Thẩm Mục Phạm công kích nhà họ Bạch bằng thủ đoạn quá mức tàn nhẫn, Bạch Chi Âm lo lắng Bạch Phi Dương chó cùng rứt giậu sẽ gây tổn thương cho Tiểu Thiên, Thẩm Mục Phạm lại cười trêu, vuốt nhẹ sống mũi cô. “Ngốc ạ, anh sao có thể để Tiểu Thiêu gặp chuyện không may.”
Bạch Thiên gặp chuyện không may, em đau lòng, anh cũng sẽ đau lòng.
Có được lời hứa này, Bạch Chi Âm không hỏi nhiều nữa, yên tâm đem sự chú ý quay trở về trong bụng, chờ đợi Thẩm Mục Phạm giải quyết xong chuyện nhà họ Bạch sẽ đưa Tiểu Thiên về.
Chiều hôm thứ tư, Bạch Chi Âm hẹn Doãn Nghiên Hi đi dạo phố. Hai người từ trong xe đi ra, không biết là may mắn hay là xui xẻo mà lại gặp Bạch Tiêu Vi.
Nhìn thấy Bạch Chi Âm, Bạch Tiêu Vi lập tức mắt long lên sòng sọc, xông đến chửi ầm lên. “Bạch Chi Âm, mày đứng lại cho tao. Mày đúng là đồ vô ơn, nhà họ Bạch gia mày hại thảm, mày cho rằng không nhận điện thoại thì có thể trốn được sao?”
Không tiếp điện thoại là sao? Bạch Chi Âm nghe không hiểu cái gì, suy nghĩ một chút cũng không muốn cùng cô ta nói lời thừa thải nên kéo Nghiên Hi định bỏ đi.
Thấy Bạch Chi Âm sắp đi, Bạch Tiêu Vi định xông lên giữ Bạch Chi Âm lại. Nhưng còn chưa kịp đến gần, bỗng nhiên bên cạnh nhảy ra hai gã vệ sĩ, một trái một phải giữ Bạch Tiêu Vi lại, khiến cô ta đau quá hét lên. “Á, các người là ai, mau thả tôi ra.”
Bạch Chi Âm cũng bị một màn này làm cho hồ đồ, sau đó liền hiểu được. Nhìn cách ăn mặc quần áo của hai người này, hẳn là vệ sĩ Thẩm Mục Phạm ngầm sắp xếp, bình thường không ló mặt, nhưng có chuyện gì phát sinh thì sẽ lập tức xuất hiện. Có lẽ chuyện ở quán cà phê lần trước đã cảnh báo anh.
Doãn Nghiên Hi quét mắt nhìn Bạch Tiêu Vi đang bị giữ chặt, quay đầu trêu ghẹo cô bạn thân. “Chậc chậc, may mắn là cậu không giống người nhà họ Bạch, nếu không thì thật là xấu.”
Khuôn mặt chính là nỗi đau trí mạng của Bạch Tiêu Vi, bị đối phương cười nhạo như thế, Bạch Tiêu Vi tức giận đến mặt xanh lét. “Tao xấu thì làm sao, so với hai ả đàn mặt hồ ly, tướng dâm phụ chúng mày thì tao đây còn tốt chán.”
Mấy lời mắng chửi này tương đối khó nghe, đổi là người phụ nữ khác chắc đã sớm tức giận đến nhảy dựng lên, đáng tiếc hôm nay Bạch Tiêu Vi lại gặp phải hai người cũng không phải tay vừa. Doãn Nghiên Hi hơi nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt. “Nhìn cái mồm đang há này mà xem, đối đáp thật là liến thoắng đó mà. Cậu nói thử xem nếu không cẩn thận uống phải axit đậm đặc thì còn có thể mắng chửi lưu loát vậy nữa không?”
“Không biết nữa, hay là thử xem sao?” Bạch Chi Âm cười phụ họa.
“Các người…” Bạch Tiêu Vi mở mồm quát. “Các người dám…”
“Cô có thể thử xem.” Doãn Nghiên Hi cười nhạt. “Đừng nói cô hai nhà họ Bạch đây vẫn nghĩ trên đời này thật sự có pháp luật công minh đấy chứ?”
Rõ ràng là dáng vẻ tươi cười rất thuần khiết, xinh đẹp nhưng lại như bông hoa ăn thịt người, đầy vẻ uy hiếp. Bạch Tiêu Vi sống nhiều năm như vậy, đương nhiên biết thứ mang danh công bằng chính nghĩa kia chỉ là trò chơi của người có tiền, Bạch Vi Lâm và chồng sắp cưới của cô ta Vương Bằng đã cùng cưỡng bức một cô gái, cha mẹ của cô gái còn không phải là bị chèn ép bởi hai nhà có thế lực xã hội đen, chỉ có thể câm nín cầm tiền thôi sao. Hai nhà Vương, Bạch còn có thể coi thường pháp luật, huống chi là Thẩm Thị quyền thế đầy mình.
Nhà họ Bạch đã nếm trải kết cục khi đắc tội với Thẩm Mục Phạm, Bách Diệp rơi vào bước đường cùng, nhà họ Bạch đứng trước tình trạng phá sản, ngay cả nhà họ Vương cũng tìm lí do hủy bỏ hôn sự của cô ta với Vương Bằng. Còn ông nội, một người luôn mạnh mẽ ngoan cố như thế cứ như một quả cà bị hư, bỗng chốc già đi mấy chục tuổi.
Tất cả những cái này đều do ả tiện nhân Bạch Chi Âm ban tặng. Cứ nghĩ đến việc bọn họ có thể phải dọn ra khỏi căn phòng to lớn, phải bán đi những túi xách hàng hiệu, cô ta liền hận không thể xé nát bản mặt Bạch Chi Âm ra nên vừa rồi nhìn thấy Bạch Chi Âm, cô ta mới kích động xông lên như vậy. Mà giờ phút này, bị Doãn Nghiên Hi đe dọa, rốt cuộc lấy lại lí trí, cô ta biết bản thân tuyệt đối không thể trêu vào nhà họ Thẩm.
Bạch Chi Âm cũng không muốn cùng Bạch Tiêu Vi dây dưa, thấy cô ta ngoan ngoãn ngậm miệng liền phất tay nói, “Thả cô ta đi đi.”
Vệ sĩ nghe lệnh, mặc dù thả Bạch Tiêu Vi đang bị kiềm giữ ra nhưng một tấc cũng không rời khỏi vị trí canh giữ, dùng ánh mắt uy hiếp cô ta rời đi.
Chuyện đột ngột xảy ra nhưng không làm ảnh hưởng đến hứng thú đi mua sắm của các cô, hai người đi dạo mấy cửa hàng, mang theo cả đống đồ đến nhà hàng của nhà họ Thẩm dùng cơm chiều.
Chờ món ăn bày lên, Bạch Chi Âm mới lấy di động định gọi cho Thẩm Mục Phạm thông báo tình hình, nhưng lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Bạch Tiêu Vi, hình như cô ta nói cái gì mà không nhận điện thoại thì phải? Như nghĩ đến điều gì đó, cô nói với Nghiên Hi. “Cậu gọi điện thoại cho mình thử.”
“Để làm gì?” Doãn Nghiên Hi mù mờ.
“Cậu gọi đi.”
Doãn Nghiên Hi cầm lấy di động gọi qua số của Chi Âm, nhạc chuông quen thuộc bất chợt vang lên.
Không phải chứ, vẫn có thể gọi được mà.
Lúc này, quản lí nhà hàng tự mình đưa thức ăn lên. Bạch Chi Âm gọi ông ta lại, “P, cho tôi mượn di động của ông một lát.”
P không hiểu gì nhưng vẫn đưa điện thoại. Bạch Chi Âm nhận lấy, ấn số điện thoại của cô, không có tiếng chuông, trong điện thoại chỉ có tiếng tút tút báo máy bận.
Nghiên Hi dường như cũng hiểu ra điều gì đó, lấy ra di động chuyên dùng ở Đài Loan ra, lại gọi vào số của Chi Âm, quả nhiên không gọi được.
Doãn Nghiên Hi chợt hiểu ra, chẳng trách nhiều ngày trước đó Liên Hi nói là gọi điện vào di động Chi Âm thì toàn nghe tiếng đường dây bận. Cô còn nói đùa. “Có lẽ là đang tranh thủ tình cảm mặn nồng nấu cháo điện thoại, anh bớt đi quấy rầy thế giới của hai người đi.” Bây giờ nghĩ lại, hẳn là có người động vào điện thoại, về phần là ai thì không cần nói cũng biết.
Bạch Chi Âm cầm di động trả lại cho P, chờ ông ta đi ra mới khẽ nhếch khóe miệng. “Mình tự hỏi là sao ông lão không làm phiền mình, thì ra là do ông ấy không có cơ hội.”
“Đúng vậy, người ta bảo vệ cậu cẩn thận như thế, ông ta làm sao có cơ hội.” Doãn Nghiên Hi uống một ngụm nước trái cây, cười khanh khách chọc ghẹo. “Anh ta cũng thật tình quan tâm đến cậu, vô cùng yêu thương.”
Khóe miệng Bạch Chi Âm mỉm cười, màu hồng nhạt phủ lên hai má. Ở bên nhau lâu như vậy, cô không thể không nhận ra tình cảm của Thẩm Mục Phạm đối với cô, cũng không hiểu lầm hết thảy những việc anh làm là vì đứa bé, điều khiến cô lo lắng chính là. “Không biết anh ấy có chịu tha thứ cho mình vì đã lừa dối anh ấy không.”
Doãn Nghiên Hi cắn ống hút, cô tự liên tưởng đến chính mình. Đợi đến ngày chân tướng được phơi bày, Nghiêm Chinh có tha thứ cho sự lừa gạt của cô không? Sẽ rất tức giận, hay cực kì thất vọng, hoặc có đau đớn bức bối hay không?
Lắc đầu, cô tự ra lệnh bản thân không được suy nghĩ nữa. “Cậu định khi nào thì nói cho anh ta biết?” Doãn Nghiên Hi ngừng một chút, nói: “Nếu được thì nên nói sớm một chút, chẳng phải anh ta đã nói là cho dù cậu làm gì sai thì cũng sẽ không để bụng sao?”
Bạch Chi Âm nắm chặt nĩa ăn, do dự nói. “Chờ qua một thời gian nữa đi.” Cô bây giờ đã đắc tội với nhà họ Bạch, Tiểu Thiên có thể an toàn đi ra ngoài hay không toàn bộ dựa vào Thẩm Mục Phạm, cô không muốn vào thời khắc mấu chốt nói rõ mọi chuyện. Hơn nữa… tay trái phủ lên bụng của mình, cô cầu nguyện nơi này có thể thành công hình thành nên một sinh mệnh.
***
Ăn cơm xong, Bạch Chi Âm được tài xế lái xe đưa về nhà. Vào phòng, cô không thấy đôi dép đi trong nhà của Thẩm Mục Phạm, ngạc nhiên hỏi thím Trương. “Anh ấy đã về rồi sao?”
“Vâng, cậu chủ ở thư phòng.” Thím Trương cầm lấy túi xách của cô, cười tủm tỉm trả lời.
Còn sớm vậy mà đã về, thế mà cũng không nói cho cô biết. Bạch Chi Âm thầm nghĩ rồi thay dép, đi dọc theo hành lang đến phòng làm việc trên lầu hai. Cửa phòng làm việc đang đóng, mơ hồ nghe được giọng Thẩm Mục Phạm đang nói chuyện. Xuất phát từ phép lịch sự, cô vừa định gõ cửa, chợt nghe tiếng gầm nhẹ tức giận ở trong phòng truyền đến. “Cô ấy nói không chữa trị là không chữa sao? Tống Bác Ngạn anh đang làm cái gì vậy hả?”
Cô sợ tới mức động tác bị đơ một chỗ, đang do dự không biết có nên vào hay không thì lại nghe Thẩm Mục Phạm thở hổn hển nói. “Tính tình Đường Đường vốn bướng bỉnh, nhưng đây là chuyện hệ trọng, sao có thể chìu theo của cô ấy được?”
Là một cái tên rất quen thuộc, Bạch Chi Âm cau mày nhớ lại, cả người cứng đờ. Là cô gái đó, chính là cô gái mà Thẩm Mục Phạm đã lặng lẽ chờ đợi nhiều năm.
Ngực thoáng chốc như bị đấm một cái, cảm giác chua xót, nhói đau ngập tràn khắp con tim.
Bạch Chi Âm cắn chặt cánh môi, nghe Thẩm Mục Phạm nói. “Ngày mai tôi sẽ bay qua đó”. Lại nghe anh dặn dò trợ lí. “Giúp tôi đặt vé máy bay đi Houston ngay ngày mai, càng sớm càng tốt.”
Giọng nói vội vàng, cho dù không thấy được vẻ mặt của anh, cô cũng có thể tưởng tượng ra anh sốt ruột đến chừng nào. Bạch Chi Âm gắng gượng nở một nụ cười, lặng lẽ xoay người bỏ đi.
Làm sao bây giờ, sự đau đớn của con tim giống như tiến vào trong máu, lan truyền khắp cơ thể, len lỏi vào từng bộ phận.
***
Thẩm Mục Phạm nói chuyện điện thoại xong, nhìn ra ngoài cửa sổ yên lặng suy nghĩ. Khi biết được khối u của Đường Đường tái phát anh đã đi xem cô thế nào, thấy có Tống Bác Ngạn ở bên cạnh hết lòng chăm sóc lo toan, lòng anh cũng được buông bỏ, cũng mừng thay cho cô vì tìm được bến đỗ hạnh phúc. Nhưng vừa rồi Mục Sanh nói nói với anh, cô không muốn điều trị nữa mà đòi xuất viện, kinh ngạc nhất chính là Tống Bác Ngạn lại không phản đối.
Trong đầu cô có khối u, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vỡ, dù ở bệnh viện còn sợ nguy hiểm chứ đừng nói tới đi loanh quanh, thật không biết Tống Bắc Ngạn đang nghĩ cái gì nữa? Cho dù có yêu Đường Đường thì cũng không thể mặc cho cô làm loạn được.
Sau khi xúc động một chặp , anh lấy lại tinh thần, nhìn lên đồng hồ treo tường, vậy mà đã 8 giờ hơn. Bạch Chi Âm cùng Nghiên Hi đi ăn cơm sao giờ còn chưa về?
Nhấn số điện thoại của cô, điện thoại kêu một hồi lâu mà không ai nghe máy. Anh nhíu mày, cầm lấy di động đi ra khỏi phòng làm việc, đang định gọi lại cho cô lần nữa liền thấy thím Trương từ dưới lầu đi lên, vừa thấy anh liền nói lại. “Cô chủ đã trở về rồi, đang ở trong phòng ngủ.”
Đã trở về? Vậy sao không đến tìm anh. Thẩm Mục Phạm hơi bất mãn đi đến phòng ngủ, đẩy cửa vào. Cả phòng tối đen, nương theo ánh đèn của hành lang, anh thấy cơ thể nhỏ bé nằm cong mình trên giường.
Sớm vậy mà đã ngủ? Không phải có chỗ nào không thoải mái đấy chứ? Chút bực bội trong ngực bỗng chốc tan biến, anh bước nhanh đến bên giường, vặn mở đèn bàn lên, hơi cúi nửa người xuống, ghé đầu lại, khẩn trương hỏi. “Em yêu, em làm sao vậy?”
Bạch Chi Âm liếc anh một cái, quay đầu sang hướng bên kia. “Không có gì, có chút mệt thôi.”
Thẩm Mục Phạm ngồi bên giường, thay cô đắp lại chăn, kiên nhẫn hỏi. “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Với Nghiên Hi hả?” Thẩm Mục Phạm biết rồi vẫn hỏi.
Bạch Chi Âm nhíu mày, thúc giục. “Nhanh nhanh đi tắm đi, em muốn ngủ.”
Thẩm Mục Phạm thấy cô bực bội, cho rằng cô đang mệt nên cũng không hỏi gì thêm, đặt một nụ hôn lên trán cô. “Anh đi tắm đây.”
Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền ra, Bạch Chi Âm cuộn chăn lăn qua lăn lại, khắp người cứ có cảm giác khó chịu, bức bối không nói nên lời.
Tắm xong, Thẩm Mục Phạm nằm lên giường, theo thói quen định đưa tay sang ôm lấy cô, chẳng ngờ cô lại né người sang bên cạnh. Gì đây, anh có ngớ ngẩn mấy cũng nhận ra điểm khác thường.
Cơ thể hướng sát vào người cô, anh xoay vai cô lại, vừa ép hỏi vừa kéo cô lại gần. “Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Bạch Chi Âm từ từ nhắm hai mắt lại, miệng mím chặt.
Thẩm Mục Phạm thầm thởi dài, đầu kề lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước. “Em yêu… Nói cho anh biết được không?”
Anh dùng đầu chậm rãi cọ cọ cô, cực kì kiên nhẫn, Bạch Chi Âm bị ép buộc, không còn cách nào khác, lại không muốn thẳng thắn nói ra nguyên nhân cảm xúc của cô thay đổi đột ngột, đành thuận miệng nói. “Không có việc gì cả, chỉ là đột nhiên tâm trạng em không tốt.”
Cô vừa mở miệng nói chuyện, Thẩm Mục Phạm thuận theo hỏi. “Vì chuyện hồi chiều sao?” Anh thử hỏi.
Bạch Chi Âm hơi ngớ người, khi hiểu được anh đang chỉ Bạch Tiểu Vi thì nói qua loa cho xong chuyện. “Cô ta thật phiền phức.”
“Được rồi, không phiền, không phiền.” Thẩm Mục Phạm sờ sờ đầu cô, giống như dỗ dành con nít, hứa: “Chồng em sẽ giúp em báo thù.”
Mắt dừng lại ở vẻ mặt chuyên chú của anh, nơi mềm yếu nhất trong tim Bạch Chi Âm như bị chạm phải, cô rất cảm động. Anh quan tâm đến cảm xúc của cô như thế, vậy mà cô còn so đo chuyện bé như hạt vừng đó làm gì?
“Anh nói đúng.” Cô ôm lấy cổ anh, giở tính trẻ con nói. “Về sai ai bắt nạt em, anh phải giúp em trừng trị kẻ đó.”
“Được.” Thẩm Mục Phạm nhẹ đặt một nụ hôn lên môi cô. “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, đón nhận đôi môi anh, nhẹ giữ lấy, chậm rãi nhấm nháp vị kem đánh răng trong miệng anh.
Thẩm Mục Phạm bị sự nhiệt tình đột ngột của cô làm cho ngẩn người ra, nháy mắt lại mút lấy đầu lưỡi cô, cùng cô dây dưa.
Hôn đến choáng váng đầu óc, anh mới tiến lại gần tai cô, nói. “Em muốn à?”
Cô dùng đôi mắt mọng nước nhìn anh, bàn tay thong thả mà kiên định nắm lấy vật nóng bỏng, dùng hành động thay cho lời đáp câu hỏi của anh.
Một màn mưa hôn ập đến, hởi thở bị chặn lại, sự tấn công mạnh mẽ khiến cô giống như trôi bồng bềnh theo dòng nước, phải nắm chặt lấy cánh tay anh.
Kích tình qua đi, Thẩm Mục Phạm kéo cả người cô ôm vào ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn nhẵn của cô, sau đó như lơ đãng nói. “À đúng rồi, ngày mai anh phải đi Mỹ một chuyến.”