Lý Thản quăng câu này ra xong, cố ý ngừng lại, nhẫn nại chờ xem phản ứng của Mộc Đại, song…đã phải thất vọng.
Cô chẳng có vẻ gì là quan tâm, câu hỏi đầu tiên bật ra lại là: “Người bạn của bác, Lý Á Thanh đó, thật sự đã chết rồi sao?”
Nói vậy là sao? Nếu không phải thấy cô thật sự có chút bản lĩnh, Lý Thản đã phẩy tay áo bỏ đi rồi.
Ông ta nén giận: “Năm đó tôi công tác ở cục công an huyện, tuy đồng nghiệp ngăn cản, nhưng tôi vẫn kiên quyết đến hiện trường, xác nhận người chết ở hiện trường đúng là có ba người.”
“Cháu không có ý đó,” biết sẽ chọc Lý Thản mất vui nhưng Mộc Đại vẫn hỏi đúng suy nghĩ của mình, “Cháu muốn nói, người chết đó, thật sự là Lý Á Thanh sao?”
Lý Thản giận quá hóa cười: “Cô gái, cô xem TV nhiều quá rồi, ý cô là Lý Á Thanh đã chết đó là người khác giả trang? Cô tưởng tôi bị mù chắc, đến vị hôn thê của mình cũng không nhận ra? Cô cho rằng cảnh sát hình sự chỗ chúng tôi là loại ăn không ngồi rồi sao?”
Mộc Đại cũng biết câu hỏi của mình rất hoang đường, nhưng không hỏi thì không cam lòng, không thể làm gì khác đành cười trừ: “Cháu chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”
Cuối cùng cô cũng nhớ tới vấn đề chính: “Bác có chứng cứ xác thực gì vậy?”
“Mấy năm nay, tôi vẫn không buông bỏ việc truy tra chuyện này, mặc dù bị mất việc vì tự ý nghỉ làm… Hơn hai năm trước, tôi từng đụng độ trực tiếp với hung thủ.”
Mộc Đại kinh ngạc trợn to hai mắt, Lý Thản dường như đã lường được trước cô định hỏi gì, rất khẳng định xác nhận với cô: “Là thật.”
Hung thủ mà Sầm Xuân Kiều nói là Lưu Thụ Hải, một người đàn ông 72 tuổi, hơn năm năm trước đã chết trong một quán trọ nhỏ ở gần trạm trung chuyển hành khách Tây Giao của Tế Nam, mà hơn hai năm trước, Lý Thản lại từng đụng độ trực tiếp với hung thủ.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, trong hai người Sầm Xuân Kiều và Lý Thản, có một người đang nói dối, mà đến 80% người đó là Sầm Xuân Kiều, dù sao thì dì Hồng cũng từng nói, câu chuyện mà Sầm Xuân Kiều kể “đúng là giả”.
Nhìn thì tưởng bình thường lại toàn nói chuyện khó tin, thật giả lẫn lộn, từng người trong đám này đều ôm đầy một bụng quỷ quyệt, thật phức tạp hết sức, ngay cả dì Hồng sớm chiều chung đụng với mình cũng bỗng chốc trở nên thần thần bí bí.
Mộc Đại chẳng có tí hứng thú nào nhìn Lý Thản: “Thế, bác nói cho cháu biết làm gì?”
Lý Thản còn kinh ngạc hơn cô: “Cô không có hứng thú?”
Lần này, đến lượt Mộc Đại buồn bực: Cô nên cảm thấy hứng thú hả?
Lý Thản nản chí, vốn thấy Mộc Đại có chút bản lĩnh, muốn lôi kéo kết giao, nhưng bây giờ xem ra, cũng chỉ là một cô gái nhỏ biết vài ba chiêu mèo quào thôi.
Ông ta cụt hứng đứng dậy: “Tôi mệt rồi, về nhà khách ngủ trước đây, cô…”
Ban đầu định nhắc nhở một cô gái nhỏ như cô, đêm xuống đừng đi lại lung tung bên ngoài, ngẫm lại vẫn thấy thôi bỏ đi, với bản lĩnh của cô nàng này, mấy tên đầu trâu mặt ngựa vớ vẩn hẳn cũng chẳng làm gì được cô.
Mộc Đại không giữ ông ta lại, trong đầu chỉ toàn hình ảnh dì Hồng và Lý Á Thanh.
Trong phim kiếm hiệp cổ trang cũng thường hay xuất hiện những nhân vật nhìn giống nhau, kiểu như nam chính mất đi người mình yêu sâu đậm, một ngày nọ trên đường đi lại bất ngờ gặp gỡ giai nhân, thế mà lại còn trông giống y chang người yêu mình.
Lúc này, các chàng nam chính sẽ thảng thốt than rằng: “Thế gian này lại có hai người nhìn giống nhau vậy sao?”
Có chứ, sinh đôi cùng trứng đó.
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu Mộc Đại, phía đối diện chợt có người ngồi xuống.
Cái ghế kẽo kẹt một tiếng, tải trọng quá nặng, không cần ngẩng đầu lên cũng biết là ai, Mộc Đại ngó trái ngó phải nhìn xung quanh trước: “Sao thế, tới trả thù hả?”
Phía đối diện chính là gã béo đã gặp trên xe cáp, gã cầm đũa gặp một hạt lạc rang muối, nhai rôm rốp: “Xinh đẹp thế này, sao lại ăn nói vậy chứ. Bắt nạt một cô gái như cô em đây, bọn anh sao nỡ.”
Còn nói thêm: “Trước lạ sau quen, làm quen một chút đi, anh là Tào Nghiêm Hoa.”
Mộc Đại nhìn gã: “Lấy tên theo Bách gia tính (*)?”
(*) Bách gia tính là văn bản ghi lại các họ phổ biến của Trung Quốc, được soạn vào thời Bắc Tống. Toàn bộ văn bản được xếp vần điệu và có thể đọc lên như một bài thơ 4 chữ một câu, vì vậy đôi khi trẻ em Trung Quốc sử dụng tác phẩm này để học vỡ lòng bên cạnh cuốn Tam Tự Kinh.
Tào Nghiêm Hoa ngạc nhiên: “Em gái xinh đẹp, nhìn không ra đấy, học rộng biết nhiều ghê!”
Vừa nói vừa vươn một tay qua, muốn bắt tay với cô.
Mặt Mộc Đại tức thì sạm lại, “Bách gia tính” từ nhỏ cô đã thuộc làu làu, khi đó là bài đọc thêm, hồi trước có thể đọc một lèo từ đầu đến cuối, giờ chỉ có thể nhớ được ba mươi hai cái họ, thế cũng đủ dùng rồi, mà tám cái họ trong câu thứ bảy và thứ tám chính là “Khổng Tào Nghiêm Hoa, Kim Ngụy Đào Khương”.
Nhưng đột nhiên muốn “làm quen một chút” là có ý gì?
Thấy Mộc Đại không trả lời, Tào Nghiêm Hoa mất hứng: “Sao thế? Coi thường anh?”
Vẫn chưa hết cáu kỉnh, Mộc Đại tuy không bắt tay, nhưng vẫn báo danh: “Mộc Đại.”
“Rất có tay nghề đấy, thường xuyên luyện sao?”
“Phải.”
“Sáng nay không phải thái độ xử lý chuyện rất mềm mỏng sao? Sao buổi tối lại nóng tính thế?”
“Tùy tâm trạng.”
Tào Nghiêm Hoa tỏ ra kính nể: “Cá tính lắm.”
Gã đưa tay hướng ra bên ngoài khoát một cái: “Khu bia Giải Phóng này, tháng này do anh đây quản lý, em mất gì, cứ đến tìm anh.”
Nhìn cái tư thế vênh vang hết sức này, Mộc Đại đâm chọc gã: “Anh hẳn có năng lực lắm nhỉ.”
“Chính vậy.” Tào Nghiêm Hoa khiêm tốn, “Thành thật mà nói, vẫn kém em gái đây. Anh biết em ở biệt uyển Ba Thục, ông chú Vạn Phong Hỏa kia, anh cũng có quen biết, giúp ông ấy tìm vài thứ, cũng giúp ông ấy nghe ngóng tin tức. Hôm nay chắc em cũng đến quán lẩu Lão Cửu nhỉ?”
“Anh theo dõi tôi?”
Tào Nghiêm Hoa cười nhạt: “Anh đây cả ngày đều chạy khắp khu này, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, cũng rảnh rỗi nhàn tản, hơn nữa, em ra oai phủ đầu anh như vậy rồi, anh lại có thể không tìm hiểu xem em làm gì sao? Làm trộm ấy mà, bản lĩnh khác thì không có, nhưng phải biết ba việc, rạch túi, canh người, hiểu biết nhiều.”
Nói xong quay sang kêu ông chủ gọi món: “Ông chủ, thêm một cá om dưa, một gà xào ớt, một lươn nấu tiết (*), một đĩa dồi nữa.”
(*) Nguyên văn là 再来个毛血旺 (tái lai cái mao huyết vượng), là một món ăn truyền thống nổi tiếng của Trùng Khánh; nguyên liệu chính gồm có tiết vịt hoặc tiết lợn nấu với lươn, chân giò hun khói và một số loại rau củ nấm khác, gia vị nêm đều là các vị cay nóng như gừng tiêu ớt tỏi, có vị cay nồng, thơm nóng; có tác dụng thanh nhiệt giải độc, bổ huyết và ngăn ngừa các triệu chứng thiếu sắt thiếu máu.
Lại nói với Mộc Đại: “Em gái, trả tiền giúp anh nha.”
Mộc Đại thờ ơ: “Dựa vào đâu.”
Tào Nghiêm Hoa mặt mày hớn hở: “Trả tiền cho anh, anh đây sẽ nói cho cô em biết tên háo sắc nào đang theo dõi em.”
Vẻ mặt Mộc Đại cứng lại năm giây, sau đó lấy ví ra, bộp một tiếng đập ba tờ một trăm tệ lên bàn.
Tào Nghiêm Hoa không ngẩng đầu, khà khà cười khan hai tiếng, tay nhón lấy một hạt lạc: “Chếch phía sau anh, sạp hoa quả ở góc đường bên kia, có một người đàn ông mặc jacket màu đen, thấy không.”
Sắc mặt Mộc Đại trầm xuống, đột ngột đứng lên đi ra ngoài, Tào Nghiêm Hoa ra vẻ xem trò vui không sợ đài cao: “Em gái, anh giúp em quan sát rồi, tên đó thực ra đẹp trai lắm đấy, em tự cân nhắc chút đi, phải nắm chặt đấy…”
***
Thấy Mộc Đại đứng dậy, La Nhận nhanh chóng xoay người, cúi đầu làm bộ đang chọn hoa quả, nhưng lựa lựa một hồi, chợt cảm thấy không ổn.
Sát khí này thật sự lạnh thấu xương.
Hiện tại quay đầu bỏ đi vẫn còn kịp, có điều bỏ chạy không phải phong cách của La Nhận anh, anh cười với chủ sạp, chỉ vào đống táo: “Lấy hai cân táo đi, có chuối tiêu không, cũng lấy cho tôi một cân.”
Đang nói chuyện dở, cách đó không xa chợt uỳnh một tiếng, đầu kia là một tiệm đậu phụ, Mộc Đại giật cái ghế gấp bên ngoài tiệm ra dằn mạnh xuống đất, ngồi xuống nhìn về phía bên này.
Ông chủ Trương của tiệm đậu phụ nhìn một cái, có vẻ như đã bị khí thế của Mộc Đại dọa phát khiếp, không dám hé răng, chủ sạp trái cây cũng liếc nhìn Mộc Đại, lại nhìn La Nhận: “Ấy…”
Ấy cái gì? La Nhận đương nhiên biết nửa cái phố này đang nhìn anh và Mộc Đại, dáng vẻ Mộc Đại rõ rành rành thế kia, quả thực hệt như xã hội đen Hồng Kông những năm chín mươi vậy, xách cả cái ghế dài dửng dưng ngồi xuống, bên dưới là đám đàn em khoa chân múa tay xoay dao vèo vèo chỉ chực xông lên chém giết.
La Nhận hơi quay đầu lại, ánh mắt chạm vào mắt Mộc Đại một cái, cô cười như không cười, vẻ mặt ngạo mạn, không tránh né, tràn ngập địch ý và khiêu khích.
La Nhận mỉm cười.
Hai mươi bảy năm sống, lần đầu tiên gặp phải một người kiêu ngạo như vậy, cũng không phải muốn so độ ngang tàng với cô, cơ mà…
Thằng ranh Mã Đồ Văn này, rốt cuộc thấy cô ngây thơ chỗ nào chứ? Vòng tay treo hình đầu mèo sao? Tuổi tâm hồn mười tám sao?
La Nhận bình tĩnh cười với chủ sạp hoa quả: “Cho tôi thêm hai cân dâu tây nữa.”
Bonus hình món lươn nấu tiết.