Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 181: Chương 181






Bà ấy nắm lấy tay cô sờ sờ: “Còn đau không con?”

“Hết đau lâu rồi ạ” Đây là vết thương lúc trưa cắt rau không cẩn thận bị thương, bây giờ cơ bản đã khép miệng lại rồi.

“Ánh Tuyết, con đừng trách mẹ..” T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Lâm Vân Thanh chua xót nói: “Mẹ thật sự muốn tốt cho con… Nếu có thể, mẹ cũng rất muốn thành toàn các con…

cũng muốn để con sống những ngày thoải mái như trước kia, là mẹ quá vô dụng..” Du Ánh Tuyết nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.

“Mẹ nói cái gì vậy? Con xuống bếp nấu cơm cho mẹ đây là chuyện trước kia con luôn mơ ước mà.’ Lời cô nói là thật lòng.

Có thể có được một người khiến cho mình luôn lo lắng chăm sóc, đối với một cô nhi mà nói, đây chính là một chuyện rất may mắn.

“Được rồi, chúng ta không nói những chuyện này nữa. Con dẫn mẹ ra ngoài hít thở không khí, thoải mái hơn thì tâm trạng mẹ nhất định sẽ tốt hơn nhiều”

Không nói tiếp đề tài vừa rồi, Du Ánh Tuyết đẩy Lâm Vân Thanh ra khỏi phòng.

Lúc vừa khóa cửa, bà chủ nhà trùng hợp ghé qua.

“Hai người muốn ra ngoài sao?” Bà ấy hỏi hai người.

Du Ánh Tuyết cười nói: “Cháu muốn dẫn mẹ đi hít thở không khí, cho nên dẫn mẹ đến siêu thị bên cạnh đi dạo một lát.”

“Vậy cũng tốt, hít thở không khí sẽ làm tâm trạng tốt hơn”

Chào tạm biệt bà chủ nhà xong, Du Ánh Tuyết đẩy Lâm Vân Thanh đi thẳng đến siêu thị.

Vào giờ này, trong siêu thị có không ít người.

Có cặp đôi, có vợ chồng trẻ, còn có một nhà ba người.

Du Ánh Tuyết đẩy mẹ đi thẳng vào bên trong. Nhìn từng đôi từng đôi thân mật tay trong tay, nhìn đứa bé non nớt đáng yêu, trong lòng không khỏi sinh ra hâm mộ.

Hình như cô và chú ba chưa từng đi dạo siêu thị cùng nhau…

Tương lai, chờ bọn họ kết hôn, có con, cô nghĩ… cô cũng muốn nắm tay con đi dạo như vậy, hơn nữa còn sẽ mặc quần áo gia đình. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Cô nghĩ…

Con của cô và chú ba nhất định sẽ rất xinh đẹp! Gen của anh ưu tú như vậy, mà gen của cô cũng không tệ.

“Ánh Tuyết, nghĩ cái gì vậy? Hoàn hồn đi”

Giọng nói của Lâm Vân Thanh kéo suy nghĩ của cô về thực tại.

Lúc này Du Ánh Tuyết mới kinh ngạc nhận ra cô đang miên man nghĩ về chuyện con cái. Bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế mà lại dám ảo tưởng đến con của mình với chú ba.

A…

Trước kia đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ những chuyện thế này.

Nhưng mà, bây giờ… nhìn thấy từng đôi từng đôi hạnh phúc, cô lại cảm thấy nếu giữa bọn họ có một đứa trẻ, vậy thì đúng là không tệ.

“Con nghĩ cái gì vậy? Mẹ gọi con vài lân mà con cũng không nghe thấy”



luôn nói chuyện điện thoại. Hiển nhiên người đầu bên kia là bạn trai, hai người vẫn luôn sến súa nói chuyện với nhau, rất ân ái.

Du Ánh Tuyết nghe vậy thì cảm thấy hâm mộ không thôi.

Thật sự… rất nhớ rất nhớ anh, cho dù nghe thấy một chút giọng nói của anh thôi cũng đủ rồi…

Trong đầu, bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm. Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn lại khu vực tươi sống, người đến người đi cách trở, mẹ cũng không nhìn thấy cô bên này.

“Xin chào… Xin lỗi cô gái, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát được không? Tôi gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, sẽ nhanh trả lại cho cô thôi”

Chờ cô gái gọi điện xong, Du Ảnh Tuyết mặt dày hỏi.

Đầu tiên cô gái có hơi kinh ngạc, rồi lại cảnh giác đánh giá cô hồi lâu.

Du Ánh Tuyết cười khanh khách: “Tôi không phải người xấu”

Cô thật sự không giống người xấu. Hơn nữa dù sao vẫn là học sinh, vừa nhìn trong rất đơn thuần sạch sẽ, đối phương sau một hồi chần chừ cũng quyết định cho cô mượn điện thoại.

“Cô gọi nhanh đi, tôi còn có việc” “Cảm ơn, cảm ơn” Du Ánh Tuyết nhận lấy di động, liên tục nói cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.