Rất nhanh cả hai đã bay đến thành phố A. Nơi này sầm uất và hiện đại hơn hẳn so với thành phố mà cả hai đang sống, không quá ngạc nhiên vì ở đây là nơi hội tụ những tỉ phú giàu có.
Tuy nhiên, nơi này cũng chẳng phải sạch sẽ gì. Nghe nói, gần đây hàng loạt các vụ ẩu đả, giết người đã xảy ra, buôn bán, mại dâm, sòng bạc... Phần lớn các ông lớn trong ngành đều có mặt tối.
Kiều Hiển Nông đã lên kế hoạch rất hoàn hảo để lấy lòng đối phương, tối nay hắn sẽ đến sòng bạc để kí hợp đồng.
Theo như Minh Kỳ điều tra thì ông chủ Diệp sẽ dắt con gái đến sòng bạc vì hôm nay cô bé được nghỉ. Tất nhiên là cô bé chỉ được ở dưới sảnh cùng vệ sĩ.
Biết được ông chủ Diệp là người rất yêu con gái nên Kiều Hiển Nông sẽ lấy lòng cô bé trước. Như vậy thì việc tiếp cận đã không còn là vấn đề lớn nữa rồi!
“Minh Kỳ, cậu đến trung tâm thương mại mua quà cho con gái của ông chủ Diệp!”
“Vâng.”
Nhận được lệnh, Minh Kỳ nhanh chóng làm theo.
Kiều Hiển Nông nhìn vào đồng hồ, giờ cũng đã quá trưa. Bình thường hắn sẽ không ăn trưa mà về khách sạn để ngủ, nhưng bây giờ thì khác. Hiện tại bên cạnh hắn còn có vật nhỏ!
“Chắc em cũng đói rồi, chúng ta đi ăn.”- Lời vừa dứt, hắn đã kéo tay cô lên chiếc xe taxi gần đó. Cô cứ bị hắn kéo đi như vậy mà chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn xa hoa. Bên ngoài, dàn vệ sĩ nhanh chóng mở cửa cho Lam Du và Kiều Hiển Nông bước vào!
Minh Kỳ đã đặt phòng tổng thống cho hai người rồi. Bây giờ, nhân viên chỉ cần kiểm tra lại giấy tờ là có thể nhận phòng.
“Ngài là Kiều Hiển Nông phải không ạ?”
“Phải.”
...
Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, cô và hắn đi theo quản lý khách sạn đến thang máy riêng.
Mọi việc xảy ra khá thuận lợi!
“Thưa ngài, đây là thẻ phòng của ngài ạ.”
Người quản lý khum lưng, từng cử chỉ hành động đều rất nhã nhặn và lịch sự. Đãi ngộ của người giàu cũng quá tốt rồi!
Hai người vừa bước vào đã bị hương thơm của thức ăn làm cho quyến rũ. Từng món ăn ở đây được bày biện và trang trí rất đẹp mắt, chưa kể nội thất xung quanh cũng rất tinh tế, hệt như một cung điện nguy nga, tuy là khách sạn nhưng lại ấm cúng không khác so với ở nhà là bao.
Sau khi ăn xong, Kiều Hiển Nông dắt Lam Du ra ban công, hai người ngồi trên chiếc ghế dài ngắm hoàng hôn. Nói là ngắm hoàng hôn chứ hắn vừa ôm cô vào lòng vừa tranh thủ làm việc.
“Em biết chơi Roulette không?”
“Em biết, nhưng... một chút thôi!”
“Chúng ta chơi với ông chủ Diệp. Thua anh chịu, thắng em cầm, được không?”
“Được thôi!” - Tiền dâng đến cửa, cô có ngốc mới không lấy.
Trời chiều, gió lộng. Giờ cũng là thời điểm giao hoà giữa ngày và đêm, Các tia sắc vàng bao trùm lấy những toà nhà cao tầng, cả đất trời như chìm đắm bởi một màu vàng cam đẹp động lòng, nó khiến người ta có cảm giác bồi hồi, xao xuyến, rung động, rồi trống trải... bầu trời giờ đây chia làm hai nửa, một nửa dần đen, nửa còn lại thì ngập trong những tia nắng chiều tà yếu ớt.
Thật đẹp, khiến người ta chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này mãi thôi!
Cuối cùng, hoàng hôn buông xuống, nắng chiều tà cũng tắt. Phố đã lên đèn, các toà nhà cao ốc chọc trời lấp lánh trong đèn đêm như những ngôi sao hào nhoáng!
Tại sòng bạc.
Lam Du khoác tay Kiều Hiển Nông bước vào, không khí ở đây nhộn nhịp khó tả, người người cười nói, la hét...
Từ đằng xa, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, hộ tống ông chủ Diệp và con gái.
“Ông chủ Diệp.”
“Ông chủ Kiều, nghe danh đã lâu, nay mới được gặp!”
“Đây là?”
“Cô ấy là Tô Lam Du.”
Cả hai đều gật đầu nhẹ thể hiện sự chào hỏi đối phương.
Đột nhiên, có thứ gì đó cứ kéo váy cô mãi, cô giật mình nhìn xuống thì thấy một cô bé rất dễ thương!
“Con à, mau lại đây!”
“Không sao đâu, hai người cứ kí hợp đồng đi, để con bé chơi với em cũng được!”
Tuy không đúng như kế hoạch nhưng có vẻ đây là một cơ hội tốt, vậy thì cứ để mọi việc xảy ra theo tự nhiên đi.
“Cũng được, phiền cô!”
Cô bé chủ động nắm lấy tay Lam Du, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó.