Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 52: Chương 52




Biết được tin Tiểu Thiên được đưa khỏi viện điều dưỡng từ Nghiên Hi, Bạch Chi Âm sợ ngây người. “Thẩm Mục Phạm làm như vậy, không sợ ông ta sẽ báo cảnh sát sao?”

“Con cáo già đó bây giờ trốn cảnh sát còn không kịp, làm sao còn dám báo cảnh sát.” Nghiên Hi bốc một quả mơ bỏ vào miệng nói. “Hơn nữa về mặt pháp lí, người giám hộ Tiểu Thiên là Loana. Mà nói đúng ra thì bà ấy không có quan hệ gì với nhà họ Bạch.”

“Không phải bà ấy rất nghe lời ông ta sao.”

“Đó là trước kia, bây giờ bà ấy cần phải xem xét lại thời thế, coi thử xem rốt cuộc theo ai thì mới có lợi nhất.” Nghiên Hi phun hạt mơ trong miệng ra rồi nói. “Có thể thấy nhà họ Bạch sắp sụp đổ, Tiểu Thiên là tài sản lớn nhất để bà có thể đưa cho hai người, với tính cách của bà ấy, sẽ không ngu ngốc mà cùng sống chết với nhà họ Bạch.”

Đây là sự thật. Loana là điển hình cho loại người chỉ biết có tiền. Dù bà luôn miệng nói yêu Bạch Mộc Phong nhưng sẽ không dại gì đi theo ông ấy chịu khổ mà chắc chắn sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn bất kì ai khác. Nhưng cứ nghĩ đến việc bà ta có thể lợi dụng Tiểu Thiên để chuộc lợi, Bạch Chi Âm lại thấy khó chịu trong lòng.

Nghiên Hi hiểu được tâm trạng của cô. “Cho dù bà ấy có muốn bàn điều kiện chia chác với Thẩm Mục Phạm thì vẫn chưa đủ tư cách.”

Thật ra, đừng nói Loana không đủ tư cách, ngay cả Bạch Phi Dương cũng chỉ có thể như cá nằm trên thớt.

Sau khi bị dày vò một tuần, Bạch Phi Dương rốt cuộc chờ đến cơ hội gặp mặt Thẩm Mục Phạm. Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên Bạch Phi Dương gặp Thẩm Mục Phạm. Ttước mặt ông ta là một chàng trai trẻ anh tuấn, bên dưới đôi mày kiếm sắc như dao là con ngươi đen thẩm sâu hun hút không thấy đáy.

Người này chính là lưỡi gươm sắc chưa rút ra khỏi vỏ, chỉ có tiếp xúc qua thì mới biết có bao nhiêu nguy hiểm.

Lấy lại tinh thần, Bạch Phi Dương đi thẳng vào vấn đề. “Những chuyện nhà họ Bạch gặp phải gần đây đều do cậu gây ra đúng không?”

Thẩm Mục Phạm cười nhưng không đáp, coi như thừa nhận.

“Vì sao cậu lại làm vậy? Có phải vì muốn giành lấy quyền giám hộ Bạch Thiên?”

Thẩm Mục Phạm lắc đầu, gằn từng tiếng. “Tôi đang báo thù cho người phụ nữ của tôi.”

Quả nhiên là con khốn đó. Mặc dù trong lòng Bạch Phi Dương hận không thể băm vằm Bạch Chi Âm thành từng khúc nhưng ngoài miệng vẫn khách sáo nói. “Tôi không hề bạc đãi nó. Cậu biết đó, nó chính là đứa con riêng của nhà họ Bạch, theo lý tôi hoàn toàn có thể mặc kệ nó sống chết ra sao, nhưng mấy năm nay tôi vẫn cho nó ăn nó uống đầy đủ, đưa nó đi nước ngoài du học, hết lòng bồi dưỡng nó, còn cho nó đảm nhận vị trí quan trọng, đến cả cháu trai cháu gái đều bảo tôi bất công, tôi đối với nó tốt…”

“Tốt hay không không phải do ông nói là được.” Thẩm Mục Phạm cắt ngang lời nói của ông ta, khẽ nhếch khóe miệng. “Ông cũng không cần phải làm bộ làm tịch, giả tình giả nghĩa với tôi.”

“Cậu…” Bạch Phi Dương chán nản, hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Chuyện A Quyền cũng là cậu giở trò?”

“Chẳng lẽ chuyện ông ta nói không phải là sự thật?” Thẩm Mục Phạm hỏi lại.

“Cậu ép A Quyền đi tự thú, là muốn lão ấy khai ra tôi, khiến tôi bị liên lụy?”

“Ông ta đi tự thú là do lưới trời tuy thưa mà khó thoát, không liên quan gì đến tôi, lại càng không thể nói là do tôi ép buộc.” Thẩm Mục Phạm đính chính.

“Vậy sao?” Bạch Phi Dương cười lạnh. “Vậy ông ta có khai ra Bạch Chi Âm không? Bạch Chi Âm mới thật sự là nhân vật chủ chốt trong đường dây buôn bán phi pháp của chúng tôi, tất cả việc làm ăn đều qua tay nó.” Bạch Phi Dương khiêu khích nhìn Thẩm Mục Phạm. “Cậu nói tất cả chúng tôi đều phải vào tù thì nó có thể giữ được thân mình không?”

Thật ra Bạch Phi Dương muốn xem thử Thẩm Mục Phạm có nỡ để con khốn đó cùng ngồi tù với ông không.

Nhưng đối mặt với uy hiếp của ông, Thẩm Mục Phạm vẫn không hề có một chút bối rối. Không những thế, khóe môi anh còn nhếch lên thành nụ cười nhạt, khiến cho Bạch Phi Dương trải qua bao nhiêu sóng gió cũng phải run sợ.

Nhẹ vuốt hàng lông mày, Thẩm Mục Phạm lấy làm tiếc lắc đầu. “Thật không ngờ ông lại muốn hãm hại Chi Âm.”

“Hãm hại?”

“Chẳng lẽ không đúng.” Thẩm Mục Phạm nhìn ông ta, giọng thờ ơ thuật lại. “Ông muốn vu oan cho Chi Âm, uy hiếp tôi giúp ông xóa sạch mọi tội danh.”

Bạch Phi Dương giật mình, tiếp đó cười to. “Cái này là Bạch Chi Âm nói với cậu sao?”

“Đây là sự thật.” Thẩm Mục Phạm không thèm nói lại.

“Được, tôi sẽ cho cậu thấy cái gì mới là sự thật?” Bạch Phi Dương lấy ra một xấp ảnh trong cái cặp da mang theo bên người, vứt lên bàn. “Tất cả cái này đều là bằng chứng xác thật Bạch Chi Âm tham gia việc làm ăn phi pháp.”

Thẩm Mục Phạm liếc nhìn một cái, vẻ mặt không thay đổi, hỏi. “Chỉ những thứ này thôi sao?”

Bạch Phi Dương giật mình. Thế này mà bảo là ‘chỉ thế thôi sao’ ư. Tất cả những cái này đủ để chứng minh Bạch Chi Âm tham gia làm ăn phi pháp, vì sao Thẩm Mục Phạm lại có điệu bộ không hề lo sợ.

Đúng rồi, là đang giả bộ bình tĩnh, nhất định là như vậy. Cắn chặt răng, Bạch Phi Dương tự nhủ với chính mình không thể bị Thẩm Mục Phạm hù dọa. “Đều là người thông minh, mấy thứ này có tác dụng hay không, cậu hẳn là rõ hơn ai hết. Nếu cậu còn nghi ngờ công dụng của những thứ này, tôi đây lập tức gọi người giao cho cảnh sát.”

Hừ, định cùng anh chơi trò được ăn cả ngã về không sao, không có cửa đâu.

Lông mày thoáng nhướng lên, Thẩm Mục Phạm nhặt ảnh chụp trên bàn lên xem. Bên trong đúng là Bạch Chi Âm đang cùng con trai của chú Quyền đứng ở bến tàu đón thuyền, nếu dính dáng đến việc tố tụng, quả thật chính là bằng chứng quan trọng chủ chốt. Tiếc là…

Nhẹ buông tay, bức ảnh từ từ bay trở lại trên bàn. Anh nhấc tay lên, trong nháy mắt, sáu người đàn ông cao lớn trong bộ đồ vest giống bất ngờ xuất hiện, không ngần ngại áp chặt Bạch Phi Dương lên mặt bàn.

Mặt bị áp lên đá cẩm thành lạnh như băng, Bạch Phi Dương ra sức giãy dụa. “Thẩm Mục Phạm, mày muốn làm gì hả? Mày muốn giết người diệt khẩu? Đừng có mơ, trước cửa nhà lão đây luôn có người đi theo bảo vệ lão, nếu lão đây có mệnh hệ gì, mày cũng đừng hòng chạy thoát…”

Thẩm Mục Phạm cười nhạt. “Đừng lo, ông sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tôi chỉ muốn trò chuyện vui đùa với ông một chút thôi.”

Khi đang nói, vệ sĩ kéo Bạch Phi Dương đứng thẳng lên, tìm kiếm trên người ông ta một lúc, cuối cùng lấy ra được trong áo sơ mi ông ta một cái máy ghi âm loại nhỏ. Công tắc đang bật, chứng tỏ đang ghi âm.

Giờ phút này, Bạch Phi Dương cả người đều vã mồ hôi, đầu óc cũng chưa bao giờ trống rỗng như thế này. Thì ra Thẩm Mục Phạm đã sớm biết ông ghi âm, cho nên khi nói chuyện mới cẩn thận, phủi sạch mọi chuyện của Bạch Chi Âm, khiến ông không thể không đưa ra con át chủ bài cuối cùng, đưa ra loạt bằng chứng này.

Người này, quả nhiên rất lợi hại, suy tính tỉ mỉ khiến người khác phải sợ hãi. Lão Mã nói đúng, ông không nên cùng Thẩm Mục Phạm lấy cứng chọi cứng.

Bạch Phi Dương vô cùng hối hận, nhưng chuyện tới nước này, ông chỉ có thể kiên trì tới cùng.

Tự cổ vũ bản thân, Bạch Phi Dương cam đảm nói. “Có thể thấy cậu rất yêu Chi Âm, cậu cũng không muốn nó gặp chuyện không may đúng không?”

“Cô ấy nhất định sẽ không gặp chuyện gì.” Thẩm Mục Phạm đùa nghịch cái máy ghi âm trên tay. “Tất cả bằng chứng trong tay ông, tôi đều có.”

Bạch Phi Dương ngẩn ra, hiểu được ẩn ý trong lời nói của Thẩm Mục Phạm, sắc mặt xám như tro. Ông sao lại quên, tất cả những gì trên tay mình đều do A Quyền thu thập, bây giờ A Quyền thành quân cờ của Thẩm Mục Phạm, mấy thứ đó đương nhiên cũng đã sớm rơi vào tay Thẩm Mục Phạm.

Nhìn sắc mặt Bạch Phi Dương, Thẩm Mục Phạm đoán ông ta đang đắn đo cân nhắc, cũng không cùng ông ta dài dòng nữa. “Tôi có trong tay tất cả các luật sư giỏi nhất Hồng Kong, đã sớm cho tiến hành nghiên cứu mọi chứng cứ, cho dù đưa mấy thứ này lên tòa án, cũng không chắc chắn có thể buộc tội Chi Âm.”

“Chú Quyền và thuộc hạ của ông là người làm chứng chuyện xảy ra, Chi Âm là người không biết sự tình mà dính dáng đến làm ăn phi pháp. Mà ông lại không cho con trai và cháu trai ra mặt, đi dùng thân phận đứa con gái riêng không ai thừa nhận phải nhận nhiệm vụ quan trọng, bản thân tôi cũng thấy kì lạ, nên thẩm phán và quan toàn cũng sẽ cảm thấy ông có ý đồ bất chính, vu oan giá họa.”

Không đến xỉa đến vẻ mặt khó coi của Bạch Phi Dương, Thẩm Mục Phạm tiếp tục nói. “Chi Âm trong cả quá trình giao dịch không có một chút lợi lộc nào, mỗi năm ông đưa tiền cho cô ấy ít đến thảm thương, rốt cuộc Chi Âm giúp ông phạm tội là vì cái gì?”

“Vì em trai của nó.” Bạch Phi Dương thốt lên. Ông biết với lí do này luật sư biện hộ sẽ nói là vì nó bị cưỡng ép, nhưng ít ra cũng chứng minh nó biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn tham gia vào phạm tội. Con khốn đó muốn thoát thân ư, lão sẽ không để nó được như ý muốn.

Đáng tiếc, ma cao một thước đạo cao một trượng.

“Ý ông là dùng Bạch Thiên uy hiếp Chi Âm phạm tội.” Thẩm Mục Phạm khinh miệt bĩu môi. “Ông lấy cái gì uy hiếp cô ấy? Quyền giám hộ Bạch Thiên? Hay là vì sự an toàn?”

Không đợi ông ta trả lời, Thẩm Mục Phạm nói tiếp. “Nhà họ Bạch chưa bao giờ thừa nhận thân phận của bọn họ, quyền giám hộ ở trong tay Loana, nhưng ông chắc chắn bà ấy đứng về phe ông sao?”

Bạch Phi Dương đương nhiên không dám chắc chắn. Loana là ai, ông biết rất rõ. Thẩm Mục Phạm có thể treo đầu dê bán thịt chó tráo đổi cái thằng ngốc đó, nói không chừng ả đàn bả khốn đó còn nhúng tay vào giúp không ít.

Ngón tay siết chặt, Bạch Phi Dương hơi tàn giãy giụa. “Cho dù mày có giở đủ trò, nhưng mày có dám chắc nó có thể an toàn trở ra không? Mày có dám cam đoan lão đây không có chứng cứ khác không?”

Miệng Thẩm Mục Phạm mỉm cười nhưng ánh mắt cũng nghiêm lại. “Tôi sẽ không đánh khi không nắm chắc vũ khí trong tay, càng không khiến người phụ nữ của mình phải mạo hiểm dù chỉ một chút.”

Nói xong, Thẩm Mục Phạm đứng lên. Đôi mắt đen như mực lóe lên ánh nhìn đùa cợt. “Ông đừng lo lắng cho chúng tôi làm gì, không bằng lo tìm một luật sư giỏi, xem thử có thể giảm bớt vài năm tù giam không.”

Trên thực tế, đừng nói là luật sư giỏi, ngay cả luật sư có chút danh tiếng cũng không dám nhận vụ tố tụng của Bạch Phi Dương.

Liên tục bị năm luật sư từ chối, Bạch Phi Dương tức giận đến phát run, gân xanh trên trán hiện rõ.

“Ba, ba cũng đừng sốt ruột, không phải cảnh sát còn chưa tìm tới cửa sao, nói không chừng chú Quyền không khai ra ba đâu.” Con trai nhỏ của ông an ủi.

Bạch Phi Dương không lạc quan như con trai. A Quyền không khai ra ông không phải xuất phát từ lòng trung thành, cũng không phải là Thẩm Mục Phạm nhân từ thả cho ông một con đường sống, chẳng qua là anh ta chơi chưa đã, muốn khiến ông phải hoảng loạn, lo lắng đề phòng, tốt nhất là sợ hãi tới mức bỏ trốn, bắt ông lúc chỉ mới rục rịch hành động, tội ông sẽ càng thêm nặng.

Người này chính là một con sói thâm độc, dồn con mồi từng bước từng bước vào đường cùng.

Thấy cha mình cau mày lo lắng, đứa con lớn Bạch Mộc Phong cũng lên tiếng. “Em trai con nói đúng đấy ba, chú Quyền theo ba nhiều năm như vậy, sẽ không phản bội ba đâu. Nếu không thừa dịp bây giờ chú ấy còn chưa khai ra ba, chúng ta chạy ra nước ngoài…”

“Đồ ngu.” Bạch Phi Dương trừng mắt nhìn Bạch Mộc Phong, không hiểu tại sao có thể sinh ra thứ vô dụng này. Nếu không phải tại nó chơi bời trăng hoa mang Loana về đây, sinh ra con khốn Bạch Chi Âm thì làm sao nhà họ Bạch lại gặp phải Thẩm Mục Phạm, gánh chịu loạt tai ương ngập đầu thế này?

“Con làm gì ả đàn bà khốn đó rồi?” Ngày đó Bạch Phi Dương trở về liền đem chuyện Loana nối giáo cho giặc nói với con trai, Bạch Mộc Phong lập tức đánh đập một trận rồi cho người nhốt bà ta lại.

“Ba yên tâm, con sẽ không để cô ta có cơ hội ra tòa làm chứng đâu.” Bạch Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi mắng. “Con đàn bà thối tha, đã ăn đồ của ông đây mà còn dám giúp người ngoài đối phó với ông, ông sẽ không để ả sống yên thân.”

Bạch Phi Dương sức cùng lực kiệt không còn tâm tư đi quản con mình giải quyết Loana thế nào, thậm chí cũng không biết nên đối phó như thế nào với tình huống phát sinh tiếp theo đây. Ông thua, thua một cách triệt để, chỉ tiếc bây giờ cho dù ông giơ cờ trắng đầu hàng, Thẩm Mục Phạm cũng sẽ không rộng lòng tha thứ.

Đời ông vậy là hết, nhà họ Bạch cũng tiêu tùng.

***

Tin tức Loana bị giam giữ rất nhanh truyền đến tai Thẩm Mục Phạm, Lí Khả thử thăm dò. “Sếp, có phái người đi cứu bà ta không?”

Quét mắt qua mấy tấm hình Loana mặt mũi bầm dập, Thẩm Mục Phạm cười khẽ. “Không vội, để bà ta bị dạy dỗ thêm chút nữa.”

Bọn khọ khiến cho Âm Âm chịu khổ, anh phải đòi lại gấp đôi.

Chẳng qua sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi trở ngại, có phải đã đến lúc cô nên nói rõ mọi chuyện với anh rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.