Tới bây giờ, dường như là nhiệt độ nụ hôn của anh vẫn còn nơi đây. Nhưng lại dường như đã trôi qua đằng đẵng một khoảng thời gian dài.
Nhiều lần cô ngẩng đầu nhìn thời gian rồi tính nhẩm trong lòng.
Ngay cả dì Lý cũng nhận ra tâm tư của cô, bà nói: “Còn chưa tới đâu, máy bay tận năm tiếng”
Du Ánh Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có nhìn cái này”
“Thôi đừng nhìn nữa, ăn nhiều một chút. Bây giờ cô là phụ nữ mang thai đó” Dì Lý gắp cho cô hai đũa đồ ăn.
Thật ra Du Ánh Tuyết không đói bụng nhưng vì đứa bé nên cô vẫn ép mình ăn.
Sau bữa ăn cô ôm gối ngồi trên ghế salon. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi ngủ thiếp đi.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.
Rõ ràng lúc nãy cô vẫn còn đang ngủ say nhưng vừa mới nghe thấy chuông điện thoại vang lên đã bật dậy.
Tay cô chỉ còn cách điện thoại mấy centimet nữa thôi nhưng bỗng dưng lại giật lại.
Nhận điện thoại nhanh như thế thì anh sẽ biết cô đang chờ anh.
Dì Lý đang ngồi xem tivi ở bên cạnh thấy cô vẫn chưa nhận điện thoại thì liếc cô một cái: “Chắc chắn là cậu chủ gọi tới, sao cô không nhận? Không phải là chờ sáng giờ à?”
“Tôi có chờ điện thoại của anh ấy đâu. dì nghe đi.” Du Ánh Tuyết liếc dì Lý rồi về ôm gối, nhưng đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Cô không nghe thật à?” Dì Lý hỏi lại.
“. Tôi không muốn nghe” Cô bĩu môi, nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Dì Lý buồn cười, cô nhóc này mạnh miệng thật đấy!
“Cậu chủ, tôi đây.”
Du Ánh Tuyết nghe thấy là anh thì tâm trạng rầu rĩ không vui từ trưa tới giờ đã tốt hơn nhiều.
“Cô Ánh Tuyết à..” Dì Lý liếc về phía Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết nghe người nào đó nhắc mình thì tự động đứng dậy khỏi ghế salon rồi đi tới bên cạnh bà ấy, chuẩn bị nhận điện thoại.
Nhưng dì Lý lại nói: “Cô Tuyết đang ngủ, cậu cũng biết phụ nữ mang thai thích ngủ mà, tôi thấy đừng nên đánh thức cô ấy thì hơn.”
“..” Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào dì Lý.
“Vâng. Lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy. Cậu ở đó nhớ chú ý sức khỏe.”
Dì Lý nói xong thì cúp máy, dường như bà không hề cảm nhận được ánh mắt của Du Ánh Tuyết vậy.
Du Ánh Tuyết nhìn chằm chằm vào dì Lý. “DÌ. dì tắt rồi à?”
Dì Lý tỏ vẻ vô tội: “Đúng thế, cậu chủ để tôi nói với cô một tiếng là được rồi. Không phải là cô không muốn nghe điện thoại của cậu chủ à, như thế này là không phải nghe rồi.”
Du Ánh Tuyết ôm gối rồi ngồi im trên ghế salon một lúc lâu, cuối cùng thì về phòng với sự tức giận.
Dì Lý nhìn bóng lưng ấy thì buồn cười.
Từ đó về sau Du Ánh Tuyết không để dì Lý nghe điện thoại nữa. Kiều Phong Khang đi hai ngày và điện về vô số lần, quan tâm cô và đứa bé.
Du Ánh Tuyết nghe giọng anh qua điện thoại mà cảm thấy như hai bọn họ quay về quá khứ.
Nếu như cứ tiếp tục như bây giờ thì có phải là cô có thể. quên hết chuyện của cha mẹ không?
Tối xuống.
Ăn xong cơm tối thì dì Lý kéo cô đi dạo.
Ngoài đường người rất tấp nập. “Đừng ở mãi trong nhà, đi ra ngoài tốt cho đứa bé. Sau này lúc sinh cũng sẽ thoải mái hơn.” Dì Lý dùng thân phận của người từng trải mà dặn dò cố.
Du Ánh Tuyết nhớ lại hiện tượng sinh non của mình lúc trước thì rất lo lắng.
“DÌ Lý, dì nói đứa bé này có thể sinh ra một khỏe mạnh không?”
“Chắc chắn là có, bác sĩ khám cho cô không phải là người giỏi nhất thành phố An Lập à? Cô đừng lo lắng.” Di Lý nhìn ra được nỗi lo của cô nên an ủi cô.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất lo lắng. Rõ ràng lúc anh ở đây cô vẫn rất an tâm.
Dường như có anh ở đây thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đột nhiên lại rất nhớ anh.
“À, bên kia có một tiệm Mẹ và Bé, chúng ta qua xem đi” Dì Lý di chuyển sự chú ý của cô.
Quả nhiên.
Du Ánh Tuyết vừa thấy đồ trong cửa hàng Mẹ và Bé thì ánh mắt sáng cả lên.
Cô vội vã chạy vào.