Du Ánh Tuyết nhìn máu đỏ đập vào mắt, lại nghe tiếng tuyệt vọng và đau lòng vang lên, chỉ cảm thấy cả người trong phút chốc như bị ngâm trong hầm băng Lạnh. Vô cùng lạnh. Lạnh đến toàn thân phát run. “DÌ Lý…” Thở mấy hơi, ô phát hiện giọng nói khô khốc, giọng nói run run: “DÌ Lý. gọi cho thư ký Lý hộ tôi.”
Dì Lý nhìn sắc mặt khác thường của cô, hỏi: “Cô không sao chứ, sao lại run thế?”
“Nhanh đi! Bảo thư ký Lý liên hệ bác sĩ của tôi” Cô gấp gáp nắm lấy tay dì Lý, hốc mắt đỏ lên: “Bác sĩ đó nhất định sẽ cứu được đứa bé. Nhất định có thể! Dì nhanh đi đi!”
Dì Lý lập tức hiểu tâm trạng của cô.
Nhưng sắc mặt trắng bệch của cô, bộ dạng cảm động lây, làm bà thấy đau lòng.
Không đành lòng muốn nói cho cô sự thật, nhưng lại không thể nói ra: “Cô Tuyết, đã không kịp rồi…”
“Sao lại không kịp? Không phải dì vừa nói đó bác sĩ đó là bác sĩ giỏi nhất thành phố An Lập này sao?”
“Nhưng mà, bây giờ bà bầu xuất huyết nhiều quá, e là cho dù Hoa Đà có tái thế thì cũng không cứu được đưa nhỏ này…”
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đứng sững tại chỗ.
Người phụ nữ có thai được ôm đi. Máu chảy đầy đất.
“Đáng thương thật, nghe nói bọn họ đã tốn không ít công sức bảo vệ đứa bé này. Sắp sinh rồi, không ngờ còn gặp phải loại chuyện như vậy.”
“Haiz, muốn tránh sảy thai thì có được mấy đứa có thể sinh ra? Có câu nói rất hay, thai tốt không cần bảo vệ, mà bảo vệ quá cũng sẽ không tốt cho thai. Sinh ra rồi lại khiếm khiết gì đó, càng là cho người ta thêm phiền. Cô nói xem có phải không?”
Người bên ngoài, bàn tán ầm ĩ. Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân như nhũn ra. Tay vịn kệ hàng, gần như đứng không vững nữa.
Dì Lý đỡ lấy cô, nhịn không được trách móc những người kia: “Các người đừng có ở đây màn nói hươu nói vượn! Đứa bé đang êm đẹp, có gì mà khiếm với chả khuyết? Có bác sĩ giỏi bảo đảm, sao không khỏe mạnh cho được?”
Mấy người bị khiển trách có hơi không hiểu lắm.
Thấy vẻ mặt của cô gái bên cạnh không tốt, trong lòng họ liền chắc chắn: “Chúng tôi cũng chỉ thuận miệng nói lung tung, cũng không phải bác sĩ, hai người đừng để bụng.”
Dì Lý không nói gì, chỉ vội vàng đỡ Du Ánh Tuyết ra ngoài.
Bà thật sự hối hận vì đang đưa cô tới nơi này, bây giờ lại vì nhìn cảnh này mà kinh hãi, sợ là ngay cả ngủ cũng không thể ngủ ngon.
Vừa về, Du Ánh Tuyết liền im lặng nằm trên giường.
Nhắm mắt lại, trong đầu cứ nhớ tới dáng vẻ đáng thương của cô gái chuẩn bị làm mẹ kia. Cô vẫn cảm thấy lạnh, dùng chăn mền bao quanh người, nhưng vẫn không thể nào ấm lên được.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lúc hốt hoảng, hình ảnh bà bầu nằm trên vũng máu kia đột nhiên biến thành hình dạng của mình.
Không!
Cô bị dọa đến hét lên, trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô đứng lên, dựa vào thành giường, cơ thể co lại, dùng sức che bụng mình, dường như chỉ có làm thế, con của cô mới không bỏ cô mà đi..
Tuy nhiên, sự hoảng hốt và sợ hãi không hề giảm đi một chút nào.
Cuối cùng chịu không nổi, cô bật dậy khỏi giường lao ra phòng khách.
Giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng, cô cầm điện thoại, bấm vội dãy số quen thuộc.
Dù là người không có ở đây, nhưng nghe được âm thanh của anh cũng tốt rồi.
Chỉ cần anh nói với cô rằng mọi thứ sẽ ổn, cô sẵn sàng tin tưởng.
Ngay cả khi đó chỉ là một lời nói dối đẹp đẽ, cô sẵn sàng bị lừa dối.
Nhưng.
Đầu dây bên kia chỉ truyền đến âm thanh lạnh lùng của máy móc.
“Xin lỗi, người dùng đang bận!” Không bỏ cuộc, cô lại gọi.
Đáp lại cô vẫn là âm thanh lạnh lẽo và câu nói không chút tình cảm nào: “Máy bận”
Cô chán nản, để điện thoại xuống.
Bên trong không gian u tối, chớp mắt một cái, chỉ mình cô ngồi đó ngơ ngác, lo sợ không yên.
Thì ra.
Cảm giác cô đơn lẻ loi, không nơi nương tựa lại là thế này.
Cứ như cả thế giới này chỉ còn mình cô.