Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 68: Chương 68: Ngoại truyện: Mất tự chủ (8)




Chiều thứ sáu, Doãn Nghiên Hi bị Lâm Nhân gọi đến phòng làm việc bàn bạc cụ thể chuyện tổ chức biểu diễn góp tiền từ thiện vào ngày chủ nhật ở sân bay.

Bàn chuyện xong, Lâm Nhân nhìn đồng hồ đeo tay: “Ơ, mới đó mà hơn 7 giờ rồi à. Mải nói chuyện, quên mất là hết giờ làm lâu rồi.”

Doãn Nghiên Hi mỉm cười. “Không sao.”

“Sao lại không sao. Hôm nay là thứ sáu, làm lỡ cuộc hẹn hò của cô, chắc chắn bạn trai cô sẽ hận bà chủ như tôi chết mất.” Lâm Nhân nháy mắt thật nghịch ngợm.

Nếu không có chuyện của ba, không có sự tố cáo của Trịnh Mi, có lẽ Doãn Nghiên Hi đã cảm thấy Lâm Nhân thật đáng yêu, thật trong sáng, nói chuyện thật ngọt ngào, hễ chút là đỏ mặt, có vẻ không hiểu chuyện đời. Nhưng sau khi biết mọi chuyện, cô chỉ cảm thấy khả năng đóng kịch của cô gái này thật kinh khủng, lòng dạ sâu không lường được.

Dù là thế, cô vẫn phải giả vờ như không biết gì, pha trò hùa theo cô ta. “Tôi vẫn chưa có bạn trai.”

“Cái gì?” Lâm Nhân tròn xoe mắt, ra vẻ không dám tin. “Sao cô lại không có bạn trai được chứ? Cô đẹp như thế, lại rất có năng lực, nếu tôi là đàn ông chắc chắn sẽ thích cô. ”

Doãn Nghiên Hi không muốn tốn nước miếng với cô ta nên cười gạt đi. “Đáng tiếc cô không phải là đàn ông.”

“Tôi không phải là đàn ông nhưng có thể giới thiệu cho cô người đàn ông tốt mà.”

“Cảm ơn cô nhưng bây giờ tôi vẫn chưa muốn tìm bạn trai.” Doãn Nghiên Hi từ chối thẳng. “Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, một mình cũng rất tốt.”

“Một mình thì có gì tốt chứ?” Lâm Nhân hoàn toàn không đồng ý với cô. “Lẻ loi hiu quạnh, rất cô đơn. Con người là động vật bầy đàn, cô phải ra ngoài hoạt động nhiều hơn, không thể cứ ở trong nhà.”

Không đợi Doãn Nghiên Hi phản đối, cô ta tự ý tuyên bố. “Được rồi, tối nay để tôi dẫn cô ra ngoài chơi nha.”

Dẫn cô ra ngoài chơi? Doãn Nghiên Hi thấy không ổn, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh của con gái Trịnh Mi.

“Không được, tối nay tôi còn có chuyện phải làm.”

“Có chuyện gì chứ? Có chuyện thì cũng phải ăn cơm trước đã phải không?” Lâm Nhân cười hì hì, nói. “Đừng căng thẳng. Chúng ta đi ăn cơm chứ không phải đi coi mắt đâu.”

“Được rồi, coi như đây là nhiệm vụ mà tôi giao cho cô.” Lâm Nhân không cho phép cô từ chối. “Cô phải đi.”

Đã nói tới nước này, Doãn Nghiên Hi cũng không tiện từ chối nữa.

Lâm Nhân thân thiết khoác cánh tay cô, cười tươi tắn. “Tối nay cô cứ đi theo tôi đi.”

“Được rồi.” Doãn Nghiên Hi cười nhẹ. Cô không phải là Toa Toa, Lâm Nhân muốn dùng những thủ đoạn tầm thường ấy để đối phó cô đâu có dễ.

Lâm Nhân dẫn cô đến một nhà hàng Trung ở vịnh Đồng La. Có lẽ cô ta là khách quen nên nhân viên rất nhiệt tình, không cần hỏi nhiều đã dẫn họ đến chỗ VIP ở sát cửa sổ.

Vừa ngồi xuống, Lâm Nhân đã nói với nhân viên phục vụ. “Thêm một bộ chén đũa nữa đi.”

Doãn Nghiên Hi giật mình. “Còn ai nữa sao?”

“Đừng căng thẳng.” Lâm Nhân cười hì hì, hớp một ngụm nước. “Không phải dẫn cô coi mắt đâu.”

Doãn Nghiên Hi cười gượng. “Tôi lo là người không quen, sẽ có cảm giác ngượng ngập.”

“Vậy thì cô cứ yên tâm, người này cô rất quen.”

Rất quen? Tim Doãn Nghiên Hi đánh nhịp một cái. Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Lâm Nhân đứng dậy, mặt tươi cười nhìn về phía sau mình.

Không cần nhìn cô cũng biết người ở phía sau là ai. Đúng là rất quen.

“Anh Nghiêm Chinh, ở đây này.” Lâm Nhân gọi thật ngọt ngào.

Một ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào sau lưng. Doãn Nghiên Hi nắm chặt ly nước, bình tĩnh nghe tiếng bước chân ngày càng gần. Mãi đến khi anh đến bên cạnh bàn, cô mới ngẩng đầu lên, nở với anh một nụ cười thật rạng rỡ. “Chủ tịch Nghiêm, chào anh.”

Đáng tiếc, ánh mắt của người được chào hỏi có vẻ như không được vui lắm. Mặt anh lạnh lùng, mắt thì nhìn chằm chằm vào cô, trong đó có vẻ gì khó diễn tả thành lời.

Doãn Nghiên Hi tin rằng nếu không có Lâm Nhân ở đây, chắc chắn người đàn ông này sẽ kéo lấy tay cô, hậm hực hỏi. “Sao cô lại ở đây?”

Có điều, thân là chủ tịch của Hồng Thái nên đường nhiên sức trấn tĩnh của anh khá tốt, sau giây lát ngạc nhiên và tức giận thì lập tức trở nên như thường, lịch sự chào hỏi cô. “Cô Doãn cũng ở đây à?”

Có lẽ vì đã quá thân mật với anh nên Doãn Nghiên Hi có thể dễ dàng nhận ra vẻ bất mãn của anh trong câu nói.

Cô mím môi, làm ra vẻ áy náy. “Đúng vậy. Không biết cô Lâm có hẹn với anh, làm hỏng thế giới của hai người rồi.”

Thảo nào mà sáng nay trước khi đi làm anh bảo tối nay có chuyện, không thể về ăn cơm với cô được, thì ra là hẹn với vị hôn thê. Thế mà khi sáng cô thuận miệng hỏi có chuyện gì thì anh lại gạt cô bảo là phải tăng ca.

Đàn ông, quả nhiên luôn nói dối.

Hừ một tiếng thật nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy, cô uống một hớp nước, khẽ nhíu mày lại. Nước chanh này chua quá, khiến bụng cô thấy chua lè.

Dường như Nghiêm Chinh cũng nhớ tới chuyện lúc sáng nên mặt bất giác hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Lâm Nhân thì làm như không thấy gì cả, khoác lấy tay anh, nũng nịu. “Anh đứng đó làm gì, mau ngồi xuống gọi món đi, bọn em đói lắm rồi.”

Nghiêm Chinh hoàn hồn lại, ngồi xuống theo lời cô ta, mở thực đơn ra hỏi Lâm Nhân. “Em muốn ăn gì?”

“Gì cũng được. Đây là nhà hàng của anh, anh quen hơn em mà.”

Thì ra nhà hàng này cũng thuộc sở hữu của anh, thảo nào mà khi nãy nhân viên lại nhiệt tình đến thế.

Nghiêm Chinh tiện tay lật vài tờ thực đơn rồi bắt đầu gọi món. Vừa gọi được vài món thì Lâm Nhân liền chen vào. “Ai da, anh đừng có chăm chăm gọi những món em thích, phải hỏi xem Nghiên Hi có ăn được không chứ.”

Bàn tay đang cầm thực đơn của Nghiêm Chinh bỗng khựng lại giây lát, sau đó nghiêng đầu qua hỏi Nghiên Hi. “Cô thích ăn gì?”

“Không sao cả, tôi không kén ăn.” Cô nói rất thong dong. Thật ra trong mấy món Nghiêm Chinh gọi vừa rồi, có vài món cô thích ăn, chẳng qua sau khi nghe Lâm Nhân nói thì cảm thấy không còn thích nó nữa.

Gọi thêm vài món, Nghiêm Chinh đóng thực đơn lại. “Cứ thế đã. Mau đem đồ ăn lên, hơn nữa bảo với đầu bếp không được cho tiêu vào các món ăn.”

“Anh không ăn tiêu à?” Lâm Nhân ngạc nhiên.

“Gần đây cổ họng anh không khỏe lắm.” Nghiêm Chinh trả lời, mắt thì lơ đãng nhìn sang cô gái bị dị ứng với tiêu nhưng chỉ thấy cô đang nhìn chằm chằm vào ly nước, không biết đang nghĩ gì.

“Có phải do nóng trong người không?” Lâm Nhân lo lắng hỏi.

“Chắc là vậy.” Nghiêm Chinh trả lời cho có lệ.

Lâm Nhân giận dỗi lườm anh một cái. “Anh đó, suốt ngày chỉ lo làm việc, không biết chăm sóc mình chút nào.”

Nghiêm Chinh cười cười, không đáp lại nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới hứng thú nói chuyện của Lâm Nhân. “Cũng tại em hết, không chăm sóc anh cho tốt. Xem ra mẹ nói rất đúng, em nên dọn qua sống chung với anh, rảnh rỗi cũng có thể nấu đồ bổ gì đó…”

Nghe Lâm Nhân nói muốn dọn qua ở chung, Nghiêm Chinh vội vàng ngắt lời. “Trong nhà có người giúp việc, đâu cần em phải làm.”

“Có người nấu nhưng anh phải chịu về ăn mới được chứ.” Lâm Nhân không quan tâm đến nhân viên phục vụ đang bưng đồ ăn lên mà tiếp tục nói. “Nghe mẹ nói gần đây anh không về nhà.”

“Mấy tháng nay anh hơi bận.” Nghiêm Chinh múc cho Lâm Nhân một chén súp Phúc Lộc Thọ. “Ăn cơm trước đã. Có gì ăn xong rồi nói.”

“Ai biết anh bận chuyện gì chứ.” Lâm Nhân nhận lấy chén súp, giọng đùa cợt. “Biết đâu đang lăng nhăng với cô nào thì sao?”

Doãn Nghiên Hi đang ngẩn người bỗng nhiên giật mình, đúng lúc đụng trúng nhân viên đang bưng canh cho cô nên cả chén canh cứ thế đổ lên cánh tay cô.

Sau tiếng hét của Lâm Nhân và nhân viên phục vụ, Nghiêm Chinh bỗng đứng bật dậy, nhanh nhẹn nắm lấy tay cô rồi kéo ống tay áo lên. Đập vào mắt là da thịt đỏ ửng như bị luộc.

Nghiêm Chinh nhíu chặt mày, nhìn cánh tay đỏ bừng, vừa tức giận lại vừa xót xa. Anh kéo cô bước nhanh về phía nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh để xối lên chỗ bị phỏng.

Nước xối vào da thịt rất đau nên Doãn Nghiên Hi bất giác rụt tay lại nhưng bị anh giữ chặt. “Cố chịu một chút, như vậy mới không nổi bọc nước.”

“Không nghiêm trọng thế đâu.” Bình thường, để giữ vị ngon cho món này, nhà bếp nấu xong sẽ giữ kín trong bình giữ nhiệt, nhưng vẫn nguội hơn so với canh vừa được nấu chứ nếu không tay của cô đã sớm bị phỏng nặng.

Nghiêm Chinh muốn nói gì đó nhưng bỗng nhìn thấy Lâm Nhân đang bước vào cùng nhân viên phục vụ kia và quản lý nhà hàng.

Doãn Nghiên Hi cũng nhìn thấy bọn họ, muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt hơn.

Tay Lâm Nhân còn xách giỏ của Doãn Nghiên Hi, làm như không thấy hành động thân mật của Doãn Nghiên Hi, giọng rất khẩn thiết. “Đi thôi, mau đến bệnh viện.”

“Chỉ đỏ một chút thôi, không có gì đáng lo.” Doãn Nghiên Hi nói.

Quản lý nghe tin vội vã chạy đến, thấy Nghiêm Chinh thì xanh mặt, vội nhận lỗi. “Xin lỗi anh, là sự bất cẩn của chúng tôi.”

Nhân viên phục vụ gây tai họa đã sợ đến vỡ mật, cũng nhanh nhẹn xin lỗi. “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Ngày mai hai người không cần tới làm nữa.” Nghiêm Chinh nghiến răng nói.

Quản lý May đã làm ở đây 8 năm trời, là nhân viên lâu năm, nghe thấy quyết định xử phạt này thì giật mình. Bao nhiêu năm nay, ấn tượng ông chủ để lại cho cô đó là một người khoan dung độ lượng. Còn nhớ có một lần, nhân viên thực tập làm đổ rượu lên áo anh nhưng anh cũng không nói gì. Vậy mà lần này anh không chỉ phạt nhân viên mà ngay cả cô cũng liên lụy theo.

Rõ ràng Lâm Nhân cũng cảm thấy hình phạt này quá nặng. “Cô ấy cũng không cố ý, phạt hai tháng lương là được rồi. Hơn nữa chuyện không liên quan gì đến May…”

“Sao lại không liên quan?” Nghiêm Chinh ngắt lời cô ta. “Cô ấy là quản lý nhà hàng, ngay cả việc đào tạo người cũng không xong thì cần quản lý làm gì?”

Thấy ngay cả bà chủ cũng không thể cầu xin cho mình, May rất hoảng hốt. Cô làm 8 năm mới leo lên vị trí ngày hôm nay, không thể vì sự sai lầm của cấp dưới mà hủy tương lai của mình.

“Anh Nghiêm, là do tôi không quản lý tốt, nhưng xin anh nể tình tôi đã công tác ở đây nhiều năm, cho tôi thêm một cơ hội nữa.” Tiền lương cao mà Hồng Thái trả khiến cô ta quyết định xuống nước năn nỉ.

Nếu là ngày xưa, chắc chắn Nghiêm Chinh sẽ đồng ý nhưng vừa nghĩ đến Doãn Nghiên Hi, anh không cần nghĩ ngợi gì mà nói ngay. “Không…”

Nhưng chữ “được” còn chưa kịp nói thì đã có người chen ngang. “Thôi bỏ qua đi, tôi không sao.” Doãn Nghiên Hi nghiêng đầu qua nhìn anh. “Hơn nữa vừa rồi là do tôi không chú ý, đụng trúng nhân viên phục vụ. Nghiêm khắc mà nói thì đó là lỗi của tôi, không liên quan tới cô ấy.”

Làm như không thấy ánh mắt cảm kích của nhân viên phục vụ, Doãn Nghiên Hi giả vờ cười thoải mái. “Hơn nữa nếu chủ tịch Nghiêm muốn phạt quản lý vì sai lầm của cấp dưới thì người đáng phạt nhất chính là anh, vì anh là ông chủ của họ.”

May hít một hơi, không dám thở mạnh. Cô hai, cô cầu xin hay thêm dầu vào lửa thế.

“Cô…” Nghiêm Chinh nghiến răng nhìn cô vài giây, sau đó bỏ tay cô ra, bực bội bỏ đi.

Nhìn theo bóng anh, Lâm Nhân cong môi cười, sau đó nói với May và nhân viên. “Các cô còn không mau cảm ơn cô Doãn.”

Hai người vội vàng cảm ơn không ngừng. Doãn Nghiên Hi lấy khăn lau tay. “Không cần cảm ơn, vốn là lỗi của tôi.”

Lau tay xong, cô quay sang nói với Lâm Nhân. “Xin lỗi, tôi về bôi thuốc trước đây.”

“Để tôi đưa cô về, không cô lái xe mà.”

“Không cần đâu.” Doãn Nghiên Hi lắc đầu. “Tôi gọi taxi là được.”

Lâm Nhân không nài thêm nữa, đưa túi xách cho cô. “Vậy được rồi, cô phải cẩn thận đấy, có gì thì gọi cho tôi.”

Doãn Nghiên Hi gật đầu, nhận lấy túi xách, cảm ơn rồi ra về. Cô không về nhà mà gọi taxi chạy thẳng đến nhà Liên Hi, vừa ngồi xuống là nói ngay. “Thông báo với luật sư, thứ hai này bắt đầu khởi kiện.”

“Thứ hai?” Liên Hi giật mình. “Chẳng phải đã nói là cuối tháng này sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.