa.

Có khối đã mài rồi, có khối chưa, mặt đã mài màu sắc không đồng đều, có cái màu hoa hồng đỏ, có cái lại lốm đốm màu cát vàng.

Lộc cà lộc cộc, hết khối này đến khối khác, đều được Viêm Hồng Sa đào hết ra.

Cô đào đến mệt, chui ra khỏi gầm giường, tóc bám bụi, còn dính cả mạng nhện, Mộc Đại, vươn tay ra giúp cô phủi mạng nhện đi, Viêm Hồng Sa ngẩn người ngồi dưới đất, cúi nhìn đống đá thô bọc bảo thạch trên đất, nở nụ cười sầu thảm.

La Nhận có chút không yên tâm, bước mấy bước về phía đầu kia, nghe thấy cô nói.

“Lần này nội tôi tới đào, là một cái giếng không. Người phụ nữ này đã sớm dời hết đá trong giếng ra ngoài rồi.”

Năm đó, nhóm người thành thị của lão Viêm ồ ạt vào núi, người trên núi có thể cũng biết họ tới để đào bảo vật, người phụ nữ kia ở trong trại, có thể cũng đã từng nghe về truyền thuyết đào bảo vật, bà không chết, chịu đựng những ngày tháng khổ sở nơi đáy giếng, đau khổ suy nghĩ xem vì sao bị giết, cái giếng này có gì đặc biệt.

Dựa theo suy đoán, bà nhìn đá dưới đáy giếng, lấy một khối ra mài.

Bởi vậy, những khối đá này tuy không có ích lợi gì với bà, vậy nhưng cũng không thể để lại cho lão Viêm bất kỳ một khối nào, một khối cũng không.

Mộc Đại như trông thấy, người phụ nữ ôm mối hận tột cùng, bám vách bò lên miệng giếng, mang từng khối đá ra ngoài, di dời sạch bách.

Lúc mai táng lão Viêm, Hồng Sa nói, nội cô hơn nửa đời đau đáu cái giếng báu này, vậy thì chôn ông xuống giếng, sống không chung chăn chết được chung huyệt với đống đá quý mà ông khao khát, vậy cũng coi như thành toàn cho nỗi niềm của ông.

Nhưng hóa ra, cái giếng đó đã trống hoác.

Mỉa mai biết bao, sinh thời chẳng được gì, chết rồi vẫn công toi, hà tất phải thế.

Mộc Đại thở dài, đang định nói gì, La Nhận bỗng xuỵt một tiếng.

Hang động sâu thẳm, tiếng xuỵt này như không có tiếng vọng.

Sống lưng Mộc Đại lạnh buốt, nhìn về phía La Nhận.

La Nhận lại không nhìn cô, anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào yết hầu người phụ nữ.

Yết hầu bị cắt đứt, được một lớp hổ phách màu son trong suốt bọc lại, đang từ từ phập phồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.