Lam Du đi xuống lầu, Kiều Hiển Nông đang ăn ở phòng khách. Không gian có phần yên ắng, hắn vừa ăn vừa làm việc trên máy tính bảng nên nhất thời không để ý đến cô đang tiến tới.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm xòe màu vàng, có nếp gấp xếp li nên nhìn trông khá giản dị. Tuy vậy nhưng vẫn không làm nhan sắc Lam Du đi xuống mà ngược lại còn rất hợp và tôn dáng.
Cô kéo ghế ngồi đối diện với hắn, đột nhiên có chút ngẩn ngơ. Người đàn ông này quả thực rất đẹp, hèn gì có nhiều người theo đuổi hắn ta đến vậy. Khuôn mặt góc cạnh, cặp lông mày sắc sảo như kiếm, form người trông cũng thật chuẩn đi.
Hắn thật xấu xa mà, khiến bao cô gái chết mê chết mệt. Có thể nói:
Người theo đuổi hắn xếp hàng dài từ đây đến Pháp.
“Em nhìn muốn rớt nước miếng rồi kìa.”
“...”
Lam Du tưởng thật, lấy tay sờ lên miệng.
“Phụt.”
Hắn nói thế mà cô cũng tưởng thật, trêu đùa vật nhỏ này đúng là quá vui!
“Hứ, Kiều Hiển Nông đáng ghét, tôi mới không có!”
“Được được, em không có.”
Cô phồng má, môi hồng chu ra tỏ vẻ tức giận. Cô không thèm để ý hắn nữa, phải ăn nhanh không đồ ăn nguội mất.
...
Sau khi ăn xong thì Kiều Hiển Nông lên thư phòng trước, còn Lam Du thì về phòng của mình.
Lúc trở về phòng, cô thấy một căn phòng vô cùng huyền bí ở cuối hành lang, cô tò mò chuyển hướng, không đi về phòng nữa mà đến căn phòng bí ẩn đó.
Ở ngoài là cánh cửa gỗ lớn, phải nhập mật mã mới vào được. Hai bên tường treo hai cái đèn cày.
Lam Du bước đến định thử mở khoá thì bị người hầu bắt lấy tay, kéo lại.
“Lam Du tiểu thư, cô đang làm gì ở đây vậy, mau đi theo tôi, nhanh lên!”
Giọng cô ấy cực kỳ gấp gáp như sợ một thứ gì đó!
“Sao... sao vậy?”
Cô người hầu kéo cô vào phòng, nói nhỏ:
“Chắc cô mới đến nên không biết, đó là căn phòng chỉ có ông chủ mới được phép ra vào. Ngày trước có người hầu nhập mật mã bị ông chủ Kiều phát hiện đã bị chặt lấy một cánh tay.”
“Ghê... ghê vậy sao?”
“Tôi cũng chỉ nghe dì Trương kể lại thôi chứ không có chứng kiến!”
Quả thật là quá đáng sợ rồi, cô suýt nữa thì đã tự hại chính bản thân mình.
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì bên ngoài vọng vào tiếng nói.
“Cốc cốc.”
“Lam Du tiểu thư, ông chủ gọi cô vào thư phòng.”
“Úi chết, tôi phải đi làm việc đây, nếu không dì Trương đuổi việc mất.”
“Ưm.”
Lam Du nhìn theo bóng lưng cô hầu khuất dần, trong lòng có chút bất an.
...
Cô đến trước thư phòng, hít một hơi thật sâu, thật mạnh để trấn an bản thân. Trong không gian bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Cô mở cửa bước vào, Kiều Hiển Nông đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, sao lúc này hắn lại ôn nhu đến lạ thường, thực sự rất khác với lúc ở trên giường.
Lúc hắn giày vò cô, hắn như một con thú hoang bị bỏ đói nhiều năm vậy. Làm người khác sợ đến tột cùng.
“Lại đây, Lam nhi!”
Kiều Hiển Nông vỗ vỗ đùi như muốn cô ngồi lên.
Lam Du lắc đầu ngoe nguẩy, biểu tình không đồng ý. Hắn dần mất kiên nhẫn, từ trước đến giờ chưa có người nào giám chống đối, thậm chí là phản khán hắn. Nếu ai dám cãi lời, hắn đã bắt người đó quỳ xuống xin lỗi rồi.
Nhưng đứng trước vật nhỏ, trái tim hắn như tan chảy vậy, hắn không thể làm gì được.
Ban đầu, Kiều Hiển Nông nghĩ cô giống những cô gái khác, muốn được hắn để ý tới, được lên giường với hắn.
Nhưng suy nghĩ của hắn đã sai, cô không cho hắn động vào người, lại còn bướng bỉnh và ghét hắn.