Khắp nơi trong căn phòng đều có hình bóng của hai người. Không khí tràn ngập mùi của cuộc hoan ái!
Hôm nay Kiều Hiển Nông như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày vậy, hắn hành hạ Lam Du như chết đi sống lại.
Chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng đủ để thấy họ đã mãnh liệt như thế nào, trên cơ thể cô chằng chịt dấu hôn và vết bầm tím, còn trên lưng hắn có vô số vết tích móng tay để lại!
Nam nhân bỏ qua lời van cầu của Lam Du ngoài tai, điên cuồng th*o cô, đến khi sức cùng lực kiệt mới buông tha!
Lam Du thều thào xin tha thảm thiết, đầu t* đã bị hắn cắn đến rơm rớm tơ máu, vết nào vết nấy đều đỏ rực, nhìn mà thấy thương!
Sau khi đã thỏa mãn, nam nhân ôm chặt lấy vật nhỏ, để cô nằm lên cánh tay. Cả cơ thể Lam Du run rẩy không thôi, cô khó khăn hít lấy từng ngụm không khí lạnh, hơi thở dồn dập khiến nhịp tim tăng theo, tay nhỏ bấu nhẹ ngực hắn trách móc.
Kiều Hiển Nông nhìn vật nhỏ khổ sở, trong lòng thầm đắc ý, hắn cúi đầu ghé sát tai cô, thủ thỉ:
“Ngày mai sẽ có bữa tiệc giới thiệu sản phẩm, em đi cùng tôi.”
Lam Du ngẩn đầu lên nhìn nam nhân với vẻ không mấy vui vẻ, trong mắt sớm đã ậng nước. Ngạc nhiên hỏi lại:
“Tiệc giới thiệu sản phẩm, không phải chỉ đi ký hợp đồng thôi sao?”
Hắn không nói gì mà chỉ cười cười, nụ cười đầy sự ngượng nghịu khiến suy nghĩ của nữ nhân càng trở nên mông lung. Khoé môi cong lên một đường tuyệt đẹp, câu nói của hắn đập tan những thắc mắc của cô.
“Vốn dĩ cũng chỉ định đi kí hợp đồng... nhưng ban đầu tôi không chắc chúng ta sẽ thành công nên không dặn em mạng đồ theo!” Kiều Hiển Nông ngập ngừng, thanh âm dần nhỏ lại ở câu cuối.
“Không chắc chúng ta sẽ thành công! Tại sao?” Cô lí nhí.
Trong từ điển của Kiều Hiển Nông không bao giờ có hai chữ “không chắc“. Người tự tin như hắn lại có ngày phải sử dụng đến từ này ư? Phải chăng là do đối thủ quá mạnh.
Hắn xấu hổ không trả lời, lần đầu tiên hắn thổ lộ điều này với một người. Lại còn là phụ nữ, lần này có đào mười cái hố chui xuống cũng không bớt xấu hổ.
Nam nhân nhắm tịt mắt lại, giả vờ như đang ngủ, Lam Du cũng biết ý không quấy rầy nữa.
Mi mắt nữ nhân hướng thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia, phút chốc gương mặt đứng hình. Ở khoảng cách gần như thế này, Lam Du có thể ngắm rõ toàn bộ đường nét trên khuôn mặt của hắn. Vẻ mặt đăm chiêu chìm vào suy nghĩ không lối thoát.
Rõ ràng là cặp lông mày kiếm sắc sảo, sao lúc ngủ lại hiền dịu đến vậy. Có vẻ như hắn cũng không hoàn hảo như cô nghĩ, tuy được ông trời ban cho sắc đẹp mê người nhưng hắn lại rất cô độc. Đến cuối cùng sự lạnh lùng trên gương mặt cũng chỉ là lớp vỏ bọc của sự yếu đuối mềm mại.