Bảy Thanh Hung Giản

Chương 73: Chương 73: Chương 8






Tài xế nói không sai.

Trên thực tế, còn chưa tới Tứ Trại đã như lạc vào núi lớn mênh mông rồi, Viêm Hồng Sa lấy điện thoại mở Google Maps ra cho Mộc Đại xem, khắp bản đồ chỉ toàn xanh đậm, xanh nhạt, xanh to, xanh nhỏ, xa xa lấm chấm vài cái địa danh, con đường nhỏ ở giữa như một sợi chỉ trắng.

Hơn nữa cũng không có đường tỉnh đường quốc lộ gì hết, chỉ có đường huyện mà thôi.

Đến trưa thì tới Tứ Trại, xe dừng lại cạnh chợ nông sản của huyện, thị trấn không lớn, trên mạng nói, dân số toàn thị trấn còn chưa đến hai vạn, dân tộc thiểu số chiếm đến 80%, quả nhiên, xuống xe, nhìn quanh, trang phục người trên đường không giống với người bình thường, rất nhiều cô gái vẫn dùng lược búi tóc, trên tóc cài trâm bạc hoặc trâm gỗ.

Mộc Đại cảm thấy rất mới lạ, dù rằng Vân Nam cũng là một khu vực tập trung nhiều dân tộc thiểu số nhưng chỗ này vẫn khác hẳn so với Vân Nam.

Lão Viêm tìm quán cơm, gọi bác tài vào ăn cùng, lúc chờ đồ ăn dọn lên thì phái Viêm Hồng Sa và Mộc Đại đi mua đồ phụ trợ, đặc biệt dặn là phải mua xẻng.

Giếng báu ở trong núi, ước chừng không thể tránh khỏi phải ăn cơm dã ngoại, lại thêm quy định không được ăn thịt, chỉ có thể mua lương khô, bánh mì và mì gói chay, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa mỗi người xách một túi nylon lớn.

Xẻng mua loại nhỏ cũng phải dài đến một mét, chủ cửa hàng có tâm giúp họ mài sắc lưỡi xúc rồi dùng bìa các-tông cứng bọc lại, đề phòng trên đường cắt phải mình hoặc người khác.

Hai người đi một vòng chợ nông sản nhộn nhịp rồi về quán cơm, trên đường, Mộc Đại thấy rất nhiều người nhìn về phía họ ngoác miệng cười lấy làm vui thích, trong lòng rất hoang mang, nhìn lại thì dở khóc dở cười.

Viêm Hồng Sa khoác cái xẻng kia lên vai, túi nylon lớn treo lên đầu xẻng phía sau, theo bước đi lắc la lắc lư.

Thấy Mộc Đại quay lại nhìn mình, cô còn trợn mắt: “Làm sao?”

Mộc Đại nói: “Hình tượng đâu mất rồi? Hồng Sa, cô sang quá cơ.”

Viêm Hồng Sa lý lẽ hùng hồn: “Thì làm sao, cô xem thử cái chợ này xem, cũng đâu có anh nào đẹp trai nào, cần hình tượng làm gì?”

Lại hỏi: “Cô có muốn treo không? Một trước một sau, tôi gánh được.”

Mộc Đại không chút do dự treo túi lên.

Viêm Hồng Sa bĩu môi: “Cô đúng là không khách khí nhỉ.”

Mộc Đại hai tay rảnh rang, nhẹ nhõm vui vẻ, nổi hứng quay sang xem quầy sạp hai bên, đi qua một quầy bán trứng gà, người bán cầm một chùm trứng gà lên chào hàng cô: “Cô gái, mua một chùm đi.”

Chỗ này hóa ra lại rất giống Vân Nam, trứng gà là lấy dây thừng bện thành chùm, bỏ từng quả xếp chồng lên nhau, một chùm mười mấy quả, trông hệt như đèn lồng (*). Mộc Đại mua hai chùm, lại treo lên “đòn gánh” của Viêm Hồng Sa.

(*) Làm con ảnh cho sinh động hihi:

timgQXIKUEUH

Viêm Hồng Sa cự nự: “Cô mua luôn cho tôi cái mũ rơm đi, tôi sắp thành gánh quà vặt rồi.”

Mộc Đại nói: “Chuyến này đi không được ăn thịt, chúng ta có thể ăn trứng chiên bù vào.”

Cô búng một cái lên mặt xẻng: “Tôi xem người ta dùng xẻng làm chảo rán trứng rồi, vừa vặn mình có thì dùng luôn.”

Vì vậy, lại mua thêm một chai dầu ăn nhỏ.

Trở lại quán cơm, đồ ăn đã được dọn lên, đám Mộc Đại đều ăn chay, nhưng vẫn cố ý chọn thêm cá cho tài xế. Ăn xong, tài xế quệt mép: “Tôi đưa mọi người đi thêm đoạn nữa.”

Mộc Đại hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp: Ban nãy lúc bảo họ đi mua đồ, lão Viêm hẳn là đã thương lượng gì đó với tài xế rồi.

Đưa đi thêm một đoạn nữa, nơi đưa tới mới là then chốt.

***

Mộc Đại và Viêm Hồng Sa đã bàn bạc xong xuôi, hai người phân ra ngồi hai bên xe van, chia nhau ghi nhớ đặc điểm dọc đường để gửi được thêm nhiều chỉ dẫn cho La Nhận hơn.

Nhưng được một đoạn thì xảy ra vấn đề, Viêm Hồng Sa bật thốt: “Tôi vừa mới thấy một biển hiệu đề là ‘Quảng Tây’, không phải đang ở Quý Châu à?”

Lão Viêm không nói gì, tài xế liếc cô một cái qua kính chiếu hậu, đáp: “Cô gái, Tứ Trại vốn là giao giới của Kiềm Nam, Quý Châu mà.”

Ngồi xe đi đường đất, cả người rung lắc đến thất điên bát đảo, Mộc Đại phải nắm lấy tay vịn phía trên cửa xe mới ổn định được cơ thể, cũng không biết đi được bao lâu, lão Viêm chợt nói: “Dừng lại.”

Xe theo quán tính trượt về phía trước vài mét rồi dừng lại.

Lão Viêm xuống xe, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa không rõ nguyên do, cũng xuống xe theo, tài xế giúp họ lấy hành lí xuống, nói với lão Viêm: “Cụ ơi, lúc nào muốn về thì gọi điện cho cháu, dù cháu không ở đầu này nhưng vẫn có thể nhờ bạn cháu đến đón ạ.”

Nói xong khoát khoát tay, quay đầu xe, nhanh chóng rời đi.

Mộc Đại hoảng hốt vô cùng: Đến đâu rồi?

Chỗ này vô cùng yên ắng, chung quanh toàn núi là núi, lão Viêm tìm một tảng đá ngồi xuống, nói: “Chờ đi.”

Chờ ai? Chẳng lẽ còn có người tới đón?

Viêm Hồng Sa nháy nháy mắt với Mộc Đại, tự mình đi hỏi lão Viêm. Lão Viêm không chịu nổi cô nhõng nhẽo quấy rầy, chỉ vào con đường đất nói: “Con đường này thông đến một cái làng, trong làng mỗi Hai Tư Sáu đều ra ngoài họp chợ, đến tối sẽ trở về, hôm nay là thứ Tư, muộn chút nữa chúng ta có thể đi nhờ xe.”

Mộc Đại đứng ngồi không yên, chạy trước chạy sau xem địa thế, chụp một bức gửi cho La Nhận, ngẫm thấy không chắc ăn, lại tự mình trèo lên cái cây nổi bật nhất, kéo mấy cành cây nhỏ lại bện thành một cái đuôi sam.

Rồi dặn đi dặn lại La Nhận: “Chỗ này toàn núi là núi, phía nào nhìn cũng hao hao nhau, cái cây kia anh cũng đừng tìm nhầm, có một cái đuôi sam đó.”

La Nhận nhắn lại: “Đã biết, bạn gái.”

Mộc Đại lúc này mới yên lòng leo xuống.

Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, đợi một hồi, đầu đường xuất hiện một chiếc xe la đi tới, một chàng trai vạm vỡ chừng hai mươi tuổi đánh xe, mặc một cái áo tỳ bà (*), đeo một mảnh nhiễu vấn đầu, lão Viêm vẫy tay gọi dừng, nói với anh ta chuyện đi nhờ xe.

(*) Là cái áo này:

1ad5ad6eddc451da50d3c3afbbfd5266d0163249

Lúc nói chuyện, Mộc Đại tò mò quan sát những người ngồi trên xe, nam nữ già trẻ đều có, trên xe có không ít sọt, có đồ ăn mua về, cũng có những món đồ thêu không bán hết, trang phục của phụ nữ đều viền mép, còn có một cô gái trẻ đội mũ hoa trúc, nhìn rất đẹp.

Tiếc là, ngoài anh chàng đánh xe ra, những người khác đều không biết nói tiếng phổ thông.

Mộc Đại trắc trở mấp mô đối đáp với họ một hồi, chỉ hiểu được mỗi câu họ nói mình là người “dân tộc Mao Nam”.

Anh chàng đánh xe tên là Trát Ma, rất dễ nói chuyện, chưa đến hai câu đã cho họ lên xe, còn chủ động xuống xe đỡ lão Viêm.

Thế là lắc la lắc lư, xe la lại lên đường.

Trát Ma hỏi lão Viêm: “Cụ muốn đến làng bọn cháu hay là lên núi Trăng Sáng?”

Lão Viêm nói: “Đêm nay chắc phải ngủ lại làng cậu, ngày mai sẽ lên núi.”

Còn phải lên núi? Mộc Đại dùng ánh mắt như mũi khoan trừng Viêm Hồng Sa, Viêm Hồng Sa ôm xẻng sắt, dùng khẩu hình nói với cô.

Nói là: Tôi cũng có biết đâu.

Trát Ma nhìn lão Viêm, nói: “Núi Trăng Sáng không dễ lên đâu cụ ạ, nghe nói mất mấy ngày mấy đêm cũng chưa ra được.”

Lão Viêm ừ một tiếng, bảo Viêm Hồng Sa: “Hồng Sa, giúp nội đeo chụp mắt.”

Đây là muốn nghỉ ngơi rồi, Mộc Đại từng nghe Viêm Hồng Sa nói, nhắm mắt là cách bảo vệ mắt cơ bản nhất, đôi mắt của lão Viêm rất quý nên thời gian nhắm mắt càng nhiều càng tốt.

Hôm nay cũng coi như là phải dùng mắt nhiều rồi.

Đeo chụp mắt vào xong, lão Viêm khoanh hai chân lại như đả tọa, Viêm Hồng Sa sợ xe rung lắc làm ông ngã nên ở bên cạnh đỡ ông.

Mộc Đại nói chuyện với Trát Ma.

Làng của Trát Ma tên là Thất Cử, nói là không tìm được trên bản đồ, là một ngôi làng nhỏ đến không thể nhỏ hơn, chỉ có chừng mười hộ. Mộc Đại hỏi về núi Trăng Sáng, Trát Ma gãi đầu nói, núi Trăng Sáng là cái tên dân làng hắn gọi – cái tên này gần như bộc trực hoàn toàn, bởi mỗi ngày trăng sáng đều từ sau núi mọc lên.

Còn trên bản đồ tên chính thống của dãy núi là gì thì Trát Ma mù tịt.

Lão Viêm tựa hồ đang ngủ, nhịp thở đều đều, xen lẫn tiếng khò khè khe khẽ.

Trát Ma nhìn lão Viêm cười trộm, lại quất xuống một roi, thúc con la đi nhanh hơn.

Mộc Đại hỏi: “Bao giờ thì tới nơi vậy?”

Trát Ma đáp: “Nửa đêm.”

Nửa đêm? Mộc Đại suýt ngất, nhìn con la cứ thủng thẳng bước đi mà sốt cả ruột, nói: “Tôi xuống đi bộ còn nhanh hơn nó ấy.”

Trát Ma cười ha hả: “Đường thế này cô tất nhiên là có thể đi bộ, nhưng tiếp nữa phải lội nước, còn có bảy tám dặm toàn bùn nhão, bùn ngập ngang đầu gối luôn ấy.”

Mộc Đại cúi xuống nhìn bánh xe lớn của xe la, quả nhiên, ngoài tâm bánh xe ra thì vòng ngoài dính đầy bùn khô, trong lòng chán nản, chợt nghĩ đến, lúc đám La Nhận tới cũng sẽ phải ngồi xe la, đến lúc đó ba tên đàn ông to cao bó tay bó chân chen chúc trên xe la, nghĩ mà thấy buồn cười.

Lại hỏi: “Núi Trăng Sáng khó đi lắm à?”

Trát Ma nghĩ nghĩ: “Núi Trăng Sáng rất lớn, lớn cực kì, nhưng nghe nói, trong đó có một cái trại, là trại của người Hán.”

“Cũng không phải là người Hán bình thường đâu, nghe nói vài thập niên trước, để tránh chiến tranh đã trốn vào vùng núi thẳm này, toàn nhà giàu cả.”

Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, từ trước thời Tần, người Trung Quốc đã luôn tìm kiếm chốn đào nguyên trong mộng, rời xa nhân thế, trốn vào núi sâu, ví dụ nhiều không kể xiết.

“Nghe nói, vào trong núi Trăng Sáng, sâu hơn chút nữa, một năm có ba trăm sáu mươi ngày thì đến ba trăm ngày là trời mưa, núi vốn khó đi, lại đổ mưa cả ngày như thế, còn là đất được nữa à, một bước chân nửa cân bùn ấy chứ.”

“Còn nữa nhé…”

Trát Ma nói nửa chừng, chợt lại xua tay: “Không nói nữa không nói nữa, nói rồi lại dọa sợ cô.”

Đã nói được một nửa rồi còn ra vẻ thần bí như vậy, Mộc Đại sao chịu, nài nỉ đe dọa gì cũng đem ra dùng, Trát Ma không chịu nổi bị cô quấn lấy, nói: “Tối không ngủ được thì đừng có trách tôi.”

Mộc Đại đáp: “Gan tôi lớn lắm.”

Trát Ma sợ người khác nghe được, chỉ nhỏ giọng nói với cô.

“Tôi nghe người ta nói, trong núi Trăng Sáng có người rừng.”

Người rừng? Người rừng không phải đều ở Thần Nông Giá hết à?

(*) Thần Nông Giá (神农架) là lâm khu (tương đương với địa cấp huyện) duy nhất của Trung Quốc, nằm ở phía tây tỉnh Hồ Bắc, là nơi đầu tiên của Trung Quốc cùng lúc lọt vào ba danh sách di sản cần được bảo vệ của UNESCO bao gồm Hệ thống Khu Dự trữ Sinh quyển Thế giới (World Network of Biosphere Reserves), Mạng lưới Công viên Địa chất Toàn cầu (Global Geoparks Network) và Di sản Thế giới (World Heritage Sites).

Trát Ma cũng không biết Thần Nông Giá là nơi nào, vẻ mặt hắn nghiêm túc vô cùng: “Thật đấy, là thợ săn của trại Ca Mã kể với tôi, có một lần, họ dẫn bốn con chó vào núi săn thú, gặp phải người rừng…”

Hắn kể sinh động như thật: “Nói là nữ, cả người từ trên xuống dưới mọc đầy lông, chỉ có mặt và…ngực là không có lông, ngực…to thế này này…”

Mỗi lần nói đến ngực, giọng Trát Mã lại thấp xuống, càng nói, mặt hắn càng đỏ lên, chỉ cảm thấy nói chuyện này với một cô gái trẻ rất xấu hổ.

Mộc Đại truy vấn: “Rồi sao?”

Trát Ma nói: “Thả chó ra cắn chứ sao, nhưng người rừng đó rất khỏe, bắt được chó liền xé xác, xé chết hai con liền, thợ săn bị dọa sợ đến ngây người, sau đó có một người phản ứng kịp, xách súng lên bắn, trúng vào đùi nó, con người rừng kia gào lên, bỏ chạy mất.”

Không biết vì sao, thấy vẻ mặt Trát Ma nghiêm túc vậy, Mộc Đại lại muốn cười.

Cô hỏi: “Vậy anh có thấy tận mắt không?”

Trát Ma sợ hết hồn: “Đương nhiên là tôi chưa từng gặp rồi, tôi mà gặp thì chỉ có chết thảm, cô không biết đâu, sau đó còn xảy ra một chuyện nữa…”

Mặt hắn chợt đỏ bừng, ngậm chặt miệng.

Mặc cho Mộc Đại có truy vấn thế nào, hắn cũng không lên tiếng, bị hỏi đến phát cuống, hắn giậm chân, làm xe la rung lên.

Nói: “Ôi chao, cô là con gái, tôi kể với cô thế nào được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.