Du Ánh Tuyết phục hồi tinh thần lại, bàn tay cố hết sức đè trên tay anh.
“Buông ra!” Kiều Phong Khang quát lạnh một tiếng, âm trầm đáng sợ lạ thường.
Đừng nói Du Ánh Tuyết, ngay cả người qua đường một bên cũng bị anh hơi thở lạnh như băng bao phủ người anh đánh dat qua một bên, phải đi vòng sang hướng khác.
Dường như sợ đến gần một chút sẽ bị thương.
“..” Du Ánh Tuyết sợ, nhưng vẫn cố chấp bấu tay vào người anh thật chặt.
Con người đã bị một lớp sương mù che phủ, nhưng vẫn quật cường nhìn anh, “Đây là của tôi, anh không thể xé nó…”
Kiều Phong Khang trừng mắt nhìn cô, mi tâm đột nhiên nhíu lại, gân xanh trên mặt cũng gồ lên.
“Em muốn phá bỏ đứa con của chúng ta?”
Cắn răng nghiến lợi.
Nói như vậy, có phải hay không, anh cũng phải tuyệt vọng, đúng không? Người đàn ông này, có phải đã thật sự không còn vai trò gì trong cuộc đời cô nữa hay không? Có phải từ bây giờ cô đã có thể không còn bị lương tâm khiển trách nữa hay không?
Như vậy mới đúng… Thế thì, ít nhất, cô không cần đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy…
Buộc mình phải hận một người đàn ông mà mình yêu bằng cả tính mạng, thật sự là mệt mỏi…
Nhưng mà, lúc nói ra chữ đúng? kia, trong lòng, giống như vừa đâm thủng một lỗ toang hoác không cách nào vá lại…
Kiều Phong Khang hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh rơi trên mặt cô.
Bàn tay bấu vào cằm cô, bất chấp nâng mặt cô lên, “Nếu như tôi không muốn em bỏ đứa bé này, phải thế nào em mới chịu sinh nó ra?”
Hai mắt Du Ánh Tuyết bị thương mà trống rỗng nhìn anh, nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, làm gương mặt ướt đẫm,”… Anh có thể làm cho ba mẹ tôi sống lại không?” Làm người chết sống lại, anh không làm được.
Yên lặng.
“Vậy được rồi.” Du Ánh Tuyết khổ sở cười một tiếng, nước mắt tràn mi, “Tôi biết anh, hay nói đúng hơn là, là biết nhà họ Kiều các người có bao nhiều thủ đoạn… Nếu anh muốn ép buộc tôi sinh ra đứa bé này, nhất định sẽ có phương pháp của anh. Nhưng…”
Dừng lại.
Cô hít sâu một hơi, rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như tôi thật sự không muốn có đứa bé này… Tôi cũng sẽ có rất nhiều rất nhiều biện pháp để cho đứa bé này biến mất trong bụng tôi bất cứ lúc nào…”
Cô đang uy hiếp!
Trái tim Kiều Phong Khang đập mạnh một cái.
Bàn tay đang bầu gò má cô, bỗng dưng siết chặt hơn. Dùng sức, siết chặt khuôn mặt cô đến nỗi cơ hồ trắng bệch.
“Em thật sự không muốn sinh con cho tôi như vậy sao? Em không muốn có liên quan đến tôi như vậy sao?”
Từng chữ từng câu chất vấn, hỗ hấp càng nặng nề, mỗi một chữ giống như là đá nghiền nát rụng rơi từ trong kẽ răng.
Trong lòng Du Ánh Tuyết như bị dao cắt nát, máu chảy dầm dề.
Là đau… Là khổ…