Bẫy Tình, Yêu Giả Thành Thật

Chương 44: Chương 44: Ngoại truyện 2: Nếu như mây tạo mưa, gió sẽ thổi khô nó (2)




Tư Gia Di liếc mắt vào trong túi giấy, một bộ mỹ phẩm dưỡng da cùng mấy bình nước hoa, cô suy nghĩ một chút, chỉ lấy này bộ mỹ phẩm:" Tôi hiện tại ngày nào cũng phải ra vào bệnh viện, không thể nào thơm nức người được, cái này cô cầm dùng đi."

Lý Thân Ninh gần đây thường bay ra nước ngoài, Tư Gia Di đã nhận khá nhiều quà của hắn, mỗi lần cô nhận đều mua lại quà cho Dao Dao coi như hồi đáp, làm như vậy cũng coi như giảm bớt chút cảm giác khó xử.

Nhắc đến chuyện này, bảo mẫu cũng không nhịn muốn hỏi: "Gần đây, ngài Diêu thế nào?"

Tư Gia Di mỉm cười, đáp án cô đã nói qua không dưới 20 lần, nhưng mỗi một lần nói ra khỏi miệng, vẫn như cũ đầy ngập tự trách bản thân mình vô dụng: "Vẫn như cũ."

"Ừm, không lâu trước đây ngay cả Dao Dao cũng có hỏi anh ấy ở đâu, nó nói sao anh ấy ra nước ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa về."

Tư Gia Di lúc này thật sự không thể trưng ra bộ mặt tươi cười, xoay người lại đi vào phòng làm việc, để Dao Dao bên ngoài. Bọn nhỏ đến nay chưa hề hay biết gì, đại khái đó cũng chính là ý đồ ban đầu của Diêu Tử Chính, nếu như hắn chết, hắn hi vọng có thể lừa gạt được mọi người, nhưng cái chuyện lớn động trời này, làm sao có thể nói lừa gạt liền có thể lừa gạt?.

Phỏng vấn hai nghệ sĩ mới xong, công việc hôm nay của Tư Gia Di coi như đã kết thúc, nhưng mưa vẫn chưa dừng, lúc về đến nhà, khí ấm cùng mùi ẩm mốc lạnh lẽo tạo thành liên minh đối nghịch nhau, Tư Gia Di vừa thay giày vừa chà xát hai bên cánh tay.

Nghe tiếng mở cửa, Đa Đa lập tức dùng chân trần chạy tới, mỗi lần cô về nhà, đều gặp phải tình trạng như vậy, Đa Đa nhìn phía trước cô, rồi lại thoáng nhìn phía sau cô: "Cha, cha......" .

Tư Gia Di mang dép vào cho con trai, xoa xoa mái tóc mềm của con, lại lần nữa nhắc lại cùng một câu: "Ba ba vẫn còn đang ở nước ngoài chưa về."

Đa Đa không nói lời nào, chỉ nhìn đôi dép trên chân mình rồi ngẩn người, chỉ chốc lát sau Dao Dao liền tới, bất mãn bĩu môi: "Sao cậu lại chạy tới đây? Không phải nói chơi trốn tìm sao, hại mình trốn lâu như vậy, mà cậu lại không tìm." .

Đa Đa có lẽ nghe từ bảo mẫu câu "Miệng bé gái mà bĩu môi là có thể treo được cả một bình dầu*" Kết quả là chỉ cần nhìn thấy bé gái bĩu môi, nhóc liền không nhịn được chạm thử vào, lần này cũng vậy, khi Đa Đa đưa tay lên, cô nhóc liền thét lớn chạy đi, bên cười bên mắng: "Lưu manh!".

(*): câu này ám chỉ bé gái mà cứ bĩu môi cao, sau này sẽ càng láu cá.

Tiếng cười vui vẻ rộn rạo cứ thế tràn ngập căn phòng

Tư Gia Di nhìn bọn nhóc, nụ cười giả tạo dần dần biến mất, lúc móc áo khoác vào móc treo bên ngoài, cô vô lực dựa trán vào móc treo bên cạnh, cũng không dám nhắm mắt lại, chỉ sợ vừa nhắm mắt, trí nhớ sẽ vì xúc động mà ùa đến

“Tôi ghét cái kết quả này, nếu không thay đổi được, tôi tình nguyện người làm nhiễm bẩn em chính là tôi......" .

“Tôi tự cấp cho em một lý do để yêu tôi”

Dỗ hai đứa trẻ ngủ xong, Tư Gia Di lái ô-tô đến trước bệnh viện, trên đường nhận được một cuộc điện thoại, là nghệ sĩ Sunny mà cô đã từng làm việc chung gọi tới, cô bé vừa mới gả cho một vị phú thương hơn 50 tuổi, đầu bóng lưởng, nhưng mỗi khi say rượu sẽ như hôm nay, sẽ gọi điện thoại cho Tư Gia Di..

Tư Gia Di nhấc máy, để chế độ loa ngoài, lắng nghe tiếng khóc của cô gái. Đường là do mình chọn, hậu quả sẽ phải tự mình gánh, sau khi khóc, Sunny liền đi mua hai túi xách bạch kim platin, ngày mai lại là một ngày mới.

Còn Tư Gia Di cô thì sao? Ngày mai của cô ở đâu? Sau khi khử trùng thân thể và quần áo, cô liền đi vào phòng bệnh, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua 12h đêm, điều này đồng nghĩa hắn đã ngủ 98 ngày.

Tư Gia Di ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm tay hắn. Đôi bàn tay hắn đã từng viết và ký không biết bao nhiêu giấy tờ quyền lực, Tư Gia Di còn nhớ rõ người đàn ông này từng nói cho cô biết "Thật ra thì tôi không phải trời sanh thuận tay trái, tôi dùng tay trái, chỉ là bởi vì khi còn bé không hiểu chuyện, nghe theo lời kẻ khác mà đánh nhau bị thương nặng, thương tổn đến dây thần kinh tay phải." Khi đó, bọn họ ngồi đưa lưng về phía bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc ấy thật đẹp.

Hôm nay, đôi tay này, vô lực, tái nhợt, không chút dấu hiệu của sinh mệnh.

Tư Gia Di luồn tay vào tóc hắn.

"Diêu Tử Chính, biết không, buổi sáng em lại nghe một lời đánh giá về anh: Đáng tiếc, một người có dáng dấp anh tuấn như vậy lại......"

Hắn không có chút phản ứng..

"Còn nữa, Dao Dao rốt cuộc đã về nước, em nhận thấy, con trai mình đặc biệt thích cô bé này, nhìn thấy cô bé, nó còn vui vẻ hơn nhìn thấy em. Anh nghĩ xem, em nên vui mừng hay đau lòng đây?" .

Tư Gia Di có thể cảm giác được ngón tay của hắn hơi giật giật. khi Tư Gia Di lần đầu tiên gặp phải động tác mang tính phản xạ này của hắn, kích động đến mức run rẩy không thể nhấn chuông gọi bác sĩ, cuối cùng căn bản không thể đợi bác sĩ chạy tới, cô đã chạy thẳng về phía phòng làm việc của ông ta. Một khắc kia cô rốt cuộc đã chảy bao nhiêu nước mắt, cô đã không còn nhớ.

Sau lại mới biết đây chỉ là một động tác phản xạ vô nghĩa, hi vọng giống như gai độc, đâm thật sâu vào buồng tim cô rồi lại phải nhổ đi, đau đớn đến mức nào? Cô cũng không muốn hồi tưởng..

Tư Gia Di cầm giữ tay của hắn. Mỗi một đường cong, vết nhăn của lòng bàn tay cô đều đã thuộc làu.

"Quá khứ như thế nào, thật và giả ra sao, em đều không để ý, hiện tại em chỉ hi vọng anh tỉnh lại, nhìn em một lần. Em không mong cầu gì hơn, thật đấy, anh mở mắt nhìn em đi, không được sao?" .

Tư Gia Di lắc đầu một cái, hoàn toàn kết thúc buổi trò chuyện lẩm bẩm tối nay.

"Ngày mai em lại tới thăm anh.".

Môi cô đặt vào giữa trán anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.