Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 174: Chương 174




Nỗi lo lắng trong lòng cô, Kiều Phong Khang hoàn toàn cảm nhận được.

Vì thế anh cũng không đành lòng làm khó nữa, đành phải thở dài một hơi rồi vuốt cánh tay cô trấn an: “Được rồi, vậy thì không chọn nữa.

Nói cho tôi nghe thử xem, ngoại trừ mơ thấy chuyện đó thì còn gì nữa không?”

“Còn có… mẹ cháu vẫn luôn quỳ xuống câu xin người khác tha thứ” Sắc mặt Kiều Phong Khang lập tức thay đổi, bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay cô cũng hơi dừng lại.

“Có nhìn thấy rõ đối tượng cầu xin của dì ấy là ai không?”

“Cháu thật sự rất muốn nhìn rõ nhưng mà cảnh tượng trong mơ rất mông lung, cháu cảm giác được mẹ thật sự sợ người đó.”

“Tại sao lại đột nhiên mơ thấy những chuyện này?” Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn cô, sau đó lại thử dò xét hỏi: “Mẹ em có nói gì với em không?” mắt đã ẩn hiện nước mắt.

Cô rất đau lòng! “Thật ra thì… cháu thật sự rất muốn biết rốt cuộc mấy năm nay mẹ đã trải qua những gì, ai lại có thể tàn nhãn như vậy, tạo ra nhiều vết thương trên người mẹ như thế chứ.

Nhưng mà cháu thật sự không hỏi ra miệng được… cháu không thể xát muối lên vết thương của mẹ” Kiêu Phong Kinh giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt của cô: “Ánh Tuyết, em làm như vậy là quyết định chính „ xác.

“Cháu biết” Cô gật đầu.

“Nhưng mà cháu thật sự không thể nào tha thứ cho người làm tổn thương mẹ được… Ánh mắt Kiều Phong Khang ẩn hiện chút phức tạp, hô hấp càng nặng nê hơn.

Sau đó anh không nói gì nữa mà chỉ siết chặt hai cánh tay lại, ôm lấy cô vào ngực mình.

Nếu như… cô nhóc này biết được người làm tổn thương mẹ của cô không phải ai khác mà chính là mẹ của anh… Như vậy cô có còn kiên quyết giữ vững tình yêu này của bọn họ hay không? Bởi vì có anh ở bên cạnh nên buồn phiền của Du Ánh Tuyết đã nhanh chóng được trấn an.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Phong Khang đưa cô đến bệnh viện trước, bởi vì thời gian có chút eo hẹp nên anh không đưa cô lên lâu được.

Du Ánh Tuyết trực tiếp đến phòng bệnh vip.

Mời vừa đi vào, chỉ nhìn thấy hai người điều dưỡng đang thu dọn đồ đạc.

Căn phòng bệnh lớn như vậy, ngay cả ly súc miệng cũng được sắp xếp rất ngăn nắp.

Du Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn hai người họ.

“Tại sao các người lại phải thu dọn đồ đạc?” Hai người điều dưỡng còn chưa kịp trả lời thì Lâm Vân Thanh đã nói: “Hai người đi ra người trước ngồi một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với Ánh Tuyết”

“Được.

Hai người buông công việc trong tay xuống, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Ngay lập tức, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Du Ánh Tuyết và Lâm Vân Thanh.

“Mẹ, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Chân còn đau hả?” Du Ánh Tuyết đau lòng hỏi, cô ngồi xuống bên mép giường rồi nghe theo lời căn dặn của bác sĩ mà nhẹ nhàng ấn bên bắp chân của bà ấy.

Sắc mặt của Lâm Vân Thanh thật sự rất khó coi, vô cùng tái nhợt, không có huyết sắc, dưới cặp mắt lại xuất hiện quầng thâm vô cùng đậm.

Bà ấy cười cười lắc đầu: “Không có, chỉ là tối hôm qua mẹ vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện của chúng ta sau này.”

“Chuyện của chúng ta sau này?” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn bà ấy.

Lâm Vân Thanh ngoắc tay: “Ánh Tuyết, đến ngồi bên cạnh mẹ đi” Du Ánh Tuyết nghe lời đi đến trước mặt bà ấy, Lâm Vân Thanh lập tức nắm lấy tay cô.

Vừa mới muốn mở miệng định nói gì đó thì đầu ngón tay đã đụng phải chiếc nhẫn mát lạnh trên ngón áp út của cô, Lâm Vân Thanh cứng người hỏi: “Đây là cái gì thế?” Ánh mắt Du Ánh Tuyết khẽ lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.