Dương Hòa Lâm cười, lắc lắc đầu: “Không tính.”
Nhưng mà tuổi của Kiều Phong Khang hơn cô khá nhiều.
“Chị Hòa Lâm, em vào nhà trước đây. Mẹ của em một mình ở trong nhà nên em khá lo lắng”
Dương Hòa Lâm gật đầu: “Vào nhà đi, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với chị một tiếng là được. Cuối tuần đưa mẹ em đến nhà chi chơi nhé!”
“Vâng ạ!”
Du Ánh Tuyết cười, vặn chìa khóa đẩy cửa đi vào. Dương Hòa Lâm nhìn Du Ánh Tuyết đi vào trong nhà, lại quay đầu lại nhìn Kiều Phong Khang, hơi nhíu mày rồi mới mở cửa vào nhà của mình.
Chuyện sáu năm trước, xem ra Du Ánh Tuyết hoàn toàn không biết.
Ngoài ra, Kiều Thanh đã phong tỏa tất cả các tin tức ngay từ đầu và các phương tiện truyền thông đã được thông báo để thay đổi nội dung của bản thảo. Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, muốn biết cũng rất khó khăn.
Dương Hòa Lâm trở về phòng, xem tờ bản thảo do cô ấy tự tay biên soạn đã bị cấm. Trong sáu năm này, cô ấy vẫn được giữ gìn cho đến nay. Bản. thảo này như một cái tát vào mặt, luôn luôn nhắc nhở cô ấy về trách nhiệm của một nhà báo trong việc tìm kiếm sự thật.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
“Không sao, không sao ạ…” Du Ánh Tuyết xua tay, đang định đứng vào hàng tiếp tục xếp hàng. Tuy nhiên, trước khi cô quay trở lại xếp hàng, lại một trận nôn ọe ập đến, cả người cô đều rất khó chịu.
“Cháu để như vậy là không được đâu, bà nghĩ cháu mau đi khám ở phòng khám nhỏ bên cạnh đi, chắc là bị viêm dạ dày rồi.”
Du Ánh Tuyết vẫn muốn kiên trì mua bánh quẩy trước khi đến phòng khám nhưng cả người như bước trên mây, khó chịu đến cùng cực. Cô đành phải bỏ cuộc và đến phòng khám trước.
“Bác sĩ, làm ơn giúp cháu lấy một ít thuốc tiêu hóa” Du Ánh Tuyết chịu đựng khó chịu nói với bác sĩ.
“Trường hợp nào mà cháu uống thuốc tiêu hóa? Đau dạ dày sao?” Bác sĩ hỏi như thường lệ.
“Vâng, cháu vừa ngửi thấy mùi khói dầu, trong bụng hơi co rút muốn nôn. Không biết tối hôm qua có ăn nhầm gì không?”
“Nôn khan?” Bác sĩ liếc cô: “Triệu chứng này kéo dài bao lâu rồi?”
“Sáng nay mới xuất hiện.”
“Được rồi. Ngồi xuống đi, đưa tay ra, tôi sẽ bắt mạch.”
Du Ánh Tuyết ngồi xuống đối diện bác sĩ cũng không nghĩ nhiều, nghe lời đưa tay ra.
Bác sĩ giữ mạch hồi lâu, ngẩng đầu nhìn cô vài lần, sau đó hỏi: “Tuổi cháu cũng không lớn lắm nhỉ?”
“Năm nay cháu vừa tròn mười tám tuổi”
Bác sĩ gật đầu: “Có bạn trai chưa?” Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy tính cách nữ bác sĩ này có hơi nhiệt tình, hăng hái nghĩ đến Kiều Phong Khang, cười gật đầu: “Vâng, có ạ” Trên mặt cô lộ ra vẻ ngọt ngào.
“Vậy thì cháu còn nhớ, lần hành kinh cuối cùng là khi nào không?” Bác sĩ tiếp tục nói, rút tay bắt mạch về.
“Kinh nguyệt? Du Ánh Tuyết nghi hoặc: “Giữa dạ dày và kinh nguyệt có liên quan gì sao?”
“Mấy tháng rồi không tới?” Bác sĩ không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Không hỏi thì không sao, nhưng khi bác sĩ hỏi, Du Ánh Tuyết đã nhớ ra một việc. Tháng này kinh nguyệt của cô có vẻ chậm hơn mười ngày, gần hai mươi ngày.
“Thực ra ngày kinh nguyệt của cháu không bình thường nên cháu cũng không quá coi trọng. Tuy nhiên, bây giờ cháu nghĩ lại, chắc là bị hoãn lại gần hai mươi ngày”
“Chuyện này gần như là cháu có thai rồi” Bác sĩ đưa ra kết luận.
“Sao cơ ạ?”
Có thai? Những lời nói của bác sĩ khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô hoài nghi nhìn chằm chằm bác sĩ rồi lắc đầu: “Không thể chúng cháu..”
Rõ ràng là có sử dụng biện pháp tránh thai! Làm thế nào có thể có thai được?
“Bác sĩ, người nhất định nhầm rồi!”