Chuyện con gái riêng ầm ĩ khiến từ trên xuống dưới nhà họ Lâm đều không được yên. Có điều khi việc đã diễn ra hơn một tuần, Nghiêm Chinh mới đến nhà họ Lâm thăm Lâm Nhân.
“Anh Nghiêm Chinh, anh nói xem cô gái ấy có phải là con riêng của ba như báo chí đã đưa tin không?” Lâm Nhân mắt đỏ hoe, hỏi.
Nghiêm Chinh ngồi bên mép giường, vỗ vai cô ta. “Chuyện này để ba em giải quyết, em đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng gần đây tâm trạng của ba không được vui, em không biết phải giúp ông ấy thế nào đây.” Lâm Nhân vừa nói xong, nước mắt lại rơi xuống. “Em cũng không dám ra ngoài. Bên ngoài có một đống phóng viên, bọn họ không ngừng chụp hình em, hỏi em. Còn hỏi có phải ba đã phụ bạc, bỏ rơi bọn họ không nữa. Ai nấy cũng đều nhìn em như xem trò cười.”
“Không ai cười em cả.” Nghiêm Chinh an ủi. “Chuyện này dù thật hay giả đều không phải lỗi của em. Chuyện em phải làm bây giờ là không nghĩ không lo tới nữa, hãy ngủ một giấc đi.”
“Em ngủ không được.” Lâm Nhân níu lấy tay Nghiêm Chinh, rưng rưng nước mắt nhìn anh. “Anh Nghiêm Chinh, anh đừng đi, ở lại với em được không?”
Dáng vẻ yếu ớt đáng thương ấy khiến Nghiêm Chinh mềm lòng đôi chút nhưng ngay sau đó, trong đầu anh lại hiện lên một gương mặt xinh đẹp khác. Chút chần chừ do dự trong lòng lập tức tan biến, anh nhẹ nhàng đẩy tay Lâm Nhân ra. “Anh còn có chuyện phải xử lý, em ngủ sớm đi.”
Mắt Lâm Nhân lóe lên chút phẫn nộ và tàn nhẫn, bàn tay đặt dưới chăn nắm chặt thành nắm đấm. Vì dùng sức quá mạnh mà móng tay đâm sâu vào lòng bàn ta. Thế mà trên mặt vẫn không thay đổi gì.
“Dạ.” Cô ta ngoan ngoãn gật đầu. “Anh đi đường cẩn thận.”
Nghiêm Chinh mỉm cười với cô ta, bước ra khỏi căn phòng mà không chút quyến luyến, thậm chí không có lấy nụ hôn chúc ngủ ngon.
Mãi đến khi nghe tiếng động cơ xe rời khỏi vườn, Lâm Nhân mới quơ lấy ly nước trên đầu giường ném xuống đất, mặt trở nên dữ tợn. “Con khốn, dám tranh giành với tao. Muốn chết!”
Lúc Nghiêm Chinh về tới nhà thì Doãn Nghiên Hi vừa tắm rửa xong, mái tóc ướt sũng tõa tung trên vai.
“Lại không sấy tóc nữa rồi.” Nghiêm Chinh liếc cô một cái với vẻ trách móc, lấy khăn lông vừa lau nước trên tóc cho cô vừa lải nhải. “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, buổi tối gội đầu xong thì phải sấy cho khô, nếu không sau này sẽ bị đau nửa đầu đấy.”
Doãn Nghiên Hi xoay người qua, đưa hai tay vòng quanh cổ anh, trong giọng nói có chứa vẻ nũng nịu hiếm thấy. “Anh không có nhà, không ai sấy cho em.”
Nghiêm Chinh thở dài bất đắc dĩ, điểm nhẹ chóp mũi cô. “Chiều hư em rồi.”
“Anh không thích chiều hư em sao?” Doãn Nghiên Hi ngẩng đầu lên, từ từ đến gần môi anh, chạm vào một cách hờ hững. “Vậy phải làm sao đây, em rất thích cảm giác được anh chiều hư.”
“Anh cũng thích.” Nghiêm Chinh cười nói.
“Vậy thế này thì sao?” Cô hôn lên môi anh, tay thì chui vào trong áo sơ mi, mơn man trên da thịt bóng loáng.
“Em nói xem?” Nghiêm Chinh giành lại thế chủ động, khiến nụ hôn thêm sâu.
***
Hai tiếng đồng hồ sau, Nghiêm Chinh đưa tay chống đầu, ngắm ngìn cô gái mệt nên ngủ say sưa như chết bên cạnh, môi bất giác mỉm cười.
Không biết có phải bị Lâm Nhân khích đến hay không mà gần đây thái độ của cô gái này với anh thay đổi 180 độ. Cô chẳng những không còn vẻ xa cách khó gần như trước mà còn rất thích bám lấy anh, càng ngày càng giống một cô gái đang yêu, biết làm nũng, biết ghen tuông, biết giận dỗi, biết làm cao, cũng có khi lại giống như một đứa trẻ, cười đùa vui vẻ.
Anh rất thích cô như thế. Có thể sống với cô cả đời như vậy, chắc chắn sẽ là một chuyện rất hạnh phúc.
Vén những sợi tóc dính trên trán cô, Nghiêm Chinh lẳng lặng ngắm gương mặt say ngủ của cô, ý nghĩ đã bao lần nảy lên trong anh lại càng ngày càng lớn.
***
Trong biệt thự nhà họ Nghiêm. Phòng làm việc trên lầu hai bỗng vang lên tiếng gầm giận dữ: “Cái gì? Con muốn từ hôn?”
Đối mặt với cơn thịnh nộ của cha, Nghiêm Chinh không hề sợ hãi mà lặp lại. “Phải, con muốn từ hôn.”
“Tại sao?” Ông Nghiêm nghi hoặc nhìn con trai. “Là vì chuyện gần đây của nhà họ Lâm sao?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao?” Ông Nghiêm không thể hiểu được. “Con và Tiểu Nhân đã ở bên nhau lâu thế, bây giờ lại đột nhiên muốn từ hôn, rốt cuộc là sao?”
Thấy con trai cúi đầu không nói tiếng nào, bà Nghiêm bỗng nhiên liên tưởng tới chuyện lần trước Lâm Nhân tới dò hỏi bà gần đây anh có ở nhà hay không, trong lòng hẳn cũng tìm ra đáp án. “A Chinh, có phải con có người khác rồi không?”
“Bà nói bậy bạ gì đó? Sao lại thế được?” Đối với chuyện con trai mình thay lòng đổi dạ, ông nghiêm rất hoài nghi. Từ sau khi gặp Lâm Nhân hồi nhỏ, mười mấy năm nay, đừng nói bao nuôi ai, ngay cả tin đồn cũng chưa từng có, chỉ một lòng chờ đợi Lâm Nhân gật đầu đồng ý chuyện hôn nhân, sao có thể đột nhiên từ hôn vì cô gái khác?
Chồng thì nghi ngờ, nhưng bà Nghiêm thì lại có cách nghĩ khác. Không ai hiểu con bằng mẹ. Tình cảm của con trai mình với Lâm Nhân chẳng qua là sự bồng bột của tuổi trẻ, bao nhiêu năm nay vẫn duy trì nó, thứ nhất là vì sự cố chấp. hai là chưa tìm được người yêu thực sự mà thôi. Từ góc nhìn của phụ nữ, loại tình cảm này không thể nói là tình yêu, chính xác hơn là thói quen.
Nhưng thân là người làm mẹ, bà muốn cho con mình hiểu rõ sự chọn lựa của mình là nhất thời kích động hay thật lòng. “A Chinh, không phải mẹ không đồng ý cho con từ hôn, nhưng con phải nghĩ cho kĩ con đã đợi Tiểu Nhân bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ thật lòng muốn buông tay nó vì một cô gái khác sao?”
“Mẹ biết Tiểu Nhân rất đơn thuần và trong sáng, cũng khá trẻ con nhưng mẹ biết nó là người rất hiểu chuyện, có chừng mực, rất thích hợp để cưới về làm vợ.” Bà ngừng lại, cố ý nói. “Đàn ông ấy mà, thỉnh thoảng gặp dịp chơi qua đường thì được, nhưng phải biết ai thích hợp với mình nhất. Hoa bên đường có đẹp có xinh thì cũng là hoa đại, chơi thì được nhưng…”
“Mẹ, con không chơi đùa.” Nghiêm Chinh ngắt lời mẹ với vẻ không vui. “Con thật lòng với cô ấy.”
“Thật lòng?” Ông Nghiêm bỗng đứng bật dậy. “Lẽ nào con còn định cưới cô ta?”
“Phải.” Nghiêm Chinh trả lời chắc như đinh đóng cột. “Con yêu cô ấy. Hơn nữa cả đời này con sẽ chỉ cưới cô ấy làm vợ.”
“Trước đây không lâu con còn đòi cưới Lâm Nhân kìa.” Ông Nghiêm bực mình nói.
“Nhưng con chưa từng nói nhất quyết sẽ chỉ cưới cô ấy.” Nghiêm Chinh cũng trả lời không chút nhân nhượng.
“Vậy ý của con là con sẽ không cưới ai khác ngoài cô ta?”
Nhìn hai cha con tranh cãi, bà Nghiêm vội vã hòa giải. “Dược rồi, tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa.” Không để cho hai cha con có cơ hội phản bác, bà vội nói ngay. “Nhà họ Lậm đang cảnh nước sôi lửa bỏng, nếu bây giờ chúng ta từ hôn thì người ngoài sẽ nói sao về chúng ta?”
Bà vỗ vỗ tay con trai, an ủi. “Mẹ biết con không phải là kẻ bội tình bạc nghĩa. Nếu con đã quyết định từ hôn thì chắc chắn đã cân nhắc rất lâu rồi. Nhưng con đừng quên con là người lãnh đạo của Hồng Thái, mọi hành động của con đều sẽ ảnh hưởng tới Hồng Thái. Cho nên mẹ mong con có thể gác chuyện từ hôn này lại, suy xét kỹ thêm, đợi qua đợt sóng gió này hãy nói được không?”
Mẹ nói quá có tình có lý, Nghiêm Chinh cũng không thể nói gì thêm nhưng vẫn cố chấp nhấn mạnh. “Con đã cân nhắc kỹ lắm rồi, từ hôn là đã định, hơn nữa con chỉ cưới cô ấy.”
Thấy lại sắp có chiến tranh, bà Nghiêm vội vã kéo tay con trai lảng sang chuyện khác. “Đi thôi. Theo mẹ xuống lầu kể cho mẹ nghe đó là một cô gái như thế nào mà có thể làm con trai mẹ bất chấp tất cả thế này?”
Nghe nhắc đến Doãn Nghiên Hi, mặt Nghiêm Chinh không khỏi tươi cười. “Cô ấy rất tốt. Đợi thêm một thời gian nữa con sẽ dẫn cô ấy đến ra mắt ba mẹ.”
“Ra mắt gì mà ra mắt. Chưa đâu vào đâu, con đừng có tùy tiện.” Ông Nghiêm ở phía sau ném tới một câu.
Bà Nghiêm liếc xéo chồng một cái, cười nói với con trai. “Đừng để ý tới ông ấy. Ông ấy không gặp thì mẹ gặp.”
Hai mẹ con cùng nhau xuống lấu, trò chuyện một lát Nghiêm Chinh mới ra về.
Tối đến, ông Nghiêm hỏi vợ. “Bà đồng ý cho nó từ hôn thật đấy à?”
“Không đồng ý mà được sao?” Bà Nghiêm thở dài. “Ông còn không hiểu tính tình của con trai mình ư? Chuyện nó đã quyết, khi nào đến phiên chúng ta ngăn cản được. Hơn nữa…” Bà nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và con trai khi nãy, không khỏi cảm thán. “A Chinh thật lòng yêu cô gái ấy rồi.”
“Sao bà biết?” Ông Nghiêm hỏi.
Đương nhiên bà biết. Khi con trai nhắc tới cô gái ấy, ánh mắt, chân mày anh đều toát lên vẻ ôn hòa và ngọt ngào mà chỉ có người đang yêu mới có. Vẻ mặt ấy bà chưa từng nhìn thấy khi con ở cạnh Lâm Nhân.
Con trai ngốc nghếch của bà, rốt cuộc thì cũng nếm thử hương vị tình yêu rồi.
***
Lâm Trung Viễn thì đang sứt đầu mẻ trán, còn Doãn Nghiên Hi thì lại thoải mái chưa từng có.
Bị ảnh hưởng bởi sự kiện con gái riêng, cộng thêm bọn cô cố tình đầu cơ, cổ phiếu của Lâm Thị không ngừng rớt giá hơn một tuần. Nhân cơ hội người ta bán tháo ra, bọn cô chia nhau nuốt vào, làm ngư ông hưởng lợi.
“Hiện nay, cha con Lâm Trung Viễn có 34% cổ phần, trong tay chúng ta có 22% nhưng tôi nhận được tin vì để bảo vệ cổ phiếu, Lâm Trung Viễn dự tính thế chấp 10% cổ phần công ty đầu tư Trung Kiến để đổi tiền kéo giá cổ phiếu lên.” Liên Hi phân tích. “Nếu lúc này chúng ta tranh với lão ta thì chỉ gián tiếp làm giá cổ phiếu lên cao, đến lúc đó tiền vốn của chúng ta sẽ không đủ.”
Bạch Chi Âm lật xem bản phân tích trên tay. “Anh có ý kiến gì không?”
Liên HI liếc nhìn Doãn Nghiên Hi một cái rồi nói. “Ý của tôi là lão ta mua thì chúng ta bán, làm cạn tiền vốn của lão ta, chẳng những nhân cơ hội này kiếm được một khoản lớn mà còn có thể khiến vốn của Lâm Thị gặp vấn đề. Mà để giải quyết nguy nan, chắc chắc lão ta sẽ bán ra một ít cổ phiếu, chúng ta sẽ ép giá mua, như thế lão ta sẽ thiệt một khoản lớn.”
Bạch Chi Âm gật đầu, còn chưa kịp khen biện pháp này thì đã nghe Doãn Nghiên Hi nói. “Mình không muốn ông ta chịu thiệt một khoản lớn, mình muốn ông ta mất hết tất cả.”
“Nhưng nếu ông ta thế chấp được cho Trung Kiến thì tiền vốn hiện tại của chúng ta hoàn toàn không chọi lại được. Hơn nữa…” Liên Hi chần chừ nói. “Bây giờ còn một nhân tố chưa xác định được là Hồng Thái có vươn tay giúp đỡ hay không.”
“Đúng vậy, dù sao Hồng Thái và Lâm Thị cũng có quan hệ thông gia.” Bạch Chi Âm lo lắng nhìn Doãn Nghiên Hi. “Có lẽ nhà họ Nghiêm sẽ không khoanh tay đứng nhìn bọn họ sụp đổ.”
“Chuyện này chúng ta đã liệu được từ trước không phải không?” Đương nhiên Doãn Nghiên Hi hiểu được sự lo lắng của hai người bạn. Nói cho cùng, bọn họ không sợ tốn tiền, chẳng qua là lo cho quan hệ giữa cô và Nghiêm Chinh. Nhưng không ai có thể cản trở quyết tâm báo thù của cô.
“Dù nhà họ Nghiêm có ra tay cứu giúp hay không, kế hoạch của mình sẽ không thay đổi.” Doãn Nghiên Hi kiên quyết nói. “Về chuyện tiền vốn, hai người không phải lo, Thẩm Kiều đã hứa là sẽ giúp chúng ta.”
“Thẩm Kiều?” Liên Hi kinh ngạc. “Sao anh ta lại đồng ý giúp?”
Không đợi Nghiên Hi trả lời, mặt anh bỗng biến sắc. Anh đứng bật dậy, lớn tiếng quát. “Doãn Nghiên Hi, đừng nói cô đồng ý với anh ta?”
“Có sao đâu chứ?” Doãn Nghiên Hi tươi cười, ra vẻ chỉ là chuyện nhỏ.
“Có sao đâu à?” Liên Hi gầm lên. “Thẩm Kiều biến thái thế nào bộ cô không biết sao? Thế mà cô lại đồng ý với anh ta, cô điên rồi!”
“Chỉ ba tháng thôi mà!” Cô nói nghe nhẹ tênh.
“Ba tháng? Một ngày cũng không được.” Bạch Chi Âm nhíu mày nói. “Anh ta là một gã điên. Cậu quên anh ta đã khiến bao nhiêu cô gái thương tích đầy mình rồi sao? Còn nữa…”
“Cậu không cần nói nữa, mình biết mà.” Doãn Nghiên Hi ngắt lời Bạch Chi Âm. Cô từng là trợ lý của Thẩm Kiều, từng nhiều lần xử lý hậu quả cho anh ta, sao không biết sở thích biến thái của anh ta. Bề ngoài nho nhã lịch sự nhưng lên giường một cái là sẽ biến thành người khác. Thích ngược đãi và lăng nhục. Chỉ có tiếng la hét và máu me mới có thể khiến anh ta hưng phấn.
Nhìn vẻ quyết tâm tráng sĩ một đi không trở lại của Doãn Nghiên Hi, Bạch Chi Âm nắm tay cô, kiên quyết nói. “Nghiên Hi, cậu làm gì mình cũng ủng hộ, nhưng chuyện này mình tuyệt đối không đồng ý. Nếu cậu dám đi, mình và Liên Hi sẽ tuyệt giao với cậu.”
“Đúng, tôi cũng định nói như Chi Âm.” Liên Hi hùa theo. “Tôi sẽ dốc hết sức trong chuyện thu mua Lâm Thị. Chuyện tiền vốn chúng ta cùng bàn bạc nghĩ cách. Nếu cô dám nhận lời Thẩm Kiều, sau này chúng ta không còn là bạn nữa.”
“Các cậu…” Doãn Nghiên Hi biết bọn họ thốt lời uy hiếp cũng chỉ vì tốt cho mình. Nhưng… “Hai người còn có cách nào nữa sao?”
“Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.” Bạch Chi Âm làm ra vẻ tươi cười nhẹ nhõm. “Hơn nữa mình sắp trở thành bà Thẩm, nói không chừng Thẩm Mục Phạm có thể giúp chúng ta.”
“Bà Thẩm?” Doãn Nghiên Hi khinh khỉnh liếc cái bụng bằng phẳng của cô. ‘Cậu để dành thời gian suy nghĩ xem nên nói với Thẩm Mục Phạm thế nào về chuyện giả có thai đi.”
Nhắc tới chuyện này, Bạch Chi Âm lập tức ủ rũ, chán nản bĩu môi. “Cũng phải. Bây giờ mình ốc không mang nổi ốc đây.”