Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 9: Chương 9: Hẹn hò




Trước sự kiện Bạch Vi Đức đột nhiên đến tập đoàn Bách Diệp làm việc, phản ứng của Bạch Chi Âm rất bình thản, còn những người khác thì lại sung sướng và hả hê, đặc biệt là Bạch Tiêu Vi. Cô ta cố ý chạy tới trước mặt cô để diễu võ dương oai. “Hừ, tao đã sớm nói với mày rồi, chỉ cần anh hai chịu gật đầu một cái thì ông nội sẽ không thèm nhìn tới mày nữa, mày chuẩn bị cút xéo đi.”

Bạch Chi Âm nghe xong, chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, tiếp tục say sưa lật cuốn tạp chí. Cô sẽ không lạc quan như Bạch Tiêu Vi. Lão già kia mong ngày mong đêm, muốn Bạch Vi Đức vào công ty làm nhưng sẽ chừa cho anh ta cái ghế tổng giám đốc đầy vinh quang. Về phần những hoạt động ngầm không dám để ai biết kia, làm sao lão ta lại nỡ để đứa cháu nội yêu quý của mình mạo hiểm được. Cho nên cho dù Bạch Vi Đức vào tập đoàn Bách Diệp thì cô vẫn phải tiếp tục bán mạng cho nhà họ Bạch.

Bạch Tiêu Vi lải nhải cả buổi trời, thấy Bạch Chi Âm chỉ chăm chú lật sách thì hết sức tức tối. Cô ta đưa tay giật lấy cuốn sách của Bạch Chi Âm. “Ê, tao đang nói chuyện với mày đó.”

Bị giật mất sách, Bạch Chi Âm không hề tức giận mà chỉ lười nhác dựa vào sô pha. “Tôi đang nghe, chị nói tiếp đi.”

Bạch Tiêu Vi ghét nhất là cái bộ dáng mềm rắn gì cũng không ăn thua của cô, giống như là đánh vào không khí, không trút được giận mà ngược lại còn ôm thêm một cục tức, khiến cô ta hận không thể nhào tới cào vào mặt cô. Có điều nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cô ta vẫn không có gan làm thật. Nhìn Bạch Chi Âm gầy gầy thon thon thế thôi chứ khi gồng lên thì mạnh kinh người. Vết sẹo dài 5 cm trên đùi cô ta chính là nhờ Bạch Chi Âm ban tặng.

Tay Bạch Tiêu Vi bất giác sờ lên vết sẹo ấy, trong đôi mắt hẹp dài tràn ngập vẻ tàn ác. Đợi cô ta gả vào nhà họ Vương, chắc chắn cô ta sẽ đòi lại toàn bộ những thứ mà Bạch Chi Âm còn nợ mình cho hả giận. Đến lúc đó, cô ta sẽ rạch lên người, không, trên mặt của Bạch Chi Âm một vết sẹo, để cô không thể vác cái mặt hồ ly tinh kia đi dụ dỗ đàn ông được nữa.

Bạch Tiêu Vi di truyền dung mạo của mẹ mình, gương mặt tròn vo cộng với đôi mắt một mí. Tuy không xấu nhưng chắc chắn không dính tới chữ đẹp. Lúc này, cộng thêm vẻ mặt nhăn nhó nham hiểm ấy nữa thì Bạch Chi Âm không khỏi hiến một giọt lệ xót thương cho cậu ấm nhà họ Vương, cũng hiểu ra nguyên nhân anh chàng kia cứ trù trừ không chịu đến cửa cầu hôn. Đổi lại là cô thì cô cũng không muốn cưới một bà vợ vừa xấu người vừa xấu tính như vậy.

Không nhận được sự đáp trả của Bạch Chi Âm, Bạch Tiêu Vi gay gắt nói vài câu cay nghiệt rồi dập cửa bỏ đi. Nghe tiếng bước chân thình thịch trên hành lang, Bạch Chi Âm xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức của mình. Hiếm khi được đường hoàng ở nhà nghỉ ngơi, cô muốn thả lỏng người cho thoải mái, ai ngờ lại gặp phải Bạch Tiêu Vi đang lên cơn điên, khiến cô không còn tâm trạng nào mà ngủ nghỉ gì cả.

Thôi được rồi, tìm việc gì đó để làm vậy. Cô bước ra ban công, nhấn số điện thoại của Doãn Nghiên Hi. Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng là được bắt máy ngay. Một giọng nói trong trẻo vang lên. “Lúc này mà rảnh để gọi cho mình, không cần đi làm sao?”

“Hôm nay được nghỉ.”

Doãn Nghiên Hi ồ một tiếng. “Hôm nay có bão hay sao mà ông già cho cậu được nghỉ ngơi?”

Bạch Chi Âm lười giải thích với Doãn Nghiên Hi về chuyện Bạch Vi Đức đến công ty làm nên chỉ nói với cô. “Mình bị trật chân.”

“Có nặng lắm không?” Doãn Nghiên Hi quan tâm tới cô.

“Không sao, không bị thương đến xương cốt, chỉ bị bong gân nên nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.” Bạch Chi Âm chuyển đề tài, nói vào chuyện chính. “Chuyện lần trước mình nhờ cậu điều tra đã tới đâu rồi?”

“Đang chuẩn bị gửi tư liệu cho cậu đây.” Doãn Nghiên Hi ngập ngừng. “Thế nào rồi, phía cậu có tiến triển gì không?”

Bạch Chi Âm gật đầu, kể đại khái chuyện mình và Thẩm Mục Phạm đã đạt được thỏa thuận cho Doãn Nghiên Hi nghe, sau đó hỏi cô. “Cậu thì sao? Khi nào thì về đây?”

“Chuyện đó phải xem tốc độ tiến triển giữa cậu và anh ta rồi.” Doãn Nghiên Hi cười. “Cậu cố thêm chút nữa, tranh thủ sớm ngày bắt được trái tim chàng đi.”

“Sau đó tìm cơ hội giới thiệu cậu với Nghiêm Chinh chứ gì?” Bạch Chi Âm nói tiếp lời của cô.

“Biết là tốt rồi. Mình đặt hết hy vọng vào cậu đấy.” Doãn Nghiên Hi vừa cười vừa nói.

Bạch Chi Âm liếc một cái. “Được rồi. Nhưng cậu quyết định thế thật sao?”

“Đương nhiên.” Doãn Nghiên Hi trả lời rất chắc chắn.

Bạch Chi Âm thở dài một hơi. “Nghiên Hi, mình sợ cậu sẽ hối hận.”

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó vang lên tiếng cười khanh khách. “Thôi đi, năm mươi bước cười một trăm bước[1] hả? Hai đứa mình đừng ai khuyên ai nữa hết.”

[1] Câu này xuất phát từ câu chuyện: Hai bên đánh nhau. Một bên thua, quăng vũ khí, quay đầu chạy. Người chạy được năm mươi bước chê cười người chạy một trăm bước là chết nhát. Người đó không nghĩ lại mình cũng chỉ là kẻ đào binh. Ý nghĩa của câu chuyện này là cùng chung hoàn cảnh, cảnh ngộ thì đừng ai cười ai.

“Cũng phải.” Bạch Chi Âm nhếch môi cười tự giễu. “Như Liên Hi đã nói, chúng ta đều là những con ngốc.”

“Đúng vậy. Cho nên ngốc Bạch à, cậu phải tăng tốc lên, mau chóng thu phục Thẩm công tử thì mình mới có cơ hội làm chuyện ngốc.”

“Mình sẽ cố hết sức.” Hiếm khi thấy Bạch Chi Âm nói không tự tin như vậy.

Tinh ý cảm nhận được giọng cô có vẻ không chắc chắn, Doãn Nghiên Hi cười trêu cô. “Thật hiếm thấy nha. Nữ hoàng của chúng ta cũng có lúc không tự tin thế sao?”

Bị Doãn Nghiên Hi hỏi như vậy, Bạch Chi Âm mới phát hiện thì ra từ chỗ tràn đầy tự tin lúc ban đầu, cô đã bất tri bất giác trở nên không chắc chắn. Là vì khiêm tốn sao? Hay là do thái độ của Thẩm Mục Phạm quá khác thường? Hoặc là cô sợ anh ta?

Bạch Chi Âm vung vẫy đầu, nhắm mắt lại buộc mình không được do dự. Sau đó cô và Doãn Nghiên Hi gửi tài liệu cho nhau xong mới kết thúc cuộc gọi. Ngắt điện thoại, cô mở máy tính lên, download tài liệu mà Doãn Nghiên Hi gửi đến. Trong đó là những tư liệu có liên quan đến Thẩm Mục Phạm, Doãn Nghiên Hi điều tra rất lâu mới có thể tìm được. Thậm chí trong đó còn có vài bí mật không muốn để ai biết.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, đọc một cách chăm chú. Mãi đến khi điện thoại trên đầu giường đột nhiên đổ chuông, cô mới hoàn hồn lại. Nhìn mặt trời đã ngả sang hướng tây, cô giật mình phát hiện ra mình đã xem tài liệu suốt mấy tiếng đồng hồ.

Cô xoa xoa đôi mắt hơi sưng lên, bò đến đầu giường lấy điện thoại. Khi nhìn thấy cái tên đang nhấp nháy hiển thị trên màn hình thì ngẩn ra một lát rồi mới nghe điện thoại. “Sao anh lại gọi cho tôi?”

“Bởi vì cô vẫn không chịu gọi cho tôi nên tôi đành phải gọi cho cô.” Thẩm Mục Phạm trêu ghẹo. “Tuy nói không nhận được điện thoại tức là không có hy vọng nhưng tôi vẫn muốn tranh thủ một chút.”

Bạch Chi Âm lập tức nhận ra anh đang nhắc lại những lời cô nói lúc tạm biệt tối hôm qua, không khỏi mỉm cười. “Bình thường thì phụ nữ hay liệt hành vi này vào loại không biết điều.”

“Đàn ông thì gọi nó là không ngừng kiên trì.”

“Chứ không phải là mặt dày đeo bám sao?” Cô hỏi.

“Đẹp trai không bằng chai mặt mà.” Anh đáp.

Bạch Chi Âm cười phá lên, không đấu khẩu với anh nữa. “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Hôm nay cô không đi làm sao?” Anh không trả lời mà hỏi lại.

“Bị trật chân nên ông lão cho tôi ở nhà nghỉ vài ngày.” Bạch Chi Âm nói xong mới nhớ ra. “Sao anh lại biết tôi không đi làm?”

Thẩm Mục Phạm lại không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ than một câu. “Xem ra ông nội của cô cũng đâu có hà khắc như cô đã nói.”

Sau đó, không đợi Bạch Chi Âm phản bác, anh đã hỏi tiếp. “Chân cô sao rồi? Có đỡ hơn chưa?”

Bạch Chi Âm liếc nhìn băng vải trên chân mình. “Đỡ hơn hôm qua một chút rồi, có lẽ vài ngày nữa là sẽ hết sưng.”

Thẩm Mục Phạm à một tiếng, không nói chuyện nữa. Bạch Chi Âm nghe phía bên kia không nói gì thì tưởng là tín hiệu có vấn đề nên nhíu mày gọi. “Alo, alo?”

“Sao thế?” Giọng của Thẩm Mục Phạm hơi vội.

“Không sao, tôi tưởng là bên anh mất sóng.” Cô bĩu môi, nhớ lại hình như anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình thì hỏi thêm một lần nữa. “Anh tìm tôi có việc gì không?”

“Cũng không có gì.” Thẩm Mục Phạm từ tốn nói. “Chỉ muốn báo cho cô biết tôi đã nhận được hàng rồi, tiền tôi cũng đã chuyển vào số tài khoản mà cô đưa.”

Bạch Chi Âm gật đầu. “Tôi biết, Liên Hi đã nói với tôi rồi.”

“Thì ra anh ta tên là Liên Hi.” Thẩm Mục Phạm dừng lại rồi nói tiếp. “Hình như rất giống với anh chàng đi cùng cô hôm bán đấu giá.”

“Bọn họ là anh em.” Bạch Chi Âm thành thật trả lời, cũng thầm bội phục trí nhớ quá tốt của Thẩm Mục Phạm.

Thẩm Mục Phạm à một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Bạch Chi Âm cầm điện thoại, nhíu mày với vẻ không kiên nhẫn. “Anh tìm tôi không có việc gì thật sao?”

“Cô muốn tôi có chuyện lắm sao?” Thẩm Mục Phạm cười hỏi lại.

“Không phải thế.” Bạch Chi Âm lườm một cái. “Tôi chỉ cảm thấy anh không phải là kiểu người gọi điện thoại tới chỉ để tán dóc với người khác.”

Thẩm Mục Phạm im lặng, sau đó bật cười. “Sao lại tán dóc, chẳng phải tôi đang tán gái đấy sao?”

Bạch Chi Âm cười phì một cái. Tán gái? Những lời cà lơ phất phơ này được thốt ra từ miệng anh đúng là không thích hợp chút nào.

“Cười cái gì?” Trong giọng nói của anh cũng ẩn chứa nụ cười.

“Tôi cười anh không thức thời.” Bạch Chi Âm nghiêm túc chỉ bảo. “Anh tưởng rằng chỉ cần gọi điện thoại tới là tán được gái sao? Không tặng quà thì ít nhất cũng phải mời người ta đi ăn cơm, đi xem phim chứ?”

Thẩm Mục Phạm lại à thêm một tiếng, tỏ vẻ ham học hỏi. “Vậy cho hỏi tối nay cô Bạch có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn cơm.”

“Tối nay?” Bạch Chi Âm do dự một lát. “Tôi đi lại hơi khó khăn, hay là để hôm khác đi.”

Sợ Thẩm Mục Phạm hiểu lầm là mình cố tình ra vẻ, hoặc là chơi trò lạt mềm buộc chặt nên cô vội vàng nói tiếp. “Thật ra tôi cũng rất muốn đi nhưng vì chân bị thương, đi khập khà khập khiễng thì không hay lắm.”

“Tôi đến đón cô.” Thẩm Mục Phạm tiếp lời cô một cách rất tự nhiên. “5 giờ 30 được không?”

Bạch Chi Âm suy nghĩ một chút rồi không từ chối nữa. “Được rồi, lúc anh sắp lên núi thì gọi trước cho tôi, tôi ra sớm một chút.”

Bỏ điện thoại xuống, Bạch Chi Âm bắt đầu lục tung tủ quần áo, quăng một đống lên giường, ướm thử xem bộ nào thích hợp nhất. Chọn qua chọn lại, cuối cùng cô chọn được một bộ váy không tay màu trắng. Chọn quần áo xong, cô lại tỉ mỉ kết hợp với trang sức. Trang điểm xong, cô đứng trước chiếc gương gắn trên tủ quần áo ngắm nghía cô gái xinh đẹp như từ trong tấm áp phích bước ra. Đôi mày liễu khẽ cau lại như đang suy tư. Ngay sau đó, cô nhặt lấy chiếc khăn, bước vào nhà tắm.

***

5 giờ 30, chuông điện thoại vang lên rất đúng giờ. Thẩm Mục Phạm báo với cô. “Tôi đã đến trước cửa nhà cô.”

Bạch Chi Âm ừ một tiếng. “Sao anh không gọi cho tôi trước để tôi xuống sớm hơn.”

“Không sao, cũng không vội, cô cứ từ từ mà xuống.” Thẩm Mục Phạm cười, hỏi. “Có cần tôi vào đón cô không?”

“Không cần, cứ đợi tôi ở ngoài đó.” Bạch Chi Âm ngắt điện thoại, vội vàng căn dặn Bạch Thiên đang bò lồm cồm dưới đất chơi Transformers. “Tiểu Thiên, bây giờ chị có việc phải ra ngoài, em ở nhà phải ngoan nhé. Lát nữa chị về sẽ mua đồ ngọt cho em, được không?”

“Em muốn ăn chè trôi nước.” Bạch Thiên nghiêng đầu suy nghĩ. “Với cả chè đậu thập cẩm.”

“Được rồi.” Bạch Chi Âm xoa đầu cậu với vẻ nuông chiều, sau đó cầm túi xách, đứng lên.

Bạch Thiên vẫy vẫy tay với cô, còn dặn dò rất chu đáo. “Chị phải cẩn thận cái chân của mình đấy.”

Bạch Chi Âm thấy tim mình như tan chảy. Cô cười với cậu thật hiền hòa. “Chị biết rồi.”

Từ lầu ba đi xuống, lúc ngang qua phòng khách, Bạch Chi Âm nói với quản gia. “Thím Mã, tối nay tôi không ăn cơm ở nhà, không cần đợi tôi.”

“Ai đợi mày chứ.” Bạch Tiêu Vi đang ở trong phòng khách bỗng chen vào. “Không có mày thì tụi tao ăn càng ngon.”

Bạch Chi Âm dửng dưng liếc cô ta một cái rồi lẳng lặng đi đến góc cửa mang giày vào. Bạch Tiêu Vi bị coi là không khí nên tức giận tới mức ném quyển sách trên tay xuống bàn trà, hét với theo Bạch Chi Âm đang mở cửa đi ra. “Mày có ngon thì đi luôn đừng về nữa.”

Bạch Chi Âm cười lạnh một tiếng, cô cũng muốn không bao giờ trở lại lắm chứ bộ.

Vừa ra khỏi cửa, từ xa Bạch Chi Âm đã thấy Thẩm Mục Phạm hai tay đút túi quần, nghiêng người dựa vào chiếc xe. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, kết hợp với quần tây màu xám. Anh cao lớn hiên ngang. Ánh chiều tà chiếu rọi càng tôn thêm vẻ khôi ngô nhã nhặn của anh.

Bạch Chi Âm cười với anh thay cho lời chào. Cô đang định đi tiếp thì đã thấy anh bước nhanh về phía mình, một tay cầm lấy túi xách của cô, một tay thì ôm lấy eo cô. Động tác này tự nhiên và thành thạo giống như anh đã từng làm vô số lần. Người cô bỗng cứng đờ, không biết nên nhấc cái chân nào đi trước.

Thấy cô đứng đờ người như khúc gỗ, Thẩm Mục Phạm ngạc nhiên ngẩng đầu lên. “Sao thế?”

“Không có gì.” Cô lắc đầu, nhủ với mình rằng anh thấy chân cô bị thương nên mới qua dìu cô. Tuy vị trí đặt tay có hơi tế nhị nhưng cũng xuất phát từ sự ga lăng.

Bạch Chi Âm được anh dìu lên xe trong tâm trạng không được tự nhiên cho lắm. Cô vừa định thở phào một hơi thì đột nhiên cảm thấy có một bóng đen áp sát tới, khiến cho cô giật mình rụt người ra sau, nhìn anh đầy vẻ đề phòng. “Anh làm gì vậy?”

“Cô nghĩ tôi muốn làm gì?” Thẩm Mục Phạm nở nụ cười.

“Sao tôi biết được chứ.” Bạch Chi Âm thoáng đỏ mặt.

Nụ cười trên môi Thẩm Mục Phạm càng tươi hơn. Anh vươn tay kéo dây an toàn ở bên vai cô qua, thắt lại cho cô, rồi trêu ghẹo. “Đừng căng thẳng.”

“Ai căng thẳng chứ?” Bạch Chi Âm vênh mặt lên tỏ vẻ. “Có gì mà phải căng thẳng?”

Thấy gương mặt ửng hồng của cô, đáy mắt Thẩm Mục Phạm tràn ngập vẻ tươi cười. Có điều anh không tranh luận với cô nữa mà khởi động xe rồi hỏi. “Cô muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Bạch Chi Âm níu dây an toàn trên bụng mình, lẳng lặng điều chỉnh nhịp tim và hơi thở.

“Món Pháp nha?” Không đợi Bạch Chi Âm trả lời, Thẩm Mục Phạm đã tự bác bỏ. “Không được, cô bị thương nên không thể ăn hải sản.”

Nghĩ ngợi một lát, anh lại hỏi. “Cô có thích ăn đồ ăn Thượng Hải không?”

“Trung tâm Thượng Hải sao?” Bạch Chi Âm hỏi. Trung tâm ấy là nhà hàng món Thượng Hải có tiếng ở xứ Cảng này, nghe nói nấu được đồ ăn chính tông. Có điều nó có quy định thành viên, người bình thường không thể ăn được.

“Không phải, tôi dẫn cô đến một chỗ khác.” Thẩm Mục Phạm cười, nói. “không nổi tiếng nhưng hương vị rất ngon, có điều không biết cô có chê hay không?”

“Có gì mà chê hay không chê.” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Chỉ cần ăn ngon là được. Tùy anh đó, tôi không quá chú trọng hình thức.”

Thẩm Mục Phạm liếc mắt nhìn cô một cái, môi khẽ cong lên. “Đúng là không chú trọng hình thức.”

Bạch Chi Âm không hiểu. “Anh có ý gì vậy?”

Thẩm Mục Phạm không trả lời cô ngay mà ánh mắt đảo vài vòng trên người cô, rồi hỏi ngược lại. “Lúc hẹn hò cô đều ăn mặc thế này sao?”

Bạch Chi Âm cúi đầu, ngắm nghía quần áo trên người mình. “Có vấn đề gì sao?”

“Không vấn đề gì.” Thẩm Mục Phạm ngước mắt lên, cười nhẹ. “Tôi rất thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.