Cô đi vào.
Từ xa đã trông thấy anh đứng giữa cửa sổ.
Dưới ánh đèn, bóng dáng cao lớn của anh đứng yên lặng hồi lâu ở đó, hai tay khoanh trước ngực, cúi đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Từ góc độ của Du Ánh Tuyết nhìn sang thì chỉ có thể nhìn thấy góc mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh.
Trông vô cùng sang trọng, nổi bật. Người đàn ông ngồi tít trên cao kia, cho cô tất cả tình yêu, cưng chiều, thương yêu… như chuyện trong giấc mộng của mọi cô gái.
Giữa trưa hôm nay, thậm chí có còn hi vọng được đính hôn với anh, cô muốn giao tất cả những gì mình có cho anh.
Thân thể cũng vậy, trái tim cũng thế, còn có… thứ quan trọng nhất, đó là cả đời này…
Nhưng hiện tại cô mới hiểu được, hóa ra… con đường bọn họ đang đi còn thiếu rất nhiều thứ…
Trên thực tế mình không hiểu rõ anh, không phải sao?
“Anh Phong Khang, cô Ánh Tuyết đã đến”
Nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ, anh chậm rãi quay đầu.
Khi đôi con người vẫn luôn không gợn sóng nhìn vào cô, bất chợt đã có cảm xúc.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, sao em lại để tôi đợi lâu như vậy?” Anh vừa nói vừa đi đến chỗ cô.
Bàn tay anh nhận lấy bánh kem và hộp quà trong tay cô rồi tiện tay đặt trên bàn ăn.
Còn tay kia lại giữ chặt tay lấy tay cô.
Anh mở bàn tay ra định đan chặt năm ngón tay mình vào tay cô. Thế nhưng mỗi một ngón tay của cô đều cứng đờ.
Chẳng những cô không chịu tách ra mà còn không ngừng lui về sau để tránh khỏi bàn tay anh. Sự kháng cự này vô cùng rõ ràng.
Kiều Phong Khang không thể nào xem nhẹ. Anh khẽ nhíu mày nhìn cô.
Lúc này anh mới chú ý tới sắc mặt cô không đúng. Trong đôi mắt cô có ý lạnh vẫn luôn theo dõi anh, cứ như anh là một kẻ xấu vậy.
Bộ dáng này không giống như đến đón sinh nhật với anh.
“Tại sao em lại nhìn tôi như vậy?” Anh vẫn nắm lấy tay cô không buông.
“Còn nhớ lần trước ở công ty, chú từng hỏi cháu câu gì không?”
“Câu gì?”
“Nếu như… Chú biết mẹ cháu đang tìm cháu, nhưng chẳng những chú lừa gạt cháu mà còn chặn lại thì cháu có thể tha thứ cho chú không?”
Con người của Kiều Phong Khang xiết chặt nhìn cô chằm chằm rồi cong môi mỏng lên: “Khi đó em đã cho tôi đáp án rồi mà!”
Mẽ dùng them lực trói cô lại
Hai mắt anh bình tĩnh nhìn từ trên xuống dưới khóa cố lại: “Tôi yêu em! Du Ánh Tuyết, cũng bởi vì tôi quá yêu em cho nên tôi không cho phép bất kỳ ai xuất hiện cướp mất em khỏi tôi!”
Du Ánh Tuyết cảm thấy anh vô cùng ích kỉ, nói năng lý lẽ hùng hồn như vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cô chỉ cảm thấy lý do này của anh vừa buồn cười vừa đáng sợ.
“Tình yêu của chú như thế sao?” Cô ngửa đầu nhìn anh cười khẽ.
Trong mắt cô toàn là nước mắt: “Yêu đến nỗi làm tổn thương mẹ cháu sao? Yêu đến nỗi muốn biến bà ấy thành tàn tật à?”
Nét mặt Kiều Phong Khang âm trầm: “Ai nói cho em biết thế?”
“Ai nói cho cháu biết có quan trọng không?” Du Ánh Tuyết khóc lóc thoát khỏi ngực anh, cô lui ra đằng sau một bước nhìn anh: “Chú nói cho cháu biết, có phải chân của mẹ cháu… do chú làm không?”
Kiều Phong Khang kéo căng cánh môi mỏng, nửa ngày sau mới mấp máy nói một chữ: “…Phải”
Một chữ này giống như một cái roi sắt, hung hăng quất vào trên người Du Ánh Tuyết.
Sắc mặt cô trắng bệch như gặp phải kích thích cực lớn, cô chỉ cảm thấy hai đầu gối của mình như nhũn ra.
Hai tay cô sờ soạng lung tung rồi vịn xuôi theo cạnh bàn ăn, ngón tay sít sao nắm chặt đến nỗi làm ngón tay trắng bệch mới khiến cô đứng vững được.
Mặc dù cô sớm biết đáp án sẽ như thế, thế nhưng nghe anh chính miệng nói ra lại làm cô cảm thấy đáng sợ và khổ sở hơn bất cứ thứ gì.
Lòng đau đớn đến nỗi phải nghiến chặt răng.
Kiều Phong Khang bước lên một bước định dìu cô.
Cô thở dài một hơi rồi vội vàng lui về sau một bước, sự tránh né này hết sức rõ ràng.