Huống hồ con bé mới có mười tám tuổi mà thôi, bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ, lấy cái gì để sinh con và nuôi con chứ?
Du Ánh Tuyết nghe từ “ước nguyện cuối cùng” mà lồng ngực đau nhức. Những vết thương trên người mẹ lần lượt rơi vào tầm mắt cô, cứa vào trái tim cô.
Làm sao cô có thể nói một chữ “không” đây?
Hàng mi của cô buông xuống, nước mắt đọng lại trên làn mi.
Đôi môi mấp máy, muốn nói một từ “vâng”, nhưng chỉ một từ đó thôi cô cũng không thốt lên được, nó cứ nghẹn lại trong cổ họng của cô.
Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Khoảnh khắc cô gật đầu, trái tim cô như bị một con dao cứa vào vậy.
Đau đớn đến tột cùng…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Kiều Thanh Lương gọi điện thoại cho vợ mình xong thì lập tức nổi giận đùng đùng bỏ đi tìm bà ấy. Kiều Quốc Thiên có việc riêng cần giải quyết nên cũng đi.
Lâm Vân Thanh yếu ớt nằm trên giường chậm chạp chìm vào giấc ngủ.
Bà ấy cứ lẳng lặng nằm đó và hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt như không còn nữa, Du Ánh Tuyết ngồi đó nhìn bà với nhịp tim tăng nhanh mất kiểm soát, cô cứ có cảm giác một giây sau mẹ mình sẽ hóa thành làn khói và bay đi khỏi thế giới này.
Cô rất muốn giữ chặt lấy bà ấy. Nhưng…
Vấn đề ở đây là cô không thể làm gì được cả.
Cảm giác bất lực buông xuôi này thật là tệ hại!
Ngày xưa dù là bất cứ lúc nào thì chú ba luôn ở bên cạnh.
Anh như bầu trời, che chở cho cả thế giới của cô, an ủi nỗi tất cả mọi bất an và sợ hãi giấu sâu trong tận đáy. lòng.
Nhưng bây giờ đây… Người đó… Lại là kẻ đầu sỏ đẩy cha cô vào chỗ chết…
Nên là… Bao nhiêu năm qua anh đối xử tốt với cô, thỏa mãn mọi yêu cầu và che chở bảo vệ cô như thế là vì yêu thương quý mến hay là… Làm thay cho sự áy náy và bứt rứt dằn vặt trái tim anh bấy lâu?
Nghĩ đến đó, Du Ánh Tuyết không dám đi sâu vào thêm nữa, Cô sợ mình cứ suy nghĩ lan man về nó thì khéo một ngày mớ bòng bong ấy là thứ ép cô phải nổi điên.
Cô đứng dậy cầm chứng minh nhân dân xuống lầu một để lấy số khám sản phụ khoa, ép mình phải bận rộn hơn một chút để không phải nghĩ đến những chuyện giày xéo tâm can như thế nữa.
Không thì cô sẽ sụp đổ bất kì lúc nào.
Tô Hoàng Quyên mặc bộ quần áo công sở đen tuyền rời khỏi phòng phát trực tiếp, cô ta vừa đặt tai nghe xuống thì trợ lý đã tới: “Cô Hoàng Quyên, anh Quốc Thiên tìm cô. Anh ấy đang ngồi ở phòng nghỉ chờ cô được một lúc rồi đấy.”
“Kiều Quốc Thiên hả?” “Vâng.” Trợ lý gật đầu.
Tuy đã biết chắc là anh ta nhưng lòng Tô Hoàng Quyên vẫn thoáng nhói lên.
Cũng phải thôi.
Cô ta chờ mong vào điều gì cơ chứ?
Kiều Phong Khang có bao giờ chủ động đến tìm cô ta bao giờ đâu? Ngày xưa khi anh vẫn chưa đến với Du Ánh Tuyết đã không chủ động tìm cô ta rồi chứ nói gì đến bây giờ?
Cô ta bình tĩnh lại, nhấc đôi giày cao gót lên đi thẳng tới phòng nghỉ.
Kiều Quốc Thiên đang ngồi bên cửa sổ, cà phê trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt đã nguội ngắt và anh ta vẫn chưa uống một ngụm nào.
Góc nghiêng ấy chìm trong ánh sáng hắt vào từ cửa sổ thoáng vẻ lo lắng.
“Chuyện gì thế này? Anh Quốc Thiên, anh chạy đến chỗ tôi diễn nét buồn bã thế này làm gì?”
Tô Hoàng Quyên thoáng đắn đo rồi liếc nhìn anh ta, hừ hừ cười: “Anh đã có được tất cả những điều anh muốn rồi mà vẫn chạy đến chỗ tôi làm trò đau khổ thì không đúng lắm đâu nhỉ?”
Bấy giờ Kiều Quốc Thiên mới ngước mắt lên nhìn cô ta với vẻ sâu lắng: “Lấy mấy thứ đó ra đây!”
Chẳng dư hơi thừa lời dù chỉ là một câu.
Tô Hoàng Quyên cầm lấy tách cà phê lên, hỏi: “Cái gì cơ?”