“Mới hai ngày làm sao mà gầy được chứ” Chạm lên bàn tay anh đang đặt trên mặt cô, Du Ánh Tuyết quyến luyến nắm lấy không buông.
Cặp nhẫn trên tay hai người cũng chạm vào nhau. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Du Ánh Tuyết bĩu môi: “Hai ngày nay chú bận gì vậy?”
Lời này của cô ngầm ý thật sự muốn hỏi hai ngày qua anh không nhớ cô sao, vì sao không đến tìm cô chứ?
“Bận đi công tác, mới vừa xuống máy bay một giờ trước “Thì ra là thế” Du Ánh Tuyết mỉm cười, cô đoán trước là như thế này mà. Mẹ em đâu?” Kiều Phong Khang nhìn quanh một vòng, chưa thấy được người.
“A, đúng rồi!” Du Ánh Tuyết quay đầu lại nhìn: “Cháu phải nhanh đi tìm mẹ, chú… nếu không chú ra bên ngoài siêu thị chờ đi? Đừng nên cho mẹ cháu biết chú đến đây, nếu không sau này có lẽ sẽ không cho cháu ra ngoài nữa đấy, vậy thì càng không xong rồi”
Kiều Phong Khang không muốn khiến Du Ánh Tuyết khó xử, vì thế bèn gật đầu.
Bàn tay Du Ánh Tuyết chậm rãi rút khỏi tay anh, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn anh. Cuối cùng sợ mẹ nghi ngờ nên nhanh chóng chọn xong gừng và rau dưa rồi bước nhanh về phía bà ấy.
Tâm trạng vốn đang hạ xuống nháy mắt lại nhấc lên, giống như ánh mặt trời chiếu vào trong góc tối trong lòng vậy.
“Đã chọn xong rồi sao?” Lâm Vân Thanh đang chọn gà, nhìn thấy con gái đến đây thì hỏi.
“Dạ, mua một ít rau dưa, đủ ăn một ngày.”
Lâm Vân Thanh xem ra dưa rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, không bỏ qua ánh mắt ngập tràn ánh sáng trong mắt Du Ánh Tuyết, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ sao?” Du Ánh Tuyết ngẩn ra.
Chột dạ. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Cô sợ mẹ nhìn ra, vì thế vội lắc đầu nói: “Không có ạ, chỉ là cảm thấy… ra ngoài hít thở không khí thật thoải mái”
Lâm Vân Thanh cũng không nhận ra có gì khả nghi.
“Đi thôi, chúng ta đi chọn thêm chút đồ khác nữa”
Du Ánh Tuyết nghe lời đẩy mẹ đi đến khu thực phẩm.
Vừa mới lướt qua kệ để thực phẩm chín, Du Ánh Tuyết vừa nhìn đã phát hiện bên kệ để hàng có một hình bóng quen thuộc.
Trái tim nhảy lên, cô thừa dịp mẹ không chú ý đã lùi về.
Cánh một khoảng vài mét, Kiều Phong Khang đứng ở bên cạnh kệ bày hàng nhìn cô. Bàn tay đặt trong túi, ánh mắt sâu thẳm, Du Ánh Tuyết cũng cười theo.
Toàn bộ quá trình, cô đi qua kệ để hàng nào thì phía bên kia nhất định sẽ có anh.
Hai người, cách nhau khoảng vài mét, lặng yên đi cùng nhau.
Ngẫu nhiên sẽ quay lại nhìn nhau, tuy rằng không có nói lời nào nhưng lại có thể làm cho đối phương cảm nhận được tình cảm và tiếng lòng của nhau.
Dưới ánh nắng chiều mờ ảo, Kiều Phong Khang im lặng đứng cách đó vài mét.
Cho dù bị bà ấy nhìn thấy, vẻ mặt anh cũng chỉ thản nhiên, cho dù giờ phút này vẻ mặt bà ấy khó coi thế nào thì anh cũng chỉ hơi gật nhẹ đầu chào hỏi.
Du Ánh Tuyết đứng bên cạnh vừa khép nép vừa lo lắng bất an.