Ủ rũ trở lại biệt uyển, đã là hơn nửa đêm. Mộc Đại lười về phòng, lết đến salon trong sảnh chính nằm vật xuống, dán mắt lên chiếc đèn treo trên trần nhà, ngây người.
Phong cách phục cổ của biệt uyển thật sự không phải là bày vẽ lấy lệ. Đèn treo có hình một con khỉ bằng đồng được thiết kế theo kiểu khung đỡ, nhìn như một con khỉ đồng treo ngược, đuôi cong thành móc câu, trên đỉnh móc câu là bóng đèn.
Đáng tiếc lại vẫn là đèn điện hiện đại trá hình. Nếu thật sự muốn làm thành kiểu cổ đại, trên đuôi đặt một cây nến, ban đêm ánh lửa đong đưa, như vậy sẽ đem lại cảm giác chuẩn cổ hơn nhiều.
Cũng không biết bao lâu sau, có người đi qua salon đối diện ngồi xuống, cười với cô: “Nhóc con, sao trông uể oải thế?”
Là Vạn Phong Hỏa. Mộc Đại ủ rũ ngửa đầu nằm yên bất động, nói: “Cháu đang tức giận.”
Vạn Phong Hỏa cười ha hả: “Trông giống một quả bóng tức giận đến mức xì hơi luôn rồi đấy.”
Câu này rất chuẩn xác, mọi chuyện đều không thể thái quá, cô chính là đang tức giận thái quá mà bị thất thoát hết khí lực đây.
Cô lấy lại tinh thần nói với Vạn Phong Hỏa: “Sao chú còn chưa đi nghỉ vậy?”
“Vừa mới đi tiễn Lý Thản.”
Mộc Đại bất ngờ: “Ông ấy đi rồi?”
“Đi rồi.”
Cũng phải, đến đây đâu phải để du lịch, nếu chuyện không có tiến triển gì thì chẳng phải nên giải tán ai về nhà nấy sao? Tuy rằng cô không cam lòng chịu thua La Nhận, nhưng ai mà hăng hái thế được chứ. Vốn cũng chẳng phải người biết rõ nội tình, ai hơi đâu vất vưởng ở cái nơi xa lạ này làm gì?
Trong lòng Mộc Đại dậy lên một nỗi buồn vô cớ, cô ngồi dậy: “Mai cháu cũng về đây.”
***
Sáng sớm hôm sau, Mộc Đại thu dọn hành lý, gọi taxi đến sân bay. Xe mới đi được một đoạn, đang đỗ lại chờ đèn đỏ trên đường Nhân Dân, Mộc Đại kéo cửa kính xuống, rảnh rỗi ngắm cảnh bên ngoài, phía đối diện chợt có người vẫy tay với cô: “Này, em gái Mộc Đại!”
Là Tào Nghiêm Hoa, chỗ này thuộc khu quản lý của gã, có lẽ là đang đi tuần loanh quanh. Mộc Đại vẫy tay đáp lại gã một cái, vốn ý là bảo gã cứ đứng đấy, ai ngờ gã lại chạy vượt ngang sang, cả một đoạn đường tránh trái né phải bị các xe bên cạnh mắng tới tấp. Tới trước mặt cô, gã hớn hở gác cùi chỏ lên cửa sổ xe: “Ôi, em Mộc Đại, đi chơi à, đi Tam Hiệp hay Từ Khí Khẩu (*) thế?”
(*) Tên hai địa điểm thắng cảnh du lịch ở Trùng Khánh. Tam Hiệp là ba khe sông Cù Đường hiệp, Vu hiệp và Tây Lăng hiệp, là một phần trong bức tranh phong cảnh hùng vĩ của sông Dương Tử. Còn Từ Khí Khẩu là một cổ trấn nằm bên bờ sông Gia Lăng, được thành phố Trùng Khánh giữ gìn và phát triển trở thành một địa điểm văn hóa – du lịch quan trọng.
“Về nhà.”
Tào Nghiêm Hoa sững người năm giây mới tiêu hóa được thế nào là “về nhà”, nhất thời phát hoảng: “Sao chưa đâu đã về vậy em gái, em mới đến có vài ngày thôi mà? Khinh thường Trùng Khánh chỗ anh à? Sao đi mà không chào câu nào thế, quá mất lòng nhau rồi, anh còn chưa kịp mời em ăn bữa cơm nữa…”
Phía trước đã chuyển sang đèn xanh, tài xế không nhịn được đuổi Tào Nghiêm Hoa: “Tránh ra tránh ra, đèn xanh rồi.”
Mộc Đại cười áy náy xin lỗi Tào Nghiêm Hoa, ai ngờ cô đã đánh giá thấp sự nhiệt tình của gã, gã không cam lòng chạy theo xe hai bước, chợt mở cửa xe vọt vào trong.
Hành động nguy hiểm như vậy, sắc mặt tài xế khó coi cực kỳ, Tào Nghiêm Hoa làm như không thấy: “Thuận tiện quá, anh cũng đang rảnh, để anh tiễn em.”
Mộc Đại cảm thấy gã vẫn còn chuyện chính phía sau, quả nhiên, sau khi thêm WeChat của cô và lảm nhảm tỏ ý muốn đến Vân Nam chơi xong, gã bỗng thần thần bí bí thấp giọng: “Em Mộc Đại này, em học võ của ai thế?”
Mộc Đại liếc gã: “Sao vậy?”
“Anh cũng rất muốn học chứ sao, kỹ năng này của em đối với bọn anh rất cần thiết đó. Anh lên mạng xem thử, hiện giờ toàn mở lớp thái cực quyền gì gì đấy, chỉ dành cho mấy ông bà già tập dưỡng sinh thôi, không thực dụng chút nào. Em Mộc Đại này, em có sư phụ dạy riêng à?”
“Ừ.”
Trong lòng Tào Nghiêm Hoa hỉ hả: “Em Mộc Đại, à không, chị Mộc Đại, chị xem, chị có định nhận sư đệ gì không?”
Yêu cầu này bày tỏ cũng đến là uyển chuyển, Mộc Đại một câu chặt đứt mong muốn của gã: “Không có cửa đâu, đừng hòng.”
Tào Nghiêm Hoa chưa từ bỏ ý định: “Lẽ nào sư phụ chị chỉ nhận mỗi một đồ đệ là chị thôi sao?”
“Không phải, trước đó còn một người nữa.”
Mộc Đại cười hì hì nhìn gã: “Tên đồ đệ trước đó lòng dạ bất chính, học võ xong thì không đi đường ngay, lại làm trộm cắp, sau khi sư phụ tôi biết được đã chặt luôn một chân của hắn…”
Trong lúc nói chuyện, tay cô chậm rãi đặt lên đầu gối Tào Nghiêm Hoa. Tào Nghiêm Hoa nghe đến hồi hộp, cũng không để ý, ai ngờ nói đến câu cuối cùng, cô chợt bóp chặt lấy đầu gối gã bẻ sang một bên. Tào Nghiêm Hoa sợ đến mức cứ tưởng rằng chân mình cũng bị cô vặn gãy rồi, hét rầm lên như sắp toi mạng tới nơi, làm tài xế giật bắn mình, thân xe thoáng đảo một cái trên đường.
Mộc Đại ung dung rụt tay lại, rất thành khẩn nói: “Anh giai Mập này, không phải tôi coi thường sự nghiệp đời anh đâu, nhưng sư phụ tôi ghét nhất là trộm cướp, nếu ông ấy biết anh đã từng nhúng chàm thế này, hừ hừ…”
Tào Nghiêm Hoa bị hai tiếng hừ lạnh của cô làm cho rợn hết cả tóc gáy, cuối cùng ý nghĩ học võ hoàn toàn bay biến mất khỏi đầu. Có điều, gã làm người vẫn tương đối hiền lành, cũng không vì chuyện này mà lạnh mặt, sau khi đến sân bay còn tiễn Mộc Đại đến tận cửa an ninh.
***
Còn một lúc nữa mới đến giờ cất cánh, Mộc Đại dạo qua mấy cửa hàng trong sân bay, đang nghĩ xem có nên mua ít đặc sản Trùng Khánh về cho dì Hồng không, phía sau chợt có người gọi.
Quay lại nhìn, là Lý Thản.
Cũng coi như là gặp được người quen, Mộc Đại vui vẻ: “Không phải tối qua bác đã đi rồi sao?”
Lý Thản cười cười: “Hôm qua không biết nên đụng phải bữa diễn tập quản lý giao thông của bên hàng không, đành đổi sang hôm nay.”
Giờ bay của Lý Thản cũng chưa đến, hai người bèn tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm. Trọng tâm câu chuyện quanh đi quẩn lại vẫn là về vụ hồ Lạc Mã. Lý Thản không hào hứng lắm, chắc là chuyến đi Trùng Khánh lần này đã khiến ông ta phải thất vọng khá nhiều.
Mộc Đại không hề cảm thấy tin tức Sầm Xuân Kiều cung cấp là giả, vậy nhưng lời Lý Thản nói cũng có lý, song phương bên nào cũng cho là mình đúng, người bên ngoài khó mà đoán định được. Cô đề nghị Lý Thản: “Nếu bác quả thật đã từng đụng độ với hung thủ, hẳn là nên nói với chú Vạn. Bên chú ấy nhiều người lắm mối, có thể giúp bác cùng đi tìm.”
“Chuyến này tôi cũng đã nói riêng cho ông ta biết, nhưng mà…”
Lý Thản cau mày: “Ông ta lại bảo là, tình hình phức tạp hơn chúng ta nghĩ, họ Vạn đề nghị tôi tìm một nhà thôi miên.”
Sao giờ lại còn dính đến cả thôi miên nữa vậy, Mộc Đại mù mịt.
Lý Thản giải thích cho cô, nhưng không nói cặn kẽ: “Lúc đó… Nói thật thì, đúng lúc tôi đánh tới, người kia đã định chạy trốn. Tôi với hắn đánh nhau, hắn còn đeo khẩu trang, sau đó đột nhiên có người đánh lên ót tôi, thế là…”
Mộc Đai kinh ngạc: “Bọn chúng có hai người?”
Lý Thản thở dài: “Trước đây tôi cũng cho là chỉ có một người.”
Ông ta lấy từ túi ngực ra một bao thuốc lá, rút một điếu kẹp trong tay, có lẽ vì ngại đang ở trong sân bay nên hơi do dự: “Bởi chuyện này xảy ra vào hai năm trước, so với năm năm của Sầm Xuân Kiều thì rất không hợp lý, nên có thể chắc chắn được lời con mụ ấy không đáng tin. Nhưng hai người mà tôi gặp, tôi thật sự không có ấn tượng gì đặc biệt, tuy lúc ngã xuống tôi vẫn còn tỉnh, nhưng cũng đã mơ màng, huống chi một trong hai tên còn đeo khẩu trang.”
Mộc Đại đã hiểu dụng ý của việc tìm nhà thôi miên: “Hẳn là sẽ có ích, cháu nghe nói các nhà thôi miên rất tài ba, có thể đưa tiềm thức của một người quay trở lại hiện trường lúc đó, giống như xem lại cảnh tái hiện vậy. Thậm chí còn có thể dẫn dắt người ta vẽ ra khuôn mặt trước mắt nữa. Bác có giỏi vẽ không?”
Lý Thản cười rộ lên: “Cũng tạm, lúc còn trẻ, tôi rất thích vẽ vời linh tinh, dùng bút mực vẽ cũng khá được, còn từng vẽ Á Thanh nữa…”
Nói đến đây, ông ta chợt ngừng bặt, cúi đầu xuống hồi lâu, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy điếu thuốc trong tay, đầu lọc điếu thuốc bị bóp bẹp.
Lòng Mộc Đại cũng nhiễm chút buồn lây. Lý Thản đã có tuổi, mái đầu lẫn không ít sợi tóc bạc, ai mà tưởng tượng được năm đó ông ta sự nghiệp đang tấn tới ra sao, ít nhất cũng là có nghề nghiệp ổn định, hoàn toàn có thể hi vọng đến một gia đình hạnh phúc, ngờ đâu Lý Á Thanh lại xảy ra chuyện…
Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu, Mộc Đại buột miệng thốt ra một câu hỏi: “Vợ chồng nhà giáo họ Lý đó, họ chỉ có một đứa con gái là Lý Á Thanh thôi sao?”
Lý Thản nói: “Cũng không thể nói vậy, tôi nghe nói, lúc Lý Á Thanh chào đời, thực ra là một ca sinh đôi.”
Nghe ông ta thoải mái đáp lời, Mộc Đại nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không nói nên lời.
Chuyện sinh đôi này, vốn chỉ là giả thiết cô nghĩ ra, dù tự biết là có khả năng hoàn toàn chính xác, nhưng khi nghe người khác dứt khoát khẳng định, vẫn cảm thấy có sự khác biệt.
“…Người còn lại…”
“Cô có biết thời đó không, hai vợ chồng nhà giáo Lý là thanh niên trí thức trở lại thành phố, trước đây sinh được hai cô con gái, phải cho một đứa đi, về sau cuộc sống tốt hơn, vẫn luôn nghĩ cách tìm về, nhưng không tìm được (*)… À, cô gái, có phải đến giờ cất cánh của cô rồi không?”
(*) Ở đây nhắc đến cuộc Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc diễn ra từ tháng 5/1967 đến tháng 10/1976, một thảm họa chính trị của Trung Quốc. Mao Trạch Đông đã lợi dụng khẩu hiệu “đấu tranh với giai cấp tư sản trong lĩnh vực tư tưởng và sử dụng những tư tưởng và lề thói mới của giai cấp vô sản để thay đổi diện mạo tinh thần của toàn bộ xã hội” để quét sạch phe cánh chống đối, củng cố lại quyền lực. Đã có tổng cộng 1,5 đến 1,8 triệu người chết, khoảng 20 triệu người bị cưỡng bức đưa về nông thôn lao động trong nhiều năm. Gia đình của những người này đều lâm vào cảnh khốn khó, vậy nên nhiều nhà đã phải cho con đi vì không thể nuôi được.
Mộc Đại hồi thần lại, Lý Thản đang chỉ lên thông báo chuyến bay trên bảng điện tử cách đó không xa. Mộc Đại đối chiếu lại với vé máy bay của mình: “Đúng rồi, là chuyến của cháu.”
Đầu óc cô hơi loạn, đứng dậy đi được vài bước, lại vòng ngược về: “À, chúng ta trao đổi cách thức liên lạc đi.”
Lý Thản gật đầu: “Tôi hiểu, có tiến triển nào mới, tôi sẽ báo với cô. Hai người tìm dù sao cũng tốt hơn một người.”
***
Hai ngày nay, Một Vạn Ba vô cùng cần mẫn và dốc sức, chú Trương nhìn không nổi, khinh bỉ hắn: “Cô chủ nhỏ vừa về một cái, cậu cứ như biến thành người khác ấy nhỉ.”
Một Vạn Ba nói: “Có thể không thay đổi được sao? Ai mà chẳng sợ bị đánh.”
Huống chi, hai ngày trước Hoắc Tử Hồng có nói với hắn, lần này Mộc Đại trở về sẽ để cô bước đầu tiếp nhận việc quản lý kinh doanh của quán bar.
Nếu Mộc Đại tiếp nhận, chuyện đầu tiên nhất định không phải kiểm kê hàng hóa thì cũng là kiểm tra sổ sách. Đến lúc đó, hắn còn có đường sống sao?
Chạng vạng hôm đó, Mộc Đại ngồi bên cửa sổ đọc sách, Một Vạn Ba ân cần bưng tách cà phê qua, dùng bọt sữa và xốt chocolate tạo hình chân dung một cô gái trên mặt tách, vài ba nét họa, súc tích nội hàm, hương thơm nồng đượm. Một Vạn Ba bưng tách đến chỗ cô ngồi, giọng nói không khỏi có chút khoe khoang, chỉ mong Mộc Đại có thể nhận ra mấy ngày nay hắn đã “vất vả” thế nào.
“Cô chủ nhỏ, cô xem thành quả học tạo hình của tôi mấy ngày hôm nay này…”
Mộc Đại không buồn ngẩng đầu, cầm tách lên uống một ngụm, đầu cô gái đã mất nửa, lại dường như ngại nóng, cầm thìa cà phê khuấy khuấy.
Lòng Một Vạn Ba rắc một tiếng vỡ nát. Thế nào là trâu gặm mẫu đơn, phung phí của giời chứ, con mụ ác độc!
Đêm nay hắn phải lên Tianya làm một bài mới dài một vạn chữ mới được!
Mộc Đại thấp giọng gọi hắn: “Một Vạn Ba.”
“Dạ?”
“Có người đang nhìn chằm chằm vào tôi.”
Nói nhảm, đương nhiên là có người đang nhìn chằm chằm vào cô rồi, tôi đang nhìn chằm chằm vào cô đây. Một Vạn Ba chỉ hận không thể nhìn chòng chọc khiến đỉnh đầu cô thủng luôn hai cái lỗ, vậy nhưng vẫn phải nén giận nịnh nọt: “Cô chủ nhỏ, cô xinh đẹp thế này, có người chằm chằm nhìn cô là chuyện bình thường.”
Tuy là lời giả tạo, nhưng cũng không hẳn là dối trá. Hơn nữa du khách đến đây qua lại như mắc cửi, đối diện bên đường không phải quán bar thì cũng là cửa hàng, còn có rất nhiều người thích chụp ảnh cứ rảnh tay là lại tách tách bấm máy. Có một bài thơ nói rất hay, em đứng trên cầu ngắm phong cảnh rồi em là phong cảnh trong mắt người khác gì đó, hắn chỉ nhớ mang máng, đại loại ý là vậy.
“Không phải. Một Vạn Ba, cậu cũng đừng để lộ, giả bộ lơ đãng dạo quanh một vòng đi, xem xem rốt cuộc là ai.”
Nghe Mộc Đại nói câu này, Một Vạn Ba hốt nhiên căng thẳng, tim nảy thình thình trong lồng ngực.
Hắn giả bộ dọn bàn, khóe mắt đánh trái đánh phải, hẳn không phải là khách trong quán. Trong quán ngoài Mộc Đại ra thì chỉ có một cặp tình nhân, hai người này dính lấy nhau như sam, ánh mắt chỉ hận không thể nảy mầm mọc rễ lên người nhau.
Vậy chắc là phía đối diện rồi?
Đối diện cũng là một quán cà phê, cửa sổ ngăn cách làm bằng kính mờ, trong góc quán dường như có một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi, nhưng chớp mắt lại không thấy đâu nữa.
Điện thoại di động của Mộc Đại để trên bàn chợt rung lên.
Là tin nhắn của Lý Thản, nội dung là “Đã thử nhiều lần, hôm nay rốt cuộc cũng có tiến triển, vẽ ra rồi. Tôi chụp ảnh gửi cô ngay đây.”
Ông ta dùng MMS để gửi, hình ảnh tải lên rất chậm. Bức tranh vẽ bằng bút mực, từng nét từng nét như dùng dao rạch lên giấy. Trong chớp mắt khi ảnh người đó hiện ra, con ngươi của Mộc Đại chợt thít chặt.
Đó là La Nhận.