Thật ra cô thừa biết, anh cố tình chuyển cô thư ký kia đi, nhưng cô có ham thì cũng không thể nào đạp đổ chén cơm của người khác như vậy được! Lương tâm cô không cho phép cô làm như vậy. Vả lại cô cũng không có chuyên môn nên làm chỉ sợ hư đường hư bột thôi.
Cô khước từ lời đề nghị của anh ngay sau đó mà không suy nghĩ nhiều, cũng đơn giản là vì một số lý do khác nữa nên cô mới không đồng ý!
Anh có chút hụt hẫng nhưng ý chí quyết tâm vẫn rất hừng hực, kể từ sau hôm đó, mỗi lần có cơ hội gặp cô anh đều nài nỉ. Dù cô đi vệ sinh cũng đứng ngoài cửa ca bài ca đó, cô nghe mà thuộc lòng luôn từng câu chữ. Đúng là ba phần bất lực, bảy phần cam chịu mà!
Cuối cùng, công chờ đợi suốt tuần qua cũng chẳng làm Kỳ Nghiên thất vọng, cuối cùng cô cũng đồng ý với vẻ mặt bất lực, anh vui vẻ mà nhảy cẫng lên. Tính tình anh hoà đồng vui vẻ chứ không như ai kia, mặt lúc nào cũng xị ra thấy ghét!
Ngay buổi chiều hôm đó, anh đưa cô đến trung tâm thương mại để sắm đồ, mặc cho Lam Du từ chối không biết bao nhiêu lần, anh vẫn càng quét hết cả cửa hàng.
Sau khi về đến dinh thự, Lam Du lên phòng, cô ngồi trên giường nhìn hầu gái cất đồ, phòng thay quần áo được may thông với phòng ngủ, cực kỳ tiện lợi đối với cô. Sau khi họ đã đi gần hết, cô mới chạy tót vào để nhìn ngắm chúng. Quả thật, ngày trước ở cùng với Kiều Hiển Nông cô cũng chẳng thiếu thứ gì... nhưng cũng không mua đồ nhiều đến mức này. Tính cô thì khá tiết kiệm, nên chỉ khi nào thấy thật cần thiết thì mới quẹt thẻ chứ không tiêu hoang.
Bây giờ ngắm lại tủ quần áo vài hôm trước vừa mới có vài bộ, thoáng chốc đã thành trăm rồi! Nhiều đếm không nổi, cô đã mang ơn Kỳ Nghiên quá nhiều, nhưng lại không thể cho anh những gì mà anh muốn. Ơn này khi nào cô mới có thể trả được đây?
Nữ nhân thở dài, tay vẫn vuốt ve chiếc váy. Bỗng ở gần đó cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
“Cô ta như đứa nhà quê mới lên thành phố vậy, chắc được thiếu gia đối tốt nên mới thanh cao như vậy!”
“Chứ còn gì nữa, thiếu gia giữ chân và đối tốt cũng chỉ vì cô ta quá giống cô An Nhiên mà thôi.”
“Hừ, thế thân cũng chỉ mãi là thế thân...”
Họ như cố nói thật to để cô nghe thấy vậy.
Nếu là ngày trước thì Lam Du sẽ không do dự mà lao ra đôi co nhưng hiện tại, cô không có quyền đó.
Thì ra, cái phúc mà cô đang được hưởng là của An Nhiên, thì ra anh đang lầm tưởng cô là An Nhiên, những lời động viên, những điều tốt mà anh dành cho cô đáng ra là của cô ấy mới phải. Cô không ganh tị hay tức giận mà ngược lại còn cảm thấy biết ơn người đó. Cũng nhờ có An Nhiên mà cô mới được như bây giờ, nếu không chắc cô cũng phiêu bạt ở nơi đâu rồi!
Nữ nhân không hỏi cũng không đề cập đến những vấn đề này, tuy có chút thắc mắc nhưng cô biết đây là chuyện nhạy cảm.
Thảo nào, lúc dọn ngăn kéo hộp tủ cho Kỳ Nghiên, cô thấy một cô gái trong tấm hình. Giờ để ý, cô đoán cô gái ấy chắc hẳn là An Nhiên.