Giữa hai người như không còn một «hoảng cách nào nữa.
Khuôn mặt của Du Ánh Tuyết đỏ 2ừng lên: “Cháu muốn chú nói xin lỗi.”
“Từ nay về sau, em không được 2hép chọc tôi tức giận bằng cách đó.
=m nên biết rõ giới hạn là ở đâu.”
Anh 1hìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thắm.
“Bằng cách nào?” Tay Kiều Phong Khang áp lên môi cô, vuốt nhẹ một cái: “Ngoại trừ tôi ra, ở đây không có bất cứ người đàn ông nào được phép đụng vào.
Chuyện tối hôm qua tôi sẽ bỏ qua, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho phép xảy ra lần thứ hai.”
Tối hôm qua, anh thật sự ghen tuông đến chết mất.
Tất cả vẻ đẹp của cô, không một người đàn ông nào được thèm muốn.
Vì vậy, làm sao anh có thể chịu đựng được việc những người đàn ông khác chạm vào môi cô? Du Ánh Tuyết hừ một tiếng: “Đó cũng giống như chú trước đây, chú đã nói không có gì xảy ra với người phụ nữ đó, vậy chú nói xem, tại sao lại có nhiều vết son môi trên cổ áo của chú như vậy? Còn nữa… Rõ ràng cháu đã nhìn thấy các người đang mặc quần áo ở đó.
Có nghĩa là chú đã cởi hết quần áo rồi.
Trong một căn phòng nhỏ như vậy thì cô nam quả nữ không mặc quần áo có thể làm gì nhau chứ?” Rõ ràng lúc đầu cô vô cùng tin anh.
Nhưng làm sao bây giờ? Lúc này càng nói ra, trong lòng cô càng thêm hồi hộp.
Cô tức muốn chết.
Mình giống như một người phụ nữ hay ghen tị, cái dáng vẻ này chắc chắn sẽ xấu lắm.
Nhưng bây giờ cô không thể suy nghĩ được nhiều như vậy.
Nếu hôm nay không hỏi rõ ràng thì nhất định cô sẽ ngạt thở chết mất.
Cô hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng Kiêu Phong Khang không những không cảm thấy phiên phức mà còn cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Vật nhỏ này đã thể hiện tình yêu với anh, đây không phải là bệnh yêu sao? Như vậy có phải là đúng không? Anh khá kiên nhẫn, giải thích với cô từng câu một.
Du Ánh Tuyết chăm chú lắng nghe, những bất bình và tức giận trong lòng cũng dần tan biến, hoàn toàn nhẹ nhõm.
Cô bu môi và nói: “Được rồi, cháu miễn cưỡng tin tưởng, nhưng mà… Cô ho khan một chút, học được giọng điệu anh vừa nói, siết chặt nói: “Quá khứ cháu có thể quên, nhưng loại chuyện này sau này cấm tái diễn.
Nếu có lần thứ hai, cháu sẽ thật sự tức giận đấy’ Câu cuối cùng là lời đe dọa, cũng là sự thật.
Làm sao bạn gái có thể nhịn được việc có nhiều vết son trên áo bạn trai như vậy? “Được rồi, bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện của em đi.”
Kiều Phong Khang nghiêm nghị: “Tại sao đột nhiên em lại thay đổi thái độ với tôi?” Hả? Rất rõ ràng mà? Du Ánh Tuyết nhớ tới lời trợ lý Sơn đã nói với cô, hai tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy chú nói trước cho cháu biết, chú không làm mẹ cháu bị thương phải không?” Sau khi Kiều Phong Khang hơi giật mình thì gật đầu.
“Ừm” Thực ra… Trong thâm tâm, anh không muốn cô biết rằng người làm tổn thương mẹ cô chính là “người bà” mà cô đã gọi suốt sáu năm qua.
“Trợ lý Sơn nói, thực ra chú chỉ muốn giúp mẹ cháu đổi sang một ngôi nhà tốt hơn.
Còn nữa, chú còn giúp mẹ cháu mời đầu bếp nữa.
“Không ngờ cậu ta lại nói nhiều như vậy.
“Vậy tại sao chú không tự mình nói với cháu?”
“Tôi chỉ nghĩ rằng những chuyện này không đáng nói.
’ Chăm sóc mẹ cô, đổi nhà, mời đầu bếp, những việc này, theo quan điểm của Kiều Phong Khang chỉ là những vấn đề không đáng nói.
Nhưng không thể không nói, lần này là do Nghiêm Danh Sơn đã nói như vậy, nếu không thì làm gì có chuyện vật nhỏ này sẽ đối xử với anh dịu dàng như thế này? “Đúng rồi, cháu có một thứ muốn đưa cho chú.
Du Ánh Tuyết nói rồi đứng dậy khỏi lòng anh.
Kiêu Phong Khang nắm lấy tay cô, hơi dùng sức, trực tiếp kéo cô lại ngồi xuống trên đùi mình.
“Sao vậy?” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh di chuyển từ trên mặt cô chậm rãi xuống dưới người cô, trong mắt có vẻ bình tĩnh, thương yêu: “Còn đau không?” Ánh mắt như vậy đối với Du Ánh Tuyết thật sự đã quá đủ rồi.
Cô lắc đầu: “Một chút thôi, không còn quá đau nữa.”
Tối hôm qua là tại tôi tức giận.
Lần sau tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa” Anh tỏ vẻ cam đoan.
Dù không trực tiếp xin lỗi nhưng Du Ánh Tuyết có thể thấy được sự áy náy và hối hận trong mắt anh.
Cô bật cười: “Lần sau lại xảy ra chuyện như thế này, cháu sẽ cắn chú.”
Kiêu Phong Khang cũng cong môi cười theo.
Anh năm lấy tay cô và yêu cầu: “Hôn tôi đi.”
Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh.
Trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia bình tĩnh thanh tú, đẹp đến rung động lòng người.
Ánh mắt anh dán chặt vào môi cô.
Anh thực sự rất muốn, rất nhớ nụ hôn của cô.
Sự khó chịu của hai ngày này khiến trái tim anh trống rỗng trong một thời gian dài.
Chỉ có hơi thở và nhiệt độ của cô mới có thể lấp đầy hết mọi thứ.
Còn Du Ánh Tuyết thì sao? Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó áp môi mình vào môi anh.
Ngay lập tức, hai cánh môi và lưỡi quấn quýt giao nhau, cả hai người đều run rẩy, sau đó thở dốc một tiếng, vô cùng ăn ý làm nụ hôn trở nên sâu hơn.
Càng có được anh, Du Ánh Tuyết càng khó chịu khi nghĩ đến cuộc cãi vã hôm đó.
Hốc mắt sưng lên, chóp mũi chua xót, cô lưu luyến hôn lên môi anh, nhẹ giọng thở dốc, yêu cầu: “Sau này….
chú không được phép thu hồi lại lời nói bất cứ lúc nào.
’ “Được!” Anh đồng ý.