Viêm Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa một đi không trở lại.
Lâu đến mức Một Vạn Ba cũng phải ra cửa ngóng xem họ đã về chưa: “Không phải là bị chủ tiệm giết mất rồi chứ?”
Tất nhiên là không phải, câu này vừa nói dứt, trong nhóm WeChat chợt có tin nhắn: “Ê, tới Phượng Hoàng Lâu cả đê, mở hội nghị cổ đông.”
Địa điểm chọn mở quán cách Liêm Diễm không xa, đoán chừng hai ông bà này không phải là tới Liêm Diễm náo loạn trước rồi mới sang quán ăn, mà là trên đường trông thấy quán ăn nên quên luôn Liêm Diễm rồi.
Mộc Đại nhờ chú Trương trông coi Sính Đình rồi cùng La Nhận ra ngoài, lúc đi tới cửa chợt xoay người lại kêu Một Vạn Ba: “Đi thôi chứ!”
Một Vạn Ba hơi sửng sốt, ấp úng: “Tôi cũng là cổ đông à?”
Thật đúng là biết rồi còn hỏi, Mộc Đại châm chọc hắn: “Không phải đã sớm nói là ai cũng có phần rồi sao? Còn phải hỏi nữa, làm dáng.”
Nếu là bình thường, Một Vạn Ba chắc chắn đã thầm mắng cô là con mụ ác độc trong lòng rồi, có điều giờ đây, chẳng hiểu sao, hắn cảm thấy Mộc Đại dùng từ rất chuẩn xác.
Hệt như chữ “điệu” của Tào Mập, hay tuyệt như nhau.
***
Viêm Hồng Sa và Tào Nghiêm Hoa đang quét dọn làm vệ sinh trong quán, mỗi người một cái chổi, làm đến khí thế ngất trời, bác Trịnh đang lau cửa kính, thấy họ tiến vào liền dừng tay phân công công việc: “Nào, một người ra đây lau tiếp, ừ, bên kia có cái thang, ai trèo lên tường xé giấy dán trên trần nhà đi, còn nữa, nước sơn đây, sơn mặt tường này đi.”
Chuyện lên tường này, không tới phiên người khác, Mộc Đại đi lấy thang, Một Vạn Ba vắt khăn tiếp tục lau cửa kính, La Nhận ban đầu không nhúc nhích mà nhíu mày: “Chuyện này tìm một nhân viên vệ sinh làm không được à, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa, sau này lắp đặt nội thất còn phải làm nhiều hơn mà.”
Gương mặt núc ních của Tào Nghiêm Hoa lấm tấm mồ hôi: “Anh Tiểu La, chúng là đang gây dựng sự nghiệp đấy! Thứ nhất, tiền nhất định phải tiết kiệm, thứ hai, anh không cảm thấy tự thân vận động rất có cảm giác thành tựu à?”
Gã vung cái chổi một vòng, dạt dào tình cảm: “Đây là quán ăn của chính chúng ta mà.”
Bốn chữ “của chính chúng ta” nhấn mạnh nghe đến là kiêu ngạo.
Bác Trịnh nói: “Đừng để ý đến La Tiểu Đao, nó chính là loại căm thù lao động đấy!”
Bị chụp cái mũ này lên đầu, La Nhận dở khóc dở cười, bên kia, Mộc Đại đã mặc xong một cái áo mưa nylon để chống bụi, bọc mũ tắm lên đầu, nhìn vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Không đi ngược lại được thời thế, La Nhận chẳng thể làm gì khác đành cũng tròng áo mưa nylon lên người, bác Trịnh nói: “Mấy đứa làm đi nhé, bác đi xem Sính Đình thế nào, thuận tiện ra ngoài mua đồ ăn cho mấy đứa, ăn gì đây?”
Tiếng Viêm Hồng Sa lanh lảnh: “Rẻ nhất là được ạ!”
Thân là phú bà mà giác ngộ được đến thế cũng là cực hạn rồi.
Sau khi bác Trịnh đi, Viêm Hồng Sa kể cho họ nghe tình hình bán ngọc trai, cô liên lạc với một doanh nghiệp châu báu có quan hệ làm ăn với nhà họ Viêm, đống ngọc trai kia tỉ lệ không tệ, nhưng kích cỡ không đồng đều, bên kia ra một cái giá trọn gói, quy ra là khoảng ba trăm ngàn.
Ba trăm ngàn! Tào Nghiêm Hoa bị niềm hạnh phúc to lớn này nuốt chửng, kích động đến độ nói năng lộn xộn: “Chờ…chờ Phượng Hoàng Lâu của chúng ta khai trương rồi, tôi sẽ thôi việc ở Tụ Hiền Lâu, chỉ làm công cho bên chúng ta thôi, chúng ta còn có thể phát tờ rơi ở quán bar, mời khách bên quán bar ghé qua ăn cơm…”
Nói nói, vành mắt chợt đỏ hoe, giọng cũng khàn đi, lát sau, ôm cái chổi ngồi thụp xuống đất, không nói gì nữa.
Viêm Hồng Sa lấy làm khó hiểu: “Tào Mập, anh sao thế?”
Tào Nghiêm Hoa không nghe thấy tiếng cô, trong lòng chỉ có đúng một ý nghĩ: Thật tốt quá.
Trước đây, khi làm trộm, lúc bị hù dọa phải chạy từ bia Giải Phóng tới Vân Nam để tránh đầu sóng ngọn gió, lúc ba hoa khoác lác với Một Vạn Ba nói mình cũng muốn mở quán rượu, gã chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này.
Quán cơm này không lớn, so với nhà hàng lớn tất nhiên là đơn sơ hơn nhiều, nhưng mỗi viên gạch mỗi miếng ngói đều thân thương biết bao, đây là của mình đó, không phải đồ ăn trộm, không phải đồ ăn cướp, cũng không phải đồ nguồn gốc bất chính.
Gã nghĩ: Mình phải làm thật tốt, nhất định phải làm cho thật tốt.
Một Vạn Ba cũng không hé răng, hắn vẫn đang lau cửa sổ, mặt kính trước mặt trong suốt như thủy tinh, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, chói lọi đến độ khiến hắn hoa mắt.
Cảm giác không chân thật chút nào, hắn vẫn tưởng là, hắn vẫn là cái tên bôn ba không chốn nương thân ngày nào, thì ra cũng có một ngày, hắn có thể có một mái hiên che đầu.
Đến cả Mộc Đại cũng không lên tiếng, cô ngồi trên cái thang tam giác, ngửa đầu nhìn trần nhà dán đầy giấy báo, tâm tư đã bay xa.
Sau này, dù dì Hồng không cần cô nữa, cô cũng có thể tìm được một chốn nương mình, có dì Hồng, có chú Trương, có La Nhận, bất kể là có ai, cũng không bằng cô có chính mình.
Bầu không khí trầm mặc một cách kì dị, Viêm Hồng Sa hết nhìn người này lại nhìn sang người kia, nhỏ giọng hỏi La Nhận: “Họ sao vậy?”
La Nhận đang định trả lời, ánh mắt bỗng bị thứ khác thu hút.
Đối diện, Liên Thù đang đứng trước cửa tiệm Liêm Diễm, có vẻ như là đang chà lau vết bẩn trên cửa kính.
La Nhận nhíu mày: “Cô và Tào Mập có tới Liêm Diễm không?”
***
Vừa nói đến đây, Tào Nghiêm Hoa lập tức phấn chấn trở lại.
Gã sinh động miêu tả lại tình cảnh lúc ấy, gã và Viêm Hồng Sa phối hợp ăn ý với nhau như thế nào, mỗi lần Viêm Hồng Sa cầm một món đồ lên ngắm, gã sẽ cay nghiệt “tán thưởng” một phen, đại ý kiểu: Em Hồng Sa, nhà em có tiền vậy, cái này quá không đủ đẳng cấp rồi.
Nói chung chính là vô cùng đay nghiến lôi hết hàng hóa trong tiệm người ta ra chê bai một lượt, sau đó trông thấy bác Trịnh ở cửa hàng bên này, bèn chạy qua giúp một tay.
Mộc Đại kéo roẹt một tờ báo trên trần xuống, cúi đầu liên tục quạt tay xua bụi, sau đó ung dung: “Tôi hỏi hai người này, tức là từ đầu tới cuối, người ta đều không để ý gì đến hai người đúng không?”
Tào Nghiêm Hoa ngạc nhiên: “Chuyện này quan trọng lắm à?”
Một Vạn Ba thở dài: “Anh Tào, anh và phú bà đúng là cái loại low thấy má, từ đầu đến cuối người ta đều không để mắt đến hai người mà hai người vẫn vui vẻ tự biên tự diễn được.”
Viêm Hồng Sa không nói gì, nghĩ lại thì hình như đúng là vậy, cô và Tào Nghiêm Hoa kẻ xướng người họa, nhưng cái cô Liên Thù kia từ đầu tới cuối đều không nói năng gì với họ.
Nhất thời cảm thấy chán chường hết sức.
Lại không phục nhìn La Nhận: “Dựa vào đâu? Cô ta không thèm coi bọn tôi vào mắt mà lại khách khí với anh, lẽ nào….”
Cô nửa bừng tỉnh nửa kinh ngạc: “Lẽ nào cô ta muốn quyến rũ anh!”
Mộc Đại cúi xuống ngó anh, từ trên cao nhìn xuống, trời mù đất tối: “Hử? Vì sao lại đối xử với anh đặc biệt như vậy, anh không có gì để khai báo sao?”
Ánh mắt mọi người vèo một cái tụ hết lại trên người La Nhận.
La Nhận ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện này phải nói thế nào giờ?”
Trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng.
Chẳng lẽ, thật sự có bí mật?
Anh nói: “Em cúi xuống chút đi, anh khai báo với em.”
Mộc Đại bán tín ban nghi cúi người, La Nhận ngoắc ngoắc ngón tay: “Xuống tí nữa, thêm tí nữa.”
Thấy độ cao vừa tầm rồi, La Nhận đi qua, đầu hơi ngẩng lên, mổ một cái lên môi cô.
Mặt Mộc Đại xoẹt cái đỏ bừng.
Sau vài giây yên lặng, Một Vạn Ba và Viêm Hồng Sa gần như đồng thời la lên.
Một Vạn Ba: “Có ý có tứ một chút đi được không?”
Viêm Hồng Sa: “Đừng có chim chuột trắng trợn thế!”
Chỉ có Tào Nghiêm Hoa là không hé răng nửa lời, sư phụ ở trên, thân làm đồ đệ, gã cảm thấy mình không tiện nói gì, nhưng lời Tam Tam và phú bà tất nhiên cũng chính là tiếng lòng gã.
Có ý có tứ một chút đi được không? Đừng có chim chuột trắng trợn thế! Mị vẫn còn xồ lô lô lô lô lô lô đấy nhé.
***
Tối, trong quán rượu mở tiệc, chú Trương cũng cảm thấy rất hứng thú với quán ăn của họ, lấy kinh nghiệm mở quán bar ra cho không ít ý kiến rất đúng trọng tâm.
Cơm nước xong, La Nhận đi vệ sinh, lúc đi ra, nghe thấy Viêm Hồng Sa đang tránh ở cuối hành lang gọi điện thoại, giọng nói có phần nóng nảy: “Nội, nội đừng có lúc nào cũng cảm thấy người khác tham của báu của nội thế, Mộc Đại còn cứu mạng cháu đấy, người ta không thèm gì mấy thứ này đâu, hơn nữa, nói cho người ta biết mình đi đâu cũng là chuyện đương nhiên mà!”
La Nhận cười, ra ngoài, trong lòng anh đại để cũng biết, sau khi nói chuyện với anh, Mộc Đại chắc là đã đưa ra yêu cầu với Viêm Hồng Sa, Hồng Sa tỏ vẻ cố gắng trấn an lòng người, so sánh như vậy, lão Viêm này bụng dạ đúng là hơi hẹp hòi.
Nghe nói đã là một ông già bảy mươi rồi, vậy mà sao vẫn coi trọng tiền bạc bảo vật đến thế chứ.
Anh nói tạm biệt với Mộc Đại rồi cùng bác Trịnh dẫn Sính Đình về nhà.
Muộn hơn chút nữa thì nhận được tin nhắn của Mộc Đại.
“Không phải là ở Vân Nam, là Quý Châu, Tứ Trại, cụ thể hơn nữa thì ông ấy không chịu nói.”
***
Ban đầu thì nói là ở Vân Nam, bây giờ thì lại đổi giọng bảo là Quý Châu, sao nào, thấy Mộc Đại dễ lừa lắm à?
La Nhận càng thêm không ưa ông già họ Viêm này.
Anh đến phòng đặt Hung Giản, mở máy tính ra tìm vị trí của Tứ Trại, một chốc sau đứng lên, lấy một đinh ghim màu xanh tới đính lên bản đồ trước mặt.
Nhìn trên bản đồ, vị trí của Tứ Trại là ở chỗ giáp ranh giữa Quý Châu và Quảng Tây, nhưng nếu lão Viêm bằng lòng nói ra cái tên “Tứ Trại” này thì cũng chứng tỏ, địa điểm cuối cùng tất nhiên không phải là ở Tứ Trại.
Thị trấn đó, diện tích núi đồi chiếm đến 80% diện tích toàn trấn.
La Nhận trầm ngâm ấn ấn lên đinh ghim.
***
Cùng lúc đó, Mộc Đại cũng đang xem bản đồ.
Viêm Hồng Sa ở chung phòng với Mộc Đại, sau khi rửa mặt đánh răng xong thì nằm trên cái giường lớn khắc hoa lật qua lật lại, còn hiếu kỳ nhìn những vết lõm Mộc Đại dùng để luyện công trên tường – cũng đã thử nỗ lực leo tường nhưng không thành công.
Vì vậy bèn cúi đầu xem giường, chỉ chỉ vào “Lên ngựa phong hầu”: “Lần trước, cô chính là trông thấy tiên nhân chỉ lối ở đây à?”
Mộc Đại thuận miệng ừ một tiếng.
Cô tìm được vị trí của Tứ Trại: “Ở nơi tiếp giáp giữa Quý Châu và Quảng Tây à, nghe nói Quý Châu không đi được ba cây số nào bằng phẳng, đường không dễ đi, ông nội cô cao tuổi vậy rồi, đi qua đây có sợ xóc nảy không?”
Viêm Hồng Sa ngả người ra giường, kéo chăn lên ngực, trong giọng nói chất chứa muôn ngàn phiền muộn: “Vậy cũng phải chịu thôi, nội và chú tôi đều là những người tiêu tiền như nước, thực ra cô không biết chứ, mấy vụ làm ăn trước sau của chú tôi đều là lấy tòa nhà kia để thế chấp, chú tôi cũng không giỏi tính toán buôn bán lắm, từng bị lỗ vốn một vụ, sau này nếu chủ nợ tới cửa, tòa nhà kia chắc chắn sẽ bị thu hồi…”
Mộc Đại hơi sửng sốt, quay sang nhìn Viêm Hồng Sa.
Ngày thường cô vẫn luôn ồn ào ầm ĩ, hiện giờ lại đột nhiên yên lặng, nhíu mày nói về chuyện làm ăn kiếm sống, thật khiến người ta nhất thời cảm thấy không quen.
Còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ phải buồn rầu vì chuyện tiền nong chứ.
Giọng Viêm Hồng Sa càng lúc càng thấp: “Mắt nội tôi sắp không nhìn thấy được nữa rồi. Không thấy được bảo khí, tôi cũng không làm tiếp được nghề này. Chuyến này xong xuôi, tôi phải nghiêm chỉnh nghĩ xem sau này nên làm gì thôi, tôi còn phải chăm sóc cho nội tôi nữa…”
Cô lầm bầm một hồi, dần dần thiếp đi.
Mộc Đại nhìn cô một lúc rồi tắt đèn lên giường.
Viêm Hồng Sa ngủ bên trong, cô ngủ bên ngoài, nhất thời không ngủ ngay được, theo thói quen thò tay vuốt ve bức tranh ở thành giường.
Lên ngựa phong hầu.
Cô vuốt ve theo hình dáng của nó, lúc thì sờ đầu con khỉ nhỏ, lúc thì cọ cọ móng tay vào đuôi ngựa.
Lẩm nhẩm đếm: Một vòng, hai vòng…
Giống như đếm cừu, sờ hết một lượt thì là một vòng, vuốt ve một lúc thì ngủ mất.
Trước đây dì Hồng từng nói với cô: “Xem đi, con khỉ và con ngựa này đầu đuôi đều bị sờ đến bóng loáng cả rồi, Mộc Đại, con mà sờ nhiều thêm mấy cái nữa là nước sơn cũng bị con sờ bong ra đó.”
Thì đã làm sao, điêu khắc tinh xảo vậy không phải chính là để người ta thưởng thức à.
Ba vòng, bốn vòng…
Đến vòng thứ năm, trong lòng chợt đánh thót.
Trong bóng tối, cô nhịn không được dựng tóc gáy.
Ngón tay vẫn còn dừng trên đường nét kia, có chút không khống chế được mà run lên.
Hình dáng này, dường như không phải là “Lên ngựa phong hầu”.
***
Tia sáng lóe lên, tách, lại một tiếng chụp ảnh vang lên.
La Nhận đã trở về phòng ngủ, có lẽ là do phải lao động tay chân nên hôm nay mọi người đều ngủ sớm hơn bình thường.
Có điều, máy tính không khóa màn hình, ảnh chụp tự động tải lên, phần mềm ghép ảnh tự động vận hành.
Trên màn hình, tự động nhảy ra ảnh chụp, bảy tấm, xếp thành một hàng.
Trên tấm cuối cùng, đầu phượng hoàng nghiêng thành một góc độ kì dị, mà đôi mắt vốn khép hờ, cuối cùng cũng mở ra.